Chương 81-2: “quân tử trực” (2)
Hai người lại lần nữa đi ngang qua nhau, La Sĩ Tín ỷ binh khí của mình dài xoay người một nhát đâm thẳng vào sau lưng của Lý Nhàn. Lý Nhàn giống như nhìn thấy động tác của y vậy, cơ thể gập về phía trước né khỏi cây sóc. Mũi sóc sắc nhọn trượt qua lưng hắn, cắt đứt vài cọng tóc của hắn.
- Cẩn thận ta bắn nỏ!
Lý Nhàn xoay người hét một tiếng, đợi hai giây sau mới khởi động cây nỏ nơi cổ tay, ba bốn cây tên nỏ nhỏ bắn thẳng vào lưng của La Sĩ Tín. La Sĩ Tín nghe lời của Lý Nhàn lập tức gập người về trước. Mấy cây tên nỏ trượt sát người y. Nếu không phải Lý Nhàn nhắc trước, nói không chừng La Sĩ Tín sẽ bị trúng một hai cây tên.
Thấy Lý Nhàn còn có thủ đoạn như thế, ánh mắt của La Sĩ Tín càng sáng rực hơn nữa.
- Haha! Lần nữa lần nữa!
Y thúc ngực quay lại, quét ngang cây sóc rạch một nhát ngang ngực của Lý Nhàn. Cây sóc dài trong tay La Sĩ Tín, mũi sóc dài ba tấc, có thể đâm như sóc, chém như đao. Nếu bị sóc của y quét trúng, chỉ sợ là ngực và bụng lập tức sẽ bị xẻ ra quá. Lý Nhàn một tay cầm chuôi đao, một tay nắm phần sống đao đẩy mạnh ra ngoài”keng” một tiếng, ép sóc dài của La Sĩ Tín xuống dưới. Mượn tốc độ chạy của hai con ngựa, Lý Nhàn kéo trực đao lên cán sóc, ma sát tạo ra tia lớn bắn về phía bàn tay của La Sĩ Tín.
Mặt La Sĩ Tính lập tức biến sắc, lập tức đẩy cây sóc lên trước rồi buông hai tay ra. Ngay lúc bàn tay y rời khỏi cán sóc, đao của Lý Nhàn cũng rạch một đường trên tay áo của y. Hai con ngựa lại lần nữa đi ngang qua nhau. La Sĩ Tín đột nhiên thúc ngựa một cái, Tảo Hồng Mã nhảy lên phía trước, La Sĩ Tín mượn thế tiếp lấy cây sóc mà trước đó y ném ra giữa không trung.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người đã đánh ba hiệp nguy hiểm vô cùng.
Lần nữa xoay đầu ngựa hướng về đối phương, cả hai đều không tiếp tục thúc ngựa lên trước. Cả hai đứng cách nhau mấy mươi bộ, chăm chú cẩn thận dò xét đối phương.
- Này!
La Sĩ Tín hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Lý Nhàn hất cằm lên trả lời:
- Lý Nhàn, tự An Chi!
La Sĩ Tín gật gật đầu lớn giọng nói:
- Đao pháp của ngươi học của ai thế, sao mà dữ dội thế? Nếu không phải ta phản ứng nhau, nhát vừa nãy đã cắt nghón tay của ta xuống rồi.
Lý Nhàn nói:
- Ngươi cũng vậy. Nếu không phản ứng nhanh, nhát vừa nãy đã xẻ bụng ta ra mất tiêu.
La Sĩ Tín gật đầu giơ cây sóc dìa lên nói:
- Binh khí của ta dài, thật ra là ngươi thiệt thòi. Nhưng lát nữa ta vẫn sẽ kéo dài cự li ra, nếu ngươi muốn thắng cũng không dễ!
Lý Nhàn lớn tiếng nói:
- Vậy thì ngươi đứng xa chút nữa đi, ta chỉ sợ ta bắn ch.ết ngươi mất!
Cả hai ngươi như đang uy hϊế͙p͙ đối phương, thật ra là nói hết ra những gì mình sắp làm. Như thế, cả hai đều không khó đối phó với thế công của đối phương.
La Sĩ Tín ha hả cười to, lập tức thúc ngựa lên trước. Y cố ý kéo dài khoảng cách với Lý Nhàn, sau đó quét cây sóc về phía bụng của Lý Nhàn. Sóc của y dài tới ba mét, mà thanh hắc đao của Lý Nhàn chỉ có thước mấy. Về mặt binh khí La Sĩ Tín chiếm ưu thế, Lý Nhàn căn bản là không với tới chỗ của y.
