Chương 36
Chuyển ngữ: Mic
Triệu Toàn là một kẻ vô cùng mâu thuẫn, bề ngoài trông rất chi cao to uy mãnh, tuấn tú lịch sự, thế nhưng bản tính kỳ thực lại rất dông dài lải nhải.
Hành trình về kinh đúng lúc bước vào thời kỳ nắng gắt cuối thu, một lần nữa hắn lại bày ra bộ dạng của một ông lão sau này, ngày ngày càm rà càm ràm bên tai Văn Tố, khiến nàng suýt nữa nổi khùng mới thôi.
Bản thân Văn Tố cũng không thoải mái, tiết trời nóng nực cộng thêm một ông cụ ở bên cạnh cứ lải nhà lải nhải, thực sự bực bội. Lại quay đầu vừa liếc nhìn Nhiếp chính vương thì càng thêm phiền não, ngài ấy bất kỳ lúc nào cũng tề tề chỉnh chỉnh yên yên lặng lặng, trên trán một giọt mồ hôi cũng chả thấy.
May mà mấy ngày này rất nhanh đã kết thúc nhờ các trận mưa thu, có điều một tầng mưa thu một tầng lạnh, càng đến gần kinh thành, thời tiết càng giá rét.
Mỗi ngày lúc nghỉ ngơi tại dịch trạm còn đỡ, có điều lúc lên đường còn gian nan hơn, xe ngựa mặc dù chắc chắn, nhưng gió từ bốn phương tám hướng lùa vào, hơi lạnh len lỏi vào tận xương cốt, so với mùa đông cũng chả thua kém gì.
Khí hậu trước sau thay đổi bất thường, chuyến đi này Văn Tố vốn không mang được mấy bộ y phục, lại xấu hổ khi nói lạnh, nên thường xuyên bị đông cứng đến nước mũi giàn giụa, lời nói ra cũng đặc âm mũi.
Tiêu Tranh thấy vậy cũng không nhiều lời, vẫn lên đường như cũ, nhưng tìm một chiếc áo choàng của mình bọc lấy nàng chặt chẽ kín kẽ.
Văn Tố có chút ngượng ngùng, “Vương gia, không có gì đáng ngại đâu, thời điểm này năm ngoái thần còn đang trên đường đến kinh thành, cũng không được vui vẻ như bây giờ mà lên kinh đâu.”
Tiêu Tranh liếc nàng một cái, chiếc áo quấn càng chặt hơn, thản nhiên nói: “Năm ngoái bên cạnh nàng không có bổn vương, năm nay thì khác.”
Mặt Văn Tố đỏ lựng, gục đầu không nói.
Tiêu Tranh nhìn dáng vẻ này của nàng thì trong lòng có hơi buồn bã, dọc đường rất nhiều lần đều muốn mở miệng nói thẳng với nàng, nhưng đối diện với ánh mắt của nàng thì lại không biết nên biểu đạt như thế nào.
Những năm trước đây hắn đem tinh lực dồn hết vào bao nhiêu việc, duy chỉ mỗi tình cảm nam nữ là chưa từng để tâm, hiện giờ gặp được người trong lòng, lại như một thiếu niên ngây thơ.
Cũng không phải không dám nói, chỉ là hắn thấy rất rõ ràng, Văn Tố đối với thân phận của hắn hãy còn kiêng dè, hoặc có thể là do trong lòng nàng vẫn nhớ nhung cái gã mọt sách kia cũng không chừng, hiện giờ nói thẳng e là sẽ dọa nàng lùi bước thôi.
Hắn thở dài, nghĩ tới ngay cả hoàng đế cũng bị hắn bức bách không biết bao nhiêu lần, nhưng đối với nàng thì lại cẩn thận từng li từng tí.
Nghĩ tới điểm này, hắn chợt bật cười, khiến Văn Tố ở bên cạnh liếc nhìn: “Vương gia, Ngài cười gì vậy?”
“Không có gì, bổn vương chỉ đang nghĩ xem sau khi hồi kinh nên ban thưởng cho nàng thế nào mà thôi.”
“Dạ? Vương gia định thưởng hạ quan cái gì?” Văn Tố gần như lập tức sáp lại.
Thấy bộ dạng khát khao của nàng, Tiêu Tranh càng cười dữ dội, “Nàng muốn gì nào?”
“Chuyện này, vương gia, người biết mà, cái gì thì có vẻ thích hợp với hạ quan….” Nàng hì hì cười khan.
