Quyển 2 - Chương 5: Nguyệt hoa trích tiên
Sáng sớm hôm sau, Hoa Miên Miên và Tường Phong cùng Lưu Liên ra ngoài mua thức ăn, lúc trở về bị một đoàn người chen chúc giữ chân trên đường, tới không được lui chẳng xong. Nhìn bốn bề chật như nêm cối, còn Lưu Liên không biết đã bị đẩy đi đâu, hai tỷ muội nhìn nhau khóc không ra nước mắt, lúc này mới nhớ đến tin tức miễn phí cuối cùng Tiểu Ái tặng thêm hôm qua. Vì đoàn người xung quanh đang xôn xao nghị luận cùng một cái tên: Tiểu Hầu gia. Hiện nay người được phong Vương phong Hầu không ít, nhưng lúc người ta nhắc đến tiểu Hầu gia thì chỉ có đàm luận về một người: Tiểu Hầu gia của Lạc Dương – Cố Ỷ Lâu.
Nghe nói thiên hạ hiện nay thật ra suýt chút mang họ Cố, Tiên tổ của Cố gia và Thái tổ cùng chinh phạt thiên hạ, công lao lớn nhất. Sau đó ngay cả Hoàng vị cũng nhường luôn cho Thái tổ, chỉ cần một danh hiệu nhàn Vương tiêu dao, rồi chạy đến Lạc Dương định cư an hưởng tuổi già. Con cháu Cố gia đời đời không vào triều làm quan, không nắm binh quyền, bởi vậy các đời Hoàng đế đối với nhà họ Cố đều vô cùng hậu đãi, để bồi thường, quan hàm trên đầu cứ phong rồi lại phong. Đến đời gia gia của tiểu Hầu gia đã không thể phong nữa, đâu thể nào nhường Hoàng vị ra được, bởi vậy, gia gia của tiểu Hầu gia coi như cũng thông minh, liên tiếp dâng ba đạo tấu chương, tự xin bỏ quan tước, giáng làm Quốc công, lúc đó mới đập tan lòng đề phòng của Hoàng đế.
Triều đình hiện nay hủ bại, Hoàng đế tuổi già lắm bệnh, thế lực các phương ngầm nổi lên, một phái là đảng của Thái tử không được Hoàng đế yêu thích, một phái là Hoàng thúc Đoan vương thực lực hùng hậu, còn Hoàng đế thật ra trong lòng lại vừa ý Hoàng tam tử do Quý phi sinh ra, chỉ tiếc tuổi còn quá nhỏ, các đại thần đều cực lực phản đối nên mới chưa thể phế trưởng lập ấu. Nhưng nếu để lão bá tánh chọn, họ sẽ rất vui lòng để tiểu Hầu gia đảm đương vị trí đó.
Khoan nói đến việc Cố gia đời đời hành thiện, thanh liêm nhân hậu, đức rải tứ phương, chỉ nói đến bản thân tiểu Hầu gia thôi. Bảy năm trước, Kinh sư và mười một quận bị lũ lụt, sau đó lại là đại hạn, không thu được một hạt gạo, xác người đói ch.ết trải cả ngàn dặm. Tiểu Hầu gia tiền trảm hậu tấu, tự mình ép Phủ doãn mở kho lương Lạc Dương và ba quận, cứu lão bá tánh sắp ch.ết đói. Sau đó ngài ấy lại tự trói lên Kinh, bằng lòng lấy tước vị Quốc công và mười ngàn hộ phong ấp đổi lấy ba năm miễn thuế cho bá tánh. Vậy là ngài ấy trở thành tiểu Hầu gia của hiện nay, ngay cả thực ấp cũng chỉ còn lại vạn hộ ở phụ cận Lạc Dương.
