Chương 44

Trước cổng lớn của hoàng cung hôm nay xe ngựa ồn ào đông đúc, các quan viên từ tam phẩm trở nên đều cùng gia quyến vào cung tham dự yến tiệc, người của Hoắc gia chia tay nhau trước cửa Ý Chương, Hoắc Chân xuống ngựa nhìn Hoắc Thời Anh xong lông mày cứ nhíu lại suốt, hôm nay Hoắc Thời Anh mặc bộ váy kiểu thiếu nữ màu xanh lục nhạt, chiếc trâm vàng cài đầu điểm xuyết thêm một con khổng tước cũng bằng vàng, cách ăn vận trang điểm rất hợp quy củ, nhưng màu sắc váy áo nhạt quá, không át được khí thế toát ra từ đường nét khuôn mặt nàng, cũng không biết trong đầu Hoắc Chân đang nghĩ gì, hết ngắm trái rồi ngắm phải với vẻ mặt rất cổ quái, rồi lại nhìn một lượt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, cuối cùng rầu rĩ quay người bước đi.


Hoắc Thời Anh biết Hoắc Chân đang nghĩ gì, trong đầu của ông hình tượng của Hoắc Thời Anh không nên thế này, ông cảm thấy con gái của mình phải tỏa hào quang rực rỡ vạn trượng, hơn nữa rõ ràng Hoắc Thời Anh rất xinh, nhưng sao cứ thấy gượng gạo không quen thế nào ấy, khổ nỗi chuyện ăn mặc trang điểm của đàn bà con gái ông không tiện xen vào, vì thế mới cảm thấy hơi thất vọng lại có chút rầu rĩ.


Ngay cả Cung thị, hôm nay trước lúc ra khỏi cửa cũng vô cùng háo hức chạy tới muốn ngắm nàng một cái, kết quả cũng thất vọng ra về, Hoắc Thời Anh cũng hiểu được phần nào rằng, đối với phụ nữ mà nói váy áo chính là chiến bào của họ, nhưng nàng không định đánh trận ở đây, chiến trường của nàng cũng không phải là hậu cung, nên nàng mới không quan tâm đến chuyện đó.


Lúc nhóm của Hoắc Thời Anh tới, người đã đứng chật kín nội đình, gia quyến của các quan viên và công khanh rất đông, không phải ai cũng có tư cách vào nội điện và có chỗ ngồi tham dự.


Nhà họ Hoắc là tước vương hầu, trước giờ địa vị tôn quý, cung nữ dẫn bọn họ đi thẳng vào chái điện, trong chái điện đã có người ngồi sẵn, liếc mặt nhìn thử thì những người có thể ngồi ở đây toàn là những lão phu nhân tóc hoa râm, tầm hơn sáu mươi, lão thái thái được sắp xếp ngồi trên ghế thái sư, vương phi cũng ngồi ở vị trí ngay phía dưới bà, Cung thị và Hoắc Thời Anh không có chỗ ngồi, nên cùng nhau đứng phía sau các bậc trưởng bối, chuẩn bị sẵn sàng hầu hạ bất cứ lúc nào.


Bên trong điện rộng rãi và trống trải, thỉnh thoảng lại có cơn gió khẽ thổi qua, nên cũng không đến mức ngột ngạt lắm, chính giữa là chín cái đỉnh, hương bay ra lượn lờ vấn vít, tỏa ra mùi tử đàn nhàn nhạt, ngoài trừ màn hành lễ chào hỏi nhau lúc mới bắt đầu ra, thì trong điện im phăng phắc không một tiếng động, có thể vào được đây đều là những người đức cao vọng trọng, nên không có ai thì thầm lén nói chuyện riêng với nhau cả.


available on google playdownload on app store


Đứng im lặng nửa khắc, thì bên ngoài đột nhiên vang lên những tiếng xôn xao, có một thái giám với chất giọng the thé thông báo: “Trưởng công chúa Trường Lạc giá đáo!”.


