Chương 56
Chuyển ngữ: Mic
“Ngươi nói hoàng thúc trở lại rồi, còn đưa Văn Tố đi?” Trong Ngự thư phòng, sau khi nghe Phúc Quý bẩm báo, hoàng đế lập tức quẳng bút trong tay, đứng bật dậy: “Thay áo cho Trẫm, Trẫm phải tới phủ Nhiếp chính vương xem thử.”
“Bệ hạ…….” Phúc Quý cẩn cẩn thận thận nói: “Ngài không sợ Nhiếp chính vương trút giận lên Ngài ư?”
Hoàng đế sững người, bước chân chậm dần, nhưng rất nhanh lại tiếp tục mau chóng bước ra ngoài, “Tóm lại phải đối mặt.”
Trong phủ Nhiếp chính vương lúc này cũng không yên ổn, Nhiếp chính vương không hề báo trước đột ngột trở về, toàn bộ người trong Vương phủ ai nấy đều giật mình.
Phó Thanh Ngọc bởi vì biết Văn Tố sắp bị chém đầu nên muốn ra ngoài tiễn biệt, nhưng lại bị nhốt trong phòng, vẫn luôn ầm ĩ tới tận bây giờ, mãi tới lúc này mới mơ hồ nghe được một chút động tĩnh, biết Văn Tố đã trở lại, bấy giờ mới dịu xuống.
Văn Tố mấy ngày liên tiếp không hề nghỉ ngơi, sau khi vào Vương phủ thì tâm trạng được thả lỏng liền ngủ thiếp đi, Tiêu Tranh ngồi ở đầu giường cùng nàng một lúc, sau đó đứng dậy đi về hướng Đông noãn các.
Mũ giáp trên người chưa hề cởi ra, tóc mai cũng bị gió thổi tán loạn, nhưng hắn không màng tới, tự mình đẩy cửa bước vào phòng, quả nhiên trông thấy Tiêu Đoan đang rửa vết thương trên ngón tay.
Phẩy phẩy tay, dùng lụa trắng cẩn thận băng lại, Tiêu Đoan lúc này mới ngước mắt lên, mang theo nụ cười khẽ, “Thúc thúc vậy mà lại tự mình trở về.”
“Đúng vậy, ngươi thất vọng?”
“Đương nhiên, nếu như người quay lại muộn một chút, thì sẽ không phải mặc khôi giáp mà trở lại rồi.”
Trường kiếm trong tay keng một tiếng rút ra khỏi vỏ, cổ tay nhẹ xoay, mũi kiếm đã chuẩn xác gác trên vai hắn, Tiêu Tranh cố dằn cơn giận, ánh mắt âm u lạnh lẽo, “Vân Dật? Hừ, ta đặt cho ngươi tự là Vân Dật, hi vọng ngươi cả đời tiêu diêu tự tại, không bị gò bó, nhưng ngươi lại tự mình nhảy vào một đống thị phi, còn muốn liên lụy người vô tội, ta nuôi ngươi dạy ngươi, chính là để ngươi báo đáp ta như vậy sao?”
Tiêu Đoan thu lại ý cười, mặt không biến sắc: “Thúc thúc, thứ con muốn báo đáp Người chính là giang sơn vạn lý!”
“Giang sơn vạn lý thì thế nào? Ngươi làm sao biết ta muốn là những thứ này?”
“Ha ha………..” Tiêu Đoan cười khổ, mâu quang đột nhiên lạnh lẽo tựa sương giá: “Đế vương trời sinh vì sao lại phải buông bỏ? Vì cái gì đem giang sơn trong tay giao cho thằng nhỏ miệng còn hôi sữa đó? Hắn và phụ thân Sùng Quang của hắn đều không xứng ngồi ở vị trí kia!”
Tiêu Tranh híp mắt: “Cho nên nói……………nhất mạch trưởng tử hoàng tộc mới xứng sao?”
Toàn thân Tiêu Đoan cứng đờ.
