Chương 39-2: Thẹn quá hóa giận (2)

Bây giờ Lý Nhàn đã hiểu, họa từ miệng mà ra quả nhiên là chân lý.
- Đây không phải là nguyên nhân chủ yếu nhất.
A Sử Na Đóa Đóa nhìn thẳng vào mắt Lý Nhàn nhấn mạnh từng câu từng chữ nói:
- Hai năm trước, U Châu Nam, ta cũng ở trên xe ngựa.


Lý Nhàn mặc dù đã mơ hồ đoán được, nhưng nghe chính miệng A Sử Na Đóa Đóa nói ra câu này trong lòng vẫn là có chút khiếp sợ. Nếu bây giờ vẫn chưa biết thân phận của A Sử Na Đóa Đóa, trong lòng Lý Nhàn có lẽ đã không có lấy một tia rối loạn.


- Ta không thích chuyện giết tới giết lui, ngày đó các ngươi giết tùy tùng của ta, còn họ thì giết một quan viên người Hán các ngươi. Mặc dù chuyện này sau này ta mới biết, nhưng trong lòng ta kỳ thực không có thù hận. Loại chuyện chính nghĩa tà ác vô nghĩa này, cũng không cần thiết báo thù rửa hận.


- Sở dĩ ta muốn thắng ngươi…
A Sử Na Đóa Đóa đột nhiên bật cười, ấm áp như gió xuân thổi tan tuyết đọng.
- Chỉ là muốn thắng ngươi.
Lại một câu vô nghĩa, nhưng nghe như rất có đạo lý.
- Được thôi.
Lý Nhàn chậm rãi hít vào một hơi:
- Ta nhận.
Hắn nói.


A Sử Na Đóa Đóa gật gật đầu:
- Nói chung vẫn có thể miễn cưỡng tính là nam nhân, nói thực, lúc nãy người lải nhải nhiều đến mức khiến người ra phát bực.
Lý Nhàn cũng không hề thua kém:
- Hai chữ lải nhải này, chính là thiên tính của phụ nữ các cô đấy.


A Sử Na Đóa Đóa dường như lười đấu khẩu với hắn, chỉ ra bên ngoài nói:
- Thảo nguyên đủ rộng rãi bao la, ngươi có thể tùy tiện chọn ba nội dung tỷ thí mà ngươi muốn, ta ở bên ngoài đợi ngươi, nghĩ xong rồi nói với ta là được.


available on google playdownload on app store


Lý Nhàn bĩu môi, thầm nghĩ con khổng tước kiêu ngạo, một lát nữa ta sẽ nhổ sạch lông cô.
- Đấu cái gì?
Đạt Khê Trường Nho đi đến bên cạnh Lý Nhàn hỏi:
- Nghĩ ra chưa?
Lý Nhàn đau đầu cau mày:


- Sư phụ, đệ tử nhớ người từng nói, Diệp đại gia hình như cái gì cũng giỏi? Thư pháp, kiếm pháp, đao pháp, binh pháp, thậm chí đệ tử còn nhớ cô ta biết yêu pháp, người cảm thấy đệ tử có khả năng chiến thắng không?
Đạt Khê Trường Nho ngẫm nghĩ một chút nói:


- Ngoại trừ đao pháp và tiễn pháp, ta không nghĩ ra loại thứ ba.
Lý Nhàn hít một hơi thật sâu, nghiêm trang nói:
- Vậy loại thứ ba đọ vô lại được rồi.
Hắn cười cười nói với Đạt Khê Trường Nho:


- Người không phải từng nói, thiếu niên bằng tuổi chưa thấy người nào xuất sắc như con, vậy dựa vào đao pháp và tiễn pháp nếu con có thể thắng liền hai trận, con cần gì phải lo lắng trận thứ ba đấu gì?


Nhìn thấy Lý Nhàn đi ra từ trong thảo lư, A Sử Na Đóa Đóa thản nhiên nhìn hắn một cái, dường như đã có thể đoán ra nội dung tỷ thí là gì, Gia Nhi đứng sau lưng nàng bưng một cái khay lớn, bên trên đựng hai thứ, một chiếc cung cứng, một thanh loan đao.


Trong lòng Lý Nhàn có chút chấn động, đột nhiên sinh ra vài phần dự cảm không tốt.
- Hai năm trước lúc ngươi tấn công quân binh Đại Tùy ta đã nhìn thấy, cho nên ta biết ngươi khẳng định sẽ chọn xạ nghệ.
A Sử Na Đóa Đóa chỉ chỉ vào cung cứng trên khay:


- Quy tắc chơi ngươi chọn, bắn mục tiêu hay săn bắn đều được.
Nàng chỉ chỉ vào thanh đoan đao:


- Đạt Khê Trường Nho là danh tướng mà ta kính trọng, mặc dù trận Hoằng Hóa năm xưa, tướng quân khiến Lang kị chúng ta không còn mặt mũi, nhưng Đóa Đóa vẫn thật lòng kính trọng tướng quân. Tướng quân sở trường dùng đao, ngươi là đệ tử của tướng quân, cho nên ta nghĩ nội dung thứ hai ngươi chọn là tỷ thí đao pháp.


- Thi như thế nào, vẫn là do ngươi quyết định.
Khi thiếu nữ áo trắng nói ra những lời này, thần thái vẫn yên tĩnh điềm đạm giống như một đóa hoa sen mới nở. Giống như cung, đao những thứ mang theo mùi máu tanh này không hề liên quan đến nàng, không hề ảnh hưởng đến tâm thái của nàng.


