Chương 2: Hoàng hậu thất thế

Tần Ngọc hừ nhẹ một tiếng, đơn giản là muốn hành hạ nàng thêm mà thôi. Ngay cả ch.ết nàng còn không sợ, có thể e dè thêm hành hạ nữa sao? Chẳng qua trước khi ch.ết có thể nhìn thấy chàng lần cuối cũng tốt.


Thường Đức Hải vung tay lên, liền có lính canh mở cổng nhà lao, tháo khóa bộ xiềng xích ngay vai Tần Ngọc ra, bỏ luôn cả hai quả cẩu sắt dưới chân.
Chẳng qua là xiềng xích này đã ghim vào tận xương tủy, không cách nào dỡ bỏ.


Mỗi bước chân Tần Ngọc cất đi, trên chân truyền tới từng trận đau buốt, mỗi bước đều có vết máu cứa ra từ chân. Hai chân dù đang nhẹ nhàng nhưng khi cất bước vẫn phát ra từng tiếng nặng nề, lưu lại trên đất những vết chân máu khiến người ta kinh hãi.


Liễu Tư Thiều nắm tay chặt thành quyền, hàm răng cắn nát, toàn thân vì nhẫn nhịn phát run. Hắn mới vừa muốn tiến lên lại bị ngự lâm quân sau Thường Đức Hải ngăn cản.
"Liễu đại nhân đừng làm khó thuộc hạ."
Tần Ngọc thoải mái nhìn sang hắn, cười một tiếng an ủi.


Chân nàng vốn là bệnh cũ tái phát, hành động bất tiện, nay cộng thêm cái khóa sắt ch.ết tiệt dính vào xương tủy. Liễu Tư Thiều không tưởng tượng nổi đó là loại đau đớn đến nhường nào.
Thường Đức Hải khom lưng đỡ tay Tần Ngọc, vẫn theo quy củ phục vụ thường ngày ở trong cung.


Liễu Tư Thiều bất lực trông Tần Ngọc in từng dấu chân máu lên đất. Mặc dù vậy, lưng của nàng vẫn thẳng tắp, để cho hắn nhớ tới hình ảnh Tần Ngọc cưỡi ngựa qua cầu nhiều năm trước, tư thế oai hùng, uy phong lẫm lẫm.
Mặt của nàng thì bình tĩnh, nụ cười của nàng, là hạnh phúc.


available on google playdownload on app store


Chính vì sắp được gặp người đó sao? Tần Ngọc, người đó đã làm tổn thương nàng như vậy, nàng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Tần Ngọc, đáng giá không?
Tần Ngọc trên đường đến Càn Thanh cung, đó là tẩm điện của người ấy, cũng là nơi nàng từng ở mỗi ngày.


Trong đầu nàng quay lại từng hình ảnh hai người từ quen biết đến nay, nàng vẫn bước trên còn đường này khi hai người còn mặn nồng.
"Nương nương, người vào đi, hoàng thượng ở bên trong chờ."


Tần Ngọc gật đầu, nhìn cánh cổng chạm trổ to bề đỏ chói trước mặt. Bên trong cánh cửa này có người nàng nhung nhớ, bên ngoài cánh cửa này là người mà chàng một mực muốn tước đi tính mạng.


Tần Ngọc chạm tay lên cánh cửa, cảm thụ được cái lạnh lẽo như băng, nhưng trong lòng nàng thì khí huyết sôi trào.
Thất Thất, đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng giữa ta và chàng.


Bên tai Tần Ngọc tựa như vang lên những tiếng cười đùa vui vẻ. Đã có lúc, chàng ôm nàng vào lòng. Đã có lúc, chàng nâng niu nàng như trân bảo. Tất cả đều là đã có lúc, mọi kỉ niệm chỉ như mới xảy qua ngày hôm qua.