“Ừm, vậy thì ban thưởng kim ngân châu báu đi.”
“Vương gia,” Văn Tố tức thì cảm động đến rơi lệ, “Hạ quan có từng nói Ngài anh minh thần võ thông tuệ bất phàm chưa?”
*
Kinh thành đã lạnh lẽo như bước vào đông, Phó Thanh Ngọc xoa xoa tay từ tiền viện về chỗ ở của mình, đúng lúc gặp Bình Dương vương tay ôm ấm lô thong thả đi tới, bạch y trên người trong tiết trời hiu quạnh này càng trở nên lạnh lẽo, nhưng nét mặt hắn lại vẫn mang theo ý cười dào dạt.
“Phó đại nhân định trở về ư?”
“Dạ, Vương gia.” Phó Thanh Ngọc cung cung kính kính hành lễ với hắn.
“Hay là đợi thử xem, thúc thúc và Văn đại nhân trở về, cô không nghênh đón sao?”
Phó Thanh Ngọc sửng sốt, còn Tiêu Đoan thì cười tủm tỉm lướt ngang qua nàng hướng cửa lớn mà đi, nàng tỉnh táo lại liền vội vàng đuổi theo.
Không bao lâu, tiếng vó ngựa lộc cộc rõ ràng truyền đến, xe ngựa tới gần thì dừng lại, Triệu Toàn từ trên càng xe nhảy xuống trước tiên, đưa tay vén rèm.
Phó Thanh Ngọc nhịn không được rướn người lên, trông thấy Nhiếp chính vương người mặc thường phục màu xanh đen từ trên xe ngựa bước xuống, trái tim ngóng trông chờ đợi suốt bao ngày nháy mắt trở nên mềm mại, nhưng lại từng đợt từng đợt kích động thình thịch, tựa như một người phụ nữ bình thường tựa cửa đợi chồng về.
Nhưng Nhiếp chính vương ngay cả đầu cũng chưa từng ngước lên lấy một lần lại lập tức xoay người, rất đỗi tự nhiên vươn tay vào trong xe, đỡ một người khác.
Văn Tố toàn thân bọc kín như cái bánh chưng, cơ thể hãy còn run rẩy, lúc xuống xe quả thực là bị Nhiếp chính vương cắp xuống.
Chân vừa chạm đất, nàng còn chưa kịp đứng vững thì đã ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Bình Dương vương tựa tiếu phi tiếu, lão quản gia nhìn trái ngó phải tỏ ý mình cái gì cũng không trông thấy, còn Phó Thanh Ngọc thì lại ngơ ngác nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt phức tạp khó nói.
Ánh mắt này bất ngờ khiến nàng rụt rè, bất giác dịch sang bên cạnh hai bước, giữ đôi chút khoảng cách với Nhiếp chính vương.
Mâu quang Tiêu Tranh khẽ lóe, rốt cuộc ngước mắt đảo về phía Phó Thanh Ngọc………..
“Thúc thúc cuối cùng đã trở về.” Bình Dương vương thức thời lên tiếng cắt ngang bầu không khí quỷ dị, nét mặt tràn đầy ý cười bước lên nghênh đón, vô cùng quan tâm nhìn nhìn Văn Tố, “Sao vậy Tố Tố, bệnh à?”
“Ừm……..” Văn Tố lơ đễnh đáp một tiếng, ánh mắt thi thoảng hướng về phía Phó Thanh Ngọc, nhưng người kia lại rũ mắt, hoàn toàn không có ý định muốn bước tới.
Nàng thất vọng khẽ thở dài một tiếng, bên cạnh có người nhẹ nhàng đỡ cánh tay nàng, thấp giọng nói: “Vào trong thôi.”
Tựa như cố ý muốn chiếu cáo thiên hạ, Tiêu Tranh một tay dìu cánh tay, một tay đỡ bả vai nàng, dẫn nàng vào trong phủ.
Tiêu Đoan thoáng nhếch môi, quay đầu nháy mắt với Triệu Toàn: “Lẽ nào hai người…..”
Triệu Toàn ho nhẹ một tiếng, sáp đến bên tai hắn thấp giọng hai từ: “Triển vọng.”
“Thế thì rất tốt……..” Hắn hài lòng gật đầu, trong đôi đồng tử đen như mực bởi vì tràn ngập ý cười mà lấp lánh.
Mắt thấy Nhiếp chính vương cùng Văn Tố sắp bước tới đây, Phó Thanh Ngọc rốt cuộc ngước mắt lên, cung cung kính kính hành lễ.
