Chương 4
Quán Bar DarkLork, nơi tụ hội của giới ăn chơi bậc nhất Đế đô, những quả cầu ánh sáng lập lòe bay xung quanh sàn nhảy chiếu đủ mọi loại màu sắc, trong tiếng nhạc ồn ào từng nhóm người phiêu theo vũ điệu sôi động giải tỏa mọi cảm xúc của mình khiến cả sàn nhảy như đang nóng lên.
Alicia không thích những nơi hỗn tạp thế này, bởi năng lực đặc thù dược sư của cô nên đối với khứu giác cô rất nhạy cảm những nơi đông người sa đọa thế này tản ra những mùi vị khó ngửi.
Irene chỉnh chỉnh chiếc mặt nạ bạc trên mặt, đối với người phục vụ gần đó vẫy vẫy tay.
“Hân hạnh được phục vụ các tiểu thư xinh đẹp, xin cho tôi biết yêu cầu của quý cô” Một cậu trai thanh tú tươi cười cúi chào.
Irene đưa tay nâng cằm cậu trai lên kề sát mặt mình, đến gần như môi cô gần chạm vào đôi môi cậu mới hơi di chuyển về phía tai cậu mà nói khẽ: “Ta muốn gặp DarkKing”, nói rồi mới buông cậu trai ra nhưng ánh mắt lại trắng trợn rà quét khắp người cậu.
Cậu trai phục vụ hoàn toàn không bị hành động gần như đùa giỡn của Irene làm xấu hổ, vẫn giữ nụ cười lễ phép, ánh mắt liếc nhìn đến trên ngực chiếc váy đen của Irene đang đeo một vật trang sức hình lông vũ thì dừng lại, thái độ càng thêm cung kính, cậu hơi cúi nhẹ người nói: “Vinh hạnh được dẫn đường cho các vị”.
Alicia hơi cảnh cáo lườm mắt nhìn em gái còn Alyssa thì nhún nhún vai trộm cười khẽ, rước lấy cái nhìn chằm của Alicia thì ngượng ngùng thu liễm lại.
Cậu trai phục vụ dẫn ba người vượt qua sàn nhảy náo động đến một con đường riêng, trước cửa có hai người thể trạng to lớn không giống nhân loại đang đứng gác, cậu trai phục vụ đưa tay ra hiệu lập tức hai người kia mới nhường ra lối đi.
Phía sau cánh cửa là một hành lang dài nhưng xung quanh lại rất yên tĩnh hoàn toàn khác không khí sôi động bên ngoài, phía cuối hành lang là một cánh cửa màu đỏ viền vàng, cậu trai đến trước cánh cửa đưa tay khởi động máy vô tuyến, sau đó kính cẩn cúi người nói: “Boss, là khách của ngài”.
“Vào đi”
Khi giọng nói khàn đục vang lên trong vô tuyến, cậu trai phục vụ mới đưa tay mời Alicia, Irene và Alyssa, bản thân thì xoay người rời khỏi.
“Hey boy, tôi chưa được biết tên cậu” Irene giọng điệu cười cợt trêu ghẹo.
Cậu trai phục vụ quay người lại đôi mắt vốn đang bình thường lại đột nhiên hiện lên ánh sáng đỏ, giọng nói kim loại cứng ngắt khác hẳn chất giọng trong trẻo vừa rồi vang lên: “X-Zero IV hân hạnh phục vụ quý khách”.
Người máy từ lâu đã được chế tạo nhưng vì luật Nhân quyền của Liên Bang đưa ra cho Đế quốc nên tất cả người máy điều không thể quá giống con người nhưng chỗ ở của DarkKing lại tồn tại một số thứ ngoại lệ.
