Chương 24

Chuyển ngữ: Mic
Nhiếp chính vương phủ trước giờ luôn có thế lực bí mật của riêng mình, ngoại trừ ám vệ luôn bảo hộ chủ nhân như chiếc bóng, cũng có mật thám đóng cửa phụ trách thám thính tin tức.


Những người đảm trách chức vụ quan trọng như vậy đều là tuyệt đỉnh cao thủ đến vô ảnh đi vô tung, tiếp nhận đương nhiên cũng đều là những nhiệm vụ vô cùng gian khổ, thế nhưng các cao thủ đêm nay lại có chút bị đả kích.


Vương gia, ngài kêu cao thủ hô phong hoán vũ thâm nhập vào kỹ viện điều tr.a một nữ tử làm gì thế?
Đêm đã khuya, nhưng bên trong Tây Các vẫn sáng ánh nến.
Tiêu Tranh ngồi bên bàn đặt chén trà trong tay xuống, nhướn mắt nhìn Triệu Toàn, “Ngươi nói nàng đi Sở Nam quán, còn gặp Lưu Kha?”


“Vâng, Vương gia.”
Tiêu Tranh mím môi, chẳng nói chẳng rằng phất tay, Triệu Toàn lập tức khom người lui ra.
Chả trách đột nhiên muốn vạch kế hoạch tương lai cho mình, lại còn có quan hệ với Lưu Kha!


Trong lòng Tiêu Tranh buồn bực, không cần hắn chịu trách nhiệm, nhưng lại để  tâm đến lời nói trong lúc say của một tên mọt sách! Hắn đường đường là Nhiếp chính vương vậy mà lại không bằng một tên mọt sách?


Suy nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu liền khiến hắn giật mình, vì sao hắn lại có thể tức giận như vậy?
Đúng rồi, tôn nghiêm của Nhiếp chính vương bị chà đạp đến thế, không giận mới là lạ!


available on google playdownload on app store


Trấn an bản thân như vậy một phen, cuối cùng từ bỏ. Có điều đêm nay, cảm giác ngủ không ngon cho lắm……….
Hôm sau, sứ thần Thanh Hải quốc đến cáo từ về nước.


Chuyến này ba vị sứ thần ở Lương đô hơn một tháng, đã cùng Lương quốc thuận lợi hoàn thành hoàng loạt giao dịch khối lượng lớn, ký kết rất nhiều hiệp ước thương mại, đạt được không ít nhận thức chung bằng miệng, bầu không khí vô cùng hòa hợp. Đông Đức Trác Y lại càng bày tỏ cảm ơn sâu sắc đối với sự tiếp đón nhiệt tình mà mình đã nhận được trong suốt khoảng thời gian thăm viếng.


Khi ngày khởi hành đã gần kế, bầu trời trong xanh, gió nhẹ mát mẻ dễ chịu. Nhiếp chính vương đích thân dẫn bộ phận quan viên tới thành lầu đưa tiễn, chu đáo biểu đạt nguyện vọng chân thành hi vọng hai nước kết minh.


Văn Tố cũng ở trong hàng ngũ đưa tiễn, Đông Đức Trác Y đối với nàng có ấn tượng tốt, trước khi đi còn đặc biệt kéo nàng trò chuyện đôi câu, một câu trong đó khiến những nam nhân có mặt đều có chút xấu hổ.


Bà nói: “Văn đại nhân thân tại chỗ cao, vẫn là làm chút chuyện thực tế đi.”
Văn Tố trầm mặc, ngài coi nơi này là Thanh Hải quốc à? →_→
Sứ thần cuối cùng đưa tiễn hoàn tất, chư vị đại nhân xuống thành lầu, ai về nhà nấy.