Tần Ngọc từ từ đẩy cánh cửa ra. Người đó vẫn bộ dáng cũ trong nỗi nhớ của nàng.
Người mà nàng luôn tâm niệm luôn như thế, lúc nào cũng ngồi ghế rồng trên cao, trên bàn bày đầy tấu chương. Chàng lúc nào cũng bận rộn cầm bút chu sa, cẩn thận phê duyệt.


Đã có lúc, nàng ngồi bên cạnh chàng, thay chàng mài mực, thậm chí thay chàng phê duyệt tấu chương. Thỉnh thoảng chàng không vui mà nhướng mày, thỉnh thoảng sảng khoái cười to lên.
Tần Ngọc từ từ bước vào, khóa sắt va chạm mặt đất bằng đá, khiến tẩm điện yên tĩnh vang động.


Thường Đức Hải đóng cửa lại, ngước xuống nhìn mặt đất mà giật mình, từng dấu chân máu khiến hắn nhíu mày. Hắn vừa tiện tay đóng cửa vừa len lén liếc nhìn người đang ngồi. Cảnh Hiếu Đế cũng không vì Tần Ngọc đến mà ngẩng đầu lên nhìn nàng.


Đại môn đóng thật chặt, trong điện tối om.
Tần Ngọc ngó chừng hoàng đế, bước vào, chậm rãi quỳ gối xuống.
"Tội thần Tần Ngọc, bái kiến hoàng thượng."


Cảnh Hiếu Đế dường như không nghe thấy, vẫn chìm đắm trong đống tấu chương. Tần Ngọc cũng không nói nữa chữ, nàng giữ nguyên tư thế quỳ trên mặt đất, mỉm cười nhìn người ngồi phía trên.


Hoàng bào vàng rực rỡ đúng là màu sắc thích hợp với chàng nhất. Chàng vừa nhẹ nhướng mày, nàng biết, trong tấu chương đích thị có viết điều gì đó làm chàng không hài lòng.


Chàng là một vị hoàng đế tốt, yêu dân như con. Chàng không phải là một bạo quân, giảm miễn thu thuế, là đức minh quân trong lòng muôn dân.


Thân là đế vương, ngày thường rất ít nhìn ra hỉ nộ của chàng. Vui buồn không để lộ là tính cách cơ bản nhất của đế vương. Chỉ có nàng mới vừa nhìn một cái là thấu tâm tư của chàng.


Thất tình lục dục của chàng từ trước đến nay ở trong mắt nàng không phải là điều gì đó đoán quá khó khăn.
Ngày thường chàng luôn nở nụ cười như ẩn như hiện, đối với người hiền hoà, cũng không phải là một quân vương tàn nhẫn.


Tần Ngọc vuốt đôi chân đã gần như tê liệt, từ toàn thân xuống chân đã đau muốn ch.ết lặng. Đôi chân này không được để nhiễm lạnh, vì thế mỗi khi đến lúc trời mưa dầm, chàng sẽ đặt chân nàng vào lòng mình, đắp chăn kín cho nàng, không để nàng cảm nhận bất kì tia lạnh lẽo nào.


Mặt đất bằng đá lạnh như băng này đối với đôi chân nàng chẳng qua là tuyết thượng gia sương.
Tần Ngọc tự giễu cười cười, chàng đối với nàng cũng là tàn nhẫn.
"Trẫm cho là, một người ngay cả tâm đã ch.ết thì thân thể sẽ ch.ết theo. Thì ra là thế, hay là có cảm nhận được đau không?"


Cảnh Hiếu Đế đột nhiên lên tiếng, ngoài dự đoán của Tần Ngọc.
Tần Ngọc ngẩng đầu nhìn Cảnh Hiếu Đế, thấy cặp mắt chàng đầy thú vị ngó chừng mình, nàng bèn dứt khoát đặt mông ngồi trên mặt đất, đưa tay bóp đôi chân tê rần.


