Chương 51: Lừa người không bị sét đánh
Lý Nhàn nhìn thấy một thế giới khác nhưng thực ra là lĩnh ngộ.
Đêm qua Đạt Khê Trường Nho dùng thực chiến dạy cho Lý Nhàn một tiết học rất sinh động, để hắn nhìn thấy mặt chân thực nhất của chiến tranh. Thứ hắn học được từ trong đó có lẽ không thể dùng một từ ngữ nào để biểu đạt được, nhưng trong lòng hắn đã mơ hồ cảm thấy thế nào là thắng lợi. Đạt Khê Trường Nho thông qua vụ chém giết hôm qua mở cho Lý Nhàn một cửa sổ về sự hiếu thắng, để hắn nhìn thấy thế giới khát máu ác nghiệt này.
Đạt Khê Trường Nho từng nói, trên chiến trường hành sự thiên biến vạn hóa, quan trọng nhất là làm người phải biết nhìn thời thế. Ra lệnh vào những thời điểm chính xác nhất. Đây là một câu nói không phải là suông, nghe rất có lý nhưng lý giải nó rất khó. Mà cuộc chém giết đêm qua khiến Lý Nhàn lĩnh ngộ ra được những lời này.
Không phải nghi ngờ gì nhiều, thời cơ xuất hiện của Huyết kỵ quá tuyệt vời.
Có thể một lần đánh tan người Tập, chiến lực vô song của Huyết kỵ chỉ là một nguyên nhân rất nhỏ, mà chính là dùng chiến thuật vào thời gian chính xác nhất. Nói đến dễ dàng thực sự phải làm khó đến dữ dội.
Trăm người đuổi giết hơn một ngàn bại binh tạo thành một bức rèm cuốn, xua đuổi bại binh của kẻ địch tấn công bổn trận, thúc đẩy sự sụp đổ của người Tập từ phía sau.
Trận chiến đêm qua khắc sâu vào trong ký ức của Lý Nhàn. Mấy năm sau này, khi hắn suất lĩnh kỵ binh đã là lúc rất thành danh. Hắn hồi tưởng lại trận chiến đêm qua trong lòng vẫn khó có thể bình tĩnh được. Đúng là trận chiến này khiến hắn lần đầu tiên có thể cảm nhận được mùi máu tanh của chiến tranh. Đạt Khê Trường Nho dạy hắn phải dùng đao thế nào, cũng dùng cách này để nói cho hắn biết phải vận dụng chiến thuật thế nào.
Để Âu Tư Thanh Thanh ở chỗ các người cho đến khi chiến tranh kết thúc, được không?
Trước khi về nhà Lý Nhàn nhớ ra, Trần Uyển Dung đứng ở bên ngựa của hắn nói lời cầu xin rất nhỏ, trong lòng không giấu nổi nỗi phiền muộn.
Ma Hội bị trúng tên cũng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đối với cuộc chiến tranh của Hà Đại Hà Bộ và người Tập mà nói đây là một tin tức xấu. Quân đội của người Tập. Còn Ai Cân Tô Xuyết Tân Di của người Tập bị giết, A Sử Na Khứ Hộc nhất định sẽ nghĩ cách đổ tội danh này lên đầu Ma Hội. Chưa biết chừng không bao lâu nữa người Tập sẽ lấy việc báo thù để xuất binh vượt qua sông Tây Lạp Mộc Luân để tấn công vào bộ tộc Hà Đại Hà.
Đến lúc đó Hà Đại Hà Bộ bị hai kẻ thù giáp công, phần thắng quả thực rất nhỏ.
Cho nên Trần Uyển Dung mới có thỉnh cầu như vậy, bởi vì trong lòng bà ta cũng không có gì để tin là sẽ thắng lợi. Năm đó, bà ta từ Giang Nam muốn đi tìm kiếm sự trợ giúp của người Đột Quyết từ phương bắc tấn công Đại Tùy, kềm chế quân Tùy tấn công về phía nam thế như chẻ tre. Nhưng không biết trời xui đất khiến làm sao mà Ma Hội lại giữ lại cưới bà làm vợ. Cứ như vậy sống ở Hà Đại Hà Bộ đã được hơn ba mươi mùa xuân. Bà cũng từng không cam lòng nhưng sau khi sinh Âu Tư Thanh Thanh ra, sự không cam lòng và hận thù Đại Tùy đã thay bằng tình yêu con gái. Bà cũng quen làm bạn bên người đàn ông tục tằn kia, cũng như quen với sự đợi chờ một người đàn ông khác hai mươi năm.
