Quyển 2 - Chương 7: Thợ săn tiền thưởng
Mười sáu tháng tư, ánh nắng chói chang, thời tiết trong lành, chim ca hoa nở, tất cả đều hài hòa hữu tình. Nếu như, nếu như trong khách điếm không có tên tiểu lưu manh đáng ghét kia thì càng hoàn mỹ hơn. Hoa Miên Miên cầm chổi uể oải đưa đi đảo lại dưới đất, đôi lúc lại giận dữ trừng mắt nhìn Tiểu Ái bằng hữu Cái Bang kiêm thám tử đang nhìn mình cười cợt nhả.
Tiểu Ái hôm nay đổi một bộ y phục màu đen, tóc tai cũng buộc gọn gàng sạch sẽ sau đầu, nam nhân muốn đẹp thì cứ mặc màu đen, huống hồ Tiểu Ái vốn cũng anh tuấn sáng sủa, chỉ cần chưng diện một chút thì càng đẹp không tả xiết. Còn Lưu Liên đương nhiên cũng quen Tiểu Ái thông thạo mọi thứ của Lạc Dương, thấy hắn đến nàng rất vui mừng, nhiệt tình bưng thức ăn sáng đến tiếp đãi. Tường Phong cũng nhảy nhót chạy ra chào hỏi, cầm bánh bao gặm kéo Tiểu Ái ngồi xuống, hai người chụm đầu thì thầm xì xào, cũng không biết đang thương lượng chuyện gì. Chỉ có Hoa Miên Miên đối với Tiểu Ái vẫn không thiện cảm, cho dù Tiểu Ái lộ ra hàm răng trắng bóng ân cần cười với nàng, nàng cũng ngoảnh đầu đi, múa chổi càng thêm mạnh mẽ, hất bụi khiến Tiểu Ái ho sặc sụa.
Tiểu Ái ngượng ngùng quay đầu đi, xoa xoa mắt trái vẫn còn xanh tím do ba ngày trước đánh nhau với bọn Tường Phong, khó hiểu hỏi Tường Phong đang cười xấu xa bên cạnh: “Tiểu Hoa làm sao vậy? Hình như ghét ta lắm thì phải?”
“Giờ ngươi mới biết à, ai bảo ấn tượng đầu tiên ngươi để lại cho muội ấy tệ hại như vậy.” Tường Phong bưng chén cháo, vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
“Cô cũng giúp ta nói vài câu tốt đẹp đi chứ, cười, cô còn cười à.” Tiểu Ái cầm bánh bao trong tay muốn ném thẳng về phía kẻ hại bằng hữu, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ lãng phí thức ăn, chỉ đành bất lực thở dài buông tay, đưa mắt nhìn xung quanh, thấp giọng nói, “Nói chính sự đi, nữ nhân áo trắng mà cô kêu ta nghe ngóng đã có manh mối rồi.” Tường Phong lập tức ngưng bặt nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc sáp lại gần. Tiểu Ái cũng trịnh trọng nói tiếp, “Trong vòng một hai tháng gần đây, tất cả huynh đệ đều không thấy nữ nhân như vậy đến Lạc Dương. Nhưng theo mô tả của cô, có huynh đệ nói hai năm trước hình như từng thấy cô ấy, chừng một khoảng thời gian, nhiều nhất là ba bốn tháng là lại thấy cô ấy xuất hiện ở gần cửa Đông Lạc Dương.”
“Ồ? Biết cô ấy đi gặp ai không?” Tường Phong nhíu mày, người Tiểu Bạch gặp chắc là kẻ chủ mưu đằng sau rồi.
“Nhà đó họ Tôn, ở ngoại thành phía Đông, ta từng gặp nhà bọn họ, cũng thật thà lắm, bề ngoài không có vấn đề gì.” Tiểu Ái khựng lại, tiếc nuối nói, “Đáng tiếc cô đến trễ một bước rồi, hai năm trước ngoại thành phía Đông bị một trận hỏa hoạn lớn, nhà đó ch.ết hết rồi.”
