Chương 34

Chuyển ngữ: Mic
Rất rõ ràng những kẻ này từ sớm đã theo dõi họ, nếu không sẽ chẳng thể nào kịp lúc nắm bắt cơ hội chuẩn xác đến thế.


Cũng vất vả cho Triệu Toàn, thấy hắn ngày thường ít vận động như vậy, nhưng luận về võ nghệ thì đúng thực là đệ nhất cao thủ đại nội, khoan nói tới lấy một địch mười, ít nhất còn giết được chín tên của đối phương. Có điều chính hắn cũng bị thương, sau khi cứu Tiêu Tranh và Văn Tố lên thì hôn mê bất tỉnh.


Lương Khánh Đức vì việc này mà tự trách bản thân rất lâu, nếu không phải nàng nhớ con thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Nhìn đệ đệ toàn thân đầy máu, mắt cũng khóc đến sưng húp cả lên, sắc thuốc tự mình chăm sóc đương nhiên không cần phải nói.


May mà Tiêu Tranh chỉ bị mất máu nhiều, vết thương cũng không nghiêm trọng, trái lại Văn Tố bị hắn dọa ch.ết khiếp, nằm trên giường còn lâu hơn hắn.


Lâm Tuyên cùng Tề Giản nghe tấy tin này hộc tốc chạy tới, cả hai đều kinh ngạc không thôi, nhưng Tiêu Tranh lại dựa vào đầu giường cái gì cũng không nói, mãi đến khi Tề Giản đi rồi, hắn mới nói với Lâm Tuyên: “Bổn vương dường như đã hiểu ý nghĩa chữ “binh” kia của ngươi rồi.”


Binh giả, cũng tức là khí giới.
Hiện giờ kẻ thù có liên quan đến khí giới với hắn là ai?
Chính là đám phiên vương phản thần cách hắn Trường Giang kia.


available on google playdownload on app store


Tiêu Tranh đương nhiên không tin bọn chúng có năng lực có thể vượt Trường Giang đến giết hắn, trừ phi………nơi này có đồng mưu của đám người đó.


Lâm Tuyên vẻ mặt nghiêm nghị, “Cho nên hôm đó ta mới xin ngươi đừng ra ngoài, chuyện này ta vốn định nói thẳng, đáng tiếc không có bằng chứng, hiện giờ xem ra đã được chứng thực rồi.”


Đám tham quan kia sở dĩ hoành hành ngang ngược, thậm chí ngay cả Nhiếp chính vương cũng dám lừa gạt, không phải vì chúng gan lớn bằng trời, mà là có chỗ dựa.
Bọn chúng sớm đã có chỗ dựa vững chắc, có thể vơ vét tiền thì tốt, nếu như bị vạch trần, cùng lắm là quang minh chính đại đi theo phản tặc.


Việc Lương Khánh Đức gặp chuyện trước đó quả thực đã bứt dây động rừng, tri phủ Thái Châu bị tống giam, đám lâu la bên dưới đương nhiên chỉ lo lắng chuyện mình tham ô liệu có bị vạch trần hay không, nhưng những kẻ khác thì lại càng lo sợ việc mình thông đồng với phản tặc bị bại lộ.


Vì thế dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng, biết đâu chiếm được tiên cơ, còn có thể đi Giang Nam lĩnh công, nói không chừng loại trừ được Nhiếp chính vương, triều đình liền sụp đổ, còn có thể quơ quào được chức khai quốc công thần.


Đáng tiếc bọn chúng đã quên Tiêu Tranh xuất thân nhà binh, chinh chiến sa trường, dũng mãnh vô cùng. Nếu không phải có Văn Tố ở cạnh, e rằng đám người kia một tên cũng chẳng cách nào sống sót quay về.


Tiêu Tranh bưng chén thuốc đã nguội đi phân nửa ở đầu giường lên một hơi uống cạn, ánh sáng trong mắt chìm chìm nổi nổi, tựa như một thanh kiếm sắc bén khát máu, hàn ý bức người. Buông tay, cái chén rơi xuống vỡ thành hai mảnh, phát ra tiếng vang lanh lảnh.


“Truyền khẩu dụ của bổn vương, cổng thành năm thành xung quanh không bỏ sót một ai, bắt giữ toàn bộ quan viên các thành, không chừa kẻ nào, nếu có kẻ bỏ trốn, tống giam gia quyến kẻ đó, nếu ai không theo, giết trước tấu sau.”
Lâm Tuyên nhếch môi, lùi ra sau một bước, vái hắn, “Vâng.”


