Chương 54: Sứ giả Giang Hành Tri
*Edit: V-Emy*
Lúc ta tỉnh lại đã là mấy ngày sau, hai cục thịt xấu xí cũng không còn ở bên người, ta thở một hơi, nhưng lại cảm thấy không được tự nhiên, Triệu Khả nghe được động tĩnh của ta, liền tiến vào nâng ta dậy, ta hỏi nàng: "Ranh con ta sinh đâu?"
Triệu Khả : "Tuy nói tiểu thiếu gia với tiểu tiểu thư còn chưa có tên chính thức, nhưng tiểu thư kêu chúng như vậy, không khỏi... không khỏi..."
Ta vung tay lên, "Không phải chỉ là cái tên thôi sao, cùng lắm thì một đứa tên là A Miêu, một đứa tên là A Cẩu, nếu không thì một đứa tên là Vượng Tài, một đứa tên là Lai Phúc."
Triệu Khả vô cùng thương hại nhìn trời. Ta xốc chăn lên đứng dậy muốn đi ra ngoài hoạt động gân cốt, Triệu Khả liền sốt ruột lớn tiếng lêu la, "Tiểu thư! Người đang còn ở đang ở cữ đó!"
"Ở cữ là cái gì?"
Ta nghi hoặc nhìn nàng, "Có ăn được không?" "Ăn -- " Ta tội nghiệp nhìn Triệu Khả: "Đói..."
Lúc này, cửa được nhẹ nhàng đẩy ra, ta giương mắt nhìn lại, nhận ra người đứng ở cửa là trưởng thị vệ cấm quân, hắn nháy mắt với ta, dùng khẩu hình nói chúc mừng, ta ôn hòa cười với hắn, lúc này Hoa Nam Bình từ cửa đi vào, trong lòng ôm một đoàn màu đỏ được bọc kỹ lưỡng bằng gấm, trên mặt hắn nổi bật lên sự vui sướng, gương mặt lạnh lùng xưa nay trong lúc ấy tràn ngập nhu tình, người xem cũng không nhịn được mà tâm tình nhộn nhạo, hắn nghiêng đầu nhìn ta, từ khóe mắt đến chân mày đều tràn đầy ý cười, "A Ngọc."
Triệu Khả quỳ xuống hành lễ, ta cũng muốn vén chăn muốn đứng dậy, hắn nhanh chóng ngăn ta lại, "Nàng đừng hồ nháo, cứ nằm đi."
Sau đó nói với Triệu Khả, "Ngươi đi xuống đi."
Cửa được nhẹ nhàng đóng lại. Ta dựa vào gối đầu nằm ở trên giường, rối rắm lại tò mò nhìn cái đoàn hắn đang ôm, ta hít một hơi thật sâu chuẩn bị tâm lý thật tốt, dù sao có xấu thì cũng là hài tử của ta, nghĩ đến đây ta liền cúi đầu thở dài một tiếng, nghe Triệu Khả nói ta sinh một nam một nữ, nhi tử còn không sao, nhưng bộ dáng nữ nhi như thế thì làm sao gả ra ngoài... Ta chỉ chỉ đứa nhỏ trong lòng hắn, "Để ta nhìn nó một cái."
Hắn ôm đứa nhỏ do dự nhìn ta, "Nghe Phán Hề nói nàng vừa sinh hạ đứa nhỏ liền bị hai đứa dọa hôn mê, nàng thật sự còn muốn xem sao?" Ta đại nghĩa lăng nhiên phất tay, "Không có việc gì, xấu chút cũng chẳng sao, cùng lắm thì ngày khác ta xuất môn tìm cho chúng dưỡng tức với dưỡng phu gì đó (con dâu với con rể nuôi từ bé), nữ nhi và nhi tử của Triệu Như Ngọc ta sao có thể cưới không được, gả không ra chứ!" Hắn nín cười, ôm đứa nhỏ ngồi bên cạnh ta.
Ta thống khổ nhắm mắt lại, chuẩn bị thật lâu sau mới dám mở ra, vừa nhìn thấy khuôn mặt tiểu gia hỏa kia, ta nhất thời sửng sốt, thốt ra một câu, "Làm thế quái nào mà giống trưởng công chúa vậy?" nhìn ánh mắt lông mi này thật sự làm người ta yêu thích, chẳng lẽ lúc mới sinh ra xấu như vậy là vì thời gian ngâm ở trong bụng ta quá dài cho nên sưng lên?
