Chương 23: Không đỏ mặt
Bóng hình chạy vội trong làn tuyết, thân người hơi cong, người nằm vô cùng thấp, chân không đi giày để lại một chuỗi dấu vết trên mặt đất. Máu đã bắt đầu lưu thông, lúc này chân của hắn đã không còn cảm giác vô cùng lạnh nữa, nhưng chỉ cần hắn dừng lại, không bao lâu sau hai chân của hắn sẽ đông lại thành một khối băng.
Lần đầu tiên Lý Nhàn dừng lại, sau đó nhanh chóng dùng dao găm rạch một đường trên dày của Âu Tư Thanh Thanh, ngồi xuống cố hết sức đi giày vào, sau đó xé một mảnh vải từ quần áo buộc chắc lại.
Thật là ngu ngốc.
Lý Nhàn lần đầu tiên cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Hắn cứ tiếp tục chạy như vậy, cho dù là có thể giữ lại mạng sống thì đôi chân này cũng không giữ được.
Hắn đứng dậy, buộc chắc hoành đao trên lưng.
Tiếng kèn ở đằng sau đã càng ngày càng gần, từ chỗ cao nhìn xuống, đã có thể thấy một khoảng đen lớn đang đi về hướng này, tốc độ rất nhanh. Nhìn số người, Lý Nhàn khẳng định những người đó là kị binh của người Hề, không phải là bạn bè của Âu Tư Thanh Thanh, nàng từng nói, người bên cạnh phụ thân nàng cũng không đến hai mươi người. Cũng không phải là Huyết kị binh, doanh trại Huyết kị binh cách đây mười dặm, cho dù là tới cứu Lý Nhàn thì cũng không thể đến nhanh như vậy.
Hình dạng của một nghìn kị binh này quả nhiên thực con mẹ nó khiến người ta sửng sốt.
Lý Nhàn xoay xoay cánh tay, dường như không hề lo lắng một chút nào cho hoàn cảnh của mình. Hắn nhìn điểm đen dưới chân núi, dần dần tập hợp lại thành mấy đường đen kịt. Cúi đầu nhếch miệng cười nhìn giày da hươu dưới chân mình, Lý Nhàn lắc lắc ngón tay, nhưng sau đó xoay người chạy vọt vào trong rừng.
Không thể tăng tốc độ của mình lên, vậy cũng chỉ có thể làm giảm tốc độ của kị binh rồi. Rừng cây rậm rạp như vậy thì nhất định phải lợi dụng, tuy rằng Lý Nhàn leo cây không nhanh bằng Âu Tư Thanh Thanh, nhưng cái này cũng không có nghĩa là hắn leo rất chậm. Chỉ có điều là từ sau khi chạy vào rừng cây Lý Nhàn vẫn luôn đi qua đi lại giữa các cây, không hề có ý dừng lại trốn trên cây. Cũng không biết hắn đang tìm cái gì, hay là chỉ chạy một cách không phương hướng.
Cứ như vậy chạy khoảng hai dặm, tiếng kèn ở đằng sau đã càng ngày càng rõ ràng.
Lý Nhàn cắn răng một phát lao đi mấy chục bước, rốt cuộc tìm được kí hiệu sáng sớm hôm nay lúc hắn đi qua để lại.
Nơi đó thoạt nhìn rất bình thường không có gì khác lạ, tuyết vẫn trắng như vậy vẫn bằng phẳng như vậy.
Nhưng Lý Nhàn biết, ở đó có một cái động.
Đó là nơi mà Lý Nhàn rất lâu trước đây phát hiện ra lúc săn bắn ở sau núi, một trận tuyết rơi đã lấp mất cửa động. Cửa động cũng không phải rất lớn, vừa vặn một con gấu có thể chui vào. Mà thực ra nơi đó đúng là nơi một con gấu núi ngủ đông, mà con gấu kia một tháng trước liền biến thành bát canh thịt bị bọn Lý Nhàn ăn vào trong bụng.
Lý Nhàn dừng bước, nhanh chóng mở cửa động chui vào.
