Chương 39
Ngày thứ hai thức dậy, Hoắc Thời Anh vừa mới ăn xong bữa sáng thì Trác thái y đến, sau khi châm cứu và hỏi qua về tình hình ăn uống ngủ nghỉ dạo gần đây của Hoắc Thời Anh xong, thì cũng cáo từ ra về, từ đó về sau ngày nào ông ta cũng ghé qua phủ, còn trong cung thì cứ cách ba ngày lại có người đến, lần nào cũng mang tặng rất nhiều những loại dược phẩm, thuốc bổ quý giá đắt tiền, bất kể chuyện lớn nhỏ đều hỏi han cặn kẽ sau đó lại quay về bẩm báo lại.
Cứ như vậy qua thêm mấy ngày, chân của Hoắc Thời Anh đã bắt đầu hơi hơi có cảm giác, hôm nay thấy thời tiết dễ chịu, sau khi châm cứu xong nàng tới chỗ Hoắc Thời Gia để nói với chàng ý định đi thăm Hoắc Thời Hạo.
Lúc ấy Hoắc Thời Gia cũng vừa uống cạn bát thuốc, tay ôm hộp điểm tâm vào lòng miệng nhai chóp chép, Hoắc Thời Anh vừa vào cửa liền nói ngay với anh trai kế hoạch của mình, chàng cau mày nghĩ ngợi một lúc đoạn bảo: “Cũng nên đi một chuyến thật.” Nói xong liền đặt cái hộp trong tay xuống, dặn dò Cung thị vào phòng chứa đồ lựa vài món lễ vật, lại sai người đi chuẩn bị xe, ăn cơm trưa xong, thì tất cả mọi thứ đều đã được sắp xếp đâu vào đấy, Hoắc Thời Anh thay một bộ quần áo khác rồi lên đường.
Vì đi tới nhà người thân, nên Hoắc Thời Anh không gửi thiếp trước cũng không để người hầu chạy tới thông báo, mà dẫn Tiểu Lục lên thẳng xe rồi đi luôn.
Công chúa trong kinh thành không ít, nhưng một mình một phủ thì lại không nhiều, trong số tất cả những công chúa của triều đình này chỉ có duy nhất Trường Lạc trưởng công chúa là có phủ riêng mà thôi, phủ đệ cách hoàng cung không xa lắm, chỉ tầm hai con phố, nơi đây vốn dĩ là tòa nhà cũ của một phiên vương tiền triều, cùng với phủ Dụ vương một nằm phía Đông một nằm phía Tây, cách nhau nửa tòa thành.
Giữa giờ Mùi xe ngựa của phủ Dụ vương đi xuyên qua những con phố, lướt qua mấy con hẻm dừng ở trước cửa lớn của phủ trưởng công chúa, cửa lớn ba gian gắn hình đầu thú nằm ở hướng chính Bắc khí thế không hề thua kém gì phủ Dụ vương. Cửa ngách đang để mở, thấy lác đác có vài người đang canh gác và ngồi nhàn tản ở ngay bậc cửa.
Tiểu Lục xuống xe chạy đi thông báo, Hoắc Thời Anh vén rèm lên nhìn ra bên ngoài quan sát, thì thấy có một người canh cửa vội vội vàng vàng chạy vào trong phủ, chỉ loáng cái, cửa chính đột nhiên bật mở, một nhóm người bước ra, đến lúc ấy Hoắc Thời Anh mới chậm rãi bước xuống xe.
Tiểu Lục dìu Hoắc Thời Anh bước qua cửa chính, đi xuyên qua sân trước, tới được gian nhà chính nằm khá xa thì thấy Hoắc Thời Hạo và một người phụ nữ đang sóng vai đứng bên nhau trên bậc thềm ngay trước mặt. Hoắc Thời Anh biết, người phụ nữ đó chính là trưởng công chúa.
