Chương 41
Hoắc Thời Gia im lặng lắng nghe Hoắc Thời Anh nói xong, sau đó quay đầu nhìn về phía tấm biển treo vượt lên trên cả cổng lớn của vương phủ phía sau lưng mình, hồi lâu sau chàng mới quay người lại nhìn Hoắc Thời Anh nói: “Suốt một trăm năm từ khi triều đình khai quốc đến nay Dụ vương phủ ta là gia tộc duy nhất khác họ được phong vương, trải qua năm đời, thế hệ con cháu dòng chính đời đời trấn thủ biên quan, chưa từng sinh ra loại bất tài bại hoại, cuộc đời ta tuy rằng không ham luyến giàu sang phú quý, nhưng gia môn không thể lụi bại được, vì thế dù rất thương muội nhưng đời sau của Hoắc gia chỉ đành trông cậy vào muội rồi.”
Trong lời nói của Hoắc Thời Gia mang theo sự trầm ổn kiên định, khiến Hoắc Thời Anh cũng phải quay đầu lại nhìn tấm biển sừng sững uy nghiêm treo phía trên cửa phủ, dường như dưới ánh lửa nàng có thể nhìn thấy ông nội đang nhìn nàng mỉm cười tủm tỉm, nàng quay người lại cúi đầu khẽ đáp: “Muội hiểu.”
Cả hai anh em đều trầm mặc, bầu không khí phía trước cửa vương phủ trang nghiêm tĩnh lặng, đợi đến giờ Dậu ba khắc, cuối cùng từ phía xa cũng truyền đến tiếng vó ngựa, âm thanh dần dần trở nên dồn dập, ba mươi sáu kỵ binh xếp hàng chạy nước kiệu tiến lại gần, tiếng vó ngựa tuy có lộn xộn, nhưng không vội vã, mọi người bất giác đều ngẩng đầu lên ngóng về phía có âm thanh phát ra.
Tiếng vó ngựa giẫm lên con đường lát đá rầm rập rầm rập, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng các thân vệ binh mặc áo giáp đen quàng khăn đỏ ở chỗ rẽ đang túc tắc cưỡi ngựa đi tới, cùng với đó là tiếng va chạm của kim loại leng leng đập vào tầm nhìn của mọi người, Chu Thông dẫn theo một đám nô bộc quỳ xuống ngay trước bậc thềm, Hoắc Thời Gia cung tay lên quá đầu khom lưng cúi đầu hành lễ tham bái.
Duy chỉ có mình Hoắc Thời Anh là vẫn đứng đó sống lưng thẳng tắp, bốn đội chín hàng với Hoắc Chân ở chính giữa từ từ bước tới gần, hiển nhiên là rất đột ngột.
Các thân binh đi tới trước cửa phủ, sau đó ở giữa đột nhiên tách sang hai bên, để Hoắc Chân thúc ngựa đi thẳng đến bậc thềm, một loạt những âm thanh giòn tan của kim loại va vào nhau vang lên, ba mươi sáu thân binh cũng xuống ngựa theo Hoắc Chân.
Cả người Hoắc Chân mặc giáp vàng vẩy cá, đầu đội mũ sắt màu vàng xám, sắc mặt trắng nhợt nhạt, cánh môi không chút huyết sắc, khuôn mặt nhuốm màu bệnh tật, đầu tiên ông đi tới chỗ Hoắc Thời Anh sau đó nhếch miệng cười, đoạn bảo: “Anh, cha về rồi đây.”
Hai cha con người đứng trên thềm người đứng dưới thềm nhìn thẳng vào mắt nhau, Hoắc Chân mỉm cười tủm tỉm, Hoắc Thời Anh nhìn dáng vẻ của ông như vậy không biết tai sao lại nhớ đến ngày ấy lúc còn ở doanh trại Lô Long, Hoắc Chân cưỡi trên con ngựa cao lớn cũng cười hề hề rất vô lại nói với nàng rằng: “Thời Anh, đây là trận cuối cùng, đánh xong trận này cha mang con về nhà.”
