Chương 68: Đạo sĩ thu phục yêu nữ
Nhìn Bùi Thụy Chi nằm sấp trên bàn, Triển Dịch Chi nở nụ cười bỡn cợt, sau đó tiếp tục ngồi xuống ăn lạc. Nhìn thời gian cũng vừa đủ rồi, hắn liền đứng dậy khiêng nàng lên vai, thoải mái đi ra ngoài.
Mọi người bên ngoài nhìn thấy đều tò mò: “Tiểu Triển đại nhân, thế này là?”
Triển Dịch Chi nhếch môi cười: “Uống rượu với ta, tửu lượng kém quá, các ngươi hiểu mà, a ha ha ha, đi trước nhé!”
Mọi người nghe vậy đều lộ ra nụ cười bỉ ổi.
Trong tiếng cười trêu chọc của mọi người, Triển Dịch Chi cười tủm tỉm bước ra khỏi tiệm rượu, sau đó lại rẽ vào một khách điếm. Có điều, sau khi vào phòng, nụ cười của hắn biến mất, ném Bùi Thụy Chi lên giường, mắng: “Cô còn nặng hơn được nữa không, mệt ch.ết ông!”
Hắn xoa xoa vai rồi vòng sang ngồi bên bàn, vừa nghỉ ngơi vừa rót tách trà uống, trong lòng thầm cân nhắc xem tiếp theo nên làm gì.
Vì chuyện tù binh, nên dù nước Tụng chiếm thế thượng phong trong trận chiến, nhưng vẫn bị động như trước, đối với chuyện hòa thân, dù Tống Thế An và Tô Đường không vui, nhưng cũng không thể không chấp nhận. Mà Bùi Thụy Hòa ra sức tạo tin đồn lại khiến chuyện hòa thân biến thành chuyện khó có thể cự tuyệt được. Ban đầu Triển Dịch Chi cứ nghĩ kế hoạch ‘biết khó mà lùi’ có thể thành công, không ngờ bọn họ vẫn đánh giá thấp sự điên khùng của yêu nữ Bùi Thụy Chi kia.
Khi hắn thấy kế hoạch thất bại, sắc mặt mệt mỏi của Tô Đường và vẻ bất đắc dĩ của Tống Thế An, hắn chợt nảy ra một ý tưởng. Có điều, ý tưởng này quá điên rồ, vì thế hắn vẫn hơi chần chừ, chỉ là, sau đó nghe Tô Đường nói như vậy, rốt cuộc hắn cũng không nghĩ nhiều được nữa — ai bảo hắn là một thanh niên tốt chỉ biết lấy việc giúp người làm niềm vui chứ, huống chi, hắn còn là bậc trưởng bối!
Được rồi, làm người phải có tinh thần dâng hiến, giao Bùi yêu nữ cho ta đi!
Nước Diên các ngươi muốn thành thân, cũng được, nhưng đối tượng là ai không phải do các ngươi quyết định! Tuy khắp thiên hạ đều truyền tai nhau rằng công chúa và tướng quân là một đôi, nhưng chân tướng ấy mà, luôn luôn rất thần kỳ!!!
Vì vậy, để cho nó dùng một phong thái điên đảo đất trời đến kỳ dị xuất hiện đi! A ha ha ha!!!
Bùi Thụy Hòa, không phải chỉ mình ngươi biết dùng kế đổi trắng thay đen, thật giả lẫn lộn. Để cho ngươi thưởng thức một chút uy lực của ta!!!
Vì thế, vào một đêm nào đó trời cao không trăng không sao, Triển Dịch Chi tìm một bạn nhậu vô cùng nhiều chuyện, uống say sưa một hồi, hắn liền mượn ‘say’ để nói ra những lời ‘chân thực’, nói đến phun cả nước bọt… Đến ngày hôm sau, cả thành đều truyền nhau tin đồn này…
Khi tin đồn lan truyền ra, hắn cũng chuẩn bị kỹ càng thời điểm đón tiếp Bùi yêu nữ tìm tới tận cửa!
Đồn không chưa đủ, phải cho người ta chứng cứ vô cùng xác thực nữa!
Cần nhân chứng vật chứng đều phải có!