Lý Nhàn dùng tuyết đọng phá hỏng cửa động, sau đó bò vào bên trong. Bò khoảng được năm thước bên trong bắt đầu rộng hơn, đã có thể đứng thẳng đi lại. Sau khi đi đến chỗ hắn và Triều Cầu Ca ca giết ch.ết con gấu kia, Lý Nhàn ngồi xuống chỗ có vết máu vẫn còn lưu lại. Hắn há mồm thở phì phò, một đường chạy như điên khiến cho nhu cầu bổ sung không khí của phổi của hắn tăng vọt. Trong sơn động này không khí cũng không được tốt lắm, ngửi nhiều sẽ thấy có mùi khai, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến nhu cầu bổ sung không khí của Lý Nhàn, cũng không trở ngại cho việc hắn ngồi xuống đất khôi phục thể lực.
Hơn ba trăm chiến mã chở kị binh người Hề theo dấu chân Lý Nhàn đuổi đến đây, kị sĩ đứng đầu thoạt nhìn là một người đàn ông cường tráng tầm bốn mươi tuổi. Y ghìm chiến mã lại giơ tay ra hiệu một chút, kị binh ở phía sau chậm rãi dừng lại ở sau y.
- Sao người Khiết Đan đều ngu ngốc như vậy?
Thủ lĩnh người Hề bĩu môi, trong giọng nói toát ra sự khinh thường.
- Ai Cân, ta mang theo vài người đi bắt hắn ra.
Một võ sĩ người Hề nói.
Ai Cân là cách xưng hô với thủ lĩnh bộ tộc, người đàn ông cường tráng ngồi trên lưng ngựa đúng là thủ lĩnh bộ tộc Đáp Khất người Hề Nhục Hột Chủ Bộ.
- Dấu chân có chút lớn hơn.
Y không trả lời lại câu hỏi của thuộc hạ, mà lại nói một câu nghe có vẻ không liên quan.
- Chỉ có hai người, cũng không nhìn thấy bóng dáng của người Khiết Đan khác.
Võ sĩ ở đằng sau y gật đầu nói: - Xem ra Ma Hội có khi thật sự đã qua sông Tây Lạp Mộc Luân rồi, đi đến bộ lạc người Tập Tô Xuyết ở phía đối diện rồi. Hai người kia là tuỳ tùng của y, chờ y quay về.
Đáp Khất cười cười nói: - Ma Hội lần này tổng cộng mang theo không đến năm mươi người, trên đường đi đã bị ta giết hơn ba mươi. Nếu như y qua sông đi sang bộ lạc Tô Xuyết, tại sao còn để lại hai người chờ y? Nếu như bộ lạc Tô Xuyết muốn hạ thủ với y, chẳng lẽ hai người kia còn có thể cứu Ma Hội sao?
Y mỉm cười, cười sáng lạn.
- Dấu chân có lớn hơn nhưng cũng chỉ là một đứa bé.
Võ sĩ ở đằng sau y bỗng nhiên tỉnh ngộ: - Là con gái của Ma Hội. Ma Hội biết Tân Di củaTô Xuyết bộ lạc chưa chắc đã đồng ý thỉnh cầu của y, bộ lạc Tô Xuyết vốn vẫn không hoà thuận với bộ lạc Hà Đại Hà Khiết Đan.
Đáp Khất khen ngợi gật đầu nói: - Y sợ Tân Di của Tô Xuyết bộ lạc giết y, cho nên y để con gái ở lại trên núi chờ y.
Khoé miệng y nhếch lên ý cười ɖâʍ uế, nhìn đống tuyết trắng trong lúc vội vã lấp vào để che giấu cửa động, thật giống như nữ nhân yểu điệu đã thoát hết quần áo nằm trước mặt y, tuyết trắng kia giống như thân hình mê người của nàng.
- Một năm trước ta từng đi bộ lạc Hà Đại Hà, từng gặp qua con gái của Ma Hội.