Hốc mắt Hoắc Thời Anh có hơi nóng, giờ phút này ở ngay đây bọn họ thật sự đã trở về nhà rồi, Hoắc Chân bước lên thềm nhìn thấy Hoắc Thời Gia thì không cười nổi nữa.
“Cung nghênh phụ thân hồi phủ.” Hoắc Thời Gia khom lưng nói, Hoắc Chân duỗi tay ra đỡ chàng lên, dáng vẻ rất lúng túng, Hoắc Thời Anh nhìn ra ông sắp vò đầu bứt tóc mình đến nơi.
“Gần đây thân thể Thời Gia thế nào rồi?” Hoắc Chân gượng gạo hỏi thăm một câu.
Hoắc Thời Gia lại khom lưng đáp: “Thân thể con không có gì đáng ngại cả, ngược lại không biết thương thế của phụ thân thế nào rồi?”.
Hoắc Chân nhếch miệng, vỗ vỗ lên bả vai Hoắc Thời Gia không trả lời, đi vòng qua người chàng đi tới trước cửa lớn đột nhiên đứng lại dang hai tay ra, quát to: “Cởi giáp!”.
Hoắc Thời Anh biết ông lại sắp có trò gì mới đây, buồn cười nhìn ông, rất nhanh đã có người bước tới cởi áo tháo giáp cho Hoắc Chân, tấm áo giáp vừa được cởi ra khỏi người, ông liền vươn vai ưỡn ngực gào toáng lên: “Cởi giáp về quê thôi!” Gào rú xong quay đầu lại nhìn Hoắc Thời Anh toét miệng cười bảo: “Hôm nay ăn lẩu nhé.” Nhìn cảnh ấy cuối cùng Hoắc Thời Anh bật cười bất lực.
Hoắc Chân cởi áo tháo giáp trước cổng xong xuôi, lập tức được một đám người bu lấy bước vào trong nhà, lão thái thái ăn vận trang trọng nóng lòng chờ đợi ở Cẩm Hoa đường, con bé nha hoàn bị xua đến tiền viện nghe ngóng thiếu chút nữa thì gãy chân vì chạy đi chạy lại quá nhiều, đợi mãi cho đến khi chân của Hoắc Chân thật sự bước vào trong phòng, lão thái thái thấy bộ quan bào màu đỏ tươi ông mặc cũng không giấu nổi một mảng máu đỏ sậm ở trước ngực, liền thét lên một tiếng chói tai: “Con trai của ta!” Sau đó ôm chặt lấy Hoắc Chân bật khóc nức nở.
Lão thái thái gào khóc thê lương, khiến cả căn phòng lập tức trở nên rối loạn, có một người phụ nữ trung niên xinh đẹp dẫn theo một đám nha hoàn ɖú nuôi vây quanh hai người, mồm năm miệng mười hết lời khuyên nhủ, nhưng lão thái thái không nghe lọt tai lời của bất kỳ ai cứ ôm chặt lấy Hoắc Chân sống ch.ết không chịu buông tay bật khóc hu hu, khóc mãi khóc mãi rồi bắt đầu mắng cha của Hoắc Chân: “Hoắc Đổng Chấn, cả đời ông tận trung báo quốc, nên tôi để cho ông cả đời trấn thủ biên quan phu thê xa cách, đến cuối cùng lại còn kéo theo cả con trai tôi đến Tây Bắc cùng, lúc quay về được với tôi thì lại thành ra thế này, ông đang muốn tôi tuyệt hậu sao, ông là đồ không có lương tâm.” Lão thái thái khóc lóc than thở, trông cực kỳ bi thảm, chỉ là lời nói có phần hơi kỳ cục, Hoắc Chân muốn giãy ra khỏi vòng tay của mẹ mình, nhưng lão thái thái kiên quyết không buông lỏng, mà ông thì lại không dám giãy thật, cuối cùng lưng bị cúi gập xuống, đầu bị lão thái thái ôm chặt, khiến cho mồ hôi túa ra như tắm, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Bị đám đàn bà trong phòng giày vò ồn ào như chợ vỡ, lão thái thái khóc, người phụ nữ dẫn theo đám người hầu ɖú nuôi cũng khóc, tiếng khóc nức nở gần như sắp chọc thủng cả mái nhà luôn rồi, duy chỉ có một mình vương phi ngồi ở trên chiếc ghế thái sư ở trong góc phòng là không có động tĩnh gì, im lặng dửng dưng nhìn cảnh tượng trước mặt, Hoắc Thời Anh và Hoắc Thời Gia đi theo vào quét ánh mắt một vòng sau đó nhất trí cùng nhau cúi đầu thõng tay xuống tìm một chỗ đứng trong xó nhà, không ai nói với nhau câu nào.