Mọi người đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy cánh phụ nữ đang tập trung ở giữa sảnh tách ra hai bên nhường đường, tất cả đều khuỵu gối cúi đầu hành lễ, một lúc sau, người phụ nữ buổi chiều vẫn còn cùng nàng cười cười nói nói, giờ khoác trên người áo choàng màu đỏ đậm đính hạt vàng, váy dài xếp nếp rủ chấm đất, trâm phượng bằng vàng cài trên đầu phát ra ánh sáng lấp lánh, nàng ta ngẩng cao đầu sải bước, ánh mắt thẳng tắp bước đi đầy kiêu ngạo.


Đây chính là khí thế của trưởng công chúa một nước, toàn thiên hạ chỉ có một mình nàng ta có thể ngẩng cao đầu sải bước, phong thái cao sang kiêu kỳ như thế mà thôi, nàng ta lúc này tuyệt đẹp, hào quang ánh sáng tỏa ra vạn trượng đích thực, một vẻ đẹp lấn át hết cả mọi thứ xung quanh, ánh mắt Hoắc Thời Anh mang theo vẻ tán thưởng dõi nhìn theo cho đến khi bóng dáng nàng ta biến mất bên trong cửa lớn chính điện.


Lại qua thêm nửa khắc nữa, có một tiểu thái giám chạy đến chái điện, đứng ở trước cửa vung phất trần cất giọng chói tai nói: “Tuyên! Thập nhất quận chúa của phủ Dụ vương, vào yến kiến!”.


Khi tiểu thái giám kéo dài giọng chia câu tuyên gọi làm ba lần ngắt kết thúc, Hoắc Thời Anh lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, Hoắc Thời Anh bước ra, hành lễ cáo lui với hai vị trưởng bối xong, tiến thẳng ra cửa, đi theo tiểu thái giám, rời khỏi chái điện, vòng qua hành lang gấp khúc, dù Hoắc Thời Anh đột nhiên phải hứng chịu một loạt những cái nhìn chằm chằm của tất cả mọi người trong phòng, nhưng bờ vai chắc chắn, eo lưng vững vàng, bước đi trầm ổn, ánh mắt bình thản, chỉ là sải chân có hơi rộng, tuy rằng không đến mức hùng dũng như rồng như hổ nhưng cũng không được mềm mại yêu kiều như các cô gái bình thường khác, thành ra có hơi lạc điệu với bộ váy áo thiếu nữ nàng đang mặc trên người.


Đi tới cửa lớn của chính điện liền có một người phụ nữ mặc trang phục trong cung ra đón, bà ta cúi người hành lễ mở miệng hỏi thăm: “Tướng quân, lâu rồi không gặp cô vẫn khỏe chứ?”.


Nhìn thấy bà ta Hoắc Thời Anh liền ngây người, hóa ra người đó chính là Cao ma ma, nàng không ngờ bà lại là người của cung của thái hậu, vẻ kinh dị chỉ xẹt qua đáy mắt của nàng rồi biến mất rất nhanh, Hoắc Thời Anh cũng khách khí đáp lại bà: “Chào Cao ma ma.”


Cao ma ma quét ánh mắt nhìn Hoắc Thời Anh một lượt từ trên xuống dưới, tủm tỉm cười ấm áp nói: “Mời quận chúa đi theo ta.”


Hoắc Thời Anh cũng không nhiều lời, đi theo Cao ma ma vào trong điện, trong phòng có hai chái sảnh, không gian rộng rãi, sàn nhà được trải một lớp thảm nhung dày, cứ năm bước lại có một cung nữ đứng cúi đầu, dọc đường đi tuyệt nhiên không có một tiếng động.


Xuyên qua chái sảnh, tới trước một cánh cửa hình mái vòm, ngăn cách trong ngoài là tấm rèm bằng thủy tinh, có thể nhìn thấy loáng thoáng bóng người bên trong, Cao ma ma ra hiệu cho Hoắc Thời Anh tạm thời dừng bước, còn mình thì vén rèm đi vào, chỉ thoáng chốc, bên trong vang lên giọng nói: “Mau gọi vào đi.”


