Chương 45: Đương quy

*Edit: V-Emy*
Ta lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã quỵ.
Trưởng công chúa u oán cực kỳ, nàng giậm chân một cái, "Ngươi nói mau!"
"Cái này..." Ta lắp bắp, không biết nên trả lời nàng như thế nào.
Nàng vừa thẹn lại vừa giận, "Ngươi rốt cuộc có nói hay không?"


Tô Hi ở một bên vụng trộm cười rộ lên, trưởng công chúa hung hăng trừng hắn một cái, "Tô pháo nương, ngươi câm miệng ngay, còn ầm ỹ nữa bản cung lại đánh ngươi!"


Tô Hi nhe răng nhếch miệng xoa viền mắt, ai oán thu hồi tươi cười, ta nhìn hai mắt gấu mèo xanh tím cân xứng trái phải của Tô Hi, trong lòng hiểu được vài phần, thật đáng thương Tô mỹ nhân...


Cố Phán Hề thức thời ngắt lời nàng, "Trưởng công chúa điện hạ, tướng quân nàng vừa mới trở về, xin để vi thần bắt mạch cho nàng trước xem thân mình nàng có gì trở ngại hay không."
Trưởng công chúa cúi đầu suy nghĩ, nói: "Vậy các ngươi đi đi, lát nữa bản cung lại tới tìm ngươi."


"Thần cáo lui." Ta chắp tay với trưởng công chúa, xoay người cùng với Cố Phán Hề một đường rời đi.
Đi vào trong doanh trướng quân y, Cố Phán Hề rũ mắt bắt mạch cho ta, ta thuận miệng hỏi: "Trưởng công chúa sao lại đến đây, bệ hạ nuông chiều nàng từ bé vậy mà lại đồng ý cho nàng rời khỏi thành Trường An sao?"


Cố Phán Hề lắc đầu nói: "Công chúa điện hạ tự mình lén chạy tới đây, lúc bệ hạ biết đến, nàng đã đến Lưu Phong thành rồi."
"Rời nhà trốn đi?"
"Cũng có thể nói như vậy." Cố Phán Hề thu tay, xoay người bắt đầu bốc thuốc cho ta.


available on google playdownload on app store


Ta kéo cái hòm thuốc của hắn qua, lật đến tầng dưới cùng, quả nhiên tìm thấy một cái bọc chứa mấy cái bánh đậu xanh, cầm một cái bỏ vào miệng, ta thỏa mãn ưm một tiếng.
"Đói bụng lắm à?" Cố Phán Hề dùng khóe mắt nhìn ta.
Ta bĩu môi không trả lời hắn.


Cố Phán Hề nghiêng mắt liếc ta một cái, "Ai biểu ngươi tùy hứng, đáng đời tự mình chuốc lấy khổ."
Đoạn thời gian ở Tịch Nguyệt trấn kia ta thực sự không muốn nhắc lại, vì thế liền chuyển hướng đề tài, hỏi, "Trong khoảng thời gian trưởng công chúa ở nơi này, ờ, không nháo ra chuyện gì lớn đấy chứ?"


Cố Phán Hề phối dược xong bỏ vào hòm thuốc, nói, "Trưởng công chúa có bao nhiêu tùy hứng chẳng lẽ ngươi không biết sao?"


Ta lo lắng đứng thẳng thân mình, tiểu tổ tông kia là chủ nhân điêu ngoa dám náo loạn cả hoàng cung, dù nàng muốn gây ra chuyện động trời gì ở Lưu Phong, phỏng chừng ta căn bản cũng không thu phục được nàng.


Cố Phán Hề dừng một chút, thương hại nói: "Chinh tây tướng quân Kha Cửu An, hiện tại mỗi ngày ngủ ở chuồng ngựa cho ngựa ăn, phó tướng Hồ Mặc, nay ở nhà bếp cầm muỗng lớn."
Ta , "Thế Tô Hi đâu? Những người khác thì sao? Cứ mặc nàng hồ nháo ư?!"