“Nhìn xem, thật là hãnh diện khi được diện kiến các vị điện hạ”
Phía bên trong cánh cửa là một gian phòng xa hoa dát ánh vàng rực rỡ, hai bên tường có hai chiếc tủ đựng đầy những tạo vật kì lạ, cuối căn phòng có một chiếc bàn cực lớn bằng hợp kim Titan vốn dùng để chế tạo cơ giáp giá cả xa xỉ, phía sau bàn đang ngồi một lão nhân thân hình gầy gò, làn da đen nhẻm nhưng lại mặc y phục màu đỏ chói hoa văn màu xanh đậm khiến người đau mắt, lúc lão cười lên lại lộ ra hàm răng trắng hếu, giọng nói khàn đặc vì lâu ngày hút thuốc.
“Bejamin-----chắc hẳn ông đã nghe tin đồn về thứ sinh vật tấn công trang viên của Castillo” Alicia không muốn dây dưa nhiều với kẻ này, cô ngồi xuống chiếc ghế trước mặt, bàn tay để lên bàn, ngón tay gõ theo từng nhịp, giọng nói có phần không kiên nhẫn.
Irene vỗ tay một cái, trước mặt Bejamin hiện lên một khối thịt xám ngoét, nện thẳng xuống bàn dòng máu đen tanh tưởi nhất thời chảy tràn ra trên bàn kèm theo là mùi hôi tanh tưởi khiến người buồn nôn. Bejamin khi nhìn thấy khối thịt đó thì mặt lập tức biến sắc, nhìn ba vị trước mặt khoanh tay nhìn lão lom lom thì nhất thời mồ hôi đầy đầu.
Bejamin tuy bình thường không coi ai ra gì tại địa bàn của lão thì cho dù là gia chủ của gia tộc lớn cũng không dám lỗ mãng nhưng đối với thân phận cao quý của ba vị trước mặt đây thì lão cũng không dám bắt bẻ, tròng mắt đảo mấy cái, trước sự không kiên nhẫn của Alicia, lão đành hạ thấp giọng phân trần: “Xin công chúa xem xét, ta thật sự đối với sinh vật này vì sao xuất hiện ở đây vẫn đang điều tra”.
Irene tính tình vốn không được hòa nhã như chị mình, khi nghe lời trần thuật của Bejamin, cô nổi nóng hai tay đập thẳng lên bàn, cả người nghiêng về phía trước, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào lão, giọng nói rít lên: “Bejamin_______, ngươi tưởng chúng ta sẽ tin lời biện bạch kia sao? Ta nói cho ngươi biết ngươi hôm nay không cho ta một lời giải thích hợp lý, ta sẽ hủy đi cái động chó của ngươi”.
“Irene______, miệng sạch sẽ chút đi!” Alicia quát lên.
Bejamin mồ hôi lạnh rơi đầy cái đầu trọc của lão, vội nói: “Cửu công chúa, người bình tĩnh à! Cổng địa ngục mấy hôm nay có dị thường, ta đang điều tra”.
“Thao cái con bà ngươi đi! Điều tr.a điều tra, đợi người điều tr.a thì lũ quỷ đói kia đã tràn cả lên đây rồi”.
Alicia muốn phát điên: “Irene, đừng để chị nghe thêm nữa chữ nữa”.
Alicia nhìn lão nhân đang lúng túng cười nói: “Bejamin, ông là vị thần cai quản cánh cửa nhập khẩu của linh hồn đi lại giữa hai giới, nay một con quỷ đói vô duyên vô cớ xuất hiện tại nhân giới, ông nói nếu để ta đem chuyện này báo lên trên thì e là-------“
Bejamin nhìn vị ngũ công chúa nổi tiếng hiền hòa đang dùng giọng điệu như uy hϊế͙p͙, lão rút khăn tay lao chút mồ hôi trên trán, tươi cười làm lành nói: “Ngũ công chúa, ta chỉ là vị thần mở cửa nhỏ nhoi, huống chi chỉ là một con quỷ đói xổng ra mà thôi, hiện nay cái gì cũng nói đến khoa học kỹ thuật nên nhân loại sẽ không tin đó là thứ xuất hiện từ địa ngục, không cần thiết kinh động mặt trên”.