Tần Ngọc nghe lời châm chọc của chàng, dù cho thân thể có đau đớn thì nàng vẫn không một tiếng thở than. Ngay cả bị khóa sắt vào xương, nàng cũng không nhăn mày.
Điều chàng muốn chính là nhìn thấy nàng đau. Nàng sẽ không để thỏa mong muốn ấy.


"Tội thần cũng tưởng rằng, tâm đã ch.ết, thân thể cũng sẽ ch.ết theo. Nhưng không ngờ thân thể này còn khỏe hơn so với lúc trước."
Cảnh Hiếu Đế ngưng cười nhìn Tần Ngọc, hoàn toàn không để ý đến sự thất lễ của nàng.
"Nàng là hoàng hậu của trẫm."


Tần Ngọc quan sát ánh mắt của Cảnh Hiếu Đế, vẻ mặt trầm tĩnh vẫn như ngày thường làm việc nhìn chăm chú nàng. Chẳng qua là, đôi mắt thường dịu dàng giờ đây quá lạnh lẽo.
"Như thế thì sao?"


Ngày mai, nàng sẽ phải bị hành hình rồi, có phải là hoàng hậu hay không thì có khác gì nhau. Tần Ngọc tự giễu mình, triều đại đổi thay nào có thê thảm như nàng, một hoàng hậu thất thế.


Từ xưa, nếu nữ nhân hậu cung chọc giận quân vương, bất quá là một ly rượu độc hay một mảnh vải trắng. Đến lượt nàng không chỉ thân thể đầy thương tích mà còn bị đem ra ngọ môn chém đầu.
Chắc thế nào sử sách cũng chép lại đây là cái ch.ết khác thường nhất cho xem.


Như thế thì sao? Cảnh Hiếu Đế nhíu mày. Là thế nào?
"Là hoàng hậu, nàng là nữ nhân của trẫm! Một này nàng là hoàng hậu, nàng sinh chính là người của trẫm, ch.ết cũng là ma của trẫm! Nàng không bao giờ thuộc về tên Dạ Hằng kia!"
Tần Ngọc giật mình sững sờ, nhìn Cảnh Hiếu Đế chợt cười lớn lên.


"Trái tim ta thuộc về Dạ Hằng!"
Cảnh Hiếu Đế nắm chặt hai đấm, mắt phượng u ám, tức giận tới cực điểm. Chàng phất tay gạt phắt mười mấy bản tấu chương vào mặt Tần Ngọc một cách mạnh bạo.


"Những tấu sớ này đều là vì nàng cầu tình cả đấy, nàng tư thông với địch phản quốc, vì Dạ Hằng phản bội trẫm. nàng cảm thấy, trẫm xử trí nàng như vậy, có gì không ổn?"


Tần Ngọc lật xem mấy quyển tấu chương, nội dung đều là cầu xin tha tội cho nàng, không tin nàng phản quốc. Từng cái tên quen thuộc hiện lên trong mắt của nàng, cảm thấy trong lòng ấm áp .
Lòng nàng cũng sáng tỏ, thì ra vừa rồi chàng đọc tấu chương không vui là vì mấy bản tấu chương này.


Tần Ngọc đột nhiên có chút buồn cười, dường như nàng vì thấy hắn không vui mà cảm giác vui sướng hơn một chút, nàng lắc đầu gấp lại từng bản một.
"Cũng không có gì không ổn, tội thần đáng lý nên bị xử trảm."
Cảnh Hiếu Đế hừ lạnh một tiếng.


"Có tội hay không có tội, ngày mai cũng phải xử trảm."
Cảnh Hiếu Đế trong lòng càng không thoải mái, chàng không thích nàng có chuyện gì cũng đều là thái độ bàng quan như vậy. Nàng không sợ bất kì điều gì, chưa bao giờ rơi lệ, đến nay cũng chưa thấy nàng kêu rên đau đớn.