Có điều, hiện giờ có nhân chứng — rất nhiều người đều nhìn thấy hắn và Bùi yêu nữ ‘tán gẫu’ trong phòng rất lâu, nhưng vật chứng thì…
Nhìn Bùi Thụy Hòa hôn mê bất tỉnh trên giường, Triển Dịch Chi khó xử. Nếu lấy vật chứng, hắn sẽ không thể thoát thân được, chắc chắn hắn phải cưới Bùi yêu nữ này. Nhưng mà, tuy Bùi yêu nữ rất đẹp, xinh đẹp đến mức khiến hắn suýt thì yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng tính cách của nàng thì thật sự khiến người ta không chịu nổi, sau này phải sống cả đời sao?! Nhưng nếu không lấy chứng cứ… chỉ sợ sau này Bùi Thụy Hòa sẽ sử dụng mưu ma chước quỷ gì đó, làm cho tất cả công phu của hắn ta đổ ra song ra biển hết!
Thôi được, ch.ết thì ch.ết!
Vì muôn dân trăm họ!!! Vì bách tính lê dân! Vì cháu trai! Vì Tô huynh! ch.ết thì ch.ết!
Ta không xuống địa ngục thì ai xuống!
Triển Dịch Chi hít sâu một hơi, sau đó dùng tư thế thấy ch.ết không sờn đi tới bên giường…
Khi Bùi Thụy Chi tỉnh lại, nàng ta cảm thấy rất hỗn loạn, trong mắt có chút mơ hồ, chờ đến khi nhớ lại chuyện xảy ra trước khi ngất xỉu, mặt nàng ta không khỏi biến sắc, mà vừa phát hiện quần áo của mình không chỉnh tề, vội ngồi bật dậy, nhìn thấy Triển Dịch Chi nằm bên cạnh cũng quần áo không chỉnh tề, liền quấn chăn đánh tới.
Triển Dịch Chi vội cầm tay nàng, ngăn nàng lại: “Làm gì thế, làm gì thế!”
“Ta giết ngươi!” Bùi Thụy Chi đỏ mắt đầy sát khí.
Triển Dịch Chi nhân lúc dược tính chưa hết hẳn, sức lực của nàng cũng chưa khôi phục hoàn toàn, liền túm tay nàng đè xuống, sau đó trêu đùa: “Nàng cảm thấy nàng giết được ta sao?”
Bùi Thụy Chi bị đè không nhúc nhích được, chỉ có thể dùng ánh mắt căm tức nhìn Triển Dịch Chi.
Có điều, đừng nói hiện giờ nàng không giết được, dù nàng khôi phục hết khí lực cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Triển Dịch Chi.
Triển Dịch Chi nói tiếp: “Hơn nữa, nàng giết ta làm gì, nàng có thiệt thòi gì đâu!”
Thế này còn kêu chưa thiệt thòi à! Bùi Thụy Chi phẫn nộ giãy dụa.
Triển Dịch Chi tiếp tục kiềm chế nàng: “Nàng là hoàng hoa khuê nữ, ta cũng là hoàng hoa đại khuê nam, hơn nữa, vừa rồi nàng nổi thú tính hạ gục ta, vừa dũng mãnh vừa hung hãn, ta muốn ngăn còn không ngăn được mà…”
“Chính ngươi hạ dược ta!” Còn dám già mồm át đi! “Đê tiện!”
Triển Dịch Chi nghe câu chửi này lại nở nụ cười tươi như hoa: “Ha ha, học nàng mà.”
“…” Bùi Thụy Chi không còn gì để nói.
Triển Dịch Chi lại nói: “Hơn nữa, ta có đê tiện cũng làm sao đê tiện được bằng đệ đệ kia của nàng chứ!”
“…” Điều này thì đúng.
Triển Dịch Chi thấy nàng không giãy dụa nhiều nữa, hơi buông lỏng tay, sau đó lại nhíu mày: “Ta nói này, vì sao nàng cứ kiên quyết gả cho hắn chứ. Hắn đã có nương tử rồi, hơn nữa, nàng nhìn cái bản mặt quan tài của hắn đi, nàng nhìn hắn mà nuốt trôi cơm được sao?”
Bùi Thụy Chi nghĩ tới dung mạo của Tống Thế An, lại liếc nhìn dung mạo của người này, cuối cùng lạnh lùng nói: “Nhìn ngươi càng ăn không trôi hơn.”
Phụt!
Nụ cười tươi của Triển Dịch Chi thoáng vặn vẹo, rồi nhanh chóng hồi phục như bình thường: “Đừng nói mấy lời trái lương tâm đó mà ~ Ta thật sự rất tốt ấy, là một nhân tài trẻ tuổi này, văn võ toàn năng này, năm nay chỉ vừa mới hai mươi cái thanh xuân, nàng xem hắn đi, đã hai bảy hai tám rồi, nàng gả cho hắn lại phải thủ tiết sớm thôi!”