Irene sau khi bị ngũ tỷ dạy dỗ đã không dám phát ngôn thô tục, cô lãnh giọng nói: “Hừ! nghĩ hay nhỉ, hôm nay là một con quỷ đói ngày mai chắc lại đến một con quỷ vương, không chừng ngày sau cả địa ngục cũng dọn lên đây mà sống”.
Bejamin suýt chút cắn trúng lưỡi, lấp bấp nói: “Cửu, cửu công chúa lời này không nên nói loạn”, đùa sao, mỗi giới điều có quy luật riêng chính là sự phân chia của Pháp tắc, tùy tiện đảo điên chẳng phải sẽ dẫn đến diệt thế.
“Bejamin, không phải chúng tôi muốn gây chuyện với ông, nói chung việc này có thể là việc nhỏ cũng có thể là việc lớn, ông nghĩ tôi nói đúng không?”.
So với vị cửu công chúa tính tình táo bạo thì hiển nhiên hắn thích nói chuyện với ngũ công chúa hiền hòa này hơn, Bejamin cân nhắc một chút rốt cuộc nhả ra, hắn thở dài nói: “Vậy ý của các vị công chúa là muốn thế nào? Nhưng ta phải nhắc cho các vị nhớ bản thân các vị đang bị lưu đày, việc gì cũng phải chừa cho nhau chút đường lui!”.
Bejamin nói không sai, tuy một con quỷ đói xuất hiện tại nhân giới là chuyện sai trái nhưng dù sao cũng chưa ảnh hưởng đến sự phân chia ba giới, huống chi cái vị cai quản hiện tại trên Thiên đường kia tuy nói điều là Sáng thế thần nhưng chung quy cũng không có quan hệ ruột thịt với bọn họ, tuy địa vị của bọn họ tại Thiên đường đặc thù nhưng cũng là kiêng kị, bọn họ cũng không muốn vì việc nhỏ này gấy xích mích với những vị trên kia.
Alicia ưu nhã giao điệp hai chân, hai tay thoải mái gác lên tay vịn, nở nụ cười nhẹ nói: “Hiện tại không an toàn, ai biết được sẽ xuất hiện một thứ sinh vật ngoại lai nào, chúng ta không thể tự vệ cũng thật phiền phức, nên chúng ta muốn lấy lại vũ khí của mình”.
Bejamin mở tròn mắt, ông mất bình tĩnh mà đứng phắt dậy: “Không được___, các vị đã bị lưu đày sao có thể dùng thần khí”.
Irene híp mắt, cười khẩy nói: “Bejamin, đừng tưởng chúng tôi không biết ông làm việc cho ai! Bình thường giám sát chúng tôi, chúng tôi không để tâm, hiện tại các người làm việc say lầm còn muốn giấu xuống, khi dễ chúng tôi hiền lành dễ ăn hϊế͙p͙ đúng không?”.
Bejamin cứng người, lão hơi suy nghĩ một chút, từ từ ngồi xuống, nói: “Cửu công chúa, các vị nên nghĩ lại, với tình hình của các vị không thích hợp dùng lại thần khí, Ngài chỉ quan tâm các vị mà thôi!”.
“Thúi lắm!_____, nói nhiều quá, chúng tôi ra sao không cần vị chủ nhân kia của ngươi quan tâm, ta chỉ hỏi ngươi có nhả ra hay không?”.
Bejamin biết hôm nay e là không cho các vị này câu trả lời khiến họ hài lòng thì nhất định họ sẽ quậy đến mọi người điều không yên, nghĩ đến đây lão thầm hận con quỷ đói kia, đúng là ác quỷ cấp thấp ngu xuẩn chỉ biết theo bản năng, lão hít thở sâu.
“Chuyện này, ta sẽ hỏi ý kiến, các vị cứ về trước đi”
Alicia biết không thể gấp, cô đứng lên, gật đầu chào theo lễ mới xoay người rời khỏi.
Sau khi ba vị kia rời khỏi, Bejamin chán ghét nhìn cục thịt máu me nhầy nhụa kia phất tay, một ngọn lửa hiện lên đốt trọi cục thịt kia chỉ trong giây lát nó chỉ còn là đống tro bụi, lão suy nghĩ một chút mới đứng lên đi về phía một chiếc tủ, tay ấn lên tường vài cái, mở ra một lối đi, lão hơi chần chừ nhưng vẫn bước vào.