Sắc mặt Hoa Nam Bình nhất thời trở nên cực kỳ đặc sắc.
"Ta và Niệm Nguyệt lớn lên giống mẫu hậu." Ta nhìn thấy đứa nhỏ thật ra có bộ dáng này, tâm lý cao hứng, đối với lời hắn nói chỉ ờ một tiếng cho có lệ, ta vươn một ngón tay nghịch môi tiểu tử kia, tiểu tử kia non non mềm mềm, khiến người ta vô cùng thích. Cho nên, đứa nhỏ giống ta, không phải giống Niệm Nguyệt."
Ta thuận miệng nói: "Mặc kệ là giống ai, tóm lại là một tiểu mỹ nhân là tốt rồi, nữ nhi ngoan, chờ con về sau lớn lên, nương bắt hai ba phu quân về cho con." Sắc mặt Hoa Nam Bình càng đặc sắc.
"A Ngọc -- " Ta ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục cúi đầu xoa nắn khuôn mặt cục cưng trong lòng.
"Đây là nhi tử của chúng ta, không phải nữ nhi." Hắn nghiêm túc giải thích.
Ngón tay ta không khống chế được lực đạo, chọt ra một vết hồng nhạt trên gương mặt cục cưng, ta khẩn trương thu tay lại, nhìn kỹ vẻ mặt của hắn, thoạt nhìn không giống như đang gạt ta, ta cúi đầu nhìn gương mặt tiểu mỹ nhân rất có tiềm chất họa thủy, nhất thời muốn rơi lệ. "Xốc chăn nó lên, nếu thực sự là nhi tử, ta liền vắt tiểu tấn giang ( tiểu jj) của nó lên cho xong!" Hoa Nam Bình: "..."
Ta không biết Hoa Nam Bình thương lượng với cha ta như thế nào, cha ta trực tiếp nói với ta, muốn để Hoa Nam Bình ôm con trai ta vào trong cung nuôi nấng. Lúc đó ta đang ăn cơm, nghe vậy liền bị nghẹn đến chảy nước mắt.
"Như Ngọc..."
Hai đứa nhỏ đồng thời oa oa khóc lớn, bà ɖú mới được mời đến luống cuống tay chân hết dỗ đứa này lại dỗ đứa kia, hiện tại ta có thể nhận ra được, đứa sinh ra trước một chút là nữ nhi, đứa nhỏ hơn là nhi tử, trên lỗ tai nữ nhi có một nốt chu sa cỡ hạt gạo, mi tâm nhi tử có ấn ký màu đỏ hình thoi, hẳn là nốt ruồi mỹ nhân. Gương mặt nữ nhi giống ta, nhưng cha ta nói, kỳ thật còn giống nương ta hơn, nhi tử giống Hoa Nam Bình, nhưng ta vẫn tin tưởng chắc chắn bộ dáng nhi tử càng giống trưởng công chúa hơn.(Anh Bình mà nghe được chắc tức hộc máu:3)
Để nhi tử rời đi, tỷ đệ tuổi còn nhỏ đã phải tách ra, không thể thân cận, không thể gặp lại, ta thật sự không muốn. Chiếc đũa nắm trong tay ta thiếu chút nữa chọc thủng bát cơm, ta nói với cha ta: "Đợi mấy ngày nữa đi... dù sao vẫn phải, vẫn phải để cho con, làm tiệc đầy tháng cho bọn nhóc đi."
Cha ta nhìn ta, thở dài một tiếng, khuyên giải an ủi: "Dù sao hậu cung của bệ hạ cũng trống rỗng, không có nữ nhân lộn xộn, Thái Hậu dốc lòng niệm Phật, nhìn đứa nhỏ thích còn không kịp, không chịu đến ủy khuất đâu. Về phần chuyện tiệc đầy tháng... Như Ngọc à, bộ dáng tiểu nhị tử giống bệ hạ, nếu thực sự ôm hắn ra lúc tiệc đầy tháng, trước mắt bao người nó chỉ cần mở mắt ra, vậy việc này liền không giấu giếm được nữa."
"Con biết..."