Y than thở từ đáy lòng: - Thật sự là một cô nương thuần khiết như thiên nga, xinh đẹp khiến người khác nghẹt thở. Một năm trước ta từng đến cầu hôn với Ma Hội, nhưng tên kia vẫn nhập nhằng không chịu đồng ý. Thị vệ bị để lại và con gái của Ma Hội chia ra để chạy, là muốn dụ truy binh rời khỏi. Không biết có phải là cái tên gọi là Đáp Lãng Trường Hồng kia không, nhưng quả thực y quá ngu ngốc. Ta có một nghìn người, chẳng nhẽ sẽ không chia ra đuổi theo sao? Chẳng lẽ hắn quên hay sao? Chân của con gái vẫn luôn bé hơn một chút.
- Âu Tư Thanh Thanh, ta nhớ cái tên này.
Trong ánh mắt Đáp Khất lộ ra sự tham lam, y chỉ về phía cửa động kia nói: - Đi vào, ta muốn Âu Tư Thanh Thanh hoàn hảo không bị bất cứ tổn hao gì. Nếu các ngươi làm nàng mất một sợi tóc, ta liền chặt đầu của các ngươi xuống.
- Ai Cân yên tâm.
Bốn năm kị sĩ nhảy khỏi lưng ngựa, vừa cười vừa đến gần cửa động: - Thuộc hạ cam đoán, lúc mang nàng ra, nàng sẽ xinh đẹp như lúc một năm trước lần đầu tiên ngài nhìn thấy nàng.
Vài người ngồi xổm xuống thi nhau đạp vào cửa động bị tuyết vùi lấp, sau đó quay đầu lại nhìn Đáp Khất.
Đáp Thất gật gật đầu: - Nhớ kĩ, ta muốn Âu Tư Thanh Thanh hoàn hảo không bị bất cứ tổn hao gì. Nếu làm tốt, sau khi quay về các ngươi mỗi người sẽ được thưởng ba mươi con dê.
Kị binh ở phía sau hô lên, nhưng cũng không dám có ý gì bất kính với Đáp Khất. Y tứ của mấy tiếng hô này là hâm mộ mấy kị sĩ đi bắt người, bởi vì mình không giành được cơ hội phát tài này mà cảm thấy thất vọng. Ba mươi con dê, tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng cũng đủ cho một người sống qua mùa đông.
- Ha ha ha ha.
Đáp Khất suồng sã cười rộ lên, trong tiếng cười lộ ra một sự tự tin: - Đợi sau khi cướp được hết đồng cỏ của người Khiết Đan, ta cam đoan mỗi người các ngươi đều lấy được số của cải không ít hơn so với ba mươi con dê, chỉ cần các ngươi làm tốt, thậm chí có thể được chia vài nô tì quyến rũ dịu dàng, còn có thể vài nô lệ chăn cừu cường tráng.
Lúc nói chuyện, kị sĩ người Hề đầu tiên đã chui vào trong động.
Cửa động chỉ đủ để một con gấu bò vào, người trưởng thành thậm chí có thể ngồi đi về phía trước. Y là một dũng dĩ người Hề khôi ngô, trong ấn tượng của y, trong đội người Khiết Đan ở phía trước thấy bóng dáng xinh đẹp kia, hắn một tay là có thể không chế rồi. Y thậm chí không muốn để cho đồng đội ở đằng sau đi theo vào, nếu như một mình ybắt được Âu Tư Thanh Thanh không chừng Ai Cân sẽ ban thưởng năm mươi con dê.
Cho nên y cố tình đi rất chậm, còn cố ý giả vờ đường trơn đá người ở đằng sau ra ngoài.
Người Hề ở đằng sau hủng hổ đứng dậy, sau đó tiếp tục chui vào bên trong. Y biết đồng đội ở phía trước của y nghĩ gì, nếu như đổi thành mình thì không chừng một cước này còn đạp mạnh hơn.
Nhưng, lúc mà người phía trước lần thứ hai đá vào mặt y, y vẫn không kìm được tức giận.
- Ngươi muốn làm gì? Có tin là ta một đao chém đứt chân ngươi hay không?