Ồn ào có khi phải đến nửa khắc, Hoắc Chân bị đám đàn bà bu quanh cuối cùng cũng không thể chịu thêm được nữa, chỉ nghe thấy tiếng ông kêu lên thảm thiết giữa đám người: “Ôi trời ơi! Đau ch.ết con rồi.” Tiếng kêu của ông hệt như một liều thuốc tiên, tiếng khóc trong phòng lập tức nín bặt.
Tiếng gào khóc của lão thái thái tắt lịm, cúi đầu nhìn Hoắc Chân bị mình ôm chặt đến sắp ngạt thở, vội vàng nới lỏng tay ra, cuống quýt hỏi bằng giọng khàn khàn: “Con trai của ta, sao vậy? Mau đi tìm đại phu về xem bệnh.”
Hoắc Chân đứng thẳng người lên, hít vào một hơi thật sâu sau đó mới nói bằng vẻ bất lực: “Mẫu thân à, con không sao hết, người mau ngồi xuống đi, để con trai thỉnh an người được không? Đợi con trai hành lễ xong với người rồi, chúng ta sẽ đi ăn lẩu nhé.”
Lão thái thái nghe xong trở nên bối rối, lập tức có người dìu bà ngồi trở lại sập, Hoắc Chân lại quỳ xuống hành đại lễ thỉnh an vô cùng quy củ khuôn phép, lằng nhằng chán chê mê mỏi xong, căn phòng cũng coi như yên tĩnh hẳn đi, đợi đến khi Hoắc Chân đứng dậy rồi vương phi mới bước tới, chậm rãi nhún mình một cái nói: “Cung nghênh vương gia hồi phủ, thiếp xin thỉnh an người.”
Vẻ xấu hổ xẹt qua trên khuôn mặt của Hoắc Chân, ông liền vươn tay ra đỡ vương phi đứng lên: “Không cần đa lễ thế, mấy năm qua ta đã có lỗi với nàng rồi.” Giọng điệu của Hoắc Chân thật sự mang theo vẻ áy náy đầy chân thành, đáng tiếc, vương phi lại chỉ cười cười, sau đó xoay người đứng sang một bên, căn bản không hề tiếp lời ông.
Đợi đến khi tất cả đều đã ổn định chỗ ngồi, người hầu dâng trả lên cho bọn họ xong xuôi, người phụ nữ trung niên xinh đẹp đi qua đi lại chỉ trỏ sai phái hết người hầu này đến nha hoàn nọ, nghiễm nhiên tỏ vẻ như là một người vợ quán xuyến gia đình thứ thiệt, mọi người đều không ai nói gì, duy chỉ có mình Hoắc Chân nhìn được một lúc đột nhiên hỏi: “Ngươi là ai?”.
Cả căn phòng lập tức chìm trong im lặng, lão thái thái ngẩn người, số còn lại cúi đầu uống trà giả vờ như không nhìn thấy gì, người phụ nữ vốn dĩ đang cầm tách trà từ trên khay do người hầu bưng tới định dâng lên cho Hoắc Chân, thắt lưng đang xoay lập tức cứng đờ đợi đến khi xoay được cả mặt sang thì cả khuôn mặt là vẻ xấu hổ, giận dữ và khó xử, cảm giác như khuôn mặt đỏ bừng đó có thể nhỏ ra được cả máu, bà ta nhún mình một cái, ngửa mặt lên, trong đôi mắt ngân ngấn lệ, dáng vẻ vô cùng đáng thương: “Vương gia, thiếp là Yên Hồng.”