“…” Rốt cuộc hắn muốn nói gì?!
“Còn nữa, ta dịu dàng biết chăm sóc lại nhiệt tình như lửa. Hơn nữa, quan trọng nhất là ta si tình chung thủy, đi theo ta, tam thê tứ thiếp chỉ là mây bay gió thoảng, ta tuyệt đối sẽ toàn tâm toàn ý với nàng mà! Ôi, một người đàn ông ưu tú như ta ấy, nếu ta mà là phụ nữ, đã sớm tự gả cho mình rồi!” Triển Dịch Chi tự tâng bốc mình lên tận trời.
Bùi Thụy Chi thật sự không chịu nổi nữa, tiếp tục giãy dụa. Có lẽ là thời gian ngắn vừa rồi nàng đã hồi phục lại sức lực, nên Triển Dịch Chi mất rất nhiều sức mới khống chế lại được nàng, sau đó, đánh ‘bốp’ một cái vào mông nàng.
“Ngươi!” Bùi Thụy Chi thật sự rất muốn giết hắn, đây mà gọi là dịu dàng biết chăm sóc à?!
“Sao nàng không ngoan ngoãn gì cả thế?! Nàng như thế, ngoài ta ra làm gì có người đàn ông nào muốn nàng!” Triển Dịch Chi nói: “Có điều, ta là một người rất trách nhiệm, nếu nàng đã là người của ta, ta sẽ bao dung cho nàng!”
Bao dung cái em gái nhà ngươi! Bùi Thụy Chi muốn ch.ết luôn cho xong!
“Đương nhiên, hiện giờ ta cũng là người của nàng ~” Triển Dịch Chi nháy mắt đưa tình nói.
Khóe môi Bùi Thụy Chi giật giật, không cử động — ông trời này, ông cho ta ch.ết một cách thống khoái đi!
Nhìn bộ dạng buông giáp xin hàng của nàng, Triển Dịch Chi nhếch môi cười — bản lĩnh giày vò người ta đến ch.ết của đóa hoa lạ kia, chỉ cần học được ba thành thôi cũng đã có thể đánh gục cả thiên hạ không có đối thủ rồi! — tên nhóc kỳ lạ đó chỉ trên trời mới có, nhân gian làm sao gặp được mấy người, ừ, dù sao cũng không đặt ở thiên hạ mà luận bàn được.
Rèn sắt phải rèn lúc nóng, Triển Dịch Chi nói tiếp: “Còn nữa, ta nghĩ, một con chim ưng như nàng không thể giam vào lồng sắt được, nếu không phải là ép người khác nổi điên, thì là ép chính mình nổi điên. Mà ta thì sao, ta cũng hướng về bầu trời xanh bao la kia! Từ rất lâu rất lâu trước kia, ta đã muốn rời khỏi nơi này để phiêu bạt giang hồ, nhưng đi một mình chẳng thú vị gì cả, luôn muốn tìm một người bạn cùng đồng hành với mình. Vì thế, chờ hai ta thành thân xong, hãy vứt bỏ tất cả đi, cùng nhau hành tẩu giang hồ, được không?”
Nếu những lời trước đây đều thật thật giả giả khó phân biệt, thì mấy lời này hắn đều nói từ tận đáy lòng mình.
Khi Triển Dịch Chi vẫn còn là tiểu Triển Dịch Chi, đi theo lão Triển đại nhân có nghe nói một vị chú bác gì đó trong dòng họ đã vứt bỏ hết công danh lợi lộc, đeo trường kiếm phiêu bạt giang hồ, tim hắn bắt đầu kích động. Sau đó, gặp được tiểu Hoàng đế, bị hắn ta nhốt trong hoàng cung chịu đủ ‘ngược đãi’ nhiều năm, mơ ước được cao chạy xa bay của hắn càng dâng trào, chỉ vì vẫn không đi được, hu hu, bi thương lắm thay!
Nói xong, Triển Dịch Chi rất thật lòng chờ câu trả lời của Bùi Thụy Chi, sau đó, người ta chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt thâm sâu, sau nữa… nhấc chân lên…
“A!” Triển Dịch Chi ôm đũng quần, đau đến biến sắc.