Quốc quân của triều đình họ Trịnh, đặt tên trưởng công chúa là
Chưởng Châu
, là người con đầu của Thái hậu, chị cả của Hoàng đế, ngay từ cái tên là đã có thể biết được nàng ta được yêu thương chiều chuộng đến mức nào, trưởng công chúa Trường Lạc từ nhỏ đã được hưởng quá nhiều ân sủng, đến khi tới tuổi bàn chuyện hôn sự thì do Thái hậu kén cá chọn canh quá khắt khe nên lại thành ra lỡ dở, mãi đến khi nàng ta đã hai mươi ba tuổi mới chọn được Hoắc Thời Hạo năm đó mười tám tuổi, trưởng công chúa hơn Hoắc Thời Hạo đúng năm tuổi hơn thế năm năm sau khi kết hôn vẫn chưa hoài thai, năm ấy khi lần đầu tiên Hoắc Thời Anh được phong chức Đô úy, đã vấp phải sự chế giễu nhạo báng và phản đối của khắp văn võ bá quan trong triều. Tấu chương vạch tội Hoắc lão tướng quân nhiều như tuyết rơi, trên triều đại phò mã đã nói hết đủ mọi lý lẽ nhưng cũng không phản bác nổi lễ giáo tổ huấn, nổi cáu quăng luôn cả
hốt
đi, vì chuyện này mà sóng to gió lớn náo loạn nổ ra khắp nơi, lúc ấy Tiên đế vẫn còn tại vị tuy rằng bản lĩnh kém cỏi nhưng lại chịu áp lực phải cho Hoắc Thời Anh một chức quan, nguyên nhân lớn nhất ẩn bên trong chính là vì hoàng gia ít nhiều cũng cảm thấy nợ đại phò mã Hoắc Thời Hạo.
(Chưởng Châu có nghĩa là viên ngọc trong lòng bàn tay.)(Hốt là một dụng cụ các quan thời xưa thường cầm theo khi lên triều, chúng thường được làm bằng bằng ngọc, tre hoặc ngà voi, dùng để ghi lại lệnh vua hay ý chỉ để tránh bị quên.)
Trưởng công chúa hiện giờ đã qua tuổi trung niên, đứng từ đằng xa thấy nàng ta cả người mặc thường phục, đầu cài trâm phượng, cách ăn mặc tuy không phải quá trịnh trọng, nhưng lại toát lên vẻ tao nhã.
Hoắc Thời Anh đi tới dưới bậc thềm liền vén áo bào lên quỳ xuống: “Hoắc Thời Anh, bái kiến Trường Lạc đại công chúa.”
Chỉ nghe thấy một loạt những tiếng xao động của vòng hạt vang lên, một mùi hương nhàn nhạt theo gió bay tới, một bàn tay trắng trẻo nõn nà chìa ra trước mặt nàng, giọng nói giòn sáng, và quả quyết vang lên: “Thời Anh mau đứng dậy đi, mối quan hệ giữa muội và ta không cần phải hành lễ như vậy đâu.”
Hoắc Thời Anh nương theo động tác của nàng ta đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn, trưởng công chúa là một người phụ nữ rất mỹ lệ, mắt hạnh, mũi thẳng, miệng có hơi rộng, ngũ quan phảng phất chút phóng khoáng, toát lên vẻ xinh đẹp tươi tắn, ít nhiều mang theo một loại khí chất thanh thoát cởi mở giống với Cung thị, nhưng đồng thời cũng thâm trầm hơn nhị tẩu của nàng đôi phần, nàng ta vui vẻ thoải mái khẽ cười nói với Hoắc Thời Anh: “Nghe danh đã lâu, hôm nay mới được xem như là gặp mặt chính thức.”
Nàng ta kéo tay Hoắc Thời Anh lại nhìn một lượt trên xuống dưới đánh giá, nụ cười trên khóe miệng lại càng đậm thêm, ánh mắt đầy vẻ hứng thú cầm tay nàng quay người bước lên thềm, đến trước mặt Hoắc Thời Hạo, Hoắc Thời Anh lại hành lễ với anh mình: “Đại ca.” Hoắc Thời Hạo gật gật đầu, dáng vẻ trang trọng nghiêm túc.
Ba người đi vào sảnh chính, Hoắc Thời Hạo ngồi xuống vị trí cao nhất, Hoắc Thời Anh ngồi ngay phía dưới hắn, trưởng công chúa trái lại không ngồi cùng mà đứng sang một bên nói: “Hai huynh muội bọn chàng lâu rồi không gặp mặt chắc là sẽ có nhiều chuyện để nói, hai người cứ từ từ tâm sự, thiếp xuống dưới xem người hầu chuẩn bị trà bánh thế nào.” Nói xong mỉm cười với Hoắc Thời Anh, nàng toan định đứng dậy hành lễ thì bị nàng ta ấn trở lại ghế, sau đó xoay người uyển chuyển bước ra ngoài, một nhóm nha hoàn bộc phụ cũng được nàng ta dẫn đi theo.