Năm năm trước, Bắc man xâm phạm biên cảnh, đôi lúc lại quấy nhiễu Yến Vân mười sáu châu, binh sĩ và bá tánh biên cảnh khổ không kể xiết. Tiểu Hầu gia lại tự mình xin theo quân ra trận, nguyện làm tiên phong chống lại Bắc man. Hai năm khổ chiến, hắn đơn thương độc mã bắt sống được Vương tử Bắc man, ép đối phương phải nghị hòa xưng thần. Lập được quân công lớn như vậy nhưng ngài ấy lại không hề lưu luyến, để lại phong thưởng cho các tướng sĩ đổ máu sa trường, mình treo nón đơn thân về Lạc Dương.
Đến nay, các đảng phái giao tranh đều muốn lung lạc tiểu Hầu gia vô cùng được lòng người này, dưới áp lực, Hoàng đế cũng hạ chỉ triệu ngài ấy vào Kinh, nhập triều bái tướng. Nhưng ngài ấy thì hay rồi, mấy ngày trước khi Khâm sai đến đã vội vã rời khỏi Lạc Dương, nói là đi giải khuây. Mãi đến khi Khâm sai bất đắc dĩ tay không trở về, lúc này ngài ấy mới nhàn nhã chạy về.
Không chỉ vậy, tiểu Hầu gia trong Võ lâm cũng danh tiếng lẫy lừng, có từng nghe qua Đạp Nguyệt công tử chưa, tuy xếp cuối trong Tứ công tử, nhưng tiểu Hầu gia của chúng tôi chỉ là giữ thể diện cho người của Võ lâm thôi, nếu không mặt nào tiểu Hầu gia của chúng tôi cũng hơn bọn họ, vậy sau này mấy công tử xuất thân giang hồ kia làm sao mà đi lại nữa chứ.
Haiz, tiểu Hầu gia này điểm nào cũng tốt, chỉ có một điểm là để các đại thúc đại má chúng tôi lo đến vỡ tim thôi. Truyền rằng đến đời của tiểu Hầu gia, Cố gia nhân số ít ỏi, chỉ còn ngài ấy và muội muội của ngài ấy tiểu Quận chúa. Nhưng tiểu Hầu gia này vẫn không thành thân, cô nói có sốt ruột không chứ.
Tiểu cô nương này sao lại nói vậy? Tiểu Hầu gia của chúng tôi làm gì có vấn đề chứ. Thật ra ấy à, tiểu Hầu gia của chúng tôi đã từng định thân. Lão già, bên nhà gái tên gì ấy nhỉ? Đúng rồi, họ Hoa, nghe nói khi con gái còn chưa sinh ra đã định hôn sự này rồi. Năm đó Quốc công gia cứu một Đại tướng quân, vậy nên định thân với con gái nhà này. Nhưng mà Đại tướng quân này cũng thật không phải là người…
Ai da, tiểu cô nương, mau kéo muội muội cô lại đi, sao cô ấy lại nổi nóng với tôi vậy, tôi mắng Hoa đại tướng quân đó thôi mà. Tiểu Hầu gia của chúng ta năm đó lúc đánh Bắc man trúng mai phục bị thương, trúng một loại kỳ độc quái lạ, hình như tên “Tóc như tuyết” gì đó, nghe nói võ công cũng giảm phân nửa, không dám tùy tiện động võ nữa. Độc này ngay cả Ngự y cũng không trị được, nói là không có thuốc giải, cũng lắm chỉ sống được ba bốn năm.
Kết quả ấy à, Hoa tướng quân bèn chạy đến thoái hôn, nghe nói sự tình làm ầm ĩ lắm, Hoa tướng quân kia quỳ trên Kim Loan điện, nói ông ta bằng lòng từ nay giải giáp quy điền, giao ra binh quyền, phải thoái hôn sự này cho bằng được. Cô nghe thử xem, chẳng phải là sợ tiểu Hầu gia của chúng tôi có mệnh hệ gì thì con gái ông ta sẽ ở góa sao, tôi khinh, tiểu Hầu gia của chúng tôi người tốt sẽ được thiện báo, nhất định sống lâu trăm tuổi.