Sau khi ra khỏi DarkLord bởi vì người nào đó hằng năm không được ra khỏi cửa mà vô cùng hưng phấn nên tất cả cùng quyết định dẫn người đi mở mang tầm mắt. Bọn họ hiện tại đang ngồi ở một hội quán bánh ngọt lớn nhất Đế đô được mở suốt ngày đêm, trước mặt Alicia là một miếng bánh phomai gato, trước mặt Irene là một lý kem dâu phếch mứt mật ong, còn trước mặt Alyssa là một bàn cả bánh lẫn kem, hầu như món nào ngon có tiếng được bồi bàn giới thiệu điều nằm ở trên bàn.
Irene nhìn chị gái tay trái một muỗng bánh tay phải một muỗng kem, cô nghi ngờ nhìn cái bụng nhỏ kia không biết có căng nứt ra luôn không?.
“Em đang nghĩ, lão nhân gia kia thật sự sẽ thỏa hiệp sau, dù gì việc này cũng không lớn” Irene nhấp một ngụm trà xua đi cơn ngọt ngấy trong miệng.
Alicia không đáp, vị kia ngồi ở trên cao nhưng chỗ ngồi cũng không được vững chắc như thế, dù sao so với cha ruột của bọn họ là do Pháp tắc tự mình tạo ra thì vị kia đoạt vị dựa vào sự ủng hộ của các thế lực, đừng nói là việc nhỏ nếu để những vị thần khác bắt được một chút điểm yếu nào thì có thể thành bằng chứng công kích ông ta.
So với việc kiềm giữ bọn họ thì hiển nhiên các thế lực phản đối đang tại Thiên đường mới là mối nguy hại lớn nhất.
Irene nhìn Alyssa ăn đến miệng điều dính bơ ngọt, lắc đầu, cầm một chiếc khăn, nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng giúp cô lao sạch.
Alicia nhìn hai người, vành mắt hơi chút đỏ lên, Alyssa vốn là thiên sứ ngạo mạn không thua gì Irene, cô là thiên sứ thiên tài vũ khí của Thiên đường, là trụ cột trong binh đoàn nhưng độc chất mà cô nhiễm phải không chỉ ăn mòn thần lực của cô ngay cả tâm trí cũng bị ăn mòn, chỉ khi độc chất phát tác mới một lần hồi phục trí lực, nhưng bọn họ biết chuyện xấu nhất là Alyssa hoàn toàn bị thoái hóa là điều chắc chắn.
Hiện tại bọn họ cũng may mắn ngày thường Alyssa cũng là bộ dáng ngây ngốc, yếu ớt, nếu không thì việc này khó có thể sắp xếp, bên cạnh bọn họ còn có một Pháp tắc nhìn chằm chằm đâu.
Học viện Alyssandra có lịch sử trên ba ngàn năm, trong Kinh thánh tại Giáo đường có miêu ta đôi nét về sự hình thành của Học viện, nơi đây được dựng lên để tưởng nhớ về một vị thiên sứ năm xưa đã dạy cho loài người chế tạo vũ khí có thể giết được sinh vật hắc ám tà ác.
Nơi đây được chia làm bốn khu: Cơ giáp, Dược sư, Vũ khí và Cơ giáp chế tạo, mỗi một ngành điều là trọng điểm giáo dục của Học viện.
Alyssa được quản gia đưa đến trước cửa Học viện hơi có vẻ khiếp đảm nhìn dòng người qua lại, bình thường cô cũng ít khi ra khỏi nhà, phạm vị hoạt động cũng chỉ có trong phòng ngủ riêng của mình. Nguyên lão Marisol sợ đứa con gái lớn này ra cửa không quen hơn nữa lại sợ có gì sơ xuất lại ảnh hưởng đến thanh danh của nhà Gupta nên đặc biệt cử một trong những thuộc hạ đắc lực của mình làm quản gia đi theo.