Tiêu Tranh thản nhiên đáp một tiếng, bước chân cơ hồ không hề dừng lại, dẫn Văn Tố sải bước vào cửa viện.
Văn Tố có chút bất an, vốn cho rằng lần trước để lại phong thư sẽ giải thích rõ ràng mọi hiểu lầm, nhưng không biết vì sao, từ lúc xuống xe ngựa cho đến bây giờ không hề trông thấy ánh mắt tốt đẹp của Phó Thanh Ngọc, lại thêm hành động như vậy vừa rồi của Nhiếp chính vương………..
Huầy, có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
*
Ở trong phủ nghỉ ngơi vài ngày, cuối cùng đã lấy lại sức.
Đang lúc nghỉ trưa, Văn Tố nhấc váy, tinh thần sáng láng lao vào Đông Noãn các nơi Bình Dương vương cư ngụ.
Tiêu Đoan thư thái tựa vào nhuyễn tháp, trong ngực ôm lò sưởi như thể ngủ đông.
“Ôi chao, sao lại rảnh rỗi đến chỗ này của bổn vương?” Thấy Văn Tố vẻ mặt hưng phấn bừng bừng xộc vào cửa, hắn cười ngồi thẳng dậy, “Có việc sao?”
Văn Tố nghe thế lập tức không vui, “Bình Dương vương gia, Ngài hỏi như vậy….không phải là muốn ăn quỵt chứ?”
“Ăn quỵt?” Tiêu Đoan kinh ngạc, con ngươi khẽ đảo, thoáng cái thông hiểu, lắc đầu cười nói: “Cô vậy mà nhớ rõ ghê, được rồi, đưa cho cô là được.” Hắn chậm rãi đặt ấm lò trong tay xuống, bước vào nội thất, không lâu sau đi ra, trên tay cầm một xấp ngân phiếu dày cộp.
“Nè, nhiều thế này, không ít chứ?”
“Hẳn là không chỉ nhiêu đây đâu?”
Văn Tố không tin liếc hắn một cái, vừa định nhận lấy thì Tiêu Đoan nhấc tay tránh đi, “Chê ít thì thôi.”
“Ai ai, không ít không ít…….”
Văn Tố cuống quít bày tỏ thái độ, Tiêu Đoan lúc này mới đem ngân phiếu đưa lại cho nàng. Thấy nàng mặt mày tươi cười đếm tiền, hắn thở dài ngồi lại nhuyễn tháp, “Cô là một cô nương, cần nhiều tiền như vậy làm gì?”
“Vương gia Ngài cơm áo không lo, lại cần nhiều tiền như thế làm gì?”
“Bổn vương tự có chỗ dùng.”
“Hạ quan cũng vậy.”
Khóe mắt Tiêu Đoan khẽ nhướn lên nhìn nàng, “Lẽ nào cô định dựa vào chút tiền này sau này rời khỏi phủ sinh sống?”
Văn Tố sửng sốt, vậy mà thật sự bị hắn nói trúng.
“Khuyên cô đừng lo nhiều, thúc thúc sao lại nhẫn tâm để cô chịu khổ chứ.” Tiêu Đoan che miệng cười khẽ, trong mắt đầy vẻ trêu chọc.
“Bình Dương vương ngài…….” Mặt Văn Tố đỏ lựng, nhất thời nghẹn lời, cất ngân phiếu vào ngực rồi liền định ra cửa.
Tiêu Đoan liếc nhìn bóng dáng nàng, vuốt ve ấm lò trong tay, không nhanh không chậm nói: “Cô cũng thật lòng gan dạ sắt, chuyến đi này mất nhiều tháng vậy mà vẫn không khiến cô rung động sao?”
Bước chân Văn Tố chựng lại, xấu hổ vô cùng, cô cô và cháu trai nhà này sao ai cũng thích làm mai hết vậy!
Nàng nhấc chân tâm tình phức tạp quay về, suy nghĩ từng chút một.
Mọi việc Nhiếp chính vương ở Giang Bắc làm vì nàng, nàng đều để trong mắt, lúc Lương Khánh Đức nói thẳng với nàng, nàng vẫn chưa từng phỏng đoán tâm tư của Nhiếp chính vương, hiện thời lại bị Bình Dương vương nhắc tới, thật sự không thể nào không suy nghĩ kỹ một lượt.
Nếu như Nhiếp chính vương thật sự có ý với nàng………thì phải làm sao?
