Chương 18
Chuyển ngữ: Mic
Nhiếp chính vương anh minh thần võ, chiến công lừng lẫy đêm nay bỗng cảm thấy bản thân lại có chút không biết làm thế nào để cưỡi ngựa.
Thường ngày thượng triều hạ triều đều có xe ngựa trong phủ đón tiếp, trên chiến trường hiển nhiên là một người một ngựa thỏa thích rong ruổi, thế nhưng hiện giờ………
Tiêu Tranh cúi đầu nhìn người ngồi ngay ngắn cẩn thận đằng trước mình, có đôi chút mất tự nhiên.
Mới rồi gấp gáp rời đi, quá nửa là vì tránh né Tiêu Đoan. Nếu như bị hắn đuổi kịp, đương nhiên sẽ lại hỏi một đống vấn đề như thúc vì sao lại cướp quyền của Thái phó v..v.., kế đó nhất định sẽ quấn lấy hoàng thúc này mãi.
Nhưng đợi đến khi ngựa đã chạy được một lúc lâu, hai người lấy lại bình tĩnh thì đều có hơi ngượng ngùng.
Văn Tố ngồi rúc trong lòng Tiêu Tranh trông vô cùng mờ ám, trời biết nàng khổ sở đến nhường nào, khoan nói tới việc lưng ngựa rất không thoải mái, chỉ nghĩ tới người ngồi sau lưng chính là Nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ, lại thêm không biết muốn dẫn nàng tới chỗ nào, cho dù là ai thì đều chẳng thể nào cảm thấy thoải mái.
Màn đêm dày đặc, trong thành ngoại trừ một vài tửu lâu cửa hàng hãy còn chưa đóng cửa thì gần như không có ánh sáng. Tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc vang lên trên đường phố tĩnh mịch, vọng khắp mọi nơi, mơ hồ khiến người ta nảy sinh một tia cảm giác vắng vẻ tịch mịch.
Hai người ngượng ngùng một lúc lâu, cuối cùng Văn Tố phá vỡ cục diện bế tắc trước, thấp giọng hỏi: “Vương gia, Ngài muốn đi đâu vậy?”
“Sắp tới rồi.” Tiêu Tranh nhìn về phía trước, sau khi xem xét lộ trình liền đáp.
Thực ra hắn vốn định tới đây một mình, có điều vừa rồi không kịp sắp xếp cho Văn Tố nên liền dứt khoát dẫn nàng theo. Nói ra thì, nơi đó vào những lúc hắn một mình rảnh rỗi không có việc gì thì đến đó quan sát, mặc dù không đến mức bí mật nhưng quả thực cũng chưa từng dẫn ai đến đó, cho nên hiện thời bị Văn Tố hỏi, trong lòng lại có đôi chút mất tự nhiên.
Có lẽ, trong suốt hai mươi mấy năm, đêm nay là đêm duy nhất mà hắn có số lần không được tự nhiên nhiều nhất.
Khoái mã một đường băng băng, lúc dừng lại thì trăng đã treo cao giữa trời.
Văn Tố cả người ê ẩm, khổ không tả xiết, nhưng lại không dám nói ra, vất vả xoay người theo sau Nhiếp chính vương bò xuống, thiếu điều muốn nằm rạp dưới đất không gượng dậy nổi.
Tiêu Tranh chỉ tường thành nguy nga phía trước, nói với nàng: “Đi thôi, lên thành lầu.”
Không phải chứ…………
Văn Tố run rẩy nhìn tường thành cao chót vót ấy. Vội vã chạy suốt cả đêm là để leo thành à? Vương gia, sở thích của Ngài cũng đặc biệt quá chừng chừng? -_-|||
“Đi nhanh chút, còn chưa tới vài canh giờ nữa thì trời sáng rồi.” Tiêu Tranh nhìn bộ dạng như cá ch.ết của nàng, không chút giải thích, dứt khoát túm cánh tay nàng đi lên bệ đá thành lầu.
Văn Tố đành phải xốc dậy tinh thần, trong lòng có chút u oán, nghe giọng điệu này của ngài ấy, hình như định cứ thế đến khi trời sáng a………….
