Chương 54-2: Tam thập thất ca (2)

Âu Tư Thanh Thanh rất thích một truyền thuyết của người Khiết Đan xưa, đó là câu chuyện tình yêu giữa một tiên nữ của xe Thanh Ngưu và tiên nhân cưỡi bạch mã. Mỗi lần nhắc đến truyền thuyết này, đôi mắt của cô lại long lanh, mê hoặc lòng người, đôi mắt đong đưa như mặt hồ gợn sóng.


- Hay là như thế này, nấu ăn thì cô rất đáng tin, nhưng nướng thịt thì cô không cần phải làm đâu!


Lý Nhàn chỉ vào mũi của mình và nói: - Những công việc như là nấu cơm ý mà, nói thực thì tôi thấy nó phù hợp với nam nhân hơn. Đầu bếp nổi tiếng nhiều như vậy mà có mấy ai là nữ nhân đâu? Hơn nữa tôi đã hứa với mẹ cô rồi, sẽ nuôi cô béo trắng, cho nên cô tốt nhất là hãy ở yên đó, thoải mái ngồi mát ăn bát vàng đi.


- Ngày nào cũng ăn không mà lại không giúp được ngươi chuyện gì, ta thấy ngại lắm!
Âu Tư Thanh Thanh bĩu môi đáp lại:
Lý Nhà thở dài ngao ngán: - Cô vốn dĩ đã ngốc mà!
- Vậy thì ngươi cũng là một tên ngốc!


Âu Tư Thanh Thanh huơ huơ tay phản ứng lại, cái điệu bộ đáng yêu, vẫn còn tính khí trẻ con của cô khiến cho người khác muốn cắn cô một cái.
- Này!


Chợt Âu Tư Thanh Thanh nhớ ra chuyện gì đó, dùng cùi trỏ huých vào người Lý Nhàn một cái và nói: - Chẳng phải là ngươi đã nói rằng sẽ ăn cùng với ta tới già hay sao?
Lý Nhàn gật gật đầu: - Ăn đến già.
- Liệu có lão hổ không vậy?
Âu Tư Thanh Thanh hỏi.
Lý Nhàn cười tươi đáp lại:


available on google playdownload on app store


- Nếu như mà có thì thật là tốt, tôi sẽ đánh ch.ết cho hổ dữ đó, rồi lột da, mang về cho sư phụ, nhờ người may cho tôi một chiếc áo, không biết tài nghệ thêu thùa của sư phụ ra sao?
Lý Nhàn chợt nhớ tới một năm trước, Đạt Khê Trường Nho tặng tên chữ cho hắn mà cười.
- Đến rồi!


Tiếng của Đạt Khê Trường Nho cách đó không xa vang lên.
Lý Nhàn cũng hướng theo tầm mắt của Đạt Khê Trường Nho và nhìn ra xa, chỉ nhìn thấy bụi cỏ trước mặt khẽ lay động. Xem ra số lượng cũng không ít, hơn nữa lại là một con mồi lớn.
- Mẹ nó! Là lợn rừng!


Triều Cầu Ca liền mắng luôn một câu: - Ai dám qua đây!


Y lập tức bỏ cung tên xuống, rút luôn cây hoành đao ra nắm chắc trong tay. Ánh mắt y chăm chú nhìn vào bụi cỏ phía trước, vẻ mặt hiện lên một chút lo lắng. Không chỉ có riêng y mà sau khi có tiếng hét kêu lên là có lợn rừng thì đến hơn một nửa binh lính của Huyết Kỵ đã bỏ cung tên xuống và cầm hoành đao. Da lợn rừng nổi tiếng là dày và chắc, dù mũi tên có đâm vào thì cũng không sâu, hơn nữa nếu cả bầy lợn rừng phát điên lên thì đến hổ cũng phải bỏ chạy! Xem ra bầy lợn rừng phía trước cũng khá đông, cũng không biết là tiểu đội Huyết Kỵ lỗ mãng nào đã đuổi chạy đến đây.


- Đội cung tiễn lùi lại phía sau, đội đao hoành bước lên trước!
Đạt Khê Trường Nho dõng dạc hạ lệnh: - Chú ý ngắm, bắn thẳng vào chân của chúng để khiến chúng ngã xuống.


Họ đều là binh lính Huyết Kỵ, đối mặt với đội quân địch hùng mạnh, được trang bị đầy đủ vũ khí cũng không hề có ý lùi bước, thì làm sao có thể lo sợ trước một đám lợn rừng cỏn con này được?
Không một ai lùi về phía sau, mười người bước lên vây thành một vòng tròn nhỏ.