Sau khi Bùi Thụy Chi thoát được sự khống chế của hắn, lật người đặt hắn xuống dưới, rồi dùng một tay bóp lấy cổ họng của hắn.
“Ặc…” Triển Dịch Chi bị bóp cổ không nói được thành lời, mặt dần đỏ lên.
Có điều — hắn nhanh chóng dừng mắt ở vạt áo hở ra của nàng, chỉ thấy trong đó, hai trái đào tiên như ẩn như hiện…
Bùi Thụy Chi nhận ra ánh mắt của hắn, đỏ bừng mặt, sau đó tay bổ mạnh xuống, đánh Triển Dịch Chi hôn mê, còn mình thì oán hận cài chặt xiêm y lại, xuống giường bỏ đi.
Có điều, sau khi nàng ra khỏi cửa, Triển Dịch Chi mở mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt.
…
Ngày hôm sau, lâm triều.
Mọi người lại đang thương thảo việc đàm hòa, đột nhiên có cung nhân hô lên — “Đại Lý tự Trung thiếu khanh Triển Dịch Chi Triển đại nhân cầu kiến!”
“Hoàng thượng! Thần ngưỡng mộ công chúa điện hạ đã lâu, hơn nữa thần và công chúa điện hạ lưỡng tình tương duyệt, cho nên, xin Hoàng thượng tác thành!” Sau khi thâm tình kể lể, Triển Dịch Chi quỳ sụp xuống đất.
Chư vị đại thần đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ đã nghe tin đồn từ lâu nhưng chỉ nghĩ là mấy lời đồn không có căn cứ, cười cho qua chuyện, không ngờ lại là thật! Hơn nữa hắn ta lại nói công khai trên triều thế này!
Sắc mặt của mọi người trong sứ đoàn không giống nhau.
“Nói hươu nói vượn!” Bùi Thụy Hòa giận dữ: “Triển đại nhân nói năng lung tung, bôi nhọ sự trong sạch của công chúa là có ý gì!”
Triển Dịch Chi cười khẽ: “Ta có vật đính ước của công chúa tặng cho, sao có thể nói là nói năng lung tung chứ?!”
“Vật đính ước gì?” Bùi Thụy Hòa thoáng biến sắc.
Còn mọi người lại lộ vẻ tò mò.
Triển Dịch Chi khẽ khụ một tiếng, nói: “Vật đính ước này quá riêng tư, không thể cho người ngoài thấy được.”
“Hừ, chỉ sợ là không hề có thứ đó thôi.” Bùi Thụy Hòa phẩy tay áo.
“Nhưng mà…” Triển Dịch Chi dài giọng, “Nếu tiểu vương gia không tin, thì có thể xem thử.”
Được tiểu Hoàng đế ân chuẩn, Triển Dịch Chi đi tới trước mặt Bùi Thụy Hòa, giơ tay ra, để tay áo rộng che khuất tầm mắt của mọi người, sau đó móc ra thứ gì đó…
Bùi Thụy Hòa vừa nhìn thấy, mặt trắng bệch, rồi nhanh chóng biến thành màu xanh.
Triển Dịch Chi cất cẩn thận xong, cười nói: “Nếu tiểu vương gia còn không tin, có thể hỏi công chúa điện hạ một chút.”
“… Hừ!”
Sau khi bãi triều, Bùi Thụy Hòa quay về biệt uyển sứ đoàn, giận dữ đùng đùng xông vào phòng Bùi Thụy Chi, nhưng ai ngờ cửa phòng đóng chặt, tất cả hạ nhân đều bị nhốt bên ngoài.
“Sao thế này?” Bùi Thụy Hòa hỏi.
“Vương gia, từ sau khi trở về công chúa vẫn luôn giam mình trong phòng, không ăn gì cũng không chịu gặp ai.”
Bùi Thụy Hòa nhớ đến chuyện Triển Dịch Chi nói, nhướng mày, vội sai người đập cửa xông vào — trong tay Triển Dịch Chi có thứ đó, hẳn là nước Tụng bọn họ dùng mưu ma chước quỷ gì đó khiến nàng chịu thiệt thòi! Bà điên kia phản ứng kịch liệt như vậy, đừng có làm việc gì ngu ngốc đấy!!!
Vào khoảnh khắc cửa bị phá ra, Bùi Thụy Hòa xông vào đầu tiên, chỉ thấy Bùi Thụy Chi ngồi một mình ở bên bàn, trong tay đang cầm một cây chủy thủ.