Việc này ta đương nhiên có nghĩ tới, nữ nhi ta gọi là Yên Nhạc, nhưng tên nhi tử vẫn chưa đặt, không phải là không tìm thấy tên thích hợp, mà là cảm thấy có đặt cũng không chắc có thể sử dụng được, nếu trong cung thật sự ban một đạo thánh chỉ xuống, lấy công lao khổ lao của cha ta và ta mấy năm nay, việc giữ lại nữ nhi vẫn có hi vọng, nhưng nhi tử thì -- Tiểu nhị tử là trưởng tử dưới gối Hoa Nam Bình, cũng là con trai duy nhất. Cho dù ta thật sự muốn tùy hứng một lần, chỉ sợ cha ta cũng sẽ không đáp ứng. Ta buông bát cơm xuống, đi qua ôm tiểu nhị tử, nó mở một đôi mắt màu hổ phách di truyền từ phụ thân, vô tội nhìn ta, trong lòng ta đau xót, thiếu chút nữa rơi lệ.
Cha ta nhìn thấy lại hết hồn. "Ế Như Ngọc, đứa nhỏ không phải ôm như vậy!"
"Ối Như Ngọc thằng ranh con này, cổ của ngoại tôn lão tử mà bị gãy, lão tử làm thịt ngươi trước tiên!"
"Triệu Như Ngọc! Ngươi con mẹ nó có phải không làm thì thôi đã làm là làm đến cùng muốn giết ch.ết nhi tử ruột của ngươi hay không?" Ta ủy khuất.
Trần lão quân sư rõ ràng nói ta ngày bé cha ta cũng ôm ta như vậy, ta cho rằng nhất định là không sai mà!
Ta cuối cùng vẫn tranh chấp cơ hội làm tiệc đầy tháng cho bọn nhỏ, hôm nay tướng quân phủ đại yến tân khách, kiếp ở cữ gian khổ của ta cuối cùng cũng kết thúc, trời biết ta nhàn đến mức đầu mọc đầy nấm rồi. Mà tiệc đầy tháng của hai đứa nhóc hôm nay, vừa vặn đúng dịp đội ngũ tống thân Tây Lương tới thành Trường An, mà dẫn đầu, đúng là A Mạc Nhĩ.
Hắn mặc trang phục Đại Hoa, vẫn là bộ dáng công tử ôn nhuận trước kia, nhưng gương mặt xa lạ, không có người có thể nhận ra hắn, lúc hắn ở Trường An đều dùng mặt nạ, lần này thay đổi, tuy rằng khí chất còn có chỗ giống nhau, nhưng không ai dám thừa nhận hắn chính là vị công tử trần thế kia.
Lúc người hầu dẫn hắn vào đại sảnh tổ chức yến tiệc, ta đang đứng ở bên cạnh Hoa Nam Bình muốn đoạt nữ nhi lại, hắn ôm nữ nhi trốn đông trốn tây không chịu đưa cho ta, ta nổi giận, "Ngươi không phải cả ngày ghét bỏ nói đừng là nữ nhi đừng là nữ nhi sao, hiện tại thế này là có ý gì?" Hắn cười tủm tỉm.
Ta ghét bỏ vung tay áo, trùng hợp lúc này xa xa thấy được Giang Hành Tri, thứ đầu tiên ta nhận ra, chính là cặp mắt phượng mang theo ưu thương nồng đậm kia. Ánh mắt của hắn lẳng lặng dừng trên người ta, qua thật lâu sau mới cong môi lên cười, tươi cười này không giống với khuôn mặt ôn nhuận hòa nhã với người bên ngoài trước đây, tuy rằng còn lại vài phần bóng dáng từng có, nhưng khuôn mặt dị tộc hỗn huyết có vẻ u buồn mà cao nhã. Ta giật mình, thì thào há mồm, dùng khẩu hình gọi Hành Tri. U buồn trong mắt hắn như là sương mù được ánh mặt trời rọi đến, nhất thời trong trẻo hơn vài phần.
Ta nhớ tới lời hắn nói ở Tích Nguyệt trấn trước khi thả ta rời đi, nghiêm mặt xoay người nói với Hoa Nam Bình ở phía sau, "Bệ hạ, đưa Yên Nhạc cho ta."
Hoa Nam Bình bình tĩnh nhìn Giang Hành Tri ở bên kia, thần sắc bí hiểm, nhưng đợi đến lúc hắn nhìn về phía ta đôi mắt màu hổ phách của hắn có chút ủy khuất, "Không cho!"