“Mời tiểu thư, đây là ngôi nhà chung của học viên ký danh, tất cả mọi vật dụng cần thiết trong quá trình đi học điều sẽ được phát đến tận phòng tiểu thư không cần lo lắng” Chỉ đạo viên ôn hòa đưa Alyssa đến cửa phòng, lúc đầu cô nhận được lệnh sẽ dẫn dắt vị tiểu thư này thì thật lòng rất bất ngờ, cũng hiểu được lời đồn tứ thiếu gia Vincent không thích vị hôn thê của mình là thật, nếu không thì vị hôn thế đến báo danh, bản thân là vị hôn phu lại đang ở tại Học viện, sao lại không ra đón mà phải nhờ đến một chỉ đạo viên nhỏ nhoi là cô đây.
Chỉ đạo viên nhìn gương mặt mang nét ưu buồn, làn da xanh trắng bệnh trạng của Alyssa thì hơi có chút thương tiếc, hôn nhân gia tộc không có tình yêu là điều đáng tiếc thế nào.
Alyssa gật nhẹ đầu, dẫn đầu đi vào phòng của mình.
Quản gia Luke gật đầu chào chỉ đào viên mới dẫn theo hành lý đi về phía dãy phòng dành cho người hầu, ông vốn là một trong ba vị thuộc hạ của gia chủ Marisol nhưng do trong một lần làm nhiệm vụ bị phạm lỗi nên gia chủ mới giao công việc chăm sóc vị tiểu thư không được sủng này cho ông xem như trừng phạt.
“Vincent____, hôm nay vị hôn thê của cậu đến! Sao lại không ra đón?”
Vincent nhìn màn hình điều khiển, hai tay nhanh chóng đánh ra một chuỗi chỉ lệnh, nghe thấy tiếng nói giễu cợt kia, cũng không thèm đáp lại mà động tác trong tay nhanh hơn, cơ giáp theo điều khiển của hắn vung tay đánh một quyền vào phía cơ giáp đối diện, cơ giáp kia nhanh chóng giơ tay chặn đứng công kích nhưng sức chịu đựng từ thể năng thua kém nên bị phản động lực bắn vào, cả cơ giáp bay thẳng ra khỏi khu đối chiến.
“Woah-----Tuyệt quá, Vincent---Vincent---Vincent”
Khu khán đài, các học viên đang nhìn trận đấu vô cùng phấn khích đứng lên vỗ tay, hô hào, bày tỏ sự sùng bái của mình cho người chiến thắng.
Vincent nở nụ cười trào phúng, nói với vô tuyến thông khí: “Trong lúc chiến đấu, không tập trung tinh thần là điều tối kị của cơ giáp chiến, cậu nên học tập nhiều hơn”.
Nick. Varga căm tức từ cơ giáp nhay ra ngoài, nhưng rốt cuộc không dám khiêu khích thêm.
Gia tộc Varga tuy cũng nằm trong năm đại gia tộc cầm quyền nhưng luận thực lực thì vẫn thua kém hơn một bậc.
Laura bước xuống khán đài đi về phía Vincent đưa cho hắn một phần nước ướp lạnh, cô mỉm cười giúp hắn lao đi mồ hôi trên trán, dáng vẻ dịu dàng kia khiến cho không ít người huýt sáo tán thưởng, việc Laura và Vincent được đồn đãi là một đôi là điều tất cả mọi người vẫn luôn biết, mặc dù Vincen có một vị hôn thê nhưng là người tinh mắt điều biết cuộc hôn nhân này nhất định không thể thành.