Từ đầu tới cuối Hoắc Thời Hạo vẫn không nói năng gì, lúc Hoắc Thời Anh ngồi ổn định xong ngước mắt lên nhìn hắn, vẫn là cái khuôn mặt nghiêm túc mang tính sách vở ấy.
Hai anh em ngồi đơ ra như khúc gỗ hồi lâu, có người hầu vào dâng trà lên, đợi tất cả đều lui ra hết rồi, Hoắc Thời Hạo bưng chén trà lên chiêu một ngụm, sau đó đặt xuống rồi mới nhìn về phía Hoắc Thời Anh hờ hững hỏi một câu: “Vết thương thế nào rồi?”.
Hoắc Thời Anh cung kính thành thực trả lời: “Đỡ hơn rất nhiều rồi, chân đã hơi có tri giác, bản thân cũng có thể đi từ từ được vài bước.”
“Ừ.” Hoắc Thời Hạo gật gật đầu, vẫn nhìn cái chân của Hoắc Thời Anh, cuối cùng ánh mắt cũng mang theo đôi chút lo lắng.
“Quay về ở có quen không?” Hoắc Thời Hạo lại hỏi.
Hoắc Thời Anh gục gặc đầu đáp: “Có nhị ca chiếu cố nên mọi việc đều tốt cả.”
Hoắc Thời Hạo gật đầu, sau đó lại hỏi Hoắc Thời Anh những chuyện từ sau khi nàng hồi phủ, Hoắc Thời Anh không phân lớn nhỏ kể hết cho hắn nghe, Hoắc Thời Hạo vừa nghe vừa gật đầu, lúc nghe đến đoạn Hoắc Thời Anh nói nàng đang ở trong chái viện của Hoắc Thời Gia, thì hơi ngẩn người, nhưng cuối cùng cũng chỉ gật đầu chứ không nói gì thêm.
Hỏi thăm một lượt xong xuôi, cuối cùng Hoắc Thời Anh cũng nói đến chủ đề chính, nàng sửa sang lại tay áo trịnh trọng nhìn về phía Hoắc Thời Hạo nói: “Đại ca, hôm nay Thời Anh đến đây thật ra là có chuyện muốn làm phiền đại ca.”
Lời của Hoắc Thời Anh không khiến vẻ mặt của Hoắc Thời Hạo có chút gì thay đổi, hắn uống một ngụm trà, cũng không hỏi là chuyện gì, chỉ từ tốn đáp: “Nói đi.”
“Mấy ngày trước Thời Anh theo thánh giá vào kinh, Hoàng thượng từng âm thầm chỉ vẽ cho muội tốt nhất nên bái nhập trở thành môn hạ của Tiêu Các lão.” Hoắc Thời Anh nói được nửa chừng rồi ngừng lại một thoáng, ngước đầu lên chỉ thấy cánh tay đang định đặt chén trà xuống của Hoắc Thời Hạo khựng lại giữa không trung, sau một lúc hắn ngẩng đầu nhìn Hoắc Thời Anh, đáy mắt trở nên sâu xa hơn hẳn. Hoắc Thời Anh lại tiếp lời: “Giờ đang lúc quan trọng, phụ thân lại không có nhà, chỉ đành nhờ đại ca ở bên trong bắt mối làm quen.”
Hoắc Thời Hạo trầm ngâm không nói, ngón tay khẽ gõ nhịp lên thành ghế, hồi lâu sau mới lẩm bẩm như thể tự mình nói với mình: “Tiêu Các lão…… thì đúng là phải bắt mối làm quen cẩn thận rồi, nếu Hoàng thượng đã chỉ vẽ chuyện này thì chưa chắc sẽ thất bại.”
Hoắc Thời Anh ngồi nguyên một chỗ trầm mặc, Hoắc Thời Hạo ngẫm nghĩ xong xuôi ngẩng đầu lên nhìn nàng, thoáng chút ngây ngẩn, mấp máy môi mấy lần, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng khẽ khàng đến độ dường như không thể nghe thấy, đợi đến khi hắn tỉnh táo lại liền gọi với ra ngoài dặn dò: “Bảo Chưởng Châu dắt Giai Tuệ vào đây.”
Một lúc sau, một loạt những tiếng vòng trân châu giòn tan vang lên, cửa lớn của sảnh chính mở ra, trưởng công chúa tay bế một cái bọc màu hồng theo sau là vài nha hoàn bước vào phòng.
Đến lúc tới gần rồi, Hoắc Thời Anh mới nhìn rõ, trên tay trưởng công chúa đang bế một đứa bé, là con gái, trên người mặc bộ quần áo màu hồng, mái tóc được chải thành hai búi tròn xoe, đứa bé gác đầu lên bả vai trưởng công chúa, quay lưng về phía mọi người.
