Chương 31

Cuộc chiến diễn ra đến tận lúc này, tuy người Khương liên tiếp gặp phải mất mát, nhưng trên thực tế bọn họ vẫn chưa hề rơi xuống thế thất bại, nhìn bao quát cuộc chiến mà nói, tuy rằng Nhan Lương và Mã Đằng đại thắng giành được Tử Châu và Ngư Dương, nhưng đội quân của hai người sau khi trải qua một ngày một đêm chiến đấu miệt mài đã bắt đầu mệt mỏi, sức chiến đấu như nỏ mạnh hết đà, mà chủ lực thực sự của người Khương vẫn co đầu rụt cổ trong phủ Dĩnh Xương, trong bảy vạn bộ binh vẫn còn đoàn Hắc Giáp quân hung hãn nhất, dường như chưa từng lộ mặt trên chiến trường, cho đến lúc này chủ lực của quân Hán cơ hồ đã hoàn toàn lộ diện xuất kích, mà người Khương vẫn bảo tồn được sức chiến đấu then chốt một cách đáng kể, trận chiến này có thể nói là trận quyết chiến thực sự cuối cùng của cả hai bên, nếu người Khương thắng bọn họ sẽ đảo ngược toàn bộ cục diện, vương triều Đại Yến sẽ lâm nguy, ngược lại, nếu quân Hán giành chiến thắng, thì người Khương cũng sẽ bị toàn diệt.


Chiến tranh! Đối với rất nhiều người mà nói chỉ là một loại khái niệm, nhưng đối với Hoắc Thời Anh thì lại là một kiểu sống, khi nàng năm tuổi Hoắc Chân đã dùng một cái túi địu nàng ở trước ngực ông, dẫn nàng ra chiến trường, dòng máu nóng hôi hổi bắn ra từ cổ của một lính Khương thấm ướt hết đầu mặt, về sau dòng máu tươi ấm nóng ấy chính là lễ rửa tội của cuộc đời nàng, tất cả những tàn khốc, những bi tráng mà nàng đã từng trải qua đều bắt đầu từ khoảnh khắc đó.


Nàng gần như sinh ra để chiến đấu, hầu như chưa một ai từng suy nghĩ nàng có thích hợp với điều đó hay không, cũng chưa một ai từng hỏi nàng có muốn thế không, vì nàng có một tổ phụ mưu sâu kế hiểm lại quyền cao chức trọng và một ông bố như người điên, nàng tiếp nhận thử thách hết lần này đến lần khác, hai mươi hai tuổi lúc nàng đứng ở vị trí quyết chiến cuối cùng nội tâm có lẽ sẽ càng mạnh mẽ hơn hoặc cũng có thể sẽ càng yếu đuối hơn.


Đối mặt với đoàn quân đông nghìn nghịt của người Khương, có lẽ nếu không có sự tồn tại của bọn họ, cuộc đời của bản thân nàng có thể sẽ không có nhiều thứ bị bỏ lỡ, không có nhiều nỗi bi tráng và nhiều thương cảm đến thế. Trong khi hai quân ở thế giằng co nhau, ý nghĩ cuối cùng trong đầu Hoắc Thời Anh lại không hề có chút liên quan đến trận quyết chiến.


Hắc Tử ở phía dưới giậm chân đầy nóng nảy, nó là một con chiến mã tốt trời sinh, nên nhanh chóng cảm nhận được bầu không khí của trận đại chiến, chờ đợi khiến nó mất kiên nhẫn, trong vô số những con ngựa tốt trong quân, có rất nhiều con cũng bồn chồn như Hắc Tử, dưới bầu không khí đầy áp lực chỉ đợi thời điểm then chốt để bùng nổ xả hận.


Quân của người Khương phía đối diện tập kết thành hình một cái quạt khổng lồ, giống như một con cự thú lười biếng, cao lớn, không chút sợ hãi, dần dần dang rộng móng vuốt, chặt đứt thoáng suy nghĩ cuối cùng hiện ra trong đầu mình, Hoắc Thời Anh dõi mắt về phía trước, rồi đột nhiên vung trường thương trong tay lên, cao giọng hét lớn âm vang khắp bốn phía: “Hôm nay da ngựa bọc thây, ngày sau vinh quang đầy nhà!”.


available on google playdownload on app store


“A!” Dây cương trong tay vừa nới lỏng, Hắc Tử đã lao đi như tên bắn, khí thế tiên phong hiên ngang phi trên vùng đất rộng bát ngát.