Nick nhìn Laura đang nói gì đó với Vincent, vẻ mặt tươi cười thì có chút bực bội. Hắn tự nhận ban thân cũng là một thiên tài nhưng khi đối đầu với Vincent thì luôn bị thua kém, Laura là nữ thần trong lòng của không ít thiếu gia của các gia tộc, dung mạo lẫn nhân phẩm và tài năng của nàng ấy khiến không ít kẻ hâm mộ, ngay đến hắn cũng có chút ý động đối với Laura nhưng hiển nhiên vị nữ thần này trong trái tim đã có chốn về. Cho dù là người mù cũng nhận thấy được tình cảm của tiểu thư Laura giành cho tứ thiếu gia gia tộc F.Rego, nếu không có hôn ước trói buộc thì sợ là hai người đã thành một đôi chính thức từ lâu.
Vincent từ chối lời mời cùng ăn trưa của Laura, hôm nay hắn lại bị phụ thân giáo huấn một trận tâm tình hết sức bực bội nên cố ý không nghe lời dặn của phụ thân bỏ mặc vị tiểu thư nhà Gupta kia không đi đón, hắn nghĩ giờ này chắc phụ thân đang muốn đem hắn ra đánh một trận.
Đối với vị hôn thê kia, Vincent lúc đầu cũng không phản cảm nhưng dần về sau khi phụ thân liên tục đưa ra những yêu cầu bắt hắn phải tuân theo thì Vincent dần chán ghét vị tiểu thư kia, đặc biệt là khi có một lần hắn biết trong một cuộc thi chế tạo vũ khí trên mạng giả lập vào năm năm trước, Laura xém chút bị tước quyền thi đấu do gia tộc Gupta xen tay vào muốn đem một phẩm chất vũ khí chưa hoàn thiện của vị tiểu thư kia đoạt giải nhất, cái chính là hai loại vũ khí của hai người có đồng dạng thuộc tính gần giống nhau, Laura lúc đó là nặc danh thi đấu nên bị gia tộc Gupta chèn ép xém chút bị quy tội danh sao chép ý tưởng, nếu không phải hắn tình cờ cũng đi xem trận đấu đó thì có lẽ Laura đã bị nghi oan và mất tư cách thi đấu tiếp.
Vincent hít một hơi thật sâu, trong lòng có vài ý nghĩ nhưng với thực lực hiện tại của hắn thì vẫn chưa đủ lợi thế để khiến gia tộc F.Rego đứng về phía mình chỉ có thể chờ một thời cơ được ra tuyến chiến đấu lập hạ chiến công trở thành chân chính một chiến sĩ cơ giáp mới có thể đủ quyền lợi bàn điều kiện với gia tộc.
Trong lúc suy nghĩ bước chân của Vincent đi về phía khu rừng cây phía sau học viện, hắn rất thích nơi đây vì bầu không khí thoáng đãng và cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp của nó, đặc biệt là giữa rừng có một hồ nước cực lớn, nước trong hồ trong xanh, vào buổi tối khi ánh trăng đang lên, mặt hồ chiếu lên những chấm sáng li ti như hàng nghìn vì sao đắm mình trong đó.
Vincent chọn một thân cây to lớn, thân người thoăn thoắt trèo lên một táng cây rậm rạp và to khỏe, dưới làn gió mát khiến hắn nhắm mắt tận hưởng tạm thời vứt bỏ đi những chuyện phiền muộn trong lòng, đến khi hắn giật mình mở mắt thì ánh trăng đã lên cao, xung quanh tĩnh lặng chỉ còn vài tiếng lá xào xạc.
Đưa tay nhu nhu cái trán, Vincent cảm nhận được hơi lạnh trong không khí, đang định nhảy xuống để về kí túc xá thì một tiếng động nhỏ vang lên, hắn cảnh giác chăm chú nhìn về hướng của tiếng động, là chính giữa hồ nước, hình như có thứ gì đó vừa ngoi lên lại nhanh chóng lặn xuống tạo nên tiếng mặt nước xao động.
Vincent khẽ lắc đầu, cười nhạo bản thân đã quá cảnh giác, nhưng bỗng nhiên trên mặt hồ có thứ ánh sáng lấp lóe hấp dẫn tầm nhìn của hắn.
Đôi mắt Vincent nhíu lại muốn nhìn rõ cái vật vừa phát ra ánh sáng kia, bỗng hắn mở to mắt như không thể tin tưởng được.