Binh lính canh phòng thấy Nhiếp chính vương đột nhiên xuất hiện, dường như cũng không thấy kỳ lạ, chẳng qua có chút tò mò đối với Văn Tố ở bên cạnh hắn. Trong lúc nhìn theo bóng hai người leo lên thành lầu thì trong lòng đã âm thầm đưa ra vô số phỏng đoán tưởng tượng về thân phận của Văn Tố.
Ví dụ như nàng chính là người mà Nhiếp chính vương kim ốc tàng kiều vân vân….
Dù gì đây chính là cô nương đầu tiên mà Nhiếp chính vương dẫn theo đó.
Vất vả lắm mới bò lên tới thành lầu, Văn Tố đã mệt đến độ thở hồng hộc. Tiêu Tranh đón gió mà đứng, còn nàng thì lại chống gối ở bên cạnh thở dốc.
“Văn khanh, nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, nếu khanh không nhìn thử thì rất đáng tiếc.”
Văn Tố nghe thế ngẩng đầu lên nhìn, dưới ánh trăng sáng rực, khoảng không bên ngoài tòa thành bao la rộng lớn, con sông hộ thành yên tĩnh xuôi dòng, lặng lẽ mà trang nghiêm. Xa xa sông núi kéo dài, một màu đen thẫm chót vót giữa đất trời, mặc dù không cách nào trông rõ được hình dáng cụ thể, nhưng bất giác lại khiến lòng người chợt nảy sinh một cảm giác khí phách hào hùng, như thể giang sơn vạn lý đều đang thần phục dưới chân mình, chớp mắt đã đủ xoay chuyển đại thế thiên hạ.
Quả nhiên là một nơi phong cảnh tuyệt đẹp.
“Nơi này……….. là Bắc thành?” Văn Tố chưa từng đến đây, chỉ dựa theo phương hướng suy đoán.
Tiêu Tranh gật đầu, “Không sai, chính là Bắc thành, lần đầu tiên bổn vương xuất chinh, tiên đế đã ở trên đỉnh thành lầu này ban rượu đưa tiễn, bổn vương phát hiện nơi này tầm nhìn thoáng đạt, sau này liền thường xuyên đến đây.”
“Thì ra là vậy……..” Văn Tố lí nhí một câu, đột nhiên có chút bừng tỉnh, “Thế Vương gia đêm nay lại tới, là vì chuyện hôn sự kia?”
Tiêu Tranh bất chợt quay đầu, ánh trăng rọi trên gương mặt hắn, ánh sáng mờ ảo nhưng vẫn có thể thấy được vẻ trêu chọc trong đôi mắt, “Văn khanh đối với chuyện của bổn vương trái lại biết không ít nhỉ.”
“Á, Vương gia thứ tội, hạ quan cũng là vô tình nghe thấy mà thôi.”
“Thế chính là nghe lén rồi?”
“Chuyện này…………..” Văn Tố lau mồ hôi, đúng thực là vậy.
Tiêu Tranh mỉm cười không để ý, quay đầu tiếp tục ngắm nhìn dãy núi trùng điệp phía đối diện, “Văn khanh có cho rằng việc làm ngày hôm nay của bổn vương với Thái phó là quá đáng?”
Văn Tố thầm cân nhắc một lượt, dè dặt trả lời: “Vương gia làm vậy ắt có lý do của mình, hạ quan không dám tự tiện bình luận.”
“Nói đi, bổn vương tha cho khanh vô tội là được.”
“Chuyện này…………” Con ngươi Văn Tố đảo vòng, “Vương gia cũng là vì muốn tự mình suy nghĩ, hôn nhân đại sự không muốn bị quyền thế chi phối cũng là điều bình thường.”
Tiêu Tranh thấp giọng cười, “Khanh cho rằng bổn vương chỉ là vì quan hệ thông gia mới cướp quyền của Thái phó?”
Văn Tố kinh ngạc, lẽ nào không phải?
“Bổn vương chừa một con đường tốt cho Ông lão, tránh cho ông ấy bị cuốn vào cuộc phân tranh hoàng quyền này.”
Văn Tố nghe thấy y nhắc tới ‘hoàng quyền’ thì cũng không dám tự tiện lên tiếng. Nhiếp chính vương tâm tư thâm trầm phức tạp, giờ phút này đột nhiên nói mấy chuyện này với nàng, xem nàng thực sự là kẻ ngốc chắc.