Con đầu đàn là một con lợn rừng tầm năm trăm cân ( 1kg của Trung Quốc bằng 0,5 kg của Việt Nam) hung dữ lao từ bụi cỏ ra, điên cuồng đâm thẳng về phía binh lính Huyết Kỵ. Con đầu đàn này chẳng khác gì một cỗ xe tăng khổng lồ, điên cuồng lao tới với tốc độ nhanh chóng mặt, phía sau nó là cả một đàm lợn rừng khoảng hai ba mươi con, chúng cũng không khác gì con đầu đàn điên cuồng phi tới.


- Đứng ở phía sau của tôi!


Lý Nhàn quay sang nói với Âu Tư Thanh Thanh một câu duy nhất rồi lập tức giương cung lên và ngắm rất chính xác, cố ý bắn lệch mũi tên ra ngoài. Mũi tên lệnh ra ngoài một chút , trúng vào đùi của con đầu đàn nhưng lại không đâm thủng được. Sau phát bắn đó, con đầu đàn như bị kích thích càng trở nên điên cuồng hơn, nó rống lên một tiếng rồi quay đầu, nhe răng nanh, nhằm thẳng về phía Lý Nhàn mà lao tới.


Mũi tên thứ hai xem ra muộn hơn mũi tên thứ nhất một chút, nhưng lại đâm xuyên được vào một bên chân của nó. Trong chớp mắt con đầu đàn liền ngã xuống nhưng cũng trong tích tắc nó liền đứng dậy được. Nó đứng yên một lúc nhưng cũng chỉ trong một lúc này con đầu đàn đã không thể ngóc đầu lên được nữa. Mũi tên thứ ba của Lý Nhàn với tốc độ như sao băng đã chính xác bắn trúng một bên mắt của nó.


Con đầu đàn đau đớn rống lên một tiếng rồi từ từ ngã xuống, khiến cho đàn lợn rừng phía sau lập tức đứng sững lại.


Có lẽ là vì cái ch.ết của con đầu đàn đã khiến cho chúng cảm thấy hoang mang, rất nhanh chóng, đàn lợn rừng liền chuyển đổi phương hướng, nháo nhào chạy sang một hướng khác. Lý Nhàn nhanh chóng dùng mũi tên bắn vào hai chân sau của đàn lợn rừng, còn các binh lính khác của Huyết Kỵ cũng nhanh nhẹn phối hợp với hắn, trong chốc lát mấy con lợn rừng hung hãn xông lên đã bị hạ gọn.


Sự tấn công của lợn rừng tuy rất mãnh liệt nhưng lại cũng rất ngắn ngủi, tuy rằng chúng cũng không tạo nên bất cứ áp lực gì cho đội Huyết Kỵ nhưng cái cảm giác bị đả kích mạnh mẽ sinh ra một cách không tự chủ phần nào đã khiến cho tâm lý của họ có chút căng thẳng. Sự thật đúng là đội Huyết Kỵ giết người như ngóe nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là lúc nào đối mặt với nguy hiểm là họ cũng có thể giữ được bình tĩnh, không chút lo lắng căng thẳng.


Huống hồ, chuyện giết lợn rừng nếu đem so sánh với chuyện giết người thì chưa chắc đã là dễ dàng hơn.


Tuy là thời gian săn bắn có chút ngắn ngủi nhưng lại vô cùng thú vị, đặc biệt là Âu Tư Thanh Thanh còn bị dọa đến mức mặt trắng bệch cả ra. Cô sợ hãi, nắm chặt lấy cánh tay của Lý Nhàn ngoan ngoãn đứng ở sau lưng hắn, nhưng cô lại không hề bỏ chạy, hay lùi bước, cho dù lúc đó tay cô đẫm mồ hôi.


Lý Nhàn rút thanh trực đao bước về phía con lợn rừng đầu đàn đang cố dãy dụa phía trước mặt, hắn giơ tay ra làm hiệu rồi cười nói: - Chúng ta lại phải ăn thịt lợn một tháng rồi!
- Ai đã lùa lợn rừng qua đây vậy?
Triều Cầu Ca lạnh lùng hỏi.


Tất cả binh lính Huyết Kỵ đều nhìn nhau một lúc, nhưng không ai biết câu trả lời.
- Lẽ nào lợn rừng tự xông đến đây?


Độc Cô Nhuệ Chí trừ lúc ở trong phòng thuốc thì ở bất cứ chỗ nào cũng kém thông minh. Y vừa nói xong, Triều cầu Ca liền lườm y một cái nói: - Lợn và ngươi có thù với nhau à? Tự nó xông đến đây để sống ch.ết với ngươi à?


Đúng trong lúc này thì bụi cỏ cách đó không xa lại lay động, xem ra con mồi này cũng rất to lớn. Lý Nhàn nhanh chóng giương cung, kéo căng và bắn thẳng về phía đó.


Từ bụi cỏ truyền đến một tiếng vang, đó là tiếng tên không đâm trúng vào cơ thể, rồi ngay sau đó là tiếng cười sảng khoái của một ai đó: - Mọi người nghênh đón Tam Thập Thất Ca như vậy à?






Truyện liên quan