Hoắc Thời Anh không phải là người thích ủy mị nhiều lời, lính của nàng, xưa nay nàng chưa bao giờ phải thao thao bất tuyệt để châm ngòi cảm xúc của họ, nàng chỉ biết truyền lại cho họ sự kích động đầy tâm huyết từ chính bản thân mình.


Tiếng vó ngựa như sấm dậy, thiên quân vạn mã hừng hực xông tới khiến mặt đất như rung lên, tiếng hí của hàng vạn con ngựa hòa với tiếng gầm gào của binh lính che kín đất trời, đinh tai nhức óc, một bức tranh kinh tâm động phách biết bao, trên mảnh đất thênh thang rộng lớn, thế trận chim nhạn cỡ đại từ hàng vạn người ngựa xếp thành trông như thể một con chim nhạn gầm gừ rít gào, vì đạo nghĩa không cho phép lùi bước mà lao về phía trước chao liệng là là trên bầu thiên không.


Cách đó hơn một trăm trượng, ở thế trận hình quạt cỡ đại của người Khương, rìa cạnh quạt, ở vị trí nửa vòng tròn, truyền ra một loạt âm thanh ồn ào, tiếng tù và trầm nặng vang lên dồn dập vang lên khẩn cấp, tiếng vó ngựa vô cùng đều đặn dần dần bắt đầu xuất hiện, âm thanh càng lúc càng lớn, càng lúc càng gấp gáp, nghiêm trọng, chỉnh tề, cảm giác nặng nề đè lên trái tim của tất cả mọi người, tinh thần run rẩy, lính Khương khởi động rồi!


Đội quân bảy bạn người rất khó có thể triển khai được toàn diện trong một khoảng thời gian ngắn, Hắc Giáp quân hung hãn nhất tiên phong xông ra trước, toàn bộ Hắc Giáp quân của người Khương được xây dựng với chế độ hai vạn quân, bọn họ là những lá bài quan trọng trong tay người Khương, bọn họ mạnh mẽ không thể bẻ gãy, và đội quân của Hoắc Thời Anh được đặc biệt tôi luyện để đối đầu với bọn họ.


Người Khương giống như một cơn thủy triều màu đen, toàn bộ vị trí ở phần đầu của cánh quạt bắt đầu tách ra mở rộng, trên mảnh đất rộng bát ngát xếp thành thế trận hình chữ nhật ầm ầm lăn đến, tiếng còi ở phía mũi nhọn đầu chim nhạn của Hoắc Thời Anh vang lên xé toạc trời xanh, hai cánh quân cực đại ở hai bên bắt đầu giương cánh sải rộng ra, trình diễn một cảnh tượng mạnh mẽ hoành tráng giữa thời không, tiếng người ồn ào, tiếng vó ngựa giẫm xuống đất, từ trên cao nhìn xuống thấy thế trận khổng lồ của cả hai bên càng lúc càng đến gần nhau, quân Hán linh động, tốc độ mau lẹ tấn công sắc nét, linh Khương đông đúc, nặng nề, chậm chạp nhưng ẩn giấu sức mạnh chấn động.


Tiếng gió điên cuồng gào rít bên tai, tốc độ như đang cưỡi gió của Hắc Tử đem lại cảm giác tự do bay múa cho Hoắc Thời Anh, một loại cảm xúc hào hùng cuộn lên trong lòng nàng bùng cháy rồi phun trào, toàn bộ vị trí ở phía đầu chim nhạn đột nhiên vang lên tiếng gầm lớn: “Vì Đại Yến ta! Giết!”.


“Giết!” Tiếng gầm phụ họa theo rung động cả đất trời.
“Uỳnh! ……! Uỳnh……! Uỳnh!……”


Cuối cùng hai đội quân cũng lao vào nhau đầy hung hãn, những người ngồi trên gò đất cao quan sát cuộc chiến dường như đều cảm nhận được sự tĩnh lặng trong thoáng chốc ấy, để rồi chỉ chớp mắt sau đó một làn sóng âm thanh dữ dội do sư va chạm lúc vừa nãy nổ ra, tiếng động vang lên đột ngột chát chúa đinh tai nhức óc.