Lý Nhàn vỗ vỗ mông của Đại Hắc Mã. Đại Hắc Mã hiểu rõ ý của chủ nhân nên đột nhiên nhảy sang bên. Sóc dài không quét được cái gì, Lý Nhàn nhanh chóng treo đao sang bên hông, sau đó lấy cây cung từ sau lưng xuống, lắp tên, cũng không nhắm gì hết, bắn thẳng vào lưng của La Sĩ Tín. Chiến mã của hai người đều là ngựa tốt, tốc độ cực nhanh. Khoảng cách đã kéo ra tới ba bốn mươi bộ, tốc độ của cây tên này cũng không quá nhanh. Hiển nhiên là Lý Nhàn nương tay, mà Lý Nhàn cũng không nghĩ tới, La Sĩ Tín không hề né tránh, xoay người lắc tay ném vật đen đen gì đó ra.
“Keng” một tiếng” vật màu đen đó không ngờ lại chuẩn xác đánh trúng tên của Lý Nhàn.
La Sĩ Tín dừng lại, trông rất hài lòng với bản lĩnh này của mình. Y cầm một viên đá màu đen ném lên chụp xuống trong tay, lớn tiếng nói với Lý Nhàn ở đằng xa:
- Đừng xem thường viên đá trong tay ta!
Lý Nhàn ngẩn người, thầm nói sao mà quên mất bản lĩnh này của y nhỉ!
Hắn chậm rãi giơ ngang cung lên, lắp hai cây tên lên:
- Xem ngươi có thể bắn hạ được mấy mũi tên đây!
Nói xong, hắn thả dây cung ra, hai cây tên bắn về phía La Sĩ Tín như hai sao chổi. La Sĩ Tín ngồi trên lưng ngựa, lắc tay ném viên đá ra, cũng không thấy y lấy đá từ đâu, chỉ thấy y lắc tay lần nữa, viên đá thứ hai lập tức được bắn ra. “Đinh, đinh” hai tiếng, không ngờ cả hai cây tên mà Lý Nhàn bắn ra đều trước sau bị La Sĩ Tín kích hạ.
- Hay!
Trần Tước Nhi đứng xa quan chiến lập tức lớn tiếng nói hay, rất là khâm phục thủ đoạn tinh diệu của hai thiếu niên đang giao đấu này.
- Tiểu Đinh, tên tiểu tử da trắng đó hình như cũng có chút bản lĩnh? Xem ra cũng chỉ kém hơn chủ nhân có một chút thôi. Tôi chưa từng thấy ai trạc tuổi chủ nhân mà có bản lĩnh như thế.
Tùy tùng của La Sĩ Tín, Tiểu Bính than thở.
- Kém một chút cũng là kém, tôi mới không tin là có người thắng được chủ nhân. Nhưng quả thật, tên tiểu tử da trắng đó đúng là có chút bản lĩnh. Ta nói Tiểu Bính này, chủ nhân nhà ta hình như đã lâu lắm rồi chưa gặp qua đối thủ ngang tài ngang sức như thế?
Tiểu Bính nói:
- Thì vốn vì mấy trăm dặm quanh đây đều không tìm thấy đối thủ, lại nghe nói sóc pháp của người tân Tần Quỳnh không tồi, nên chủ nhân còn định đến Tề Quận tỷ thí sóc pháp với Tần Quỳnh đó. Không ngờ giữa đường lại gặp một tên đao pháp rất tốt, chỉ mong hắn có thể kiên trì thêm chút nữa. Nếu chủ nhân đánh đã rồi, tối nay chúng ta lại có rượu uống, lại có thịt ăn nữa.
Tiểu Đinh nói:
- Nhìn ngươi xem, chỉ có nhiêu đó thôi à! Ta thấy, chủ nhân tám phần sẽ vào thanh lâu tìm vài cô xinh đẹp hưởng lạc nha!
Tiểu Bính bĩu nôi:
- Vẫn là rượu thịt tốt hơn!
- Ngươi chưa đụng vào phụ nữ, sao biết phụ nữ không tốt?
- Ngươi cũng có đụng vào gái nào đâu, sao biết gái thì tốt?
…
…
Lý Nhàn lắp ba cây cung vào cung, lớn tiếng nói:
- Xem ngươi có ngăn được không!
“Vèo” một tiếng, ba cây tên cùng lúc bắn nhanh ra. Sau khi ba cây tên này được bắn ra, Lý Nhàn không hề ngừng tay, mà nhanh chóng lắp một cây tên và bắn ra. Tên đó vừa bắn ra, Lý Nhàn lại lập tức rút cây tiếp theo từ ống tên ra, và cứ thế, hắn nhanh chóng thao tác bắn ra bảy cây tên! Nếu thời gian chậm một tí, quan sát kỹ bảy cây tên bay giữa không trung, thì sẽ phát hiện, ngoại trừ ba cây tên bắn ra cùng một lúc, bốn cây tên bắn sau đó, khoảng cách của mỗi cây gần như giống nhaư! Điều này phải cần đến độ chính xác về sức, độ ổn định của cánh tay đến cỡ nào mới làm được đây?