Hoắc Thời Hạo mỉm cười nhìn cô bé, trưởng công chúa kéo đứa trẻ từ bả vai xuống trước ngực mình, mỉm cười nói với Hoắc Thời Anh: “Thời Anh đây là Giai Tuệ cháu gái của muội.” Nàng ta lại nựng nựng đứa bé trong lòng: “Giai Tuệ, đây là cô nhỏ của con đấy, gọi tiểu cô cô đi.”
Da dẻ đứa trẻ trắng trẻo như ngọc mài, đôi mắt hạnh đen lay láy, hái má đỏ hây hây trên khuôn mặt non nớt, nhìn dáng vẻ thì hình như vừa ngủ dậy, miệng ʍút̼ ngón tay hiếu kỳ nhìn Hoắc Thời Anh không nói năng gì.
Cả đời Hoắc Thời Anh chưa từng có kinh nghiệm tiếp xúc với trẻ nhỏ, nên ngây người ra nhìn đứa bé, trưởng công chúa cũng không ép buộc con mình, mà đặt luôn đứa bé vào trong lòng Hoắc Thời Anh: “Muội bế đi.” Nói xong liền lui về đứng bên cạnh Hoắc Thời Hạo cười tủm tỉm nhìn hai cô cháu.
Tay chân Hoắc Thời Anh lóng nga lóng ngóng ôm lấy đứa bé, cơ thể cô bé rất mềm, nàng rón rén không dám dùng sức, đành phải vắt chéo hai tay lại, kéo cô bé tới gần đặt ngồi lên đùi mình, cô nhóc này chính là cô con gái duy nhất của Hoắc Thời Hạo và trưởng công chúa, phu thê bọn họ kết hôn mười năm rồi mới có được một mụn con gái, nên vô cùng quý giá, nhưng cô bé không hề yếu ớt chút nào, bị Hoắc Thời Anh xoa nắn, sắc mặt cũng không hề thay đổi, ngồi ngay ngắn cứng cáp trên chân Hoắc Thời Anh, cha cô bé gọi cô bé cũng mặc kệ, đôi mắt long lanh nhìn Hoắc Thời Anh vô cùng chăm chú, rồi đột nhiên cô bé mở miệng nói một câu rất sõi: “Thúc không phải là tiểu cô cô, thúc là tiểu thúc thúc.”
Cả căn phòng lập tức chìm trong bầu không khí quái dị, cuối cùng trưởng công chúa không nhịn được phì cười, khóe miệng Hoắc Thời Hạo cũng nhếch lên cười trộm, Giai Tuệ nhìn cha mẹ mình vẻ mặt hoang mang, Hoắc Thời Anh tủm tỉm cười xoa đầu cô bé: “Tiểu thúc thúc thì tiểu thúc thúc vậy.”
Cô bé nghe xong bật cười, đắc ý ngọ nguậy trong lòng Hoắc Thời Anh, dựa vào người nàng, Hoắc Thời Hạo bước lại gần xoa xoa đầu con gái, khẽ thở dài.
Bầu không khí chợt có phần thương cảm, nhưng cô bé lại không hiểu, ngước mắt lên lại gọi Hoắc Thời Anh một tiếng: “Tiểu thúc thúc.”
“Ừ.” Hoắc Thời Anh khẽ khàng đáp lại lời cô bé.
Đến đây, trong cuộc đời của Hoắc Giai Tuệ ngay từ khi còn nhỏ trong lúc ngây thơ không hiểu sự đời đã bị người lớn làm cho nhầm lẫn về giới tính của Hoắc Thời Anh, một tiếng gọi Hoắc Thời Anh là tiểu thúc thúc mà gọi suốt cả một đời.
Hôm ấy Hoắc Thời Anh ở lại dùng bữa tối trong phủ trưởng công chúa sau đó mới quay về phủ Dụ vương, hôm sau, Hoắc Thời Hạo chuẩn bị đầy đủ các loại lễ vật bái sư rồi dẫn theo Hoắc Thời Anh tới thăm hỏi Tiêu Các lão.