"Nàng vừa tới liền đánh Tô Hi thành bộ dạng kia, huống chi trong toàn bộ Chinh Tây quân nàng là lớn nhất, bệ hạ không ở đây ai có thể áp chế được nàng?" Cố Phán Hề bất đắc dĩ lắc đầu, "Dù sao hai ngày trước đã truyền tin tới Trường An, phỏng chừng thánh chỉ của bệ hạ cũng sắp đến rồi."


Ta cho tất cả bánh đậu xanh trong hòm thuốc của hắn vào bụng, tháo dây buộc tóc để búi tóc tán loạn buông xuống phía sau nói với hắn: "Ta đi qua doanh địa chinh tây quân bên kia."
"Ngươi đứng lại, uống thuốc rồi đi."
Ta nghe vậy cước bộ liền nhanh hơn, cơ hồ là chạy ra khỏi doanh trướng quân y.


Binh lính gác cửa Chinh Tây quân nhìn thấy ta như gặp phải quỷ, "Triệu, Triệu... Triệu tướng quân."
Ta lộ ra một nụ cười ôn nhu: "Là ta, mang ta đi gặp Hồ phó tướng."


Cố Phán Hề nói không sai, Hồ Mặc hắn quả nhiên đang ở nhà bếp, nhưng thằng nhãi Hồ Mặc này chỉ biết làm bánh màn thầu ngâm nước lã, thật không biết quân chinh tây hai ngày nay làm sao mà ăn cơm.


Ta đi đến nhà bếp, quả nhiên nhìn thấy Hồ Mặc đang ngồi xổm ở một góc nhìn bầu trời trầm tư. Ta đi đến phía sau hắn ho khan một cái, Hồ Mặc tức giận quay đầu, sau khi nhận ra là ta, liền hung hăng tự nhéo mình một cái, đau rống ra tiếng.


"Triệu Như Ngọc, lão tử vừa rồi còn đang suy nghĩ nếu ngươi không trở về, ngày mai ta sẽ đi trói trưởng công chúa lại!"


Ta vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Ủy khuất ngươi rồi, tiểu tổ tông kia quả thật là khó hầu hạ." Dứt lời ta quay đầu nói với tiểu binh đã mang ta đến ở phía sau, "Ngươi đến chuồng ngựa thỉnh tướng quân đến chủ trướng đi, ta có chuyện muốn thương nghị với hắn."


Trên đường Hồ Mặc hỏi ta đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, ta giải thích đôi câu: "Bị lính Tây Lương bắt được, nhưng không nhận ra ta là ai, làm ta khó khăn lắm mới trốn thoát được."


Hồ Mặc thở phào nhẹ nhõm, "May quá may quá, lão tướng quân sau khi biết được ngươi gặp chuyện không may đã đi tìm cha ta cãi nhau, cha ta viết thư lại mắng ta một trận cẩu huyết."
Ta bình tĩnh trả lời: "Cha ta luôn có sức sống."


Ta cùng Hồ Mặc đi đến chủ trướng, trải bản đồ lên bàn bên cạnh, ta hỏi: "Mấy ngày nay quân ta tấn công Lâm Sương thành sao?"
Hồ Mặc gật đầu nói: "Ngày thứ ba sau khi ngươi gặp chuyện không may ta đã ra lệnh tiến hành phản công một lần."
Ta nói: "Nói thẳng."


"Như Ngọc, tướng lãnh chỉ huy Tây Lương lần này, chỉ sợ không phải Cách Nhật Lặc." Hồ Mặc nói thật." Trấn nhỏ chung quanh Lâm Sương đều sớm được bố trí cơ sở ngầm, Lâm Sương lại như thùng sắt chặt chẽ, ngay cả ruồi bọ cũng không thể bay vào. Ta với Cách Nhật Lặc giao thủ mấy năm nay, tính tình tên này bất nhẫn, thích tiến công nhưng không am hiểu phòng thủ, cho nên tướng lãnh lần này hẳn là một người khác."