Nhưng ngài ấy là Nhiếp chính vương cao không với tới, chỉ cần nguyện ý, thiên hạ đều là của ngài, vì sao có thể nhìn trúng mình? Cho dù có nhìn trúng đi nữa, nàng lại dựa vào cái gì sánh vai với ngài ấy?
Văn Tố gục đầu thở dài, nàng quả nhiên vẫn thích hợp với cuộc sống đơn giản, chốn quan trường ngươi lừa ta gạt hay Nhiếp chính vương sâu không lường được đều không phải chốn về của nàng.
“Văn đại nhân!”
Phía trước chợt có người gọi nàng, Văn Tố ngẩng đầu nhìn, quản gia đứng ở đầu hành lang hướng phía nàng thần thần bí bí vẫy tay, “Văn đại nhân, Lưu đại nhân biết ngài đã hồi kinh, đang ở bên ngoài đợi đó, lão nô âm thầm đến báo cho ngài một tiếng.”
“Lưu đại nhân?” Văn Tố ngẩn ra, sau khi hoàn hồn lập tức hít vào một hơi, xoay người rời đi, “Nói ta không có nhà, không có nhà! Không có nhà!”
Quản gia mù mờ không hiểu, “Như vậy là?”
Ai biết vừa mới định rẽ vào hậu viện, quản gia lại vội vội vàng vàng đuổi tới.
Văn Tố bất đắc dĩ: “Nói ta không có nhà, thật đó!”
Hiện giờ phải gặp Lưu Kha thế nào? Nàng vốn không biết nên trả lời hắn sao đây.
Quản gia gấp gáp vẫy tay nói: “Không phải chuyện này, Lưu đại nhân đi rồi, hiện giờ là công công bên cạnh thái hậu tới tìm ngài, nói là Thái hậu triệu gấp.”
Văn Tố đầu đầy sương mù, chỉ vào mũi mình, “Thái hậu triệu ta gấp?”
Quản gia gật đầu kiên quyết.
Liên quan tới vị Thái hậu này, trong đầu Văn Tố dường như chỉ có một ấn tượng mơ hồ, ngoại trừ trông thấy đôi lần xuyên qua lớp màn châu lúc thượng triều thì chính là lần gặp duy nhất tại Quỳnh Lâm yến, phỏng chừng là một mỹ nhân, chỉ thế thôi.
Lúc tới hoàng cung đã là buổi chiều, Thái hậu thế nhưng vẫn chưa nghỉ trưa, hình như vẫn luôn đợi nàng, Văn Tố được công công kia trực tiếp dẫn vào tẩm điện của lão nhân gia ngài.
Trong điện đốt hương an thần, cả căn phòng thật an tĩnh. Rèm trướng khẽ rũ, bóng dáng thướt tha của Thái hậu ngồi đoan trang trên tháp sau sa trướng, tựa như tranh vẽ.
Văn Tố đặc biệt mặc triều phục, cụp mắt đến gần, chỉnh lại trang phục hạ bái, “Hạ quan Văn Tố tham kiến Thái hậu.”
Thái hậu nghe tiếng lập tức vén sa trướng bước ra, chỉ vài bước đã đến trước mặt nàng, đưa tay đỡ nàng dậy, “Văn ái khanh không cần đa lễ, ai gia tìm khanh đến đây là có chuyện quan trọng bàn bạc.”
“Thái hậu có việc xin cứ căn dặn.” Văn Tố không rõ tình hình, chỉ có thể thuận theo lời nàng ấy nói, lẳng lặng quan sát thần sắc nàng, hàng mày đen khẽ chau, dường như có chút khẩn cấp.
“Văn ái khanh, chuyện tham quan Giang Bắc lần này, ai gia cũng có nghe nói.”
Văn Tố nhíu mày, đột nhiên nhắc tới chuyện này làm gì?
“Thực ra ai gia mời Văn ái khanh tới chính là để xin giúp đỡ.”
“Giúp đỡ?”
“Không sai.” Thái hậu thở dài một tiếng, nhưng không buông tay nàng ra, tựa như vô cùng thân thiết, “Thực không dám giấu, trong số tham quan Giang Bắc kia….có liên quan đến tộc huynh ai gia…..” Mặt Thái hậu đỏ lên, thở dài hết lần này đến lần khác, cũng không nói gì nữa.
Văn Tố lập tức hiểu ra, “Vậy Thái hậu bàn với Nhiếp chính vương chứ.”