Đêm trước Tiêu Tranh ngủ không ngon, đợi tiễn người đi rồi liền không chút che giấu lộ ra một tia mệt mỏi.
Hắn không nhanh không chậm xuống thành lầu, vừa ngoảnh đầu liền trông thấy cách sau lưng hai ba bước, Văn Tố trên người mặc triều phục màu xanh nhạt khẽ cúi đầu lót cót theo sau.


Người mệt mỏi, tâm tình cũng theo đó không tốt, mà hiện giờ thấy Văn Tố, suy nghĩ đêm trước lại dâng lên trong đầu, đúng thật là đổ dầu vào lửa.
Trong mắt nàng ấy mình còn không bằng một tên thư sinh nghèo!
Sỉ nhục vô cùng nhá!


Dường như cảm giác được tâm tình của hắn, Văn Tố bỗng ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt âm u của Nhiếp chính vương thì trong lòng kinh hãi, sợ hãi gọi: “Vương gia……..”
Mâu quang Tiêu Tranh thu lại, không nóng không lạnh “ừ” một tiếng, gia tăng cước bộ.


Văn Tố đầu đầy sương mù, đây là sao vậy?
Tiêu Tranh trước giờ tâm tình kín đáo, cho dù trong bụng vô cùng căm phẫn nhưng trên mặt từ đầu chí cuối vẫn luôn bình tĩnh. Nhưng mặc dù như vậy, vẫn khiến Văn Tố cả đường bất an.


Thế nhưng chút buồn bực này có tính là gì, đợi về tới Vương phủ, trông thấy Lưu Kha trong bộ thanh sam cung cung kính kính ngồi ở tiền sảnh, đấy mới gọi là thực sự buồn bực.


Nhìn thấy Nhiếp chính vương cùng Văn Tố một trước một sau đến gần, Lưu Kha vội vàng bước lên hành lễ, “Được Vương gia ban trạch, vi thần cảm kích vô cùng, hiện giờ mọi sự tu sửa đã xong, ít ngày nữa là đã có thể chuyển vào, đặc biệt đến cảm tạ đại ân của Vương gia.”


Tiêu Tranh thần sắc lạnh nhạt gật đầu, nhưng một tay đặt sau lưng lại răng rắc nắm chặt thành tiếng.
Cho nên sau này còn phải làm hàng xóm với hắn!!!!  (╰_╯)#
Văn Tố đứng đằng sau Nhiếp chính vương, lặng lẽ liếc Lưu Kha một cái, thấy hắn cũng đang hai má đỏ bừng nhìn nàng, lập tức tâm hoảng ý loạn.


Đêm qua hắn say rượu, hẳn là không nhớ bản thân đã nói gì đâu nhỉ?


Mắt thấy hai người ở ngay trước mặt mình “mắt đưa mày lại”, ngọn lửa kia trong ngực Tiêu Tranh càng lúc càng có khuynh hướng phừng phực, trầm giọng nói: “Nghe nói Vô Uyên hôm nay phải rời kinh nhậm chức, nghĩ thấy Triều Khanh hẳn còn phải đưa tiễn, bổn vương không giữ lâu.” Ra lệnh đuổi khách, cũng mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của Lưu Kha liền quay người hướng bên ngoài mà đi, khí thế uy nghiêm toàn thân tựa như mưa gió sắp tới.


Lưu Kha xấu hổ nhìn Văn Tố, vẻ mặt do dự, môi mấp máy mấy lần mới chậm rì rì thốt ra một câu: “Tối qua……………….ta say rượu, không biết liệu có mạo phạm nàng………….”


Thực ra hôm nay hắn tới chủ yếu là để gặp Văn Tố. Đêm qua đã nói gì, hắn đều nhớ rất rõ, chỉ là lúc đó giống như đang ở trong mộng nên có chút không chắc chắn, hỏi như vậy chẳng qua là muốn chứng thực một chút mà thôi.


