Chương 4

Một mình Hoắc Thời Anh đi xuống khỏi tòa tháp, vừa đi vừa mân mê cằm, nói chuyện với đám văn nhân đúng là mệt mỏi ch.ết đi được, lằng nhằng với cái gã Phùng Tranh này suốt nửa ngày trời, quai hàm của nàng mỏi sắp rụng ra đến nơi rồi.


Trước cửa thành Lô Tề đang dẫn binh lính tu sửa công sự, gỗ khối vuông, đất cát, sỏi đá liên tục được vận chuyển tới dưới chân thành, tinh thần làm việc cao ngất trời, Hoắc Thời Anh đứng cách đó một khoảng khá xa quan sát một lúc, rồi lại quay về phòng đánh một giấc.


Đúng vào lúc sương rơi dày nhất trong đêm, phía trước doanh trại Lô Long truyền đến một loạt những âm thanh ầm ầm nặng nề, mặt đất loáng thoáng như có dư chấn tiếng ngựa hí tiếng hò hét kéo dài rất lâu, quan binh trong doanh trại Lô Long hơi rối loạn, Hoắc Thời Anh nằm trên giường, mở mắt yên lặng lắng nghe một lúc, âm thanh bên ngoài nhỏ dần, nàng liền lật người lại ngủ tiếp.


Sắc trời hửng sáng, Hoắc Thời Anh rời giường, Tiểu Lục liền hầu nàng rửa mặt, trước khi cơm sáng được mang lên nàng sai Tiểu Lục đi gọi Tề gia tới.


Trên bàn cơm Tề gia trả lại lệnh bài cho Hoắc Thời Anh, nói một câu: “Lần này bọn chúng kéo quân tới đông lắm.” Lúc nói ông ta chú ý quan sát sắc mặt Hoắc Thời Anh.


“Ừ, ta biết.” Hoắc Thời Anh trả lời một câu xong không nói gì thêm, Tề gia cũng không hỏi gì nữa, hai người ăn cơm mà trầm tư đầu óc nghĩ ngợi vẩn vơ.


available on google playdownload on app store


Đang ăn, thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra vang lên một tiếng “bang”, “Đô úy!” Tề Phóng đứng trước cửa phòng, trên mặt vẫn còn dính bụi đất, hiển nhiên là đã lao động suốt cả một đêm.
“Tới rồi à?” Hoắc Thời Anh hỏi hắn.


“Đã nhìn thấy người ngựa ở trên đỉnh núi rồi.”
Hoắc Thời Anh đứng bật dậy tiện tay cầm theo một cái bánh bao, đi thẳng ra bên ngoài: “Đi, đi xem thử xem thế nào.”


Hoắc Thời Anh miệng gặm bánh bao, chân bước nhanh thoăn thoắt đến chỗ tường thành, trên đó sớm đã bu đầy binh lính, giờ đang là lúc ăn sáng, nên trong tay không ít người vẫn còn đang cầm theo đồ ăn, bám vào tường thành nhìn ra bên ngoài.


Hoắc Thời Anh gạt hai gã tiểu binh sang một bên, cũng thò đầu nhìn ra ngoài, tư thế căn bản giống hệt bọn họ chả khác tí nào.
Đứng cạnh Hoắc Thời Anh là một lão binh già, miệng gặm bánh nướng hỏi nàng: “Đô úy, ngoan ngoãn nói thật xem, lần này quay về được bao nhiêu người?”.


Trên đỉnh núi phía xa, bóng người lờ mờ, ở quan ải phía xa hơn, một mảng người ngựa đen kịt dày đặc không nhìn thấy điểm cuối, Hoắc Thời Anh tiện mồm trả lời lão binh già: “Không nhiều đâu, ăn no vào, lát nữa còn có sức chém người.”


Tiếng trống trận còn chưa vang lên, thì binh lính đã đứng đầy trên bức tường thành chính, đám lính này quanh năm đóng quân ở doanh trại Lô Long, bản thân đã kinh qua hàng trăm trận chiến, hiểu rằng giờ vẫn chưa đến lúc lâm trận, tất cả vây xung quanh giống như đang xem náo nhiệt, mồm mép tép nhảy bàn luận rôm rả, Hoắc Thời Anh cũng đứng bu lại xem một lúc, đám người ngựa đen kịt đó đến chỗ quan ải rồi thì không tiến lên nữa, đội ngũ chia làm hai phân sang hai bên núi Tích và núi Quan Vân, động tác của bọn chúng rất mau lẹ, chưa được bao lâu, trên núi đã truyền đến âm thanh đốn củi, rất nhanh khói bếp đã bốc lên phía trên hai đỉnh núi, người Khương đang nấu cơm, chặt củi là để làm cọc húc vỡ cổng thành và bậc thang.