“Trùng hợp vậy sao?” Tường Phong nghi hoặc nhìn Tiểu Ái, “Bề ngoài thật thà chưa chắc là không có vấn đề. Trận hỏa hoạn đó thì sao, là chuyện gì nữa vậy?”
Tiểu Ái lắc đầu, “Không rõ, tự nhiên bị cháy, không để lại chút manh mốt nào. Hơn nữa chỉ có nhà lão Tôn ch.ết sạch, ngay cả thi thể cũng không toàn vẹn.” Nghĩ nghĩ rồi hắn lại bổ sung, “Chắc không phải là bằng hữu cô giết người diệt khẩu đó chứ?”
“Không, không thể nào, Tiểu Bạch không làm đến mức đó đâu.” Tường Phong lập tức phủ quyết, “Gọn gàng sạch sẽ không để lại dấu vết như vậy, xem ra là do kẻ lão luyện trong nghề ra tay.” Nàng cúi đầu thầm suy tính, lão Tôn đó nói không chừng chính là người tiếp ứng của Tiểu Bạch, sau đó có thể là xảy ra vấn đề gì đó, cũng có thể là ăn chia không đều hoặc hành tung bại lộ, tên chủ mưu đằng sau bèn dứt khoát hủy thi diệt tích. Nhưng mà rốt cuộc Tiểu Bạch đã chạy đi đâu rồi? Ngay cả nhà ở Giang Thành cô ấy cũng không về, không hợp lẽ thường, ở đó ít nhất cũng có quá khứ của cô ấy và Đại Hà, cho dù muốn cao chạy xa bay thì ít nhất cũng phải về nhà xem thử chứ, trừ khi, trừ khi cô ấy vốn không kịp quay về… Kẻ chủ mưu đằng sau kia độc ác như vậy, có khi nào Tiểu Bạch cũng xảy ra chuyện gì rồi không? Haiz, sớm biết vậy lúc đầu không thả cô ấy đi rồi, cho dù bị ngồi tù mình cũng có thể tìm bằng hữu giúp đỡ chăm sóc cho cô ấy, còn hơn không rõ tung tích như bây giờ.
Đang suy nghĩ thì gương mặt cười quỷ dị của Tiểu Ái sáp lại gần, “Trong hai năm sau trận hỏa hoạn đó, nữ nhân áo trắng kia còn đến Lạc Dương một lần nữa, nhưng mà lần này cô đoán xem cô ấy đi đâu?”
“Cô ấy lại gặp ai nữa?” Tường Phong khinh bỉ nhìn Tiểu Ái, thúc giục nói, “Đừng ra vẻ thần bí nữa, nói mau.”
“Điệp, Vũ, viện.” Tiểu Ái lắc lắc đầu, “Cũng may là cô hỏi ta, hôm đó ta quay về suy nghĩ, haiz, ta đã từng bắt gặp nữ nhân này rồi. Một năm trước ta đến Điệp Vũ viện bán yếm Tình thú, thấy cô ấy đi vào từ cửa sau, một đại mỹ nhân như vậy ta nhất định không nhớ lầm đâu.”
Tường Phong không nói thêm, gõ tay xuống bàn chìm vào suy nghĩ, xem ra Điệp Vũ viện này thật sự có vấn đề. Tiểu Ái lại húp thêm một ngụm cháo, “À, đúng rồi, ta lại có manh mối mới về Cầm Yêu.” Liếc thấy dáng vẻ Hoa Miên Miên đang nghiêng người dỏng tai lắng nghe, Tiểu Ái không kìm được cười thầm trong bụng, cầm chén trà chậm rãi uống một ngụm, tiếp đó tiêu sái đặt trước mặt Hoa Miên Miên, “Tiểu Hoa, rót nước giúp ta đi, nói cả buổi cũng khát nước rồi.”