Mắt của La Sĩ Tín đột nhiên trừng to, y lắc tay bắn ra ba viên đá ba hạ ba cây tên đầu tiên, mà những cây tên đằng sau đã bay đến, y không có thời gian lấy “phi hoàng thạch”, chỉ đành dùng sóc đánh bỏ từng cây tên một. Cây sóc của y trông cứ như “phượng hoàng điểm đầu”, nhanh chóng mà chính xác, liên hoàn tiễn sau đó không một cây đến gần được y.
Chỉ là, tên tuy đã hoàn toàn đánh rơi, nhưng y lại không kịp thu sóc lại.
Đi theo sau bốn cây tên, chính là Lý Nhàn đang phi ngựa đến. Đại Hắc Mã nhảy phóng lên, mượn lực rơi, Lý Nhàn chém mạnh xuống!
Sắc mặt La Sĩ Tín đại biến, nhanh chóng thu sóc về. Tay cầm ở vị trí gần như chính giữa cán sóc, xem sóc như thanh đao dài đâm lên chỗ của Lý Nhàn. Lại một chiêu “lưỡng bại câu thương”. Không, lần này là sát chiêu cả hai đều ch.ết!
Trực đao của Lý Nhàn giữa đường đổi hướng, chém lên cán sóc. Cũng như lần trước, lưỡi đao ép chặt cán sóc đẩy về phía cánh tay của La Sĩ Tín. Nhát này đủ để phế luôn cả hai cánh tay của y.
Đại Hắc Mã quá nhanh, đao của Lý Nhàn còn nhanh hơn.
La Sĩ Tín thầm hét một tiếng đầy bi ai, trong lòng đột nhiên cảm thấy quá nhiều không cam lòng!
Nhát đao này không đả thương y, nhưng y không thể không bỏ sóc bảo vệ tay.
Bị người khác ép tới từ bỏ vũ khí, đối với y còn khó chịu hơn là ch.ết! Lần này không như lần trước, y ngay cả cơ hội cầm lại cây sóc trên tay cũng không có!
Ngay lúc y hơi do dự thế này, lưỡi đao của Lý Nhàn đã tiến sát đến ngón tay của y. Nhưng, chính vào lúc này, đao của Lý Nhàn nhanh chóng đưa lên trượt qua cơ thể của La Sĩ Tín.
- Ngươi…
La Sĩ Tín ngẩn người nhìn Lý Nhàn đã giật cương dừng ngựa, nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt đối phương.
- Nếu từ đầu ngươi lấy dài hϊế͙p͙ ngắn, sớm đã thắng rồi!
Lý Nhàn thu cung nói một cách hào hiệp.
La Sĩ Tín chậm rãi lắc đầu:
- Lấy dài hϊế͙p͙ ngắn?, Sóc của ta có dài, có thể dài hơn tầm bắn của cung tên không? Thua chính là thua, đao pháp của ngươi đúng là rất tốt.
Lý Nhàn ôm quyền nói:
- Ta dùng ba loại binh khí, mà ngươi chỉ dùng có hai loại thôi, cho nên ta thắng mà ăn gian, là ta may mắn, nếu thật sự liều ch.ết mà đánh, ta không phải đối thủ của ngươi!
La Sĩ Tín quăng cây sóc cho Tiểu Bính, ôm quyền nói:
- Lý huynh quang minh lỗi lạc! La Sĩ Tín thua tâm phục khẩu phục!
Tiểu Bính cầm thương, nhìn Tiểu Dinh lầm bầm nói:
- Thua rồi?
Tiểu Đinh thở dài:
- Không có thịt rồi…
Lý Nhàn cười cười, phi ngựa chạy về bên bọn Lạc Phó, giao hắc đao và ống tên cho Lạc Phó, sau đó nhảy xuống ngựa đi về phía La Sĩ Tín.
Trần Tước Nhi cau mày, nhịn không được liền hỏi:
- Sao… hôm nay đánh … quang minh lỗi lạc quá vậy?
Bước chân của Lý Nhàn hơi dừng lại, dùng âm thanh rất thấp nói :
- Quân tử trực…
Hắn mới nói có ba chữ, thì Thiết Lão Lang tiếp ngay mấy chữ đằng sau:
- Khả dĩ khi chi dĩ phương. Thiếu tướng quân… là muốn kết giao với người này!
Y than một câu, trong lòng càng khâm phục Lý Nhàn hơn nữa.