“Còn có………..đừng nói với Văn Tố.”
Lâm Tuyên sửng sốt, nhướn mắt nhìn hắn, nhưng thấy hắn quay mặt đi, thản nhiên nói: “Nàng không hợp với mấy chuyện giết chóc này.”


“Được.” Lâm Tuyên nhẹ gật đầu, xoay người định rời đi, nhưng lại đột nhiên dừng bước, “Thoái Chi, ta muốn nói với ngươi một việc, có liên quan đến thân thế Văn Tố………”
*


Thực ra Văn Tố cũng không bị gì, sau khi trị khỏi khủng hoảng tâm lý đã lập tức vui vẻ xuống giường, có điều dạo gần đây Nhiếp chính vương đang dưỡng thương, hình như còn rất bận rộn, trong lòng nàng áy náy nên không đến quấy rầy.


Vì thế Triệu Toàn trở thành đối tượng để nàng làm phiền.
Một bàn điểm tâm mềm mại thơm phức đặt trước mặt, tỏa ra hương thơm ngào ngạt lôi cuốn cảm giác thèm ăn của người khác.


Triệu Toàn bi phẫn trừng mắt với người đối diện, ồm ồm nói: “Văn đại nhân, ngài đây là có ý gì?”
Văn Tố liếc gương mặt như bánh ú của hắn một cái, xin lỗi cười cười, “Đúng rồi, ta quên ngươi bị thương trên mặt, hiện giờ vẫn chưa ăn được những món này.”


Triệu Toàn liền đập bàn đứng bật dậy, “Mấy tên khốn kiếp đó, đánh người không được đánh trên mặt có biết không hả?”
Đau lòng quá đi, đây là mặt mày hốc hác đó! Thật sự muốn đem mấy tên khốn khiếp kia lôi về một lần nữa chém chém chém chém mấy ngàn đao!


Văn Tố vội an ủi, “Được rồi được rồi, hôm nay ta đến là tới cảm tạ, nếu không phải ngươi đến kịp thời, e rằng lúc đó tình hình không hay rồi.”


“Văn đại nhân ngài rất ổn, người không ổn là Vương gia.” Triệu Toàn quay đầu, “Vương gia vẫn luôn ôm ngài ấy, kẻ nào có thể làm bị thương ngài chứ?”
Mặt Văn Tố thoáng chốc đỏ lựng, “Vương gia………..ôm ta lúc nào?”


Triệu Toàn liếc nàng, “Ngài sẽ không nghĩ đến việc không muốn thừa nhận đấy chứ?”
“…………..” Văn Tố cứng họng, đứng dậy chạy ra khỏi phòng.


Mãi đến bây giờ nàng không thể không thừa nhận nàng không đi gặp Nhiếp chính vương không phải vì trong lòng áy náy gì gì đó, cũng không phải vì hắn dạo gần đây bận rộn, mà là vì nàng xấu hổ.
Nàng cảm thấy chuyện này không ổn.


Sáng sớm tiễn bước Lưu Kha, mấy canh giờ sau đã cùng Nhiếp chính vương ôm ôm ấp ấp, đây là gì chứ?
Còn có khí tiết nữa hay không?


Nhưng lúc ấy nàng thật sự rất sợ, trông thấy dáng vẻ đó của Nhiếp chính vương liền nhớ đến tình cảnh trước đây phụ thân ra đi, bình thản ngã xuống rồi cũng không đứng dậy nữa, giống như toàn bộ thế giới đều chỉ còn lại một mình nàng.


Nàng thật sự sợ Nhiếp chính vương nhắm mắt rồi sẽ không mở ra nữa.
Nàng thở dài, ngồi chò hõ trong góc vườn vẽ vòng tròn, lòng thầm lẩm bẩm: Triều Khanh à, ta rất kiên định đó, huynh đừng gấp nhé, hồi kinh lại nói nha………
“Văn đại nhân, cô đang lẩm bẩm gì đấy?”


Bên cạnh chợt truyền đến giọng nói của một người, nàng giật mình vội vàng xoay người, thì ra là Lâm Tuyên.
“Lâm tiên sinh, ngài sao lại đến đây?”
Lâm Tuyên cười, “Đến báo cáo nhiệm vụ, đại sự đắp đê đã xong, tại hạ cũng xem như không phụ sự mong đợi của mọi người.”