Thực ra Lý Nhàn có lý do để từ chối sự thỉnh cầu của Trần Uyền Dung, nhưng hắn không làm vậy.
Sớm muộn gì hắn cũng phải quay về Trung Nguyên, cho dù hắn không thích, không đồng ý nhưng hắn đã đi trên một con đường mà rất nhiều người làm chăn đệm cho hắn. Có lẽ qua một năm nữa, hắn sẽ tạm biệt thảo nguyên để quay về Trung Nguyên không tính là quê hương nhưng lại mang theo chút thân thiết, quen thuộc. Có lẽ căn bản chưa đến một năm, Lý Nhàn vì lo lắng cho Trương Trọng Kiên ở Yến Sơn đã sớm nhớ nhà như dao cứa trong tim.
Âu Tư Thanh Thanh ở trong doanh trại Huyết kỵ, thực ra cũng không hề an toàn.
Nàng bị thương rất nặng.
Lý Nhàn có cả mười ngàn lý do để từ chối Trần Uyển Dung, nhưng cuối cùng lại bị một lý do đẩy lùi mười ngàn lý do kia.
- Đừng đến đón cô ấy quá muộn, đừng đợi đến lúc tôi sẽ bỏ cô ấy.
Lý Nhàn trả lời thỉnh cầu của Trần Uyển Dung như vậy.
Lúc đó Trần Uyển Dung cười gật đầu nói: - Ta biết rồi, ngày đó sẽ không chậm.
Lý Nhàn không biết, sau khi hắn xoay người đi thì Đáp Lãng Trường Hồng và Trần Uyển Dung đã xảy ra tranh chấp, hai người mặt đỏ tía tai. Một người túc giận đến nỗi ngồi xổm lên mặt đất khóc lóc, còn người kia thì an ủi tất cả đã có ta. Nội dung cãi vã thì không ai biết, hai người họ tuyệt đối không nói cho bất cứ ai. Khiến Trần Uyển Dung khóc cũng không phải là vì ầm ĩ với Đáp Lãng Trường Hồng mà là vì câu nói sau cùng của y khiến bà ta cảm thấy sự trân trọng bảo vệ của người đàn ông đối với mình thật đáng ghét.
- Nàng không nên lợi dụng hắn!
Đáp Lãng Trường Hồng hét lên rất lớn, võ sĩ Khiết Đan cách đó hơn 10m cũng nghe thấy rõ ràng. Bọn họ không biết Đáp Lãng Trường Hồng nói ai, cũng không biết lợi dụng cái gì.
Mãi cho đến mấy năm sau, người Khiết Đan còn sống duy nhất ở đây là Phổ Tốc Hoàn mới biết được hắn kia là ai và ai lợi dụng ai?
Lý Nhàn đi một ngày về đến doanh trại, trong ngày này hắn đã nghĩ được ít nhất là ba mươi cái cớ để giải thích với Âu Tư Thanh Thanh là tại sao lại giữ nàng ở lại. Hắn hiểu sự kiêu ngạo của người thiếu nữ kia, nếu nói chân tướng sự thực chắc chắn nàng sẽ trở về, cho dù ch.ết cũng phải ở bên cạnh cha mẹ.
Lý Nhàn không biết Đáp Lãng Trường Hồng và Trần Uyền Dung đã xảy ra cãi vã. Đương nhiên cho dù biết hắn cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình.