Cao ma ma lại đi ra, nghiêng người nhường đường cho nàng, sau đó đích thân vén rèm, đưa tay ra mời Hoắc Thời Anh, đặt chân vào bên trong rồi mới thấy, bên trong được trang trí toàn bằng những gam màu sang trọng như đỏ sậm hoặc vàng kim, ở vị trí chính đông kê một cái sập lớn bằng gỗ tử đàn, một người phụ nữ trung niên và trưởng công chúa ngồi ở hai bên trái phải sập, bốn thiếu nữ phục sức theo lối trong cung đang phe phẩy quạt đứng phía sau, trưởng công chúa và thái hậu đều nhìn về phía Hoắc Thời Anh, khuôn mặt người trước đang tủm tỉm cười, ánh mắt của người sau mang đầy vẻ hiếu kỳ.


Hoắc Thời Anh chậm rãi bước tới, cung kính quỳ xuống hành lễ: “Hoắc Thời Anh tham kiến thái hậu, trưởng công chúa.”


Phía trên lặng ngắt như tờ, Hoắc Thời Anh vẫn quỳ vững chãi dưới sàn, đầu hơi cúi xuống, trong một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, người phụ nữ mặc y phục bằng gấm đội mũ phượng ngồi ở trên, chăm chú quan sát nàng hồi lâu, sau đó quay đầu sang đưa mắt ra hiệu với trưởng công chúa ngồi cạnh, hơi hơi gật đầu, sau đó lại quay lại nói: “Thời Anh, đứng lên đi, bước gần lên đây để ai gia ngắm xem.”


Giọng nói của bà ôn hòa, chất giọng thấp mang theo một loại dịu dàng trời sinh, Hoắc Thời Anh đứng dậy ngẩng đầu lên chậm rãi bước tới, thái hậu trông không nhiều tuổi lắm, còn cách một quãng xa với cái gọi là già nua lão hóa, nhưng bên tóc mai lại hơi bạc, khóe mắt và khóe môi đã hằn dấu vết của năm tháng, nhìn từ tướng mạo thì có thể thấy bà là một người hòa nhã, đôi mắt hàng mày hài hòa, hơn thế còn toát lên vẻ phúc hậu, khuôn mặt tròn đầy căng bóng, ánh mắt cũng không hề sắc sảo. Lúc còn trẻ chắc chắn bà là một cô gái tuyệt đẹp, trong đôi con ngươi sáng rõ hiện giờ vẫn còn phảng phất mang theo vẻ long lanh mơ màng. Thật ra trưởng công chúa chẳng giống bà một chút nào, nàng ta cao gầy, ngũ quan rõ ràng đậm nét, khí chất tươi sáng, còn thái hậu thời con gái chắc chắn sẽ giống những mỹ nữ Giang Nam điển hình dịu dàng yếu đuối như nước.


Thái hậu kéo hai tay Hoắc Thời Anh lại gần, tỉ mỉ quan sát nàng từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, sau đó bà ngẩng đầu lên cười híp mắt nói với Hoắc Thời Anh: “Con bé này, lẽ nào phủ Dụ vương của các ngươi vẫn còn đối xử thờ ơ với ngươi thế à, ai mặc bộ váy này cho ngươi vậy?”.


Hoắc Thời Anh cúi đầu thành thật thưa: “Là váy áo của công chúa cho tiểu nữ mặc.”


Thái hậu và công chúa đưa mắt nhìn nhau rồi bật cười, cười xong thái hậu mới quay đầu lại nhìn Hoắc Thời Anh: “Bộ váy áo này không át nổi khí chất của con bé, tướng mạo rõ là xinh xắn vậy mà ăn mặc chẳng ra sao cả.”


Trưởng công chúa cười đặt chén trà xuống nói: “Sao con lại không biết chứ, lần đầu tiên gặp muội ấy con đã nhìn ra rồi, số mệnh của muội ấy hoặc là cây hoang cỏ dại, hoặc là phú quý tột bậc, những thứ bình thường đều không thể che lấp được. Bình thường muội ấy xã giao ở bên ngoài trong dáng vẻ con trai, nên trong nhà không ai nghĩ tới chuyện chuẩn bị váy áo con gái cho muội ấy, đến sát giờ con chợt nhớ ra mới mang mấy bộ váy áo cất dưới đáy hòm cho muội ấy mặc tạm.”


Thái hậu gật đầu: “Nghe nói sức khỏe của Dụ vương phi trước giờ đều không được tốt, phu nhân của thế tử lại còn trẻ, có những chuyện khó lo toan chu đáo được, con phải quan tâm nhiều vào.”