Sau đó ấy à, vẫn là tiểu Hầu gia của chúng tôi đại nhân đại lượng, không so đo với đám người thô lỗ đó, chủ động giải trừ hôn ước, ngay cả sính lễ cũng không lấy lại, còn xin Hoàng đế đừng trách tội Hoa tướng quân. Cô nói xem, một nam nhân tốt biết mấy, nếu bà già này trẻ thêm bốn năm chục tuổi, nhất định chỉ có ngài ấy mới chịu lấy. Ai da, lão già, tôi nói là nếu, nếu thôi mà, ông ghen cái gì chứ.
Đúng rồi, nhớ ra rồi, tiểu thư Hoa gia đó tên là Hoa Điền Thác*. Cô xem xem, vừa nghe đã biết là ông già cô ta là người thô lỗ không có văn hóa rồi, người ta là Hoa Mộc Lan, Hoa Vô Khuyết, nghe hay biết mấy, một khuê nữ mà lại lấy tên Hoa Điền Thác gì đó. Nghe nói thê tử của Hoa tướng quân này họ Điền, hung hãn ghê lắm, Hoa tướng quân là người sợ vợ, chỉ đành thầm cảm thán mình lúc xưa bị vẻ ngoài mê hoặc, phạm sai lầm mới lấy Hoa phu quân, bởi vậy Hoa tiểu thư mới có tên như vậy.
*Thác: sai lầm, không chính xác. Hoa điền thác là tên một bài hát của Vương Lực Hoành.
Tiểu cô nương, cô đừng chỉ lo cười thầm chứ, mau ôm muội muội cô lại đi, tôi đâu có nói mẹ các cô đâu, việc gì lại kích động như vậy, nắm xương già của tôi không chịu nổi để cô ấy giày vò đâu. Nghe tôi nói này, bên cạnh tiểu Hầu gia của chúng tôi có ba vị cô nương Diêu Hoàng, Ngụy Tử, Điện Hồng*, nói là thị tỳ nhưng tướng mạo khí chất không hề thua các đại gia khuê tú đâu. Tiểu Quận chúa của chúng tôi cũng lịch sự nhã nhặn lắm, cái cô Hoa tiểu thư kia nhất định là một nha đầu thô lỗ dã man vô lễ, nào xứng với tiểu Hầu gia của chúng tôi chứ, thoái hôn lại vừa đẹp.
*Tên các loại hoa mẫu đơn
Ủa ủa, hai tiểu cô nương kia đâu, sao chớp mắt đã biến mất rồi? Lão già, ông có nhìn thấy không, lẽ nào bà già này hoa mắt rồi sao? Thôi vậy, tiếp tục chờ xe ngựa vậy. Lão già ông dịch sang một bên, lá cờ tôi mang theo để đâu rồi…
Tường Phong bò trên nóc nhà, vươn vai thoải mái hít một hơi không khí trong lành, “Vẫn là ở đây tốt hơn, người thì ít, lại nhìn thấy động tĩnh bên dưới, muội nói có phải không Tiểu Hoa?”
Cả buổi không thấy đáp, nàng ngoái đầu nhìn thử, không kìm được bật cười khanh khách, dùng tay chọc vào quai hàm đang hậm hực tức giận của Hoa Miên Miên, “Sao vậy, Tiểu Hoa, bà lão đó có nói muội đâu, sao bộ dạng cứ như muốn liều mình với người ta vậy? Xem miệng muội kia, treo được bình nước tương rồi đó.”
“Hừ, muội cứ không vui đó, muội cũng họ Hoa mà, không cho bà ấy nói bậy như vậy.” Hoa Miên Miên hất tay Tường Phong, không tình không nguyện nằm xuống.
“Muội coi như nghe chuyện bát quái là được rồi, việc gì phải nghiêm túc.” Tường Phong xoay người lại, khép hờ mắt, hưởng thụ trời xanh mây trắng, gió nhẹ ấm áp. “Đừng giận nữa, tỷ tỷ báo thù cho muội. Chuyên đề của số Hoa Nguyệt Chính Xuân Phong lần này ta đã nghĩ ra rồi.”
Mắt Hoa Miên Miên lập tức lấp lánh hoa đào, rục rịch bò sang, “Thật sao? Kể muội nghe thử.”