Như hai con sóng dữ va đập vào nhau, đôi bên triệt tiêu sức mạnh của đối phương chỉ trong nháy mắt, từng gợn sóng lăn tăn khuếch tán từ vị trí trung tâm sau cú va chạm của cả hai đoàn quân, quân Hán không hề bị đẩy lui, nhưng đội ngũ cũng bị rối loạn, hai phe đều đang ở thế giằng co, cứ như thế cảnh tượng ngoạn mục ấy khiến tất cả những người chứng kiến phải sốc nặng.


Trên gò đất cao lặng phắc như tờ, Hoắc Chân dường như sắp bóp vụn tay vịn ghế, những người không hiểu chuyện đánh trận sẽ không bao giờ biết cú va chạm vừa rồi có ý nghĩa như thế nào, Hoắc Thời Anh nhà ông, là đứa con gái do chính tay bố ông tôi luyện mà thành, Hoắc Chân cảm nhận được niềm tự hào to lớn, cảm giác kích động mênh mông dâng lên cuồn cuộn trong lồng ngực mình, khiến dòng lệ nóng rưng rưng nơi hốc mắt.


Rất lâu trước khi cuộc chiến nổ ra bọn họ đã nghiên cứu rất kỹ về Hắc Giáp quân của người Khương, vào thời đại này trong những cuộc chiến đối đầu trên bình nguyên thì một đội quân như vậy có thể nói là vô địch, toàn bộ cơ thể họ được bọc bằng giáp sắt, một khi phát động thì giống như một chiếc chiến xa bất khả chiến bại, trong rất nhiều những cuộc thử nghiệm bất luận là thế trận của kỵ binh bình thường hay bộ binh đều rất khó để ngăn cản cuộc tấn công của họ. Cú va chạm đầu tiên này sẽ quyết định thắng bại toàn cục, và Hoắc Thời Anh của bọn ông đã chặn được cú va chạm của bọn họ rồi, dựa vào đội quân được trang bị bình thường ngăn cản cú va chạm cường hãn ấy! Toàn bộ cục diện cuộc chiến diễn ra cho đến giờ phút này, thì cú va chạm đó mới chính là bước ngoặt then chốt nhất, và Hoắc Thời Anh đã làm được.


Dưới chiến trường, tư thế của Hoắc Thời Anh giống như một kỵ sĩ trong trận quyết chiến, tay nhấc trường thương, cả người hoàn toàn thả lỏng, khoảnh khắc va chạm, trường thương bắn ra như một tia chớp, những tia máu đỏ tươi diễm lệ phun ra từ cổ của lính Khương xung phong tấn công bắn lên không trung, Hắc Tử điên cuồng lao đi, xông vào giữa đoàn quân của người Khương, trận huyết chiến bắt đầu!


Tiếng còi sắc nhọn vang lên trên chiến trường đưa ra hiệu lệnh: “Tấn công! Tấn công! Tấn công!”.
Tiếng tù và giục giã vang lên không ngừng, hai loại âm thanh vờn nhau trong không khí, giống như chiến trường dưới mặt đất vậy.


Dưới mặt đất là chiến trường của máu thịt, tốp quân Hán đầu tiên gục ngã cả một mảng lớn, tiếng hí bi thảm của ngựa chiến hòa cùng tiếng người rên la thấu tận trời xanh, vô số quân Hán giẫm lên chính thi thể người phe mình giận dữ lao lên phía trước, Hoắc Thời Anh ngồi trên lưng ngựa ở giữa tầng tầng lớp lớp lính Khương điên cuồng hét lên: “Xung phong! Xung phong!”.


Một thủ lĩnh của người Khương chỉ chỉ ngón tay về phía nàng hét lớn: “Giết con nhỏ đó! Giết ch.ết con nhỏ đó!”.


Trần Lộ dẫn theo đội thân vệ gồm ba trăm người bị Hoắc Thời Anh bỏ rơi lại phía sau, hắn cuống đến nỗi hai mắt đỏ rực, chùy sắt trong tay bay loạn xạ gầm lên: “Giết chúng! Đồn thân vệ nghe lệnh ta, giết chúng!”.


Tiếng gầm vang vọng phát ra từ đầu chim nhạn, toàn bộ phần đầu chim nhạn do Trần Lộ thống lĩnh hung hăng lao lên chém giết mở đường máu, đầu nhạn kéo theo toàn bộ phần thân nhạn cuối cùng cũng đã bắt đầu gian nan xông vào được.