Hoắc Thời Anh quan sát động tĩnh phía trước, cái bánh bao trong tay đã nguội ngắt trở nên cứng ngắc, nàng ăn quấy quá cho xong, phủi tay cho hết vụn bánh, rồi quay người hét lớn giọng sang sảng: “Lô Tề đâu rồi?”.
Lô Tề gạt đám đông chen ra cúi người cung tay nói: “Có mạt tướng.”


“Truyền lệnh, đánh trống! Bày trận!”.


Tiếng trống bày binh bố trận từ chậm rãi chuyển sang gấp gáp, trong nháy mắt toàn bộ lớp da lười biếng trên người của đám binh lính trên tường thành rơi rụng sạch, nối đuôi nhau chạy bước nhỏ xuống dưới chân thành, nên làm gì thì làm đó, đám binh sĩ ở lại trực canh sống lưng thẳng tắp mặt mũi nghiêm túc, ánh mặt hướng về phía trước.


Hoắc Thời Anh tiếp tục hạ lệnh cho Lô Tề trong tiếng trống trận: “Mở kho vũ khí, mang hết mũi tên ra đây, truyền lệnh cho toàn bộ cung thủ lên hết tường thành.”


Tiếng trống trận kéo dài tầm nửa tuần trà, tiếng trống vừa dứt, trên tường thành đã chuẩn bị ổn thỏa, hai dãy cung thủ xếp thành hình chữ khai trên ba mặt tường thành, phía sau bọn họ là lính lá chắn, một tay cầm khiên một tay cầm đao, quân phục của bọn họ bay phần phật trong gió, lạnh lùng và nghiêm cẩn.


(Xếp hình chữ khai 开là xếp thành hai hàng song song mở rộng sang hai bên cánh.)
Khói bếp trên hai ngọn núi dần dần tan hết, người Khương sắp ăn cơm sáng rồi. Hoắc Thời Anh đứng trên tòa tháp dõi ánh mắt về phía trước nói với Lô Tề: “Đánh trống đi.”


Tiếng trống sau lưng lại nổi lên theo sự hạ lệnh của Lô Tề, đột ngột trở nên vang dền như thể mưa giật gió gào, đây là hiệu lệnh xung phong, tiếng trống hô hào ở hai bên sườn tường thành cũng đồng thời dấy lên, lập tức chấn động ầm ĩ, âm vang khắp trời đất.


Nương theo tiếng trống thục giục đang vang lên ấy, hai ngọn núi trước mặt doanh trại Lô Long dày đặc toàn khói là khói, chỉ chưa đầy một thoáng, sau màn khói mù mịt là ánh lửa bùng cháy, tốc độ rất nhanh, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, ngọn lửa đang từ một phạm vi nhỏ theo hướng gió lan ra thêm vài chỗ nữa, trên hai ngọn núi bắt đầu xuất hiện những âm thanh người hét ngựa hí đầy hỗn loạn.


Tòa tháp này là một địa điểm khá cao của doanh trại Lô Long, nên có thể quan sát tình hình ở hai ngọn núi ở phía đối diện cách đây một trăm dặm rất rõ ràng, tốc độ của ngọn lửa nhanh như nước lan rộng đến giữa hai ngọn núi, đám người Khương bắt đầu thử tổ chức dập lửa, nhưng tay chân nhanh chóng trở nên rối loạn, khắp ngọn núi là cảnh binh sĩ hoảng loạn bỏ chạy, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngừng trong ngọn lửa đỏ rực, trước mắt sắp lan ra thành biển lửa đến nơi rồi, có người bắt đầu chạy về phía sau núi, nhưng rất nhanh phía sau núi cũng có khói bốc ngùn ngụt, thế lửa mạnh nhất đầu tiên bùng cháy ở hai bên sườn quan ải, khiến cây cối đổ rạp, cành cây bùn đất cuồn cuộn lăn xuống, bịt kín cửa khẩu nơi này, phòng tuyến thứ hai ngăn chặn người Khương rút lui từ đằng sau đã bốc cháy.