Hoắc Chân cau mày không mảy may có chút che dấu biểu cảm chán ghét của mình lại hỏi thêm câu nữa: “Yên Hồng là ai?”.
Người phụ nữ lúc vừa nãy vẫn còn vui vẻ hưng phấn giờ cúi gục đầu xuống thật sâu, Hoắc Chân cũng không cho bà ta đứng thẳng dậy, mà cầm lấy tách trà từ trong khay do người hầu mang tới ung dung chậm rãi cúi đầu uống một ngụm, cả căn phòng chìm trong im lặng không một ai đứng ra giải thích câu nào, bầu không khí căng cứng ấy kéo dài được một lúc, vương phi mới ở bên cạnh mở lời: “Nàng ta là em bảy, thiếp thứ bảy của ông, Triệu di nương.”
Lúc này Hoắc Chân mới đặt tách trà xuống, dựa vào lưng ghế nhìn người phụ nữ đang khuỵu gối kia đoạn nói: “Nếu đã là di nương, thì khi không triệu gọi ngươi ở đây làm gì?”.
Người phụ nữ tên Yên Hồng kia ấp úng nói: “Thiếp đến hầu hạ lão thái thái.”
Hoắc Chân cười khẩy: “Có vương phi ở đây, ngươi lại giọng khách át giọng chủ, vừa nãy lúc ta đi vào, thấy ngươi sai đông chỉ tây ta còn tưởng ba năm ta không về nhà, vợ ta đổi thành người khác rồi chứ.”
Bầu không khí trong phòng lập tức như bị một lớp chăn bông đè lên, trong nháy mắt trở nên nặng nề hẳn, lão thái thái ngồi ở phía trên ho khan một tiếng, Hoắc Chân thì không có động thái nào, chỉ nhìn chằm chằm Yên Hồng, Hoắc Thời Anh và Hoắc Thời Gia đưa mắt nhìn nhau sau đó đồng loạt cúi đầu nhìn hai tay đang đặt ở trên đùi, cuối cùng vẫn là vương phi lên tiếng giải vây, bà nói với Yên Hồng: “Yên Hồng muội muội, muội cùng vất vả rồi, về nghỉ ngơi trước đi.”
Yên Hồng lại nhún mình một cái, lảo đảo đứng dậy, loạng choạng đi ra khỏi phòng, đến lúc ấy Hoắc Chân mới lặng lẽ bưng tách trà lên uống thêm ngụm nữa, coi như chuyện này đến đây là giải quyết xong.
Tối hôm đó phủ Dụ vương mở tiệc, trên ngực của Hoắc Chân bị thương, dọc đường bôn ba quay về vốn dĩ đã không được chăm sóc tốt rồi, lại cộng thêm việc hôm nay phải mặc nguyên cả bộ áo giáp vào diện thánh, giày vò hành hạ một hồi khiến miệng vết thương rách ra, theo lý thì nên tĩnh dưỡng cẩn thận, nhưng không biết ông lại nghĩ ra được ý tưởng điên rồ gì, cứ nhất quyết đòi tối nay ăn lẩu, vì thế Dụ vương mở một bữa tiệc lẩu vào một tối tháng Sáu nóng chảy mỡ.
Tiệc tối được bày biện ở phòng khách trong sân của vương phủ, Cung thị đẫn Nghi Ca tới tham kiến Hoắc Chân, các chủ tử trong phủ cũng tề tựu về đông đủ, chia ra làm hai bàn, một bàn nam, một bàn nữ, Hoắc Thời Anh được phân về ngồi cùng bàn với lão thái thái, vương phi và Cung thị, tổ tôn Hoắc Chân và Hoắc Thời Gia, Nghi Ca ngồi một bàn.