Tiêu Các lão trải qua ba đời vua gia đình cũng thuộc hàng nho nhã, toàn bộ phủ đệ tuy rằng cũng đình sâu sân rộng nhưng vẫn toát lên vẻ đơn giản và nghiêm cẩn, Hoắc Thời Hạo đến phủ dâng thiếp xong, hai huynh muội liền được dẫn tới phòng tiếp khách, đợi hồi lâu nhưng người bước ra chào hỏi lại là con trai trưởng của Tiêu Các lão hiện giờ đang giữ chức Thị lang của bộ Lễ, Tiêu Thủ Nghĩa.
Tiêu Các lão cáo bệnh không tiếp, Tiêu Thị lang cung kính mà khách sáo tiếp đón hai người, sau khi nghe Hoắc Thời Hạo nói rõ mục đích đến xong, hắn cũng chỉ thoái thác rằng chuyện này vẫn phải do gia phụ quyết định, không đáp ứng bất cứ việc gì hết, Hoắc Thời Hạo cũng không vội, không dài dòng thêm nữa khách khí nói lời cáo từ, hôm sau lại sang nhưng vẫn là quang cảnh như hôm trước, ngày thứ ba lại tới, nhưng lý do từ chối của Tiêu Thị lang vẫn như vậy, Tiêu Các lão thì vẫn bệnh không ra gặp.
Hoắc Thời Hạo cũng không lấy đó làm sốt ruột, tạm thời nghỉ ngơi suy nghĩ tính cách khác, không đến tìm ông ta nữa, qua được vài hôm, thì đột nhiên trên triều truyền ra một tin, vì lần này người Khương xâm lược, nên các quan viên hoặc hy sinh vì nhiệm vụ hoặc phản bội ngã ngựa, dẫn đến nhân lực tổn thất nghiêm trọng, khiến châu phủ của ba châu thiếu hụt một lượng quan chức rất lớn, sáu bộ trong triều sẽ phải điều động một số lượng kha khá ra bên ngoài, chưa được mấy ngày bản danh sách điều động quan viên đã có, bên trong có tên của Tiêu Thị lang, được điều đi làm
Tri châu
ở phủ Dĩnh Xương.
(Tri châu là một vị quan đứng đầu một châu.)
Lại qua thêm nửa tháng nữa cuối cùng phủ Tiêu Các lão cũng truyền ra tin vui, Tiêu đại tiểu thư vì từ nhỏ bị thủy đậu dung nhan xấu xí nên lở dỡ chuyện chung thân đại sự, đã được Thái hậu đích thân đứng ra làm bà mối cho Hòa vương mất vợ, Hòa vương là vị phiên vương duy nhất được cho phép về kinh tế bái từ sau ngày Tiên đế băng hà, mẫu phi của hắn địa vị thấp kém, từ nhỏ đã ôn hòa lương thiện thông hiểu lễ nghĩa rất được Thái hậu yêu thích, căn cơ của hắn ở trên đất Ký Châu cũng thuộc dạng giàu có sung túc, nên đây thực sự là một mối hôn sự tốt.
Tiêu gia liên tiếp đón nhận tin vui, lập tức cả phủ vui như trẩy hội, nhưng Hoắc Thời Hạo lại không tranh thủ thời điểm này để tham gia náo nhiệt, mà lại đợi qua vài hôm khi Tiêu phủ yên ắng lại rồi, mới lại một lần nữa dẫn Hoắc Thời Anh tới thăm tặng lễ vật.
Lần này tới, cảnh tượng đã hoàn toàn khác với mấy lần trước, cuối cùng lão già họ Tiêu đã xuất hiện để gặp khách rồi, sau khi khách và chủ chia nhau ra ngồi xuống xong xuôi Hoắc Thời Hạo nhắc lại chuyện cũ, ông lão ngồi ở trên ghế nheo nheo mắt trầm ngâm hồi lâu, sau đó nói một câu không mặn không nhạt: “Lão già khú đế như ta, cũng bị các ngươi lôi ra để lòe người, cái mặt nhăn nheo này sợ là không giữ được rồi.”
Hoắc Thời Hạo cúi đầu không nói gì, chỉ có Hoắc Thời Anh là cười tủm tỉm nhìn ông lão đang giả vờ lắc đầu thở dài kia, Tiêu Các lão thấy vậy trừng mắt lườm nàng một cái, Hoắc Thời Hạo vội vàng đứng dậy ấn Hoắc Thời Anh xuống hành đại lễ bái sư với Tiêu Các lão.
Hôm đó việc bái sư cứ như một trò đùa, nên ngày hôm sau Tiêu phủ một lần nữa mở đàn bái tế
Khổng Thánh nhân
, chính thức hành lễ, bái sư hẳn hoi.