Lý Nhàn và Đạt Khê Trường Nho quay sang nhìn nhau, ý tứ biểu đạt trong mắt hoàn toàn trùng hợp.
Thiếu nữ này rất lợi hại, lại còn biết cách thủ thế!


Nàng biểu hiện như vậy, nhìn thì có vẻ rộng lượng, kì thực là đã chiếm hết tiên cơ. Nàng làm như vậy, đơn giản là muốn mài mòn nhuệ khí của Lý Nhàn, khiến hắn trong lòng hỗn loạn chưa đánh đã thua.
- Ván thứ ba tỷ thí cái gì?


Nàng dường như đoán được Lý Nhàn đã không còn lựa chọn khác.
Không đợi Lý Nhàn nói, A Sử Na Đóa Đóa lắc lắc đầu nói:
- Bỏ đi, đấu cái gì cũng được, người từ từ nghĩ, hoặc là căn bản không cần phải nghĩ.


Lý Nhàn đợi A Sử Na Đóa Đóa nói xong, đột nhiên bĩu bĩu môi nói với nàng:
- Rắm cô rất thối? (Rắm thối là cách nói thịnh hành trong thời hiện đại, ý chỉ người khác tự tin thái quá)
- Hả?
A Sử Na Đóa Đóa hiển nhiên có chút sửng sốt, không hiểu Lý Nhàn rốt cuộc là đang nói gì.


- Cô nói đấu tiễn chính là đấu tiễn, nàng nói tỷ đao chính là tỷ đao? Nếu cô thấy sợ thì đừng làm bộ làm tịch nữa, sợ thì trực tiếp nói được rồi, hà tất phải giả vờ bảo ta lựa chọn? Cô đây là để ta chọn sao? Cô kỳ thực rất sợ phải không? Nếu sợ sao còn đề xuất tỷ thí? Đánh sưng mặt giả người mập thú vị lắm sao? Có ý nghĩa sao?


Hắn không đợi A Sử Na Đóa Đóa nói tiếp, tiếp tục chanh chua:
- Rõ ràng là cô sở trường hai món này, lại cố ý làm bộ rộng lượng nói ta am hiểu. Chút kĩ xảo này còn muốn lừa được ta? Quá tự tin rồi đấy.


A Sử Na Đóa Đóa hé miệng định cãi, nhưng lại đột nhiên dừng lại, nàng suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nói:
- Nếu đã như vậy, vậy ngươi nói đi, tỷ thí cái gì?
Nàng nhận cái khay trên tay Gia Nhi tùy tiện ném xuống đất, khiến cung tên cũng bị bắn ra ngoài.
Lý Nhàn mỉm cười hỏi:


- Thẹn quá hóa giận rồi hả? Thông thường mà nói sau thẹn quá hóa giận còn có một câu thành ngữ nữa, niệm cô là con gái, tôi sẽ không nói nữa. Tôi rộng lượng, tùy cô lựa chọn.
A Sử Na Đóa Đóa đang định gật đầu nói được, lại nghe Lý Nhàn nói:


- Như vậy cũng không được, cô đường đường là thánh nữ trên thảo nguyên nói lời lại không giữ lời, nếu để truyền ra ngoài thì còn mặt mũi nào nữa, cho nên để chiếu cố cho danh tiếng của cô, vẫn là để tôi lựa chọn thì tốt hơn.


Cho dù tâm tính của A Sử Na Đóa Đóa có tốt đến đâu, cũng không thể ép mình không nổi giận:
- Ngươi rốt cuộc muốn chọn cái gì?
Lý Nhàn làm bộ rất chân thành rất đau đầu suy nghĩ một lát nói:
- Nếu như cô có sở trường xạ nghệ và đao nghệ, vậy tôi tác thành cho cô được rồi.


Hắn chỉ chỉ vào cung cứng và loan đao vừa bị A Sử Na Đóa Đóa xuống mặt đất, ha ha cười hỏi:
- Có cần tôi giúp cô nhặt lại hay không?
- Ngươi!


A Sử Na Đóa Đóa hai má đỏ bừng, rõ ràng là đang áp chế cơn giận. Hai tay của nàng sớm đã siết chặt thành quyền bên trong tay áo, suy nghĩ muốn đem Lý Nhàn đè xuống đánh một trận càng lúc càng mãnh liệt trong lòng.


Lý Nhàn đắc ý ra hiệu với Đạt Khê Trường Nho, ý tứ là: Thế nào? Chuyển bại thành thắng rồi chứ.
Diệp Hoài Tụ đứng bên cạnh Đạt Khê Trường Nho, thực sự là không chịu nổi, thấp giọng hỏi:
- Câu thành ngữ phía sau thẹn quá hóa giận là gì?


Đạt Khê Trường Nho nghĩ đến thói quen nói chuyện thường ngày của Lý Nhàn, thở dài một tiếng nói:
- Cô nương tốt nhất không nên hỏi.
- Nói đi mà.
Diệp Hoài Tụ giơ tay vén mấy sợi tóc bên tai bị gió thổi loạn.
- Là…
Đạt Khê Trường Nho do dự một chút, chậm rãi nói:


- Chó cùng rứt giậu.
Thanh âm nhỏ đến khó nghe vang lên bên tai Diệp Hoài Tụ, nàng… không ngờ lại rứt đứt hai sợ tóc mai của mình.






Truyện liên quan