“Ngươi luôn miệng nói là vì ta, nhưng thật sự chỉ như vậy? Thân là đời sau của trưởng tử hoàng tộc, ngươi thật sự cam tâm?”
Tiêu Tranh từng bước từng bước tới gần, trường kiếm nặng nề đè lên vai hắn, “Làm một quận vương nhàn tản không tốt ư? Vì sao không thể buông bỏ những thứ này?”
“Thúc thúc…………” Tiêu Đoan khép mắt, giọng điệu vô lực, “Con thật sự muốn giúp người, vị trí kia, con chưa bao giờ nghĩ tới.”
“Bởi vì cảm thấy ta xứng?” Tiêu Tranh cười lạnh, “ Vì đế vương chỉ có hợp hay không hợp, chứ không có xứng hay không xứng.”
Hắn thu trường kiếm, lùi lại mấy bước, xoay lưng đối diện với Tiêu Đoan, “Ta và ngươi là người thân nhất, huyết mạch tình thân, bởi vì hoàng vị mà đôi bên đều không muốn kia, hà cớ gì lại phải đi tới nước này? Ta hết lần này đến lần khác cho ngươi cơ hội, nhắc nhở ngươi đừng động thủ, nhưng cuối cùng ngươi vẫn khiến ta thất vọng. Ta hi vọng ngươi có thể thật sự có một ngày xứng với tên tự Vân Dật kia………”
Cả người Tiêu Đoan cứng đờ, từ trong giọng điệu của hắn mơ hồ cảm thấy không ổn, “Thúc thúc người……..”
“Mọi chuyện ta sẽ tự mình giải thích, ngươi chuẩn bị một chút, rời đi đi, từ giờ đừng bao giờ trở lại nữa.”
“Thúc thúc!”
“Đừng để ta nói lại lần thứ hai, ngươi phạm chính là đại tội mưu phản!”
Tiêu Đoan lùi lại một bước, sửng sốt không thốt nên lời.
“Vương gia, bệ hạ tới rồi.” Bên ngoài đột nhiên truyền tới giọng nói cố ý hạ thấp của Triệu Toàn, Tiêu Tranh nghe thế liền kinh ngạc, xoay người liếc Tiêu Đoan một cái,bước nhanh ra ngoài.
Hoàng đế đợi ở thư phòng, trong lòng cũng bồn chồn, lúc trước hắn cũng từng mấy lần muốn truyền chỉ ân xá Văn Tố, nhưng lần nào cũng đều không thực hiện.
Lúc Tiêu Tranh đẩy cửa vào, hắn cả kinh, lúc này mới kịp phản ứng, quay người nghênh đón ánh mắt Tiêu Tranh.
“Hoàng thúc.”
“Bệ hạ.”
Hoàng đế mím môi, nhất thời á khẩu không lên tiếng, thần sắc xấu hổ, một lúc sau mới nói: “Chuyện của Văn Tố, Trẫm thừa nhận là có tư tâm, nhưng cũng là vâng theo tổ huấn, trong lòng hoàng thúc nếu tức giận, cứ nói thẳng không sao, là Trẫm thấy thẹn với Người.”
“Tổ huấn bệ hạ nói liệu có phải Bình Dương vương đưa cho ngài?”
Hoàng đế gật đầu, “Phải.”
Tiêu Tranh im lặng không lên tiếng, đến trước giá sách sau lưng hắn, từ bên trong lấy ra một quyển cổ thư dày nặng, để lộ ra một chiếc hộp hẹp dài. Đặt lên bàn, mở ra, bên trong là một cuộn da dê, đưa đến trước mặt hoàng đế, “Bệ hạ xem qua đoạn lịch sử chân chính này, sẽ không có quyết định như vậy nữa.”
Hoàng đế sửng sốt, nhận lấy mở ra xem, càng xem thì càng kinh ngạc, tới khi bên dưới có cả ấn ký riêng của thái tổ hoàng đế thì lại càng sững sờ không thốt nên lời.