Hoa Miên Miên lập tức trừng đôi mắt hạnh, nhưng nghĩ lại, vì manh mối của Cầm Yêu, ta nhịn, ta nhịn. Nàng đặt mạnh chén trà pha xong trước mặt Tiểu Ái đang không ngừng cười gian, hứ một tiếng đến ngồi ở đối diện không nhìn hắn nữa, có điều tai vẫn dỏng lên thật cao. Tiểu Ái đắc ý ɭϊếʍƈ môi, ngọt, ngọt từ đầu đến chân, ngọt vào đến tận tim, sau đó nhìn sang Tường Phong, nghiêm túc nói: “Ta điều tr.a kĩ bối cảnh của mấy người bị Cầm Yêu giết gần đây rồi, phát hiện một manh mối có thể dùng được, Lục Nhân Gia vừa mới ch.ết và người ch.ết thứ hai Bối Hải Nhâm, họ đều là người của Đoan vương.”
“Đoan vương?” Tường Phong khẽ nhíu mày, “Sao lại dính đến triều đình? Ý ngươi là gì?”
“Đoan vương và Thái tử bất hòa đã không còn là cơ mật, cho dù cô không để tâm đến phân tranh của triều đình, nhưng điều này chắc cũng biết chứ, bởi vậy nói không chừng mười phần hết tám chín thì Cầm Yêu là người của Thái tử.” Giọng Tiểu Ái càng trầm thấp, đề phòng tai vách mạch rừng.
“Xí, quốc sự liên quan quái gì đến ta, đám người kia từ sáng đến tối ăn no rồi đấu đi đấu lại, lão bá tánh còn không đủ cơm ăn nữa, mặc kệ.” Tường Phong phỉ nhổ một câu, cố gắng nhớ lại những tư liệu liên quan đến Cầm Yêu, “Ta nhớ năm năm trước lúc Cầm Yêu xuất đạo đã giết một số tử đệ chính phái, bởi vậy khiến chúng nhân phẫn nộ, mấy đại môn phái lớn liên thủ trọng thương cô ta. Sau đó cô ta mai danh ẩn tích một thời gian, sau đó nữa nghe nói đã nương nhờ Mẫu Đơn môn.”
“Mẫu Đơn môn? Là môn phái gì vậy?” Hoa Miên Miên hưng phấn siết tay truy hỏi.
“Mẫu Đơn môn là một tổ chức sát thủ thần bí, nổi danh nhất chính là Tứ đại sát thủ – Cầm Yêu, Kỳ Quái, Thư Si, Họa Cuồng, nhưng bình thường bọn họ không dễ dàng ra tay đâu.” Tiểu Yêu tốt bụng giải thích cho Hoa Miên Miên, “Mẫu Đơn môn được thành lập cũng sáu bảy năm rồi, cũng là nhận tiền giết người, không khác tổ chức sát thủ bình thường là mấy, sau khi giết người sẽ để lại một tấm Mẫu Đơn lệnh ở hiện trường. Sau đó bốn sát thủ cao cấp này gia nhập, lại gây ra mấy vụ án lớn chấn động Kinh sư, dần dần mới được người ta nhắc đến. Nhưng đến nay cũng không ai biết Môn chủ là ai, nghe nói ngay cả Tứ đại sát thủ cũng không quen biết nhau.”
“Mẫu Đơn môn chủ là một nữ nhân, đây cũng là manh mối duy nhất các Sử bút tiên sinh điều tr.a được hiện giờ.” Tường Phong bổ sung, thở dài nhíu mày, “Ba năm trước, Cầm Yêu giết Duệ vương, chấn động triều đình, bị treo giải ngàn vàng để tróc nã, từ đó cô ta cũng mất tung tích. Không ngờ lần này lại xuất hiện ở Lạc Dương.”
“Woa, vậy nếu chúng ta bắt được Cầm Yêu há chẳng phải có thể vang danh giang hồ rồi sao.” Hoa Miên Miên ngẩng mặt lên, dường như đã nhìn thấy tiền đồ tươi đẹp của Võ lâm.