Lúc trở lại doanh trại thì trời đã tối, toàn bộ doanh trại chỉ có một mình Độc Cô Nhuệ Chí đóng giữ, không khí có vẻ cô quạnh. Còn những Huyết kỵ binh quay về cũng không kiêu ngạo, có lẽ thắng lợi như vậy đối với bọn họ là không đáng ăn mừng. Hoặc cũng có thể bọn họ không hề cho rằng đánh giặc là chuyện gì đáng ăn mừng.
- Cô ấy thế nào rồi?
Lý Nhàn khập khễnh đi tới phòng nhìn Âu Tư Thanh Thanh nằm trên giường, hơi nhíu mày.
Lúc Độc Cô Nhuệ Chí nhìn rõ Lý Nhàn tức thì từ trên ghế nhảy dựng lên, y chỉ vào mũi của Lý Nhàn hô: - Đệ còn có lòng mà hỏi cô ta à? Cô ta còn khá với đệ gấp trăm lần đấy.
Lý Nhàn day day mũi, ngồi nghiêng xuống ghế cười nói: - Tối thiểu mắt đệ vẫn mở, còn cô ấy nhìn hình như nghiêm trọng hơn đệ.
Độc Cô Nhiệu Chí trừng mắt nhìn hắn đứng dậy, lấy kéo cắt vải vừa băng bó vết thương cho Lý Nhàn, vừa giải thích nói:
- Cô ta mặc hai lớp áo giáp giày, mũi tên cắm vào không sâu. Chỉ có điều mũi tên bé độc ít không làm khó được ta.
Y vừa xé vải vừa cả giận nói: - Nhưng thực ra đệ ấy! Ai băng vết thương cho đệ mà không chê nó ghê tởm sao?
Lý Nhàn cười xấu hổ nói: - Con nơ bươm bướm này thực sự rất nghê tởm?
Độc Cô Nhuệ Chí hơi sửng sốt, lập tức giận giữ nói: - Nơ bươm bướm? Cho dù là bươm bướm cũng không có cánh! Buộc chặt như vậy lẽ nào đệ muốn phế cái chân này? Còn nữa, kim sang dược trong túi đệ đâu?
Lý Nhàn chỉ lên cánh tay trái nói: - Tất cả ở chỗ này, mang đi được một ít đệ buộc chặt được một ít, còn không phải để cầm máu sao?
Độc Cô Nhuệ Chí nói: - Thối lắm! Đệ buộc lâu như vậy, máu dưới chân sẽ không thông được, có muốn không?
Lý Nhàn gật đầu thật thà nói: - Thực sự muốn!
Độc Cô Nhuệ Chí rửa vết thương của Lý Nhàn với tốc độ cực nhanh, sau đó tìm kim sang dược đắp lên và băng bó lại một lần nữa. Bận đến đổ mồ hôi, sau khi xác định không có lo ngại gì y trừng mắt nhìn Lý Nhàn hỏi:
- Sao lần này đệ lỗ mãng như vậy?
Lý Nhàn nghiêng người dựa vào ghế cười hì hì nói: - Cứ coi như đệ bị điên đi!
Độc Cô Nhuệ Chí mặc kệ hắn, đứng lên thu lại dược liệu: - Một lát nữa tự sắc đi, một ngày hai thang thuốc.
Lý Nhàn đau khổ nói: - Tiểu Độc ca, đệ là con bệnh! Việc sắc thuốc nhỏ nhoi này lẽ nào còn cần đệ tự làm? Huynh có thể nhờ người làm giúp không?
Độc Cô Nhuệ Chí thấy vết thương của Lý Nhàn cũng không quá nghiêm trọng cho nên yên tâm hơn nhiều. Y ngồi xuống rung đùi, đắc chí nói:
- Thiên tướng hàng đại nhậm vu tư nhân dã, tất tiên (Khi trời giao sứ mạng trọng đại cho những người ấy, nhất định)
Lý Nhàn tiếp lời nói: - Tất tiên điềm kỳ tâm chí, thư kỳ cân cốt, bão kỳ thể phu (Nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ bị nhọc mệt)
Sáng sớm hôm sau, Lý Nhàn biết trong thời gian ngắn chắc chắn mình không thể luyện được xạ nghệ, cho nên hắn giam mình trong phòng một tay chống đẩy mười mấy cái. Miệng vết thương ở cánh tay trái và đùi phải đều bị ảnh hưởng đau đến mức không chịu nổi hắn phải dừng lại. Sau đó hắn cố gắng đi rửa mặt, ăn sáng sau đó lên giường nghỉ ngơi chốc lát. Vết thương ở cánh tay trái và trên đùi phải không phải rất nặng, có Độc Cô Nhuệ Chí chữa trị, Lý Nhàn rất yên tâm.