(Khổng Thánh nhân là Khổng Tử, người được suy tôn như một trong những nhà khai sáng Nho giáo, đồng thời là giảng sư và triết gia lỗi lạc bậc nhất cõi Á Đông.)
Từ sau hôm bái sư đó trở đi Hoắc Thời Anh không còn được nhàn rỗi nữa, ông lão đó nói: “Nếu ngươi đã bái ta làm thầy, thì việc ta chỉ bảo ngươi là chuyện không thể thiếu được, tránh để sau này ngươi làm ra những chuyện bại hoại môn phong ta.” Vì thế mỗi ngày trước giờ Thìn Hoắc Thời Anh bắt buộc phải đến Tiêu phủ để báo cáo, trong Tiêu phủ có đến năm gian thư phòng cỡ đại, bên trong chứa vô vàn các thể loại sách, ngày nào Hoắc Thời Anh cũng bị nhốt ở trong đó, Tiêu Các lão nhặt ra một chồng sách cho nàng, lệnh cho nàng khi nào thì phải đọc xong, đọc xong rồi thì phải viết ra những điều mình thấy tâm đắc. Viết không đúng thì chờ đón nàng chính là ăn một gậy vào tay, ngày ngày Hoắc Thời Anh bị hành hạ đến nỗi đầu óc căng lên choáng váng mặt mày, không ngày nào là không bị ăn đánh, về sau tay bị quật đến nỗi không cầm nổi bút, một hôm nóng máu, vừa nhìn thấy cái thước cả tấc trong tay ông lão họ Tiêu, nàng liền đứng phắt dậy co giò bỏ chạy, Tiêu Các lão đầu tiên là ngẩn ra sau đó hóa khí bốc lên, vứt luôn cái thước đi vớ lấy cây chổi lông gà đuổi theo.
Chân cẳng Hoắc Thời Anh không được nhanh nhẹn, nên không dám chạy hết sức, bị ông già họ Tiêu đuổi chạy lung tung khắp sân, khiến lông gà bay ra rơi vãi đầy đất, khung cảnh tựa gà bay chó sủa.
Chuyện này bị đám người hầu nhiều chuyện trong Tiêu phủ đồn đại ra ngoài, lập tức lưu truyền khắp phố, rằng vị quận chúa tướng quân dũng mãnh không kém gì đấng nam nhi của phủ Dụ vương, đánh trận giỏi giang, bảo vệ dân chúng giữ gìn bỡ cõi quốc gia suốt hơn mười năm, tiêu diệt người Khương ở Giang Bắc, lập được đại công, nhưng học hành lại chẳng ra sao, cả ngày bị Tiêu đại nhân cầm chổi lông gà đánh chạy khắp phủ, những lời đồn đại này bay vào triều nhanh chóng trở thành trò cười, và việc Hoắc Thời Anh bái nhập làm môn hạ của Tiêu Các lão cũng vì thế mà càng được chứng thực.
Và rồi việc này truyền vào trong cung, hôm đó vào một buổi đêm muộn, Hoàng đế ở trong điện Tử Thần xử lý chính vụ, canh hai vừa qua ngự thiện phòng liền dâng lên một bát cháo thuốc, làm bữa khuya, Phú Khang khi ấy đang thuật lại câu chuyện cười này cho Hoàng đế nghe.
Hoàng đế húp cháo, lặng lẽ nghe xong cũng phải bật cười, chỉ là lời thốt ra lại không phải những lời chế giễu như mọi người, hắn húp hết nửa bát cháo, đặt xuống bàn, súc miệng, cầm khăn tay lau miệng đâu vào đấy rồi, mới chậm rãi nói: “Một già một trẻ, lại rất biết diễn kịch, làm như vậy vừa để lại ấn tượng cho người khác thấy rằng kẻ ít chữ nghĩa khó nên nghiệp lớn, đồng thời cũng chứng thực cho mối quan hệ thầy trò giữa họ, hai người này ở cùng nhau đúng thật ra kèn cựa không ai nhường ai, chỉ là không biết là ai đã nghĩ ra trò này.”
Hoàng đế vứt chiếc khăn xuống, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, trầm ngâm không nói, Phú Khang cẩn thận ngước đầu lên nhìn thử thấy sắc mặt Hoàng đế tươi cười vui vẻ, liền cúi đầu xuống.
Cứ như vậy ba tháng trôi qua, mùa xuân đã hết, thời tiết dần trở nên nóng bức hơn, tháng Sáu năm ấy, Hoắc Chân ca khúc khải hoàn quay trở về triều.