“Văn khanh có lý tưởng gì không?” Sau khi im lặng một hồi lâu, Tiêu Tranh đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Lý tưởng?” Khóe môi Văn Tố giựt giựt, Vương gia Ngài đang mắng người khác đấy à? Thảo luận mấy thứ như lý tưởng với ta? -_-|||
“Đã là người, tóm lại đều sẽ có một vài lý tưởng, nói lớn lao là chí hướng cao rộng, nói nhỏ thì là một ước nguyện trong lòng, Văn khanh khẳng định là cũng có chứ nhỉ?”
“Ờm……….” Văn Tố suy nghĩ một lúc, nói: “Nếu như nói đến tâm nguyện, hạ quan đích thực cũng có, chẳng qua chỉ là hi vọng có thể trải qua những tháng ngày an lành không phải lo cơm ăn áo mặc mà thôi.”
Tiêu Tranh dường như có hơi bất ngờ, “Chỉ như vậy?”
Văn Tố thành thật gật đầu, đây là lý tưởng cao nhất của ta đó, Vương gia ngài nhất định phải có biểu cảm như vậy à? →_→
Xác định Văn Tố không hề nói đùa, Tiêu Tranh mỉm cười động viên nàng, “Văn khanh là người thành thật, đây là điều tốt.”
Văn Tố trợn mắt nhìn trời, Vương gia ngài càng lúc càng biết cách an ủi người khác rồi…
“Thế Vương gia có lý tưởng gì?” Nàng ít nhiều cũng có chút căm phẫn, trái lại muốn xem thử ngài liệu có phải hùng tâm tráng chí hay không?
“Lý tưởng của bổn vương………” Ánh mắt Tiêu Tranh quét xuống bên dưới, dáng người cao ráo nghiêm nghị, tay phải nhấc lên nhẹ phất một cái, tựa như vén mây nhìn trăng, lúc khoát tay đã định thiên hạ. Âm thanh trầm thấp nhưng lại không giấu được cảm xúc kiên nghị dứt khoát, từng chữ từng chữ tràn đầy khí phách:
“Bổn vương muốn thiên hạ này núi xanh sông nhàn, ca múa thanh bình, bách tính an cư, vĩnh viễn không còn chiến tranh………..”
Có lẽ chưa bao giờ trông thấy gương mặt tràn đầy khí thế như vậy của Nhiếp chính vương, Văn Tố ngây ra một lúc lâu mới hoàn hồn, kế đó chính là xấu hổ vô cùng.
Vương gia, ta có thể rút lại tâm nguyện đã nói trước đó được không?
So với hồng hạc là ngài, con chim sẻ nhỏ ta đây cũng quá chi mất mặt rồi? OTZ
“Vương gia chí hướng cao rộng, hạ quan hổ thẹn.” Mặc dù lý tưởng này đối với nàng mà nói thực sự quá mức quá mức xa vời, nhưng vẫn khâm phục tự đáy lòng.
Tiêu Tranh khẽ liếc nhìn nàng, “Nhưng tất cả điều này đều cần một vị chủ anh minh.”
Trong lòng Văn Tố ‘cộp’ một tiếng, tức thì cảm thấy không hề muốn nghe những lời tiếp theo, nhưng Tiêu Tranh lại một mực hỏi nàng: “Văn khanh cho rằng thánh thượng hiện giờ có thể gánh được trọng trách này không?”
“Chuyện này………….” Văn Tố lặng lẽ đưa tay lau mồ hôi trên trán, “Vương gia, hạ quan chỉ là một nữ quan bù nhìn mà thôi………….” Cho nên chúng ta liệu có thể không bàn đến chính sự được không?
“Không sao, bổn vương muốn nghe thử quan điểm của khanh.”
“Ờm, hạ quan cho rằng………… theo thời gian, bệ hạ vẫn có thể gánh trọng trách…nhỉ…”
Bốn bề yên ắng, Văn Tố thầm xiết chặt lòng bàn tay.
Nàng biết Nhiếp chính vương không dễ lừa gạt, ở trước mặt ngài ấy nói lời dối trá là chuyện tuyệt đối không thể, nhưng nàng căn bản cũng không biết nói thật liệu có hợp với sở thích của Nhiếp chính vương hay không……..