Hắn nằm ở trên giường, trong đầu bắt đầu nhớ lại cách dùng đao của Đáp Lãng Trường Hồng.
Hắn cố sức để mình nhớ rõ lại một lần, trong đầu hắn cứ từ lĩnh hội sự tinh diệu của đao pháp kia.
Đáp Lãng Trường Hồng dùng tốc độ mạnh yếu phô diễn rất hoàn mỹ. Đao pháp thoạt nhìn thì đơn giản không đẹp nhưng lại rất thực dụng. Lý Nhàn dụng tâm nghiễn ngẫm mỗi sự không giống nhau trong mỗi đao của y. Hắn nằm như vậy hơn một canh giờ.
Sau khi đứng dậy, Lý Nhàn thổ ra một ngụm khí đục.
Vẫn là chênh nhau lớn.
Hắn lắc lắc đầu đi ra khỏi gian phòng của mình.
Rừng núi um tùm, toàn cảnh là màu xanh khiến cho tâm trạng cho người cũng khá hơn một chút.
Không gõ cửa mà trực tiếp đi vào phòng của Độc Cô Nhệu Chí dọa cho y đang vùi đầu vào điều chế thảo dược giật cả mình.
- Tỉnh rồi à, ta nói cho cô ta biết đệ đã cứu cha cô ấy ra, cô ấy không tin.
Độc Cô Nhuệ Chí bĩu môi nói: - Không biết là không tin đệ hay không tin ta?
Lý Nhàn cười cười, nhìn người thiếu nữ đang nằm trên giường kia.
- Lý Nhàn Các người đừng gạt ta, ta biết ngươi không đi cứu gia gia ta. Ta không trách các ngươi, người Tập có một ạn quân đội, thực sự rất đông.
Âu Tư Thanh Thanh quay đầu về phía vách tường, quay lưng lại với Lý Nhàn: - Rất xin lỗi, thực ra Ta không nên tới, có thể lúc đó ta hồ đồ rồi.
Lý Nhàn ngồi xuống ghế bên cạnh giường, thở dài nói: - Liều ch.ết liều sống làm chuyện tốt, kết quả lại bị người ta trả giá là không có. Tôu sinh ra vĩ đại, lẽ nào phải ch.ết quang vinh cô mới tin tôi? Cha cô rất tốt, ít nhất còn tốt hơn tôi.
Âu Tư Thanh Thanh xoay mạnh người lại, khóe miệng vẫn còn nước mắt: - Ngươi nói thật sao? Gia gia ta thực sự được cứu rồi à?
Lý Nhàn chỉ vào vết thương trên người mình nói chân thành: - Nhìn thấy chưa? Đây là các chiến lợi phẩm ngoài cha cô ra đấy, cô còn không tin tôi sao? Tôi nói rồi, cha cô rất tốt, ông ấy đã quay về chỉ huy quân đội và giao chiến với người Tập. Hơn nữa trước đó giết ra khỏi doanh trại của Tô Xuyết Tân Di quả thật là vô địch thiên hạ. Tôi chưa từng gặp võ sĩ nào lợi hại như vậy, khâm phục, khâm phục. Tôi thề, nếu nói rối sẽ bị sét đánh ch.ết!
Bàn tay ngọc bối rối che miệng Lý Nhàn lại, thiếu nữ vội vàng nói: - Đừng thề với trời như thế, ta tin ngươi, tin ngươi rồi!
Trong ánh mắt của người nào đó rất đắc ý, vẫn không quên nhìn trộm ra ngoài cửa sổ một cái, thấy trời vẫn còn trong xanh không một tia sét, lúc này hắn mới yên tâm.