Toàn bộ hỗn hợp tuyết tan dính trên lòng bàn chân của người đằng trước cùng với bùn trong động toàn bộ đều quét lên mặt y, y tức giận mắng, sau đó giơ tay lau một cái trên mặt, ở trong miệng cũng có tuyết bẩn, hơi mở miệng cảm giác ghê tởm toàn là hạt cát .
Người phía trước không trả lời y, cũng không tiếp tục đá y nữa.
Người phía trước ngừng lại cũng không nhúc nhích.
- Ai Khắc! Ngươi đang cản đường đấy.
Người Hề thứ hai giơ tay đẩy người phía trước một cái.
Trên tay có cảm giác rất kì quái, giống như đẩy một đống bông.
Không đúng.
Người Hề thứ hai nhạy bén phát hiện ra Ai Khắc ở phía trước có chuyện.
Ai Khắc ở trong tộc được công nhận là cường tráng, cơ tay trên cành tay và đùi của y cứng như sắt. Nhưng vừa rồi đẩy đùi y giống như đẩy một bãi thịt thối, mềm nhũn khiến người ta sợ hãi. Võ sĩ người Hề thứ hai cũng từng giết người, cho nên y biết, đó là sự thay đổi xuất hiện sau khi người đó vừa mới ch.ết. Đầu tiên là mềm như một bãi bùn, rồi sau đó mới dần dần cứng ngắc lạnh như băng.
Y cầm lấy cổ chân Ai Khắc, lớn tiếng hô đồng đội ở phía sau chui ra ngoài, một mặt kéo Ai Khắc ra ngoài.
Rất nặng, toàn bộ sức nặng của Ai Khắc dồn trên mặt đất.
- Sao lại như thế này?
Đáp Khất cau mày hỏi.
- Ai Khắc đã ch.ết.
Có người lớn tiếng trả lời câu hỏi của y, cùng lúc đó rút tên cắm trên cổ Ai Khắc quơ quơ ra hiệu là mình không nói dối. Tên bắn rất chuẩn, trực tiếp bắn xuyên qua yết hầu kẹt lại trong cổ. Mũi tên này rất ngắn, chỉ khoảng mười cm, lại không thường thấy.
- Nỏ trên tay.
Đáp Khất lúc nhìn thấy mũi tên kia hơi kinh ngạc, đó là đồ vật tinh xảo chỉ có người Hán mới có thể chế tạo ra. Tầm bắn rất ngắn, ngoài ba thước đã không thể bắn xuyên giáp rất dày. Đáp Khất từng nhìn thấy thứ này, đó là một thứ nữ tử người Hán dùng để phòng thân. Thứ này rất đắt, người bình dân căn bản không mua nổi.
- Mang lá chắn theo. Ngu ngốc.
Đáp Khất la lớn.
Sau khi nhìn thấy mũi tên ngắn ngủn kia, Đáp Khất càng khẳng định thêm phán đoán của mình là đúng. Nỏ cổ tay gần như có thể nói là vũ khí phòng thân chuyên dụng của nữ tử, không có nam nhân nào sẽ dùng cái đồ vật tinh xảo này. Nỏ cài trên cổ tay này rất tinh xảo, lực sát thương cũng rất thấp. Cho dù là mặt đối mặt, tên cũng không thể bắn xuyên qua giáp dày hai tầng.
Ngoại trừ nữ nhân, không có bất cứ ai dùng vật này để ngăn địch.
Lý Nhàn không phải nữ nhân, khẳng định không phải. Điểm này được chứng minh một cách đanh thép thông qua mười hai năm đã qua, việc đứng đi tiểu cô gái từ mười tuổi trở lên không có dũng khí thử.
Nhưng Lý Nhàn có một cô cô, một cô cô tên là Hồng Phất.
Một cô gái mà nhiều thủ đoạn, dạy một người giữ mạng là chuyện quan trọng nhất, còn sẽ quan tâm đến sự khác biệt giữa nam và nữ sao?
Cho nên, đừng nói Lý Nhàn không biết Đáp Khất nghĩ cái gì, cho dù hắn biết thì cũng sẽ không đỏ mặt.