Văn Tố vốn không muốn nhắc tới chuyện khiến người ta đỏ mặt này, ánh mắt né tránh đáp lại một câu nước đôi lấp lửng: “Thực ra không có mạo phạm, chỉ có điều có chút không đúng lúc mà thôi, không sao………”


Nàng nói cũng là sự thật, nếu hiện giờ nàng không mang trên người chức danh nữ quan, đôi bên không có cố kỵ, hai người ở bên nhau cũng không phải là không thể.


Đáng tiếc Lưu Kha vốn là một tên đầu đất, lại nhớ tới cảnh tượng đêm qua nàng hoảng hốt chạy đi thì càng cảm thấy hi vọng mong manh, đến nỗi lời ấn tượng nhất lọt vào tai hắn chính là bốn chữ “không đúng thời điểm”, lập tức khiến trái tim chân thành của hắn vỡ thành mảnh vụn.


Có điều ưu điểm của đầu đất chính là thập phần bền bỉ, cho nên lúc Lưu Kha thê lương lê bước ra cửa, ánh mắt vẫn ngoan cường từng tia từng tia kiên định. Lời của đại sư Tướng Quốc tự văng vẳng bên tai, hắn hăng hái vạn trượng siết nắm tay.


Văn Tố bị động tác của hắn khiến cho đầu óc mù mờ, tư lự một hồi lâu mới ra khỏi cửa hướng bên ngoài mà đi.


Ánh nắng đầu hạ chiếu lên người đã có thể cảm giác được đôi chút nóng bức, trong viện hoa xuân đã tàn, cây xanh lại càng lúc càng sum suê. Trên con đường mòn trải đá ngoan noãn mọc đầy ɖâʍ bụt, cánh hoa ɖâʍ bụt trắng muốt nở rộ xinh đẹp, khiến lòng người luyến lưu.


Văn Tố thưởng thức bước vào hậu hoa viên, ngước mắt liền trông thấy Phó Thanh Ngọc mặc bộ váy lụa xanh thẳm đứng nghiêng người về phía nàng nơi cổng vòm, ánh mắt nhìn về phía trước, hàng mày nhíu lại.


Văn Tố lặng lẽ đến gần, thuận theo ánh mắt của nàng nhìn sang, xuyên qua cổng hoa viên, mơ hồ có thể nhìn thấy Nhiếp chính vương đang ngồi ở ngôi đình giữa hồ phía xa xa, cũng không biết hắn khi nào lại bị tiểu thế tử kia quấn lấy, đang cắp nách nhóc con vẻ mặt rối rắm.
“Thanh Ngọc………..”


Tiếng gọi đột ngột khiến Phó Thanh Ngọc giật mình bất ngờ quay qua, vừa thấy là Văn Tố, nàng chẳng nói lời nào liền xoay người bỏ đi, cứ như né tránh hồng thủy hay mãnh thú vậy.


“Nè, cô đừng đi mà…………” Văn Tố vội vội vàng vàng đuổi theo nàng ấy, nhưng nàng ấy còn nhanh hơn, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.


Văn Tố không biết làm sao, kể từ sau chuyện lần trước ở Tướng Quốc tự, nàng vẫn luôn muốn giải thích rõ một phen với Phó Thanh Ngọc, nhưng thứ nhất phải bồi sứ thần không có thời gian, thứ hai Phó Thanh Ngọc một mực cố ý tránh nàng, nên cũng không có cơ hội.


Hai người vốn quan hệ không tồi, nhưng hiện giờ bởi vì hiểu lầm mà xảy ra tình cảnh như vậy, quả thực khiến người ta cảm thán.


Thực ra Phó Thanh Ngọc cũng rất khổ sở, nàng ấy cũng không muốn đối với Văn Tố như vậy, nhưng vừa nhìn thấy nàng thì cảnh tượng hôm đó liền hiện lên trong đầu, khiến trong lòng nàng từng đợt từng đợt không thoải mái.