Ta cười khổ, "Là A Mạc Nhĩ."
Hồ Mặc thở dài, "Thì ra là thế." Hắn trầm mặc một lát, hỏi ta, "Vậy ngươi tính công đánh Lâm Sương như thế nào?"
Vừa vặn lúc này Kha Cửu vén rèm tiến vào, ta quỷ dị nở nụ cười, "Bệ hạ phái cho chúng ta một kim chủ lớn như vậy, không tận dụng tốt sao được?"


Kha Cửu nhìn thấy ta, đầu tiên là kinh hỉ, sau đó mới cẩn thận ngẫm nghĩ ý tứ trong lời ta nói, rất nhanh liền hiểu được, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Ta liền viết thư cho gia gia."


"Trẻ nhỏ dễ dạy." Ta gật đầu, sau đó nói với Hồ Mặc, "Tây Lương vội vàng tiến đánh Lâm Sương, lương thảo vốn không đủ, nay bọn họ đã ở Lâm Sương một tháng, chỉ sợ lương thảo cũng sắp cạn kiệt, mà chúng ta lại khác, lương thảo của chúng ta dồi dào cực kì."


"Ta đã hiểu." Hồ Mặc gật đầu. Hắn tìm trên bản đồ con đường duy nhất lưu thông Tây Lương với Lâm Sương, "Cắt đứt con đường này, sau đó bức bọn chúng bỏ thành, sau đó chúng ta thừa thắng truy kích!"


"Cứ làm như vậy." Ta cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Kha Cửu đang viết thư một cái, tựa như thấy được một núi tiền vàng lấp lánh, "Dù sao chúng ta cứ cầm chân bọn họ là được."


Hồ Mặc thở dài một tiếng, "A Mạc Nhĩ hắn đối với Lâm Sương hết thảy đều rành rẽ, con mẹ nó ngay cả lỗ chó cũng có người gác, xem ra, cũng chỉ có biện pháp đó."


Ta lấy tờ giấy bắt đầu viết thư cho cha ta, nghe vậy bút trong tay dừng một chút, nói: "A Mạc Nhĩ hắn luôn luôn cho rằng ta lỗ mãng quật cường, sẽ vì rửa sạch sỉ nhục Lâm Sương này mà không tiếc cậy mạnh công thành, khẳng định hắn cũng chuẩn bị trang bị đầy đủ để thủ thành, cho nên lần đầu tiên các ngươi công thành phải chịu nhục, cũng là chuyện đương nhiên. Ai, A Mạc Nhĩ cho rằng hắn như vậy là hiểu rõ ta, quả thật như thế, chỉ là —— "


Tướng sai một lệnh, quân ch.ết xẻ đàn.
Ta kỳ thật không có dũng cảm như vậy.
Lại qua vài ngày, cha ta hồi âm đến cho ta, thánh chỉ của bệ hạ mới được Ân Đào Đào đưa tới, nàng mang thai bụng đã lộ ra rõ, ngồi trên lưng ngựa nháy mắt nhìn ta cười.


Trưởng công chúa sau khi tiếp thánh chỉ, liền tự nhốt mình vào nội trướng phát giận, Tô Hi tiến đến khuyên nàng, kết quả lại bị đánh thành mắt gấu mèo. Cố Phán Hề nhìn chằm chằm Tô Hi trong chốc lát, từ trong hòm thuốc tìm cái bình nhỏ đổ chút thuốc mỡ lên mảnh vải trắng, băng Tô Hi thành người một mắt, vẫn là cái hứng thú tà ác vạn năm không đổi buộc mảnh vài trên đầu Tô Hi thành cái nơ con bướm.