Văn Tử Khâm trước đây bị Thái tổ hoàng đế hạ chiếu lệnh tru di cửu tộc, nhưng nếu không phải hắn chủ động dâng bản đồ bố trí binh lực đô thành, giang sơn Đại Lương cũng không thể dễ dàng có được.
Văn Tử Khâm thực ra là công thần, nhưng sau này biến mất không chút dấu vết, chính là vì thân phận.
Bởi vì……..người đó thực ra là một nữ nhi.
Người yêu trở thành nam sủng của bạo quân Lệ đế, nàng vì cứu người mà rời gia đình bỏ quốc gia, cuối cùng gánh toàn bộ tội danh cùng tiếng xấu, nhưng vẫn như trước nhận trọng trách từ thái tổ hoàng đế giám sát các đại thế gia, lui về Giang Nam.
Văn gia cho tới bây giờ chưa bao giờ là dư nghiệt tiền triều, Đại Lương trái lại thiếu Văn gia rất nhiều.
Thì ra chuyện là như vậy……..
“Hoàng thúc, Trẫm……….” Hắn mím môi, không biết nên nói thế nào cho phải.
“Suy nghĩ của bệ hạ Bổn vương rất hiểu, nếu bệ hạ gấp gáp muốn quyền lực như vậy, bổn vương sẽ giao cho ngươi.”
“Sao chứ?”
Hoàng đế kinh ngạc thốt lên, nhưng thấy Tiêu Tranh đã vén vạt áo quỳ một gối ngay trước mặt, “Vi thần tự nguyện dâng lên đại quyền, chỉ mong bệ hạ miễn tội cho Văn Tố, cũng xin bệ hạ khoan thứ cho tội vi thần tự ý về kinh, chấp thuận cho vi thần tiếp tục bình định phản tặc.”
“Chuyện này………” Thay đổi quá đột ngột, hoàng đế không biết làm sao, lúng túng vô cùng.
Người hắn vẫn luôn ngước nhìn, lao tâm khổ trí muốn vượt qua, Nhiếp chính vương cường thế cao ngạo không ai bì nổi, thế nhưng lại đang quỳ trước mặt hắn……
“Cái quỳ này, chính là quỳ vì hoàng vị của bệ hạ, cứ không phải bản thân ngươi.” Tiêu Tranh ngước lên nhìn hắn, thần sắc nghiêm nghị, “Vẫn xin bệ hạ trước hết nghe vi thần giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện, nếu bệ hạ vẫn kiên quyết bản thân đã có thể gánh vác trọng trách của đế vương, vi thần tuyệt đối sẽ không ngăn cản ngài tự mình chấp chính.”
Hoàng đế nhíu mày, bị lời này kích động, ngạo khí trong lòng lại bùng lên, không mặn không nhạt ừ một tiếng.
“Trước đó, xin bệ hạ tha ch.ết cho một người.”
“Ai?”
“Bình Dương vương.”
………………..
Văn Tố bị tiếng khóc của Phó Thanh Ngọc đánh thức. Từ trong giấc mộng ngọt ngào mơ màng tỉnh dậy, vừa liếc mắt đã trông thấy dáng vẻ nàng ấy nước mắt đầy mặt, ngồi ở đầu giường nức nở không thôi.
“Thanh Ngọc? Cô làm sao vậy?”
Mở miệng mới phát hiện giọng nói có chút khản đặc, Phó Thanh Ngọc thấy vậy vội lau nước mắt, từ bên cạnh giường mang tới một chung trà, đỡ nàng uống hết.
“Bây giờ có cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Văn Tố gật đầu, nhìn nàng khẽ mỉm cười, “Chắc là bị chuyện của ta dọa sợ đúng không? Ta đã không sao rồi.”
“Không phải………..” Phó Thanh Ngọc lắc đầu, nước mắt vừa ngưng lại bắt đầu giàn giụa.
Văn Tố cảm thấy khó hiểu, nhưng thấy nàng ấy đứng dậy, nháy mắt quỳ xuống trước mặt nàng.