Một chiếc đuôi cá giơ lên vẫy nhẹ trong nước, tạo nên một vòng xoắn nước nhẹ rồi biến mất giữa lòng hồ, chiếc đuôi với vảy màu bạc bóng loáng, phản xạ ánh sáng dưới ánh trăng khiến chúng lập lòe gần như phát ra ánh sáng bao bọc mỗi chiếc vảy, Vincent dám thề rằng đây là chiếc đuôi cá đẹp nhất mà hắn từng nhìn thấy.
Vincent thu liễm cẩn thận di chuyển trên thân cây dựa vào những phiến lá to che giấu thân mình, hắn yên lặng nhìn chằm chằm vào mặt hồ, quả nhiên chiếc đuôi kia lại xuất hiện lần này nó khẽ vẫy đạp vài cái rồi lặng xuống cùng lúc đó một thiếu nữ với mái tóc màu bạc trồi lên giữa hồ, Vincent kinh ngạc nhìn thiếu nữ kia, mái tóc màu bạc tản ra giữa dòng nước, làn da trắng noãn như bạch ngọc thưởng đẳng được trưng bày ở phòng của ông nội hắn.
Nơi Vincent ẩn núp là trên một thân cây rất cao, hơn nữa để tránh làm kinh động người bên dưới nên hắn di chuyển đến cành cây rất to và rậm rạp lại vào ban đêm ánh trăng mờ ảo nên hắn không thể nhìn rõ dung mạo của thiếu nữ trong hồ nhưng thân mình mảnh dẻ cùng với vòng trang sức bằng ngọc trai trên đầu của thiếu nữ thì nhìn thấy rất rõ.
Vincent nhìn chăm chú vào tiểu nhân nhi đang tung tăng bơi lội trong hồ, chiếc đuôi cá vung lên vung xuống, thân mình nhỏ nhắn ngụp lên lặn xuống chốc chốc lại xoay người biến mất giữa làn nước trong xanh, khi tiểu nhân nhi kia tung mình lên giữa không trung, hắn nhìn rõ bộ ngực sữa căng tròn đến hoảng mắt của hắn và cũng khiến hắn nhìn rõ ràng hơn, phần trên trơn bóng giống một cô gái bình thường nhưng từ phần eo trở xuống là một chiếc đuôi cá dài lấp lánh vẩy bạc, hai bên đuôi cá là lớp vây cá như lớp màn trong suốt kéo dài đến cuối đuôi trải rộng ra thành phần vây đuôi, dựa vào ánh trăng chiếu lên hắn như nhìn thấy trên vây có loang loáng điểm sáng như khảm rất nhiều viên ngọc quý hiếm nhìn hoa mỹ và diễm lệ vô cùng.
Đây là thứ gì?
Hiện tại thời đại tinh tế quá phát triển nhưng kéo theo vô số hệ lụy là những thần thoại những câu chuyện xa xưa bị năm tháng mài mòn và biến mất trong dòng lịch sử, nên Vincent cho dù là được dạy dỗ trong môi trường cao cấp được hiểu biết nhiều chuyện mà những người khác không biết nhưng đối với loài sinh vật trước mặt hắn đây hoàn toàn thuộc cấp bật truyền thuyết thì Vincent chỉ biết há hốc mồm mà nhìn ngơ ngác.
Sinh vật kia dường như là chủ nhân của hồ nước này, nàng mặc sức thỏa thích vui chơi không chút nào phòng bị, hoàn toàn không biết đang có một người nhìn thấy bộ dáng của mình.
Rắc_____Cớp________Rầm____________________
Thiếu nữ nghe thấy tiếng động phía sau, như bị kinh sợ mà muốn lặn xuống mặc nước nhưng từ phía sau bay đến một sợi dây thép cuốn chặt lấy một cánh tay của cô, ngăn chặn cô bỏ trốn.