Tường Phong chống nửa người dậy, vừa lật đi lật lại miếng ngói xanh trên nóc, vừa chậm rãi nói: “[Cố Ỷ Lâu khiến giao thông tắc nghẽn vì vạn người chen chúc trên đường chỉ để chiêm ngưỡng phong thái của Tiểu Hầu], [Tiểu Hầu gia trở về Lạc Dương suýt chút gây ra thảm kịch giẫm đạp, chuyên gia khẩn khoản yêu cầu theo đuổi ngôi sao một cách lý trí], [Xôn xao trên phố: Rốt cuộc Cố Ỷ Lâu có nên trở về Lạc Dương không?], [Cụ già tám mươi đánh một tên mập, tiểu Hầu gia có phải là thủ phạm chủ mưu không?], [Cố Ỷ Lâu ngồi xe ngựa bị chỉ trích làm cao, người quản lý Ngụy Tử tiểu thư lớn tiếng kêu oan], [Mẫu đơn nương tử ra sách ủng hộ Cố Ỷ Lâu: Rốt cuộc ngài đã lấy phô mai của ai*?], mới chỉ có chừng đó thôi, hôm khác nghĩ tiếp.”
*Who moved my cheese: tên một cuốn sách, chi tiết mời các bạn tự Google
Bầy quạ đen trong Quyển một cuối cùng cũng trèo đèo lội suối, tranh nhau bay qua nóc nhà. Trán Hoa Miên Miên gân xanh giật giật, hay lắm, hay lắm, quả nhiên là rất nhiều chuyện. Nàng nhìn ông bà lão ân ái phía dưới, lại cực độ khinh bỉ nhìn Tường Phong đang nói bừa trước mặt, “Làm cao? Đánh một tên mập? Còn xôn xao trên phố nữa? Vậy đám chuyên gia vớ vẩn gì đó ở đâu?”
“Bát quái bắt nguồn từ cuộc sống, mà còn cao hơn cuộc sống nữa.” Tường Phong cười gia, không hề để tâm choàng vai Hoa Miên Miên, chỉ xuống đoàn người chật kín phía dưới, “Lão bá tánh của chúng ta chỉ quan tâm đến tương dầu củi gạo, bát quái chẳng qua chỉ là tăm xỉa răng trà dư tửu hậu thôi. Hư hư thực thực, thật thật giả giả, có khi đừng nên quá coi là thật. Còn chuyên gia ấy à, vớ vẩn hết, ta nói có là có.” Nói xong bèn vỗ ngực, “Yên tâm đi, ta là người chọn bản thảo chuyên nghiệp vô cùng tuân thủ quy luật ràng buộc, có chừng mực mà.”
Hoa Miên Miên im lặng nghẹn lời, người nổi tiếng thị phi cũng nhiều, tiểu Hầu gia, không phải ta không giúp ngài, thật sự là vì – ta cũng chỉ là người qua đường thôi.
Bỗng nhiên đầu người trên đường chen chúc nhau, huyên náo một hồi, “Đến rồi, xe ngựa của tiểu Hầu gia đến rồi!” Không biết ai hét lên một tiếng, đoàn người cũng bắt đầu chen lấn xô đẩy…
“Tỷ tỷ! Muội nhìn thấy Lưu Liên rồi!” Hoa Miên Miên vội giật cánh tay Tường Phong, chỉ về phía đoàn người đang chen lấn, một cô nương áo vải hoa đang bị ngã giữa đường. Còn lúc này, cách đó không xa đã lờ mờ trông thấy mui một cỗ xe ngựa. “Muội đi cứu Lưu Liên.” Hoa Miên Miên đang định đứng dậy nhảy xuống, không ngờ lại bị Tường Phong kéo lại. Tường Phong lắc đầu, ấn vai nàng, “Đừng vội, tự nhiên sẽ có người cứu cô ấy thôi.”
Hoa Miên Miên nửa tin nửa ngờ ngồi xuống lại, nhìn Lưu Liên đang bơ vơ giữa đường, chuẩn bị ra tay cứu người bất cứ lúc nào. Trong chớp mắt, xe ngựa đã sắp đến ngay trước mắt, đoàn người càng kích động hơn, chỉ lo xông lên phía trước, không chú ý đến Lưu Liên đang vội thu nhặt giỏ rau đánh rơi, sắp trở thành bi kịch giẫm đạp thật sự.