Tường Phong và Tiểu Ái lòng đầy tâm sự nhìn nhau, nhưng không lạc quan như Hoa Miên Miên, nữ ma đầu giết người không chớp mắt đó, đâu dễ dàng bị bắt như vậy, còn phải coi chừng không thì mất luôn cái mạng nhỏ nữa. Im lặng chốc lát, Tường Phong nhìn sang Tiểu Ái, “Tiểu Ái, ngươi có cách kiếm được tư liệu chi tiết của những người bị Cầm Yêu giết trong năm năm nay không?”
“Cô muốn điều tr.a lai lịch và quá trình bị hại của những người đó à?” Tiểu Ái khẽ nhíu mày, chậm rãi lắc đầu, “Có thể ta không tr.a hết được đâu, có những chuyện rất ẩn mật, chắc chỉ có Lục Phiến Môn mới có tư liệu chi tiết.”
“Ha, ngươi không cần tr.a nữa, ta đã nghĩ ra tìm ai giúp đỡ rồi.” Tường Phong xoa tay cười lớn, trong chốc lát đã nhớ ra hảo bằng hữu Lôi Tiểu Thư vừa mới quen.
“Phong lão đại, cô cũng có đường ở Lục Phiến Môn nữa sao?” Tiểu Ái nhìn sang Tường Phong đột nhiên mặt mày rạng rỡ, vẻ mặt tràn đầy ngưỡng mộ, “Ngay cả người của Lục Phiến Môn cô cũng quen, không tệ nhé.”
“Đâu có đâu có, nhân phẩm ta tốt mà, hi hi.” Tường Phong cũng hiếm khi giả vờ khiêm tốn được một lần, tuy vẻ mặt vẫn kiêu căng như thường.
“Hứ, ngươi tưởng tỷ tỷ cũng không ra gì như ngươi sao.” Hoa Miên Miên tóm được cơ hội là lại bới móc Tiểu Ái.
“Phải phải, ta làm sao bì được với Phong lão đại chứ.” Tiểu Ái lộ ra hàm răng trắng bóng, quay sang Hoa Miên Miên cười lớn rồi tiếp tục nịnh bợ Tường Phong, “Phong lão đại, sau này chúng ta coi như có người bên trên rồi, bảo bằng hữu cô cất nhắc tiểu đệ với nhé, phải biết là sự kính ngưỡng của ta đối với cô cũng như giá cổ phiếu…”
“Ba đào cuồn cuộn? Du dương trầm bổng?” Hoa Miên Miên hiếu kỳ buột miệng hỏi.
“Đều không phải, là bay xa ngàn dặm.” Tiểu Ái đang định tiếp tục thao thao bất tuyệt thêm vào những câu như là “Như nước Hoàng hà cuồn cuộn chảy xiết ra biển không quay đầu”, nhưng lại bị Tường Phong vô tình cắt ngang.
“Tiểu Ái, ta sẽ viết một lá thư, ngươi tìm một huynh đệ đáng tin cậy giúp ta đưa ngay đến Lục Phiến Môn, nói với đối phương, cho dù trộm cũng phải lấy tư liệu cho ta.” Tường Phong ra vẻ nữ vương oai phong lẫm liệt, Tiểu Ái nhìn mà thầm vuốt mồ hôi, thầm nhỏ chút nước mắt cá sấu cho vị đáng thương ở phương xa kia.
“Kể cho các cô chuyện này vui lắm.” Tiểu Ái quyết định thay đổi không khí, “Tối qua nhà mấy phú thương của Lạc Dương đều bị trộm, nói ra cũng kỳ quái, tên trộm vặt đó bỏ vàng bạc đồ cổ không trộm, chỉ ép mấy phú thương kia giao ra tiền đồng bạc vụn, Hồ lão đầu không có bạc vụn còn bị đập một trận. Các cô nói có buồn cười không?”
Nghe vậy, Tường Phong cười thầm liếc nhìn Hoa Miên Miên. Hoa Miên Miên vẻ mặt bất mãn huơ quyền trước mặt Tiểu Ái, nổi giận nói: “Chuyện này có gì buồn cười đâu, nói không chừng là vị đại hiệp nào đó cảm thấy như vậy dùng sẽ tiện hơn thì sao?”