“ch.ết tiệt! “
Vincent mắng khẽ, chật vật bò dậy từ trên mặt đất, bởi vì quá mức kinh ngạc nên hắn nhất thời sẩy chân, trước khi rơi xuống đất bằng vào bản năng mấy chục năm rèn luyện của mình, dùng đến một loại dây kéo được tạo nên từ hợp chất siêu dẻo dùng để leo núi bình thường vẫn luôn mang theo mà bắn về phía sinh vật kia. Lúc rơi xuống, trên tay đã nắm chặt lấy phần đầu sợi, dùng sức ghìm lại, ước lượng sức nặng phía bên kia hắn biết bản thân đã bắt được thứ gì đó.
Vincent ổn định thân mình ngồi trên đất, lúc này mới nhìn thấy vật bị dây thép của mình cuốn lấy đang vùng vẫy ngay giữa lòng hồ.
Thân mình nhỏ nhắn kia không ngừng quẩy đạp muốn thoát khỏi thứ đang trói lấy mình nhưng lại khiến nó siết càng chặt hơn, làn da trắng ngần nơi cánh tay cũng bị dây cứa ra một vết đỏ.
“Này---này----bình tĩnh, ta không làm hại ngươi!” Vincent vội vàng trấn an người đang vùng vẫy bên kia, ý đồ muốn kéo người lại gần nhưng hiển nhiên thứ sinh vật kia không hiểu ý anh, càng ra sức vùng vẫy khi nhận thấy ý đồ của anh.
Vincent bất đắc dĩ đột nhiên đầu óc sáng lên, từ trong túi đồng phục của mình lấy ra một vài cái bánh ngọt nho nhỏ, lúc nãy khi Laura đem nước xuống cho anh đã đưa cho anh nhưng bản thân anh không thích đồ ngọt nên vẫn giữ lại đến bây giờ.
“Này! Xem ta có gì cho ngươi này” Vincent cố gắng hạ giọng mình xuống, thân mình cũng đi theo thấp xuống, tuy anh không biết loài sinh vật kia là gì nhưng anh từng học một khóa thuần phục mãnh thú nên biết bản thân nên bày ra tư thái gì để khiến bản thân trong vô hại trong mắt của sinh vật kia.
Quả nhiên khi Vincent hạ thấp thân mình bằng tư thái vô hại, lại không hề có ý tiến đến phía trước thì tiểu nhân nhi kia không còn giãy dụa quá kịch liệt, nhưng lại thập phần đề phòng anh.
Vincent lúc này mới có dịp nhìn kỹ dung mạo của sinh vật đang dưới nước kia, khiến hắn không khỏi ngẩn người, gương mặt kia hoàn toàn mang dáng vẻ con người chỉ khác ở vành tai tựa như vây cá, đôi mắt màu xanh lam trong vắt như nước biển, cái mũi nhỏ, miệng anh đào đỏ hồng lúc này đang mím lại, một dung mạo mang vẻ đẹp kì dị nhưng không khiến người sợ hãi.
Vincent quăng một vài miếng bánh về phía hồ, lúc đầu tiểu nhân nhi trong hồ hơi hoảng sợ vùng vẫy nhưng nhận ra thứ kia vô hại thì ngạc nhiên nhìn chằm chằm nghiêng đầu qua lại quan sát đầy vẻ tò mò, Vincent nhìn nó không hiểu sao có cảm giác nó khá đáng yêu, anh gọi nhẹ mấy tiếng để thu hút sự chú ý về phía mình, lại cầm một vài miếng bánh bỏ vào miệng nhai.
Tiểu nhân nhi nhìn anh ăn một cái lại tiếp một cái đến khi túi bánh chỉ còn lại vài cái mới cúi đầu nhìn mấy miếng bánh đang trôi lềnh bềnh trên mặt hồ, không nén được tò mò, cầm lấy một cái lên, cái lưỡi hồng hồng ɭϊếʍƈ thử.
Vincent đang ngán đến muốn ói ra, thì vui mừng nhìn tiểu nhân nhi trong hồ đang vớt từng cái từng cái bánh ăn ngon lành, hắn không dám làm động tác quá lớn chỉ chậm chậm nhích người về phía hồ.