Ân Đào Đào kéo tay của ta lo lắng nói không ngừng, "Như Ngọc ngươi không biết đó, tin tức ngươi bị bắt ở Tây Lương vốn bí mật truyền tới Trường An, ta chỉ mơ hồ đoán chắc là ở biên cương có người xảy ra chuyện, nhưng rốt cuộc là ai thì một chút cũng không đoán được, nhưng mà, mấy ngày nay tâm tình bệ hạ không tốt —— "


Ân Đào Đào dường như lâm vào hồi ức kinh khủng nào đó, nàng không tự chủ được run rẩy, "Thật sự là kinh khủng, tâm tình bệ hạ ngài không tốt... Ai, sau đó Tô thượng thư nói phỏng chừng là ngươi đã xảy ra chuyện, cho nên việc đến truyền chỉ buộc trưởng công chúa quay về Trường An lần này, ta liền xung phong nhận lấy mà tới đây, may là ngươi bình yên vô sự!"


"Ta còn tốt, chỉ có một chút phiền toái nhỏ." Ta nói với Ân Đào Đào, "Lần này ngươi mang thai đến Lưu Phong thành, Chiếu Nguyệt nhà ngươi không giận dỗi ngươi sao?"


Ân Đào Đào bĩu môi, "Đừng nói nữa, nghĩ tới bộ dạng nước mắt nước mũi của hắn ta liền sốt ruột." Nàng vỗ đầu, nhớ tới cái chuyện gì quan trọng, lấy một phong thư từ trên người ra giao cho ta, "Đây là bệ hạ kêu ta tự tay giao cho ngươi."


Ta tiếp nhận, tín khẩu dùng con dấu hỏa tất niêm phong, ta cẩn thận mở ra, đây chẳng qua chỉ là tin nhắn thông thường, bên trên là chữ viết nội liễm thanh thoát của Hoa Nam Bình, nội dung cũng bình thường, hắn một phen răn dạy việc ta tùy hứng làm bậy.


Ta không lưu tâm, một lần nữa thư vào trong phong thư, lại nghe tiếng soàn soạt từ phong thư, dường như bên trong còn có cái gì, ta úp ngược lên tay, bên trong rơi ra một thứ đen thui nhiều nếp nhăn như nhánh cây.
Ta cầm lên xem kỹ, mờ mịt hỏi: "Đây là cái gì?"
Ân Đào Đào lắc tay tỏ vẻ không biết.


Cố Phán Hề nghe vậy liền ngẩng đầu, lấy nhánh cây kia đặt dưới chóp mũi ngửi, dường như có chút suy nghĩ trả nó lại cho ta.
"Phán Hề?" Ta hỏi.
Cố Phán Hề liếc mắt nhìn ta một cái, "Đây là một vị dược liệu, gọi là—— đương quy."


Ta vẫn mờ mịt quay đầu nhìn Ân Đào Đào: "Bệ hạ có ý tứ gì, là châm chọc đầu óc ta bị hỏng nên phải uống thuốc sao?"
Ân Đào Đào cũng lắc đầu không biết.
"Đương quy!" Cố Phán Hề nhấn mạnh.


"Phán Hề, ta nghe được, không cần lớn tiếng như vậy." Ta thở dài u buồn nhìn trời, " Tâm đế vương quả nhiên là khó đoán."
Ân Đào Đào cũng rối rắm nhíu mày, hung hăng gật đầu.
"Đương quy* ——" Cố Phán Hề ngữ khí vô lực lập lại lần nữa.


Tô Hi ở bên cạnh xì cười ra tiếng, vui vẻ nói: "Ta thật sự chẳng hiểu được, bệ hạ không được tự nhiên cái lông gì, trực tiếp viết "Triệu Như Ngọc ta muốn nàng nhanh chóng trở về cho ta", không phải so với việc vòng vo tam quốc tốt hơn gấp trăm lần sao? Ít nhất còn có thể làm cho tiểu thư nghe hiểu được!"


* Chữ "quy" có nghĩa là quay về, chữ "đương" trong đương thời chỉ hiện tại, nên đương quy ở đây có nghĩa là quay về ngay.
Ta nghe ra được Tô Hi đây lại đang khinh bỉ chỉ số thông minh của ta.
"Cũng đúng." Cố Phán Hề cúi đầu một lần nữa thu dọn cái hòm thuốc, đồng ý phụ họa.
Ta: "..."


Ân Đào Đào chọt chọt ta: "Như Ngọc, bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì..."






Truyện liên quan