“Nhiếp chính vương há lại là người dễ gần.” Thái hậu lắc đầu, lệ quang trong mắt rưng rưng, khiến người khác không nỡ nhìn, “Văn ái khanh lần này là công thần trừ tham quan, Nhiếp chính vương còn thỉnh công với bệ hạ cho khanh, ai gia nghe nói khanh và Nhiếp chính vương quan hệ khăng khít, cho nên vẫn mong ái khanh giúp đỡ ai gia nhé.”
“Chuyện này…..”
Văn Tố thập phần khó xử, mấy tham quan kia không kiêng nể gì cả, hiển nhiên trong triều có người, nhưng ai cũng không ngờ tới có liên quan đến gia tộc Thái hậu. Nàng là một nữ quan danh nghĩa, nhúng tay thế nào? Còn nói có quan hệ khắng khít với Nhiếp chính vương, cũng không biết là ai bịa đặt!
Đang rối rắm thì Thái hậu lại nói: “Văn ái khanh, ai gia cũng không giấu gì khanh, lần này không chỉ ai gia xin khanh giúp đỡ, bệ hạ cũng có ý này.”
“Thái hậu là nói………Bệ hạ muốn bảo vệ quốc trượng?”
Thái hậu gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn nàng vừa nhiệt tình lại vừa thầm chứa áp lực.
Đây đúng là tiến thoái lưỡng nan, Văn Tố rũ mắt thầm suy tính đối sách.
Bên ngoài chợt truyền tới một tiếng kinh hô, hình như là công công đã dẫn nàng tới kia, nàng kinh ngạc quay đầu, trông thấy Nhiếp chính vương tiến vào, mặt như sương giá, “Vừa rồi nghe Thái hậu nói bệ hạ có ý muốn che chở quốc trượng?”
“…………….”
*
Tiểu hoàng đế đang ở trong ngự thư phòng đọc sách, từ sau khi Thái phó bị cách chức liền vẫn luôn do Tả đô ngự sử Vương Định Viễn phụ trách dạy dỗ bài vở.
Tiêu Tranh đem Văn Tố từ chỗ Thái hậu giải cứu ra, dẫn nàng đến trước Ngự thư phòng, đưa tay bảo nàng đợi bên ngoài cửa, sau đó tự mình đẩy cửa bước vào, một lúc sau Vương Định Viễn cũng bị đuổi ra, hoàn toàn không đoán được tình hình.
Văn Tố có hơi căng thẳng, lo sợ hai thúc cháu này sẽ lại ầm ĩ không thể tháo gỡ.
Đang suy nghĩ thì bên trong đã truyền ra tiếng hét phẫn nộ của tiểu hoàng đế, kế đó là một loạt âm thanh loảng xoảng của đồ vật bị đập vỡ, sau đó cửa bị mở ra, cả Phúc Quý cũng bị đuổi đi.
Vương Định Viễn nhìn tình hình lắc đầu, quay người hướng bên ngoài cung rời đi, để lại Phúc Quý mặt mày rầu rĩ cùng Văn Tố mắt to trừng mắt nhỏ.
Rất nhanh, đằng sau cánh cửa đã khôi phục yên tĩnh, không bao lâu thì cửa liền mở, Tiêu Tranh từ bên trong bước ra, ngang qua bên cạnh Văn Tố khẽ gật đầu với nàng, ý bảo nàng theo mình trở về.
“Vương gia, Ngài nói gì với bệ hạ?” Lúc sắp ra khỏi cửa cung, Văn Tố rốt cuộc nhịn không được hỏi Tiêu Tranh.
“Bổn vương chỉ nói nó đã không còn nhỏ nữa, nên có sự lựa chọn của mình, muốn cậu hay giang sơn, đều dựa vào chính mình quyết định.”
Văn Tố thầm gật đầu, quả thực nên để hoàng đế tự suy nghĩ kỹ, nháy mắt sắp thêm một tuổi rồi, nên dần trưởng thành.
Đi tới bên xe ngựa, Tiêu Tranh nghiêng đầu nhìn nàng, “Thái hậu không làm khó dễ nàng chứ?”
“Không có.” Văn Tố theo phản xạ trả lời, ngay sau đó đột nhiên bừng tỉnh, mở to mắt kinh ngạc nói: “Vương gia lẽ nào cố tình vì hạ quan mà tới?”
Ánh mắt Tiêu Tranh khẽ lấp lóe, ho khan một tiếng, cái gì cũng không nói leo lên xe. Văn Tố thấy rất rõ ràng, tai hắn hình như đều đỏ bừng.
Nàng nhịn không được bật cười, trong lòng ấm áp.