Trong đám người gào khóc âm vang khắp trời xông lên núi, lại có lác đác vài kẻ chạy ngược lại, tốc độ rất nhanh, len lỏi ra được khỏi lớp khói dày đặc ở dưới chân núi, lao như bay về phía doanh trại Lô Long.


Hoắc Thời Anh vịn tay vào song cửa sổ của tòa tháp trên tường thành lạnh lùng hạ lệnh: “Các cung thủ lắp tên, chuẩn bị.”


Lại tiếp tục có thêm mười mấy kẻ nữa xông ra từ trong biển lửa, đều mặc trang phục của người Khương, vải bố màu đỏ tươi quấn trên cánh tay tung bay theo gió, bọn họ cắm đầu cắm cổ liều mạng chạy như điên, một trăm mét phía trước doanh trại Lô Long là một khoảng đất trống, tuyệt không có thứ gì ngăn cản, mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, Hoắc Thời Anh ở trên đầu tường thành nhìn thấy rất rõ, đột nhiên trong rừng cây phía sau lớp khói mù mịt có một mũi tên xé gió lao tới, lồng ngực của người chạy phía trước nhất ưỡn thẳng, mũi tên dài lập tức xuyên qua, hắn đang theo đà chạy xông thẳng về trước, nên chạy thêm được vài bước nữa mới ngã gục.


Đây dường như là bước ngoặt của đám người Khương đang náo loạn, tiếng kèn xung phong ồ ồ vang lên khắp bốn phía, một nhóm kị binh khí thế hiên ngang xông ra từ trong biển lửa, người dẫn đầu là tướng lĩnh người Khương cả người mặc quân phục bằng da thuộc, tay vung đơn đao, hò hét lao về phía nhóm người đang bỏ chạy kia, hắn phi vào chính giữa, thanh đao cong trong tay như đang thu hoạch hoa màu kết quả chỉ trong thoáng chốc đã cướp đi sinh mạng của mấy người, tất cả đều bị một nhát rơi đầu, một đao mất mạng, máu tươi phun ra như vẩy mực bắn thẳng lên trời xanh, nhuộm đỏ nền đất, giỏ treo đã được thả từ phía trên đầu tường thành xuống, nhưng họ không ở trong tầm tên bắn nên chẳng ai có thể cứu được cả.


Lồng ngực Tề Phóng như một cái bễ thổi, hắn có cảm giác thế gian này vừa hoảng loạn lại vừa tĩnh lặng, hắn nghe thấy rất rõ ràng hơi thở dồn dập của mình tràn ngập cả màng nhĩ, âm thanh lạo xạo do đế giày ma sát lộn xộn với mặt đất vang lên ngay bên cạnh là của những chiến hữu của hắn, âm thanh bình bịch nặng nề là từ những binh sĩ của hắn đã ngã xuống, âm thanh xé gió lao tới bén nhọn là của những mũi tên lông vũ đoạt mạng từ phía sau lưng.


Đã có thể nhìn thấy chiếc giỏ tre thả từ trên tường thành xuống ở phía trước, hắn biết thể lực bản thân rất tốt, Tề Phóng biết mình có thể chạy tới đó. Hắn gào to một tiếng: “Chạy theo hình chữ chi.”
(Chữ 之, chạy theo hình chữ chi là chạy theo kiểu zích dzách.)


Đột nhiên những người đang chạy chuyển sang chạy hình chữ chi lả lướt như thoi đưa, tuy rằng tốc độ tiến về phía trước chậm hẳn đi, nhưng thương vong đã không còn nhiều nữa, chỉ trong một khoảng khắc tính toán ngắn ngủi đó thôi, biển lửa phía sau đã tiếp tục tấn công đám kị binh đang cưỡi chiến mã kia, tuyệt đại đa số bọn họ đều ý thức được rằng phía sau không còn đường lui, chỉ có thể tiến về phía trước chém giết hạ được doanh trại Lô Long mới có con đường sống. Những mũi tên bắn về phía những người đang bỏ chạy nhiều như châu chấu, những người bên cạnh Vệ Phóng gục ngã thành mảng, một vài người phía trước cuối cùng xông tới trong phạm vi tầm bắn của phe mình.


Lô Tề đứng trên đầu tường thành gào to: “Bắn!”.
Binh lính đã lên tên căng dây cung từ lâu, đồng thời thả tay, trong chớp mắt, bầu trời phía trên doanh trại Lô Long bay ra một mảng mây đen, đám mây đen ấy xé toạc không khí gào thét lao tới.