Nhưng nàng rõ ràng rất đau! Chàng thấy rõ ràng, trên trán nàng bởi vì nhẫn nhịn mà đổ đầy mồ hôi lạnh. Rõ ràng nàng vị nhẫn nhịn mà toàn thân run run.
Tần Ngọc!
Trong lòng Cảnh Hiếu Đế thầm gào thét!


Chàng càng muốn làm cho nàng cầu xin tha thứ! Càng muốn làm cho nàng kêu lên đau đớn! Càng muốn làm cho nàng biết, cái gì gọi là sợ!
"Hoàng hậu nương nương làm quan nhiều năm, cõ lẽ sẽ có rất nhiều đồng minh nhỉ."


Động tác xoa chân tay của Tần Ngọc hơi khựng lại, nàng luôn luôn hiểu rõ chàng, chỉ một lời liền đã ngờ được chàng đang tính toán gì.


"Hoàng hậu nương nương từng thống lĩnh trăm vạn đại quân, bên cạnh nhất định sẽ có rất nhiều quan quân trung thành. Những người này tấu cầu tình đều là đồng đảng cùng ý đồ mưu phản với Hoàng hậu nương nương chăng? Liễu Tư Thiều không phải thường xuyên đến vấn an Hoàng hậu nương nương sao? Có mật báo gì với hoàng hậu nương nương hay không?"


Ánh mắt Tần Ngọc ngước lên Cảnh Hiếu Đế, nàng sớm biết nhất cử nhất động của nàng đều ở trong tầm mắt của chàng. Liễu Tư Thiều có thể thường đến thăm nàng, hơn phân nửa là do chàng ngầm đồng ý. Nàng không hề ngờ rằng chàng muốn vịn vào điều này mà bắt ép nàng.


Tần Ngọc cảm thấy tim mình đập chậm lại, khoang miệng đầy mùi máu tanh nhưng nàng cố gắng nuốt xuống. Thân thể bỗng mất sức lực, trên trán đồ mồ hôi đầy, mắt bắt đầu mờ dần.
Tất cả lời nói mà nàng chuẩn bị thốt nên cũng không bật ra nữa, nói hay không nói đã chẳng quan trọng nữa.


Trước khi tiến cung, nàng đã uống thuốc độc.
Ánh mắt Tần Ngọc chăm chú ngắm người trước mình, muốn khắc ghi hình ảnh người đó vào tận đầu óc.


Nàng vốn là ôm ý nghĩ gặp chàng lần cuối vào cung, ngày mai xử trảm, đã chẳng còn cơ hội nào gặp được chàng lần nữa. Nàng diễn trò trước mặt chàng, khắc ghi toàn bộ giọng nói và dáng điệu của chàng vào tim gan.
Nếu thế, kiếp sau có thể còn được gặp lại chàng không?


Nếu thế, chàng có mãi mãi nhớ đến nàng không?
Làm sao bây giờ, nàng không muốn chàng xóa đi hình ảnh của nàng. Nàng muốn dùng cách thức của nàng để chàng nhớ nàng suốt cuộc đời này, để cho chàng biết nàng từng xuất qua đời chàng.


Thất Thất, xin lỗi chàng, cho đến thời khắc cuối cùng, ta vẫn tính kế với chàng.
"Kiều Tiểu Thất, đừng nói mấy lời dư thừa làm hỏng hết không khí giữa chúng ta. Chàng hãy chọn điều gì có nội dung ấy."


Kiều Sở chợt nắm chặt quyền, tất nhiên chàng cảm thấy hơi thở mong manh của Tần Ngọc không ổn chút nào. Đôi mắt phượng quan sát Tần Ngọc, con ngươi đột nhiên co lại. Chàng đập bàn giận dữ, phóng nhanh tới đỡ lấy Tần Ngọc suýt nữa ngã quỵ xuống.
"Nàng dám uống thuốc độc!"






Truyện liên quan