Tiểu Ái bị mỉa mai cũng không giận, gãi gãi đầu, “Tiểu Hoa nói cũng đúng. Kết quả các cô đoán thử đi, hôm nay mới sáng sớm đã nhìn thấy gia đinh nhà mấy phú thương vội đến Tiền trang đổi tiền đồng, tình cảnh đó thật sự rất thú vị.” Tiếp đó quay đầu nhìn Tường Phong, “Đúng rồi, nhớ ra một chuyện, cứu nguy giang hồ, cho ta mượn chút bạc đi, cần dùng gấp.”
Tường Phong nhìn hắn, móc trong ngực ra mấy xâu tiền đồng tiền công của mình và thành quả lao động tối qua của Hoa Miên Miên, toàn bộ ném hết cho Tiểu Ái, “Ừm, cầm lấy dùng đi, không cần trả đâu.”
Tiểu Ái cười hi hi, “Đa tạ, vậy ta không khách sáo đâu nhé.” Rồi cầm tiền chuẩn bị cáo từ, “Ta còn có việc đi trước đây, chút nữa Cái Bang mở đại hội.”
Hoa Miên Miên nghe vậy, vội giật góc áo hắn lại, “Cái Bang xảy ra chuyện lớn gì sao? Có phải Bang chủ bị người ta hại ch.ết không?”
Tiểu Ái và Tường Phong im lặng một hồi, tiếp đó hai người cười phá lên, bò lăn ra đất. Tiểu Ái cựa quậy bò lên bàn cười hỏi Tường Phong, “Tiểu Hoa đúng là đáng yêu quá đi, cô kiếm đâu ra vậy? Nhường cho ta làm tiểu muội đi.”
Tường Phong sắp cười ra nước mắt vội kéo Hoa Miên Miên lại, đề phòng nàng xông lên đập Tiểu Ái, “Tiểu Hoa là tỷ muội kết bái của ta, là người mình, ngươi không được ức hϊế͙p͙ muội ấy.”
“Biết rồi.” Tiểu Ái đầy thâm ý nhìn Hoa Miên Miên, khoác tay lên vai nàng, “Tiểu Hoa, sau này có chuyện gì cứ tìm ta là được rồi, cô tùy tiện tìm một đệ tử Cái Bang rồi nói là bằng hữu của Tiểu Ái, họ sẽ giúp cô.”
Hoa Miên Miên thè lưỡi làm mặt quỷ theo bóng Tiểu Ái rời đi, quay đầu lại hỏi Tường Phong đang thu dọn chén đũa, “Tỷ tỷ, sao tỷ lại rộng rãi như vậy? Đưa hết tiền cho hắn rồi.”
“Tiểu Ái tuy thích đùa, lại tham tiền, nhưng cũng có nguyên tắc của mình.” Tường Phong nhẫn nại giải thích với Hoa Miên Miên, “Hắn gạt tiền lừa tiền cược tiền, nhưng chưa bao giờ tùy tiện lên tiếng mượn tiền bằng hữu, bởi vậy một khi hắn lên tiếng mượn tiền, nhất định là có khó khăn thật sự.”
“Ừ ừ.” Lưu Liên bên cạnh nghe thấy hai người nói chuyện cũng sáp lại, “Tiểu Ái thật sự cần tiền gấp, mọi người ở cửa Đông góp tiền xây trường, tiên sinh chê trẻ con quá đông, thù lao quá ít nên không muốn dạy. Mấy ngày nay Tiểu Ái đang tìm tiên sinh đó.”
“Muốn tìm tiên sinh cũng đơn giản thôi.” Tường Phong nhe răng cười, gian xảo nhìn về cửa phòng trên lầu hai đang khép chặt, ra hiệu với Lưu Liên, “Tú tài nghèo Triều Từ, tiên sinh có sẵn đó.”