“Thật sao?” Văn Tố lập tức mừng ra mặt, “Thế tốt quá rồi, hẳn là Vương gia cũng an tâm không ít.”
“Đúng vậy, chỉ là chuyện mấy tên tham quan kia vẫn đang xử lý, chuyện này xong rồi mới xem như thật sự kết thúc.”
“Chẳng lẽ rất khó giải quyết?”


Lâm Tuyên nhìn trái ngó phải, vẫy vẫy tay với nàng, ý bảo nàng đến gần, thấp giọng nói: “Hiện giờ vẫn có kẻ liều ch.ết không nhận tội, trong số đó lại liên quan đến mấy phản vương Giang Nam, cho nên có chút khó khăn ấy mà.”
Văn Tố không hiểu: “Sao lại có liên quan đến phản vương Giang Nam?”


Lâm Tuyên đem chuyện bản danh sách thứ hai kia tư thông với phản tặc giải thích một lượt cho nàng, nhưng nhớ căn dặn của Tiêu Tranh, không nói chi tiết, may mà Văn Tố nhanh nhạy, lập tức hiểu rõ.
“Mấy kẻ kia không nhận tội là vì chúng ta không có chứng cứ, hơn nữa cho rằng phía Giang Nam kia còn có hi vọng.”


Lâm Tuyên gật đầu, “Chính là như vậy.”
Văn Tố cúi đầu suy nghĩ, nhất thời không có manh mối.
Lâm Tuyên thấy vậy cũng không nhiều lời, tìm cớ cáo từ rời đi.


Hắn nhắc đến mấy vấn đề này cũng xem như là một bước thăm dò, nhiều ngày nay nghe Tiêu Tranh nói nàng có kiến giải độc đáo, hiện giờ muốn xem thử nàng rốt cuộc thông tuệ đến mức nào, liệu có thông tuệ đến mức phù hợp với thân phận kia của nàng không….


Tối đến, Văn Tố rốt cuộc đi gặp Nhiếp chính vương.
Trước đó Lương Khánh Đức định đến đưa thuốc nhưng bị nàng bắt gặp, liền dứt khoát mượn tay, tốt xấu gì cũng có được một lý do, không phải à.


Triệu Toàn bởi vì bị phá tướng nên không muốn ra ngoài gặp người khác, vì thế hiện giờ ngoài cửa không có một ai, có điều dường như mỗi một ngóc ngách đều có ám vệ ẩn nấp, khiến cho nàng lúc bưng chén thuốc đến bên cửa cứ lưỡng lự mãi, rất lo lắng từ bên cạnh sẽ đột nhiên xuất hiện thêm một người.


Qua một lúc lâu, cuối cùng thu hết dũng khí đẩy cửa mở ra một khe hẹp, thấy Nhiếp chính vương ngồi trước án thư phê duyệt tấu chương, cánh tay trái vì bị thương nên y phục tùy tiện choàng một bên, cổ áo vì thế mà mở rộng không ít, trước ngực lộ ra một nửa xuân quang.


Văn Tố sờ sờ mũi, xác thực mình không chảy máu mũi, vừa định gõ cửa liền thấy hắn ngước mắt nhìn ra, kế đó khe khẽ mỉm cười.
“Thì ra là Văn khanh, vào đi.”
Văn Tố đẩy cửa bước vào, cúi đầu đến gần, cung cung kính kính đặt chén thuốc trước mặt hắn, “Vương gia, uống thuốc đi.”


“Ừm.” Tiêu Tranh đáp một tiếng, vừa định đưa tay bưng chén thuốc thì lại đột nhiên hít vào một hơi.
Văn Tố cả kinh, vội ngẩng đầu hỏi: “Vương gia, ngài sao vậy?”


Tiêu Tranh nhẹ xoa chỗ bị thương đã được băng bó kỹ càng, lắc đầu nói: “Không có gì, cũng không phải chuyện lớn lao gì, chẳng qua tay phải bắt đầu cử động thì ảnh hưởng đến cánh tay trái mà thôi.”


Văn Tố nhíu mày, nghiêm trọng thế ư? Có điều nhìn dáng vẻ mặt mày khổ sở của Nhiếp chính vương, hiển nhiên không phải giả vờ.
“Vương gia, chi bằng……….hạ quan giúp ngài?” Nàng ho khan một tiếng, bưng chén thuốc lên, ngón tay cầm thìa quậy quậy bát thuốc, mặt tựa như thiêu như đốt.