“Nè, làm gì vậy?” Nàng vội xốc chiếc chăn mỏng định xuống giường đỡ nàng ấy, nhưng bị Phó Thanh Ngọc giơ tay ngăn lại.
“Tố Tố, đợi ta nói hết lời này, cô sẽ rõ.” Nàng ấy cụp mắt, căn bản không dám nhìn sắc mặt của nàng, “Có liên quan đến thân thế của cô, là ta đã tiết lộ cho Thủ phụ đại nhân, mặc dù ta không biết nội tình, nhưng nếu không phải trước đó ta nói với Bình Dương vương thì cũng sẽ không có chuyện như vậy, thậm chí cô cũng sẽ không bị đưa lên đoạn đầu đài….”
“Sao chứ?” Văn Tố thì thào, nhớ tới trước khi hành hình Vương Định Viễn thở dài về thân thế của nàng, trong lòng thấy kỳ lạ, “Thân thế của ta rốt cuộc có gì không đúng ư?”
Phó Thanh Ngọc ngập ngừng, cuối cùng thuật lại sự thật……..
“Cô nói vị tổ tiên là Tể tướng kia của ta thực ra là trọng phạm thái tổ hoàng đế treo thưởng? Chả trách………” Văn Tố ánh mắt hoảng hốt, trầm ngâm không nói.
Hiện giờ trên dưới triều đường đều biết thân thế này của nàng, bị nhận định là dư nghiệt tiền triều, đương nhiên là muốn nhanh chóng trừ khử nàng.
Lúc ở trong ngục, nàng còn suy nghĩ Bình Dương vương dùng cách gì để đưa nàng vào chỗ ch.ết, hiện giờ mới rõ ngọn nguồn sự việc.
Trừ phạm tội, thân thế này chỉ cần thổi phồng lên một chút thì đã đủ rồi.
“Tố Tố, tất cả việc này đều là lỗi của ta, không dám cầu xin cô tha thứ, nhưng từ nay về sau thiên sơn vạn thủy phóng quân nan, trước lúc ra đi, nhất định phải đến gặp cô một lần.”
“Cô phải đi?” Văn Tố xốc chăn xuống giường, muốn đỡ nàng ấy nhưng vẫn không chạm vào.
Nói không oán không trách tuyệt đối là chuyện không thể, nhưng dù sao cũng đã biết nhau đến tận bây giờ, thấy nàng ấy đau đớn khóc lóc quỳ trước mặt mình hối lỗi như vậy thì lại có chút không nhẫn tâm.
Mãi tới lúc này nàng mới để ý thấy Phó Thanh Ngọc y phục tề chỉnh, còn cột tóc kiểu nam tử, e là sẽ lập tức lên đường.
“Phải, ta muốn trở lại nhà cũ ở Giang Tây, trải qua việc này mới biết ta còn thiếu hiểu biết, tu thân dưỡng tính chưa đủ, sao có thể vào quan trường? Nếu cô đã trở lại, đại sự triều chính vẫn là để cô làm chủ đi, chuyện từ quan mong cô chấp thuận.”
Văn Tố mím môi không lên tiếng.
Phó Thanh Ngọc đứng dậy, lại hướng nàng cúi đầu một cái, gạt nước mắt, quay người ra cửa.
Thế nhưng ra khỏi cửa phòng chưa được mấy bước thì đã trông thấy Nhiếp chính vương người mặc khôi giáp ở ngã rẽ hành lang đang lặng lẽ nhìn nàng, mâu quang như đuốc, tựa như những lần trước đây, lạnh nhạt mà uy nghiêm.
Trong lòng nàng ta hoảng loạn, vội vàng vái chào, tâm tình phức tạp, rốt cuộc không thốt lên tiếng nào.
Bước chân Tiêu Tranh không hề dừng lại, chỉ có lúc lướt qua người nàng ta, giọng nói lạnh nhạt: “Từ nay về sau vĩnh viễn đừng để Bổn vương trông thấy cô nữa.”