Mắt Lưu Liên sáng lên, nhưng lại lập tức tối đi, “Triều Từ tiên sinh có bằng lòng không? Huynh ấy có học vấn như vậy, có chịu thiệt dạy ở trường học nhỏ của chúng tôi không?”
“Hắn dám không bằng lòng sao?” Hoa Miên Miên giương nanh múa vuốt cười gằn, “Cô đi tìm hắn đi, hắn dám nói một chữ Không, chúng ta sẽ – Đóng cửa, thả tỷ tỷ!”
Tường Phong bạo lực búng lên trán Hoa Miên Miên, “Nha đầu lắm mồm, mau đến hậu viện xem thử Tiểu Đao chẻ củi đến đâu rồi? Hôm nay đông khách, muội cũng phải xem thử có giúp được gì không.”
“Dạ.” Hoa Miên Miên không tình không nguyện lê bước đi, nhìn quanh đại sảnh, rồi quay đầu lại thì thầm hỏi Tường Phong, “Tỷ tỷ, kỳ quái thật, tại sao sáng nay đông khách hơn bình thường vậy, hơn nữa đều là các tiểu cô nương trẻ tuổi, gọi một cái bánh bao rồi ngồi cả buổi, nhưng chỉ lo nhìn quanh nhìn quất chứ không ăn.”
Tường Phong chỉ cười mờ ám chứ không đáp. Lưu Liên cũng không nhịn được cười, nhẹ giọng giải thích cho Hoa Miên Miên: “Vì mấy ngày nay trong khách điếm có thêm Tiểu Đao và Triều Từ tiên sinh đó.” Nói xong bèn bưng chậu nước lên lầu gõ cửa phòng Triều Từ.
“Thêm hai nam nhân thì có gì quý hiếm đâu.” Hoa Miên Miên bĩu môi, vẫn chưa hiểu ra.
“Thêm hai nam nhân không có quý hiếm lạ, nhưng là hai đại soái ca thì phải quý hiếm thôi.” Tường Phong cười đảo mắt quanh các tiểu cô nương cổ dài ngoằng, cứ một lúc lại nhìn ra hậu viện, một lúc lại lén nhìn lên lầu, cuối cùng tầm mắt nàng rơi vào một góc hẻo lánh nhất, lập tức thu lại nụ cười. Một lúc sau, khóe miệng nàng lại nhếch lên nụ cười quỷ dị như đang suy nghĩ điều gì, “Nhưng mà sức hút lớn nhất xem ra vẫn là Cầm Yêu đó.”
Hoa Miên Miên nghe vậy gãi đầu, khó hiểu nhìn theo phương hướng nàng vừa nhìn ban nãy, chỉ thấy một nam nhân áo đỏ thẫm đội nón rộng vành đang ngồi trong góc đó, tay bưng một ly rượu, trên bàn là mấy dĩa thức ăn. Ừm, mới sáng sớm đã uống rượu, quả nhiên là hào khách giang hồ, có sức hút. Dường như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Hoa Miên Miên, người đó quay đầu lại, nhìn kĩ thì rõ ràng là một nữ nhân. Tuy mặc nam trang nhưng mày dài vào tận tóc mai, vẻ mặt phấn khởi, vô cùng xinh đẹp, dung quang bức người, thấp thoáng nét anh võ. Nữ nhân kia đảo mắt một vòng trên người Hoa Miên Miên và Tường Phong, Tường Phong vội vã cong lưng chạy sang, “Vị công tử đại hiệp này, ngài có điều chi căn dặn?”
Nữ nhân kia dường như rất hưởng thụ xưng hô của Tường Phong, xua tay nói, “Không có gì, chuẩn bị cho ta một gian thượng phòng.” Giọng nói giòn giã êm tai, nếu không lạnh lùng thì càng hoàn mỹ hơn.
Sắp xếp cho vị khách nữ giả nam trang này xong, Tường Phong nhẹ nhàng xuống lầu, tìm được Hoa Miên Miên đang đôn đốc Thần Đao chẻ củi ở hậu viện. Nàng kéo Hoa Miên Miên đến bên giếng, thấp giọng nói: “Tiểu Hoa, lần này chúng ta gặp đối thủ rồi, nữ nhân kia lai lịch không đơn giản đâu.”