Nàng cũng biết động lòng với Nhiếp chính vương sẽ không có kết quả, nhưng trái tim rung động cũng không có cách nào thay đổi. Chính như nàng vẫn luôn cảnh cáo bản thân đừng trút giận lên Văn Tố, thậm chí vài lần còn muốn chủ động đi tìm nàng, nhưng vừa thấy nàng thì liền nhịn không được muốn né tránh.


Nhiếp chính vương từ đầu chí cuối cao không với tới ấy chưa bao giờ liếc nhìn nàng một lần, cho dù nàng một bụng kinh luân, hết sức chân thành. Thế nhưng nàng không chỉ một lần trông thấy ánh mắt ngài ấy hướng về Văn Tố, nhân vật lạnh lùng uy nghiêm như thế, lúc gặp Văn Tố ánh mắt lại trở nên dịu dàng.


Nàng không muốn nghĩ nhiều, nhưng lại không ngừng được mà suy nghĩ.
Một người tâm cao khí ngạo như nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thua, còn là thua trong tay Văn Tố. Quan trường, tình trường, còn thừa lại thứ gì?


Phó Thanh Ngọc nhếch môi cười khổ, lúc này mới phát hiện bản thân kém cỏi như vậy, xem chừng là thất bại thảm hại.


Nàng ép sát người vào ngã rẽ hành lang, lại liếc nhìn về phương hướng Văn Tố đang đứng rồi xoay người rời đi. Nhưng lại không hề nhận ra một ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn nàng hồi lâu ở phía  sau.


Tiêu Đoan từ một hành lang khác khoan thai đi tới, nhếch mép cười khẽ, hứng thú tự mình thì thầm: “Thú vị, ta vậy mà lại quên mất người này………”


Hắn vừa rồi định tới ngôi đình giữa hồ tìm Tiêu Tranh, chưa ra khỏi hành lang thì đã thấy Phó Thanh Ngọc đứng bên cửa nhìn quanh, sau đó Văn Tố bước tới, Phó Thanh Ngọc vội vội vàng vàng đi về hướng hắn, hắn liền nhanh chóng lùi lại ẩn nấp.


Thật không ngờ, nếu không phải người thúc thúc hắn có ý là Văn Tố, hắn thà rằng đổi thành Phó Thanh Ngọc cam tâm tình nguyện……..


Văn Tố ôm tâm tình phiền muộn không dứt đứng tại chỗ dùng chân vẽ vô số vòng tròn thì chợt bị người ta kéo tay áo, vừa ngẩng lên, Bình Dương vương cười đến trăm hoa thất sắc.


“Cơm trưa còn chưa ăn à? Đi cùng đi.” Mặc dù là hỏi thăm, nhưng vốn không đợi nàng trả lời, Tiêu Đoan đã trực tiếp túm lấy nàng xuyên qua cửa vòm, hướng ngôi đình giữa hồ mà đi.
Thực ra Văn Tố vốn cũng đang chuẩn bị đi ăn, nhưng chưa từng nghĩ tới muốn ăn cùng nhị vị Vương gia.


“Bình Dương vương gia, không, không cần đâu.”
Tiêu Đoan không thèm để ý nàng, từ xa đã cười tủm tỉm chào Tiêu Tranh: “Thúc thúc, đợi lâu rồi ạ?”


Trong đình quả thực bày rượu và thức ăn, vẫn đang bốc khói, bên cạnh có hai tỳ nữ đứng hầu, Triệu Toàn trái lại ở một bên ngước nhìn trời, thường xuyên liếc mắt về phía Vương gia nhà mình, khóe miệng giật giật.


Tiêu Tranh nỗ lực thoát khỏi bàn tay nhỏ nhắn của tiểu thế tử đang túm lấy áo hắn, ngước mắt nhìn, trông thấy Văn Tố thì sắc mặt liền sầm xuống.


“Sao vậy, thúc thúc muốn dẫn thằng oắt con này cùng ăn cơm?” Bước vào trong đình, Tiêu Đoan ấn Văn Tố ngồi cạnh Tiêu Tranh, sau đó giống như không có việc gì ngồi xuống đối diện hắn.