Phía sau chiến trường, sau khi đoàn quân của Hoắc Thời Anh xung phong lao lên, thì đoàn quân bộ binh của quân Hán hồi đầu lại quay về vị trí lúc vừa nãy, mà phía sau bọn họ nơi mà bọn Hoắc Thời Anh vừa chiếm lĩnh, lại có một đoàn quân khác bắt đầu tập kết, đoàn quân này, ngựa chiến thuần Tây Vực, cả người cưỡi lẫn ngựa đều được mặc giáp, sáng bóng đầy oai phong, so với khí thế hung hãn của bọn Hoắc Thời Anh, thì đoàn quân này nghiêm trang trầm ổn hơn, đây mới chính là vốn liếng của cải đích thực của triều đình Đại Yến, ba vạn kỵ binh hạng nặng chân chính được trang bị đầy đủ, xuất phát từ Ung Châu, do Tổng đốc binh mã Ung Châu Trần Mộ Đình xây dựng, huấn luyện. Ngân sách lấy từ ba nơi là tư khố của Hoàng thượng, phủ Nội vụ, bộ Quân, thành lập bí mật trong ba năm.


Đoàn quân này mới là thứ vũ khí sắc bén của đại quân triều đình Đại Yến trong trận quyết chiến cuối cùng, còn Hoắc Thời Anh của bọn ông, sự tồn tại và hy sinh của con bé chỉ là thảm trải đường dẫn bọn họ tiến thẳng đến chiến thắng tuyệt đối mà thôi.


Đứng trước đội hình là Trần tướng quân năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt tập trung và nghiêm túc, bên cạnh ông ta là con trai trưởng Trần Gia Du, vẻ nghênh ngang trên khuôn mặt trẻ trung đã được thu bớt lại khá nhiều, ngũ quan của hắn rất giống với cha mình, thần sắc nghiêm trang trên mặt hắn lúc này đã thấp thoáng mang theo được vài phần thần thái của Trần tướng quân.


Bọn họ không nhìn thấy được chiến trường phía trước, nhưng những người dày dặn kinh nghiệm trên sa trường đều hiểu rằng, cuộc chiến ấy tàn khốc đến mức nào, vì đạo nghĩa mà hy sinh bất chấp tất cả, vì thành toàn mà lấy đại cục làm trọng thì không có ai hiểu rõ bằng họ, và những người đã thực sự hiểu thì không ai là không bị rúng động.


Hoắc Thời Anh chỉ có một vạn người ngựa, đối mặt với hai vạn Hắc Giáp quân thì trên thực tế không có cơ giành phần thắng, thực ra nhiệm vụ của bọn họ chính là dùng vào máu thịt của kẻ đi trước làm tiêu hao lực lượng của kẻ địch, phá hủy toàn bộ đội ngũ của chúng, làm tan rã sức chiến đấu được tập trung thành một khối vững chắc ấy, tiện bề cho quân Ung Châu tấn công sau tiêu diệt sạch được lính Khương với tổn thất ở mức thấp nhất.


Chiến trường trước mặt, máu tươi bắn ra khắp nơi, biến đất dưới chân thành bùn nhão, đâu đâu cũng vang lên tiếng chém giết tàn nhẫn, vầng thái dương lạnh lùng treo mình trên bầu trời cao, Hoắc Thời Anh chưa tungwf cảm thấy quá trình nào trắc trở như vậy, áp lực tầng tầng lớp lớp đè ép khiến nàng hít thở cũng thấy khó nhọc, thân vệ bên cạnh nàng từng người từng người ngã xuống một, vô số trường đao, chùy sắt, rìu, rít gào nhằm về phía mình, nàng không màng đến Hắc Tử phía dưới thân, mới nửa canh giờ, mà bản thân nàng đã không nhớ nổi mình đã giết ch.ết bao nhiêu người, phía sau lưng là một con đường máu, không biết có mấy người có thể theo kịp, hai mắt nàng cơ hồ sắp nhòe đi vì máu tươi, không nhìn rõ đường nữa rồi, lớp lớp đám người Khương dường như vô tận không bao giờ hết, chỉ có thể nhấc tay vung trường thương hết lần này đến lần khác, cả người Hắc Tử mồ hôi vã ra như tắm, chảy xuống giọt nào giọt nấy toàn máu loãng.






Truyện liên quan