Toàn thân Phó Thanh Ngọc cứng đờ, lảo đảo suýt ngã. Người bên cạnh đã đi xa, cước bộ trầm ổn, càng lúc càng xa, như thể chưa bao giờ dừng bên cạnh nàng ta….
Một cánh cửa, người bên trong, kẻ bên ngoài.
Trước đó Văn Tố chưa tỉnh, Tiêu Tranh còn có thể ở cùng nàng, hiện giờ biết nàng đã thức, thế nhưng lại có chút sợ hãi.
Cuối cùng thu hết dũng khí đẩy cửa bước vào, vừa ngẩng đầu đã trông thấy bóng lưng gầy gò của nàng, trong lòng đau xót.
Văn Tố quay đầu nhìn, đối diện với ánh mắt của hắn, khe khẽ mỉm cười, “Vương gia.”
Tiêu Tranh chấn động, nhíu mày, từ tiếng gọi này đã cảm giác được sự xa cách trong thần sắc của nàng.
“Tố Tố……………” Vừa định đến gần, nhưng Văn Tố đã lùi lại vài bước.
“Vương gia, hiện giờ hạ quan là kẻ mang tội, Ngài cứu hạ quan một mạngđã là cảm kích vô vàn, há có thể liên lụy Vương gia lần nữa?”
“Nàng nói cái gì?” Tiêu Tranh bước nhanh tới trước, nhìn chằm chằm vào hàng mi đã rũ thấp của nàng, “Là vì thân thế kia? Ta từng nói, lịch sử đã qua, không tự mình nếm trải thì vĩnh viễn sẽ không biết được thật giả.”
“Không…………” Văn Tố lắc đầu, “Hạ quan nếu như để ý đến xuất thân của mình thì sẽ không thể nào lấy hết dũng khí mà bước vào quan trường, hạ quan bởi vì vi phạm luật pháp, Vương gia lại vì hạ quan tự ý hồi kinh, chuyện này tóm lại phải kết thúc.”
“Cho nên nàng muốn thay ta gánh lấy tội danh ư?” Tiêu Tranh đã hơi tức giận.
Văn Tố càng cúi thấp, ngập ngừng, gật đầu nói: “Hạ quan sẽ bẩm báo với bệ hạ, là hạ quan âm thầm phái người đi cầu xin Vương gia hồi kinh……..”
Âm thanh bị chặn lại bởi động tác của hắn, Tiêu Tranh gần như không chút dịu dàng giữ chặt cằm nàng, hung hăng cắn lấy đôi môi nàng, biểu thị tâm trạng uất ức cùng thất vọng tràn ngập lồng ngực hắn giờ khắc này.
Nhưng rồi rất nhanh chỉ trong khoảnh khắc, động tác dần dần trở nên ôn nhu, hắn ôm siết nàng vào lòng, nụ hôn tinh tế rơi bên vành tai nàng, trở thành nỉ non: “Ta khó khăn vất vả lắm mới về kịp, suýt chút nữa cả đời này vô vọng gặp lại, nàng sao có thể nói những lời như vậy với ta, nếu không có nàng bên cạnh, ta biết làm sao?”
Văn Tố vẫn luôn cố nén nước mắt, lúc này cũng không nhịn được nữa, toàn bộ đều rơi trên gáy hắn, làm ướt hết phần áo giáp nơi bả vai, cuối cùng duỗi tay ôm hắn, nghẹn ngào gọi: “Thoái Chi…….”
Tiêu Tranh vỗ vỗ lưng nàng, giống như dụ dỗ một đứa trẻ đang sợ hãi, “Không sao rồi, bệ hạ rất nhanh sẽ hạ chỉ miễn xá cho nàng, an tâm.”
Tiếng khóc ngừng lại, Văn Tố kinh ngạc nhìn hắn, “Chàng liệu có phải đã đồng ý với bệ hạ chuyện gì?”
Người đã bị đưa lên đoạn đầu đài lại được xá miễn, không thể nào vô điều kiện.
Tiêu Tranh mỉm cười như chẳng hề hấn gì, “Không có gì, nàng đừng nghĩ nhiều.”