Lúc này, bỗng một đám mây đỏ từ trong đoàn người chui ra, cản lại mấy người suýt giẫm lên Lưu Liên. Tiếp đó một bóng người màu xám lướt tới, vòng qua eo ẵm lấy Lưu Liên đang thất kinh hồn vía, xoay người nhảy tới trước mũi xe ngựa đang lao tới như tên bắn. Người đến tay trái nắm cương ngựa kéo lại, hai chân đứng vững như mọc rễ, cuối cùng cũng giữ được xe ngựa không tiếp tục đi về phía trước.
“Woa, thật sự có mây lành kìa.” Hoa Miên Miên không nhịn được hét toáng lên. Tường Phong vỗ đầu nàng, bình tĩnh cải chính: “Nhìn cho rõ đi, chỉ là tùy tiện chộp một miếng vải đỏ thôi, mắt muội để đâu vậy?”
Lưu Liên được ẵm ngước lên nhìn nam nhân vừa ra tay cứu mình, khoảng hai mươi tuổi, dưới chiếc nón cỏ rách nát là đôi mắt sáng ngời có thần, mặt như được gọt giũa, mày kiếm mắt sao, cánh môi mỏng mím chặt, ngoài thần sắc lạnh lùng thì thật sự là một thiếu niên ưa nhìn. Nàng nhảy xuống, nghiêm túc hành lễ đáp tạ, “Đa tạ ân công.”
“Ừ, ờ, không cần đa tạ.” Thiếu niên xua tay, đang định rời đi. Bỗng nghe đoàn người suýt xoa, hai người quay đầu theo âm thanh, thấy một góc rèm xe đã được vén lên, một thiếu nữ áo đỏ mười tám mười chín tuổi nhảy xuống xe ngựa trước, mái tóc đen dày loăn xoăn, xinh đẹp bức người, khóe miệng khẽ nhếch, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên. Sau khi xuống xe, thiếu nữ kia nhẹ dời gót sen, phóng khoáng mỉm cười đảo mắt nhìn một vòng quanh chúng nhân, tiếp đó cung kính vén rèm xe, một bóng người màu ánh trăng xuất hiện trước mắt.
Võ lâm tứ công tử, Lưu Vân, Niêm Hoa, Phi Tuyết, Đạp Nguyệt, tên đều có nghiên cứu. Người từng gặp Cố Ỷ Lâu không ai không khen ngợi, một chữ “Nguyệt” này cũng chỉ có hắn mới xứng, phẩm hạnh thanh cao, không nhuốm bụi trần, quân tử như trăng, mỹ ngọc không tỳ vết. Nhưng đối với Lưu Liên, cũng chỉ có hai chữ “Ưa nhìn” là có thể hình dung Cố Ỷ Lâu trước mặt. Hắn mặc trường bào gấm màu ánh trăng in hoa chìm, vừa phù hợp với thân phận cao quý lại không phô trương, trán treo mỹ ngọc, đôi mắt sáng dài, mũi cao môi đỏ, mái tóc dài được buộc lại sau đầu, nhìn kĩ thì trong tóc đen vẫn còn lẫn mấy sợi tóc bạc, nhưng tì vết vẫn không che được ánh ngọc, cả người phiêu dật như tiên, tao nhã thoát tục, thật sự giống như một trích tiên* trong trăng.
*Trích tiên: tiên giáng trần
Còn Tường Phong và Hoa Miên Miên trên nóc nhà mỗi người đều có ý nghĩ xấu xa, cảm thụ bất đồng. “Quả thật là một mỹ nam tử.” Tường Phong dùng khuỷu tay huých huých Hoa Miên Miên đang im lặng không nói, “Tiểu Hoa, sao muội ngẩn ra vậy, lại đây nhìn soái ca nè.”