Mãi tới khi lòng bàn tay Văn Tố toát một lớp mồ hôi, Tiêu Tranh mới lên tiếng, mang theo một chút ý cười rất khẽ: “Văn khanh nói như vậy rất hợp với ý bổn vương.”
Ể? Đoán mò cũng trúng hả? Văn Tố thầm thả lỏng, gần như thở phào không chút nào phát hiện.
“Bổn vương cho Tiêu Dực cơ hội, nếu nó có thể trở thành một đời minh quân đương nhiên rất tốt……….”
Lời sau đó không lập tức thốt ra, trong lòng Văn Tố nghi hoặc, bất giác hỏi: “Thế nếu không thể thì sao?”
Tiêu Tranh mặt đối diện với dãy núi, ánh trăng phác họa lên sườn mặt hắn, tuấn tú vô cùng. Xung quanh tĩnh lặng đến độ gần như chỉ có tiếng gió rất khẽ luồn qua tay áo, giọng nói của hắn cũng mang theo một tầng tĩnh mịch, tựa như thanh kiếm xẹt qua, bén nhọn thẳng thắn:
“Thế thì bổn vương sẽ tự mình tiếp quản!”
Đầu gối Văn Tố mềm nhũn, được người bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy mới không đến mức chật vật ngã sấp xuống.
Vương gia ngài nói với ta mấy chuyện này làm cái gì làm cái gì làm cái gì chứ? Hạ quan còn muốn sống thêm hai năm nữa mà……….
“Văn khanh yên tâm, bổn vương cũng không định diệt khẩu.”
Văn Tố gian nan nuốt nước miếng, “Thế Vương gia vì sao…………lại nói với hạ quan những điều này?”
Tiêu Tranh cong môi, “Văn khanh là người thông minh, nói chuyện với khanh bổn vương rất an tâm. Hơn nữa, nơi này cũng không có người khác.”
Đất trời sụp đổ, Vương gia, lần sau ngài lại dẫn người khác tới đi! TAT
Có lẽ đã nhiều năm không cùng người khác trò chuyện như vậy, những lời Tiêu Tranh nói đêm nay mặc dù đều trong phạm vi bản thân đang nắm trong tay, nhưng đích thực so với trước đây thì đã nói nhiều hơn không ít. Ngày trước còn có thể cùng Tiêu Đoan trò chuyện về tâm nguyện trong lòng, nhưng từ sau khi làm Nhiếp chính vương, một vài điều đã xảy ra biến đổi rất nhỏ, một vài lời đương nhiên cũng không thể tùy tiện thốt ra.
Nhưng Văn Tố lại khác, nàng biết lúc tiến lúc lùi, biết nhìn sắc mặt người khác, biết cái gì có lợi cho mình. Nói cách khác, nguyên tắc của nàng chỉ là để bảo toàn mạng sống trải qua ngày tháng an lành, còn lại tranh đấu quyền thế đều không liên quan gì tới nàng.
Tiêu Tranh rất rõ nàng là người ngoài cuộc, nhưng những lời này đêm nay có lẽ đã cuốn nàng vào vòng xoáy của mình.
Văn Tố đương nhiên cũng hiểu dụng ý của hắn. Chuyện ngồi cùng với Lưu Kha đêm nay Nhiếp chính vương không nhắc tới một chữ, nhưng ngài ấy đã dùng một phương thức khác để nói với nàng—nàng là người của phủ Nhiếp chính vương.
Cuộc nói chuyện trên thành lầu này mãi tới khi trời hửng sáng mới kết thúc. Lúc Văn Tố theo Tiêu Tranh xuống khỏi thành lầu, nàng thiếu điều ngủ gục ngay trên bậc thềm.
Khi hai người lại lúng túng cùng cưỡi một con ngựa hướng phủ Nhiếp chính vương mà đi thì không hề hay biết rằng binh sĩ thủ thành sau lưng đã yên vị xác thực thân phận ‘kiều’ này của Văn Tố.
Sau đó, Văn Tố bất giác ngủ gục trên lưng ngựa, còn không chút hình tượng tựa vào lòng Nhiếp chính vương. Có điều trên phố không một bóng gười, Nhiếp chính vương cũng không để ý, bằng không trong lòng nhất định sẽ lại mất tự nhiên hết nửa ngày.
Được rồi, trên thực tế, ngài ấy đích thực không được tự nhiên suốt cả quãng đường…….