“Tiểu tử này bám người rất chặt, lúc đi ngang chẳng qua bị nó nhìn thấy liền bỏ mặc nhũ nương quấn lấy bổn vương, haizzz……….” Tiêu Tranh tiếp tục gạt tay đứa trẻ.
“Vương gia, để hạ quan bế cho………”


Tay Tiêu Tranh chợt khựng lại, quay đầu nhìn sang, Văn Tố hướng về phía hắn hơi mở rộng tay, trên mặt là nụ cười đầy thận trọng.


Mãi đến lúc này hắn mới ý thức được mình hôm nay có lẽ đã hơi dọa nàn, thần sắc trên mặt không khỏi dịu xuống, lắc đầu nói: “Không sao, đưa tới chỗ nhũ nương đi.”
Ai biết vừa định giao tiểu thế tử vào tay người khác, nó đã nhíu mày mếu máo sắp khóc….


“Được rồi, được rồi, vẫn là giao cho khanh vậy.” Tiêu Tranh phiền não, đem nó nhét vào lòng Văn Tố.


“Tình này cảnh này, khiến người ta cảm thấy Tố Tố rất dịu dàng hiền lương nha, nhưng không biết sau này ai có may mắn có thể có được thê tử như vậy nhỉ………..” Tiêu Đoan tựa tiếu phi tiếu trêu chọc, ánh mắt như có như không lướt qua gương mặt thúc thúc nhà mình.


Nhiếp chính vương nhớ tới Lưu Kha thì sắc mặt tự nhiên trở nên lạnh lẽo, đen thui như đít nồi.
Văn Tố nhìn nhìn bên trái, ngó ngó bên phải, đành phải cười xòa phá vỡ tình thế căng thẳng: “A, thức ăn cũng lạnh hết rồi, nhị vị vương gia mau động đũa đi.”


Thần sắc Tiêu Tranh hơi dịu xuống, vừa nhấc đũa thì quản gia đã vội vàng chạy tới, bẩm báo nói: “Vương gia, bệ hạ gấp rút triệu khiến Bình Dương vương gia vào cung nghị sự.”


“Gì chứ?” Tiêu Đoan kinh ngạc, “Triệu bổn vương vào cung?” Hắn không nghe nhầm đấy chứ? Tên đệ đệ bát tự không hợp với hắn kia sao lại có cái thú thanh nhàn đến thế?
Tiêu Tranh nghe ra khác thường, hỏi: “Nếu đã là việc gấp, vì sao chỉ triệu một mình Bình Dương vương?”


“Chuyện này……………lão nô không biết.”
Tiêu Tranh thoáng suy nghĩ, bỏ đôi đũa đứng dậy nói: “Vậy liền cùng đi xem thử.” Nói rồi quay đầu nhìn Văn Tố, “Văn khanh cũng cùng đi đi.”


Văn Tố cười gượng, “Vương gia, không cần đâu……….” Sứ thần đi rồi, đâu cần giả vờ như vậy chứ nhỉ?
“Đông Đức Trác Y nói khanh cần làm mấy chuyện thực tế, khanh quên rồi?”


“………………………” Văn Tố toát mồ hôi, ngoan ngoãn đứng dậy, chợt nghe thấy Tiêu Đoan ở bên cạnh lơ đễnh nó: “Đúng rồi, làm nhiều chuyện thực tế chút, bớt gặp mấy kẻ không liên quan.”


Đứa trẻ trong lòng đúng lúc này “ừm” một tiếng, Văn Tố giựt giựt khóe môi, đâu cần phối hợp khéo như vậy chứ hả?
Tiêu Tranh khẽ cười, đưa tay vỗ mặt tiểu thế tử, “Ngoan, thúc thúc thương con……….”






Truyện liên quan