Trên bàn ăn là một nổi lẩu bọ cạp cừu của Tây Bắc, bên trong nồi tràn ngập sắc đỏ rực rỡ bốc hơi nóng nghi ngút, đám đàn bà con gái đều không dám gắp thức ăn, nên lão thái thái và vương phi lại sai người mang cháo tổ yến, và các món xào, rất vừa miệng lên, Hoắc Chân chỉ qua kính lão thái thái một chén rượu thôi mà bà đã thấy vô cùng sung sướng rồi, nhưng vừa nhìn thấy Hoắc Thời Anh ngồi ở ngay trước mặt mình thì đã thấy trong người không thoải mái, niềm sung sướng vơi đi không ít.
Hôm nay tâm tình của Hoắc Chân phấn khích không giống ngày thường, xa cách người nhà nhiều năm, bất luận là thế nào thì đều sẽ có chút xa lạ, duy chỉ có một mình ông là cảm xúc dạt dào, ngồi trong sân uống hết chén này đến chén khác với ánh trăng trên đầu, Hoắc Thời Gia ngồi ở bên cạnh cũng uống cùng với ông vài chén, nhưng từ đầu đến cuối cả hai không ai nói với nhau câu nào. Bầu không khí trên bàn ăn không được rôm rả cho lắm, sự trở về của Hoắc Chân dường như không mang lại bao nhiêu niềm vui cho mọi người trong nhà.
Chỉ có Hoắc Thời Anh nhìn hiểu được nỗi bi thương bên trong dáng vẻ độc ẩm dưới ánh trăng của Hoắc Chân, loại bi thương này là thứ cảm xúc mà mọi quân nhân khi đã trải qua sinh tử, chém giết, bảo vệ, thành toàn và đạo nghĩa chốn biên quan đều có thể nhìn hiểu được.
Uống được một lúc, Hoắc Chân đột nhiên đập bàn hét toáng lên: “Thời Anh, qua đây uống với vị cha già này của con một chén mau.”
Moi người bị dọa cho giật nảy mình, mỗi mình Hoắc Thời Anh là mặt không biến sắc, cầm một chén rượu đi sang chỗ ông, không nói không rằng ngồi luôn xuống bên cạnh, Hoắc Chân nhấc bình rượu lên rót cho nàng một chén nói: “Uống đi.”
Sắc mặt lão thái thái vô cùng khó chịu, nhưng nén nhịn không nói ra, vương phi, Hoắc Thời Gia, Cung thị đều im lặng nhìn bọn họ, hai người con một chén cha một chén, không ai khuyên nhủ ai hết, sau đó Hoắc Chân uống say, cầm chén rượu rống lên một tiếng dưới ánh trăng: “Về nhà rồi.” Cũng không biết là đang rống cho ai nghe nữa.
Cảnh tượng ấy cứ kéo dài mãi đến canh hai, Nghi Ca không thể chịu đựng thêm được nữa nên về đi ngủ, lão thái thái ngồi không chẳng có gì thú vị nên cũng đi về, vương phi lặng lẽ ngồi nhìn hai người bọn họ, thần thái bớt đi đôi phần dửng dưng, cảm xúc trong đáy mắt nhiều thêm đôi phần phức tạp không sao nói rõ được.
Hoắc Chân bị thương lại uống rượu thực ra là điều đại kỵ, nhưng bên ngoài sân đã có thái y chờ hầu rồi, thấy không khí bên trong phòng khách lạnh lẽo đìu hiu, về sau Chu Thông bèn rón ra rón rén đi tới ghé vào tai Hoắc Thời Gia nói nhỏ: “Thế tử, vương gia đang bị thương, ngày mai trong cung còn có đại yến nữa, cậu xem có nên tan tiệc không?”.
Hoắc Thời Gia quay đầu nhìn về phía hai cha con đang ngồi đối diện nhau kia, giơ tay che miệng nói khẽ: “Cứ để cho bọn họ uống.” Chu Thông nghe xong không dám khuyên thêm nữa, đang định khom người lui ra, thì đúng vào lúc xoay người một thằng hầu bé hớt hơ hớt hải chạy vào miệng thở hồng hộc.
“Có người trong cung tới truyền ý chỉ của thái hậu ạ.” Chỉ một câu mà phá vỡ bầu không khí ngột ngạt lạnh lẽo trong phòng khách.