Hoa Miên Miên hừ mũi, “Là mụ đàn ông vừa nhìn đã biết ngay là nữ nhân kia sao?”
Tường Phong vội bịt cái miệng quang quát của con nghé mới sinh không sợ hổ Hoa Miên Miên, giọng càng nhỏ hơn, “Trên giang hồ rất nhiều hiệp nữ thích giả nam trang, nhưng chỉ có mấy người mặc nam trang không phải để tán tỉnh soái ca hay tỏ ra oai phong, mà để hành động thuận tiện, truy đuổi giết người.” Nàng khựng lại một lúc, nhìn quanh tứ phía, chắc chắc không ai nghe lén mới tiếp tục thì thầm nói với Hoa Miên Miên, “Muội có thấy đôi câu trảo trên eo nữ nhân đó không, Thiết trảo ngân câu khóa hồn phách, vạn dặm truy bắt không lưu tình. Nếu ta phán đoán không sai thì cô ta nhất định là thợ săn tiền thưởng ưu tú nhất trên giang hồ mấy năm nay, Mục, Tư, Ngọc.”
“Mục Tư Ngọc?” Hoa Miên Miên giật mình hô lớn, rồi lại vội vã bịt miệng, nhỏ giọng hỏi Tường Phong, “Chính là Mục Tư Ngọc lợi hại nhất hung hãn nhất vô tình nhất, vũ khí là một thiết trảo và một ngân câu, thiết trảo khóa yết hầu, ngân câu đoạt mạng, tóm lấy vật săn đến ch.ết mới thôi đó sao? Không việc gì cô ta chạy đến đây làm gì?”
“Đến tìm vật săn chứ gì.” Tường Phong sầu não thở dài một tiếng, “Xem ra lần này người để mắt đến Cầm Yêu không chỉ có chúng ta thôi đâu.”
“Vậy chúng ta phải làm sao?” Hoa Miên Miên hơi cuống cuồng, “Chúng ta chấm Cầm Yêu trước mà, đâu thể nào để cô ta giữa đường giật mất. Tỷ tỷ, tỷ có đối phó nổi Mục Tư Ngọc không?”
Tường Phong đang định trả lời, không ngờ một hộp phấn lại từ cửa sổ lầu hai ném xuống, phấn thơm rải lên đầu hai người, khiến hai người sặc sụa nhảy dựng, ho khan liên tiếp. Giọng nói như quất roi của Đỗ Thanh Thanh lại từ trên lầu truyền xuống, “Hai người các cô lén lén lút lút thì thì thầm thầm gì cả buổi vậy hả? Còn không mau đi làm việc đi, Tiểu Phụng quét rác, Tiểu Hoa đi mua son cho ta.”
Mười sáu tháng tư, thợ săn tiền thưởng Mục Tư Ngọc vào ở khách điếm Đồng Thuận. Mục thị độc ác vô tình, thiết diện mỹ nhân, truyền rằng bốn năm trước từng tham gia vây bắt Cầm Yêu, trọng thương Cầm Yêu. Bốn năm sau, ngõ hẹp tương phùng, hươu ch.ết về tay ai? [Tường Phong hồi ức lục]
Tiểu Hoa hỏi: Tại sao nhiều nữ hiệp thích giả nam trang như vậy? Rõ ràng vừa nhìn đã biết ngay là nữ mà.
Tiểu Phụng đáp: Vì y phục của nam nhân dễ giặt hơn; tạo hình như vậy oai phong hơn; tiện dạo thanh lâu ghẹo hoa khôi; tưởng rằng các thiếu hiệp đều là Lương Sơn Bá; điểm quan trọng nhất là, họ có thể nhân lúc nam chính vô tình đụng vào ngực mình, tát người đó một bạt tai rồi mắng là vô sỉ. [Chút chuyện giang hồ]