Tiêu Tranh cố nén cười gật đầu, “Vậy làm phiền Văn khanh rồi.”
Văn Tố lặng lẽ hít một hơi, run run rẩy rẩy đưa cái thìa trong tay qua. Tiêu Tranh khẽ mỉm cười, rũ mi buông mắt, há miệng nuốt thìa thuốc ấy.


Vốn dĩ rất xấu hổ, nhưng dần dà trái lại dường như không có câu nệ gì, thấy người trước mặt ngoan ngoãn uống thuốc, độ nóng trên mặt Văn Tố cũng giảm bớt, tâm tình từ từ trấn định.


Một chén thuốc không nhiều không ít, từng thìa từng thìa uống xong cũng mất chút thời gian, đến cuối cùng, động tác này thế nhưng lại thực hiện thập phần tự nhiên, như thể vốn nên như vậy, thậm chí sau khi uống xong một ngụm cuối cùng, Văn Tố còn rút khăn lụa lau khóe miệng cho hắn.


Tiêu Tranh ngạc nhiên, bất giác đưa tay xoa mu bàn tay nàng, Văn Tố lúc này mới bừng tỉnh, luống cuống rút tay về, mặt lại nóng ran.
Hai người nhất thời không nói gì, bầu không khí ngượng ngùng vô cùng.
Qua một lúc lâu, Văn Tố mới thấp giọng nói: “Vương gia, thực ra hạ quan đến là có chuyện muốn bẩm báo.”


“Hửm? Văn khanh mời nói.” Tiêu Tranh ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt trở lại nét tự nhiên.
“Có liên quan đến chuyện tham quan phản tặc.” Văn Tố cân nhắc nói: “Hạ quan nghe Lâm tiên sinh nói đến chuyện này, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tìm được một biện pháp giải quyết.”


Tiêu Thanh nghe thế tinh thần lập tức phấn chấn, “Biện pháp gì?”
“Vương gia có còn nhớ trước đó sau khi Ngô vương mở khoa chiêu sĩ không thành, yêu cầu thế gia Giang Nam đưa người vào triều đảm nhiệm chức vụ không?”
“Nhớ chứ.”


“Hạ quan cho rằng, Giang gia lúc trước có hiềm khích với Ngô vương, hiện giờ có thể phát huy tác dụng.”
Tiêu Tranh rũ mắt suy tư một lúc, chợt tỉnh ngộ, “Đúng rồi, bổn vương không cắt được mơ tưởng của mấy kẻ này, nếu như để Giang gia ra mặt, trái lại hay hơn rất nhiều.”


Nói cách khác, đại gia tộc như Giang gia này có thể đảm nhận vai trò thuyết khách, trực tiếp chứng minh Ngô vương không đáng tin cậy, Giang Nam cũng tuyệt đối không thu nhận bọn họ, như vậy ngoại trừ nhận tội, những kẻ này sẽ không còn lối thoát nào khác.


Cũng may Văn Tố trí nhớ tốt, chuyện này trước đây hắn chỉ nhắc qua một lần trước mặt nàng, hiện giờ nàng liền có thể đem hai chuyện này xâu chuỗi lại với nhau, thực sự không dễ dàng gì.
Nhớ tới lời Lâm Tuyên nói hôm đó, lại nhìn nữ tử trước mắt, dường như có chút không giống.


Nhưng cách này cũng có một sơ hở, Văn Tố nhíu mày nói: “Hạ quan có chủ ý, nhưng hiện giờ muốn thuyết phục Giang gia cũng là một vấn đề.”
Tiêu Tranh cười, “Văn khanh đã quên, ngoại trừ cháu ngoại trai là Ngô vương kia, Giang gia còn có một đứa cháu là bệ hạ à.”


Bình thường lúc xử lý sự vụ, Tiêu Tranh có thói quen trước tiên đứng từ góc độ triều đình để suy xét, còn Văn Tố trái lại có thói quen từ góc độ bản thân quen thuộc mà suy nghĩ, từ sự việc để phán đoán, tùy cơ ứng biến, từ điểm này cho thấy, liên quan đến chính trị, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý.


Văn Tố nghe thế thì bừng tỉnh, biết hắn kế đó nhất định sẽ viết thư gửi cho hoàng đế, hiểu ý bật cười, nhấc tay mài mực cho hắn, dưới ánh nến bóng của hai người khẽ chồng lên nhau, tựa như trong mộng……..






Truyện liên quan