Hoa Miên Miên rụt đầu về phía sau, lẩm bẩm nói, “Có gì đâu mà xem, muội không thích.”
Tường Phong cười cười, không đếm xỉa đến Hoa Miên Miên đột nhiên trở nên kỳ quái, bò trên mái nhà tiếp tục độc thoại: “Người này không chỉ trông như một miếng ngọc mà hình như cũng đặc biệt thích ngọc, muội nhìn miếng Bích ngọc hình rồng trên eo hắn đi, không biết so với miếng muội tặng ta thì miếng nào đẹp hơn?” Tiếp đó lại lắc đầu thở dài, “Có điều dường như tóc hơi bạc, lẽ nào là vì độc dược Tóc như tuyết kia? Tiếc quá, nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, thật sự có vẻ như sắp đi đời rồi…”
Bỗng nhiên Tường Phong ngưng bặt tiếng thở dài, hình như nàng nhìn thấy Cố Ỷ Lâu ngẩng đầu nhìn về phía mình, khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười mỉm như có như không. Nàng dụi mắt, chỉ thấy hắn vẫn đang không dời mắt nói chuyện với Lưu Liên và thiếu niên kia, ảo giác, nhất định là ảo giác, cách xa như vậy làm sao có thể nghe thấy những lời mình vừa nói chứ.
Còn dưới lầu, Cố Ỷ Lâu nhìn Lưu Liên, cười như gió xuân, giọng điệu dịu dàng, “Cô nương có bị thương không? Chi bằng để Điện Hồng đưa cô về nhé?”
“Không cần đâu, không cần đâu.” Lưu Liên nhìn thiếu nữ áo đỏ Điện Hồng đẹp tựa thiên tiên, vội vã xua tay lắc đầu, “Tôi còn có hai bằng hữu, chút nữa tìm họ rồi cùng về. Tiểu Hầu gia quý nhân bận rộn, không cần lo cho tôi.”
“Vậy à.” Cố Ỷ Lâu lại nhìn thiếu niên kia, giọng điệu càng khách sáo hơn, “Công phu vừa rồi của huynh đài thật xuất chúng, không biết xưng hô thế nào? Có hứng thú đến Hầu phủ ngồi một lúc không?”
“Gọi tôi Thần Đao là được rồi.” Thiếu niên Thần Đao khẽ vòng tay, thần sắc lãnh đạm, “Tôi là người thô lỗ sơn dã, không chịu được lễ tiết rườm rà của Hầu môn đại viện, xin nhận ý tốt của tiểu Hầu gia.” Nói xong nhìn Lưu Liên vừa rồi suýt bị giẫm ch.ết, “Hay để tôi đưa vị cô nương này về được rồi, tránh để cô ấy lại bất cẩn bị đè ch.ết.”
Nghe vậy, mặt Lưu Liên đỏ bừng, khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, thiếu niên này nói chuyện thẳng thắn thật.
Nhìn xe ngựa rời đi, đoàn người giải tán, Tương Phong cũng đứng dậy phủi bụi trên người, kéo Hoa Miên Miên cũng đang ngồi xổm trên mái nhà, “Đi thôi, tìm được Lưu Liên rồi, chúng ta xuống đi.”
Mười bốn tháng tư, lần đầu gặp Tiểu Hầu Cố Ỷ Lâu. Công tử Đạp Nguyệt, danh bất hư truyền, quân tử khiêm nhường, như ngọc như bích, nhất tiếu khuynh thành. [Tường Phong hồi ức lục]
Tiểu Hoa hỏi: Tỷ tỷ, sao tỷ biết sẽ có người đạp mây lành ngũ sắc đến cứu Lưu Liên?
Tiểu Phụng nói: Vì theo điều tr.a khảo sát về tình yêu trong giang hồ, trong năm lương duyên tình cờ gặp gỡ kinh điển hàng đầu, cứu giai nhân dưới vó ngựa nơi phố chợ rồi chiếm được phương tâm là xếp thứ hai, chỉ thua vị trí đầu là đào hôn bỏ nhà ra đi nhưng lại gặp được vị hôn phu. [Chút chuyện giang hồ]