“Bắn, tiếp tục bắn, bất chấp tất cả mục tiêu bắn liên tục.” Lô Tề gào thét, Vệ Phóng đang ở phía dưới nên hắn lại càng lo, trên thực tế cuống quá bắn lãng phí không ít tên, quân sĩ người Khương còn chưa xông đến hoàn toàn, sau trận mưa tên ấy chỉ có vài tên phía trước theo đó mà ngã gục, nhưng cũng đã thành công trong việc ngăn cản truy binh phía sau lưng bọn Vệ Phóng, tính mạng của một vài người chạy qua được coi như giữ được một nửa.


Đám người Khương phía sau nằm ngoài phạm vi tên bắn vẫn bắn tên về phía mấy người thiêu núi phía trước, lại có thêm vài người nữa ngã xuống, Vệ Phóng nhảy lên chiếc giỏ tre bằng tốc độ tấn công dũng mãnh, dây thừng đung đưa vài cái, nhưng nhanh chóng được giữ chặt, rồi kéo lên gấp rút.


Quay đầu nhìn lại, kị binh toàn thân áo giáp đen của người Khương đang điên cuồng ôm nhau thành đàn lao ra khỏi biển lửa, có người lao ra rồi trên cơ thể vẫn còn đang bốc cháy, kêu gào thảm thiết, tiếng ngựa hí vang, người phát điên, ngựa cũng phát điên, người phía sau xô người phía trước, chen chúc hỗn loạn, không còn ra thế trận nào nữa, lại dần tiến vào trong phạm vi bắn tên của doanh trại Lô Long, nhất loạt đều được nghênh đón bằng một làn mưa tên tử thần. Vệ Phóng hiểu rằng, tốp tiên phong của người Khương xong đời rồi.


Năm mươi cái giỏ tre cùng được thả xuống, lúc thu lại chỉ có bốn người ngồi bên trong, bọn họ nhìn lại quãng đường về của mình, mặt mũi tất cả đều ch.ết lặng.


Sau khi Vệ Phóng được đón lên, co người lại trong một góc tường, nhắm mắt há miệng thở dốc, Hoắc Thời Anh không có thời gian dịu dàng an ủi hắn, lập tức hạ lệnh: “Phùng Tranh, Vệ Phóng, Lô Tề mỗi người canh chừng một đoạn trường thành, nếu có sơ suất, chém!” Ban xong mệnh lệnh, bản thân nàng cũng xuống khỏi tường thành, quay về phòng uống trà.


Hôm ấy chiến trước phía trước doanh doanh trại Lô Long biến thành địa ngục trần gian, đó là cảnh tượng gặt hái mạng sống con người mà không một ai có thể quên được, quân đội của người Khương, không có phòng vệ, không có thế trận, ngọn lửa lớn trên núi đã thiêu cháy một nửa số người ngựa của bọn chúng, những người còn lại xông ra từ ngọn lửa, nếu phía sau có lửa cháy hừng hực thì đằng trước là khu vực nằm trong phạm vi bắn tên của doanh trại Lô Long căn bản không thể chạy thoát, ngay từ lúc bắt đầu bọn chúng đã không có tổ chức tấn công rối loạn, còn doanh trại Lô Long phía bên này điên cuồng bắn tên bất chấp mục tiêu, cuộc chiến mang tính áp đảo ấy bắt đầu đánh từ lúc sáng sớm cho đến tận khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, mảng đất phía trước doanh trại Lô Long thi thể chiến mã xếp tầng tầng lớp lớp cao như núi, xác ch.ết vương vãi khắp nơi, máu chảy thành sông.


Đến trưa, sức tấn công của những kẻ không sợ ch.ết bên phía người Khương bắt đầu giảm dần, người ch.ết quá nhiều, khoảng trống giữa núi và phạm vi tầm bắn tên của doanh trại Lô Long cuối cùng cũng không còn chen chúc hỗn loạn nữa, tiếng kèn ra trận bên phía người Khương rốt cuộc đã dừng lại, phía bên kia cách những cái xác đang nằm ngổn ngang la liệt khắp nơi yên ắng hẳn, số quân lính người Khương còn lại ước chừng khoảng tầm ba bốn nghìn người, miễn cưỡng có thể chen chúc trong một khoảnh đất bắt đầu nghỉ ngơi lại sức, ăn cơm trưa.






Truyện liên quan