Ta nói hồi lâu, hắn mới mềm mỏng thái độ, đưa nữ nhi cho ta. Ta ôm nữ nhi thật cẩn thận xuyên qua sân trước tràn đầy bóng cây về phía Giang Hành Tri, nữ nhi xoe tròn đôi mắt to màu đen nhìn ta, thanh âm non nớt i i a a không biết là đang nói cái gì.
Giang Hành Tri tiến lên mấy bước tiếp đón ta, nhìn đứa nhỏ trong lòng ta, hắn hỏi: "Tên nàng là gì?" "Yên Nhạc." Hắn ngẩng đầu cười với ta, "Tên này rất êm tai, sợ không phải là nàng nghĩ." Ta hổ thẹn.
Yên Nhạc nắm vạt áo của ta, đôi mắt to đen bóng cẩn thận nhìn chằm chằm A Mạc Nhĩ, miệng thỉnh thoát phát ra một hai âm tiết non nớt đáng yêu, Giang Hành Tri đưa tay muốn ôm đứa nhỏ, ta do dự, liền đưa Yên Nhạc cho hắn.
Yên Nhạc so với đệ đệ nàng, lá gan lớn hơn rất nhiều, cũng không e ngại người xa lạ, trước đó vài ngày ta tâm huyết dâng trào cho hai tỷ đệ chơi trò chơi, quăng bọn chúng lên không trung rồi tiếp được, Yên Nhạc cao hứng cười khanh khách, tiểu nhị tử lại sợ tới mức trực tiếp vung cho ta một thân nước tiểu, sau đó cha ta nhìn thấy sắc mặt liền khó coi lợi hại, không cho phép ta một mình mang đứa nhỏ nữa, nếu không phải ta còn đang ở cữ, phỏng chừng người đã trực tiếp quăng ta sang từ đường quỳ rồi.
"Nó giống nàng." Giang Hành Tri nói.
Ta vò đầu cười, "Yên Nhạc quả thật không có bộ dạng xinh đẹp như đệ đệ nàng."
"Không, ta không phải có ý này..."
Yên Nhạc đang nắm lọn tóc trước ngực Giang Hành Tri đùa cao hứng, lúc này người gác cổng bên kia lại rống một tiếng: "Công chúa Tây Lương điện hạ đến." Ta nhíu mày. Nàng ta tới làm gì? Giang Hành Tri nhìn thấy biểu tình trên mặt ta, áy náy nói, "Sợ là nàng ta đi theo ta, ta đi bảo nàng ta rời đi."
Dứt lời, hắn cúi đầu hôn lên mặt Yên Nhạc, sau đó đưa nàng cho ta, ta nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý, ôm Yên Nhạc xoay người rời đi, trong lương đình phía trước, Hoa Nam Bình khoanh tay lãnh đạm nhìn ta, rất giống như đang nhìn nương tử hồng hạnh xuất tường. Ta bị ý niệm trong đầu này làm hoảng sợ. Hắn nhàn nhạt hừ lạnh một tiếng, ôm lấy nữ nhi trong lòng ta muốn đi. Ta giữ chặt tay áo của hắn. Hắn quay đầu nhướng mày nhìn ta.
Ta nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng cọ cọ hai má của hắn: "Hoa Bình đừng tức giận, ta đối với hắn... chỉ là phương diện cá nhân hắn có ân với ta, ta có thẹn với hắn mà thôi, cũng không tâm tư khác, việc nước và việc riêng, ta phân rõ."
Khuôn mặt Nam Bình hơi bớt giận, hôn phớt môi ta một cái.
"Ta biết, nếu nàng thật sự sinh ra tâm tư khác với hắn, nàng cho là hắn còn có thể sống sao?"
Tươi cười ôn hòa trên mặt ta liền cứng ngắc.
Hắn cúi đầu nhìn nữ nhi, "Yên Nhạc, phụ hoàng mang con đi tắm rửa, lần sau nhìn thấy mấy thúc thúc lung tung muốn ôm con, con liền khóc cho bọn hắn xem, nhớ kỹ chưa?"
Yên Nhạc làm sao có thể nghe hiểu, chỉ phát ra mấy âm tiết i i a a vô nghĩa. Hắn lại vừa lòng.
Ta dở khóc dở cười.
Hoa Nam Bình ôm Yên Nhạc đi chưa được hai bước, đột nhiên quay đầu lại, âm cuối mang theo chút run rẩy, "A Ngọc, mới vừa rồi nàng gọi ta cái gì?"