Trưởng công chúa chỉ cười không đáp, thái hậu ngắm nàng thêm một lúc nữa, cũng không hỏi han gì, quay qua quay lại suốt nhưng từ đầu đến cuối không hề bỏ tay Hoắc Thời Anh ra, ngược lại còn nâng tay nàng lên gần mắt, lật qua lật lại xem tỉ mỉ, sau đó thở dài buông một câu: “Đúng là chẳng dễ dàng gì.”


Thái hậu kéo Hoắc Thời Anh lại ngồi bên cạnh mình, xoay người qua nói chuyện với nàng: “Tuy rằng suốt nửa đời ta ở trong cung, nhưng ta hiểu cả, thuở nhỏ gia phụ từng làm Tri châu ở Thanh Châu, ta đã từng nhìn thấy hải tặc giết người, cánh đàn ông đều sợ đến tiểu ra quần.” Thái hậu vỗ vỗ lên mu bàn tay Hoắc Thời Anh: “Ta biết, con gái làm những chuyện này, không phải chỉ một hai câu không dễ dàng là có thể nói rõ ràng được.”


Thái hậu có hơi dài dòng lan man giống như những người phụ nữ bình thường khác, nhưng Hoắc Thời Anh biết một người phụ nữ ở lâu trong thâm cung có thể bảo vệ được cho tất cả những đứa con của mình đều bình an trưởng thành, cuối cùng lại còn đưa được con trai cả của mình ngồi lên hoàng vị thì tuyệt đối không phải là một người phụ nữ tầm thường, con người ta có rất nhiều bộ mặt, đôi khi bộ mặt chúng ta thấy hiện giờ chẳng qua là bộ mặt họ muốn cho chúng ta thấy mà thôi, những thứ ấy thật ra đều là hư ảo rất dễ vỡ, vì thế nàng cũng chỉ mỉm cười thản nhiên, đáp trả lịch sự chứ tuyệt nhiên không nhiều lời.


Cuối cùng thái hậu dùng một câu: “Con bé này rất tốt.” làm câu miêu tả cuối cùng, và cũng là câu kết thúc chốt lại cho buổi gặp mặt lần này.


Hoắc Thời Anh được đưa đến tận chính điện, tình hình bên trong quả nhiên thoắt cái thay đổi khác hẳn, trưởng công chúa dõi mắt nhìn theo Hoắc Thời Anh đi ra khỏi phòng, sau đó quay qua hỏi: “Thế nào ạ?”.


Thái hậu bưng chén trà lên chiêu một ngụm, sau đó chậm rãi đáp: “Đúng là giống như những gì con đã kể, một cô gái rất đặc biệt.”
Công chúa đặt chén trà xuống mỉm cười bông đùa: “Ồ? Người mới gặp có một lát đã có thể nhìn ra được rồi sao?”.


Thái hậu nhếch miệng cười khẩy, khuôn mặt tròn đầy xuất hiện một thoáng thâm sâu: “Những cái khác thì không nói nhưng lúc con bé đó bước vào đây, bên dưới tuy có váy lót, nhưng con bé lại quen tác phong hành xử của đàn ông, khi đi sải chân rất rộng, dù vậy vai chắc, eo vững, dù chưa có ai dạy cho con bé quy tắc đi lại đứng ngồi, khiến cho dáng vẻ có phần dở nam dở nữ, nhưng trong phạm vi nhất định nó tự tạo quy tắc riêng cho mình, suốt dọc đường đi không buồn không vui, không để những ngoại vật tác động đến cảm xúc của bản thân, ngoài mềm trong cứng, có phong phạm của bậc quân tử, dù là con gái, lại đang mặc váy, nhưng vẫn cứ là một sát tướng. Ha ha…” Nói đến đây thái hậu đột nhiên bật cười.


Trưởng công chúa cũng tủm tỉm cười, sau đó cúi đầu trầm tư, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên nói: “Hàm Chương, đệ ấy…”


Ánh mắt thái hậu lập tức xẹt qua một tia sắc nhọn, giơ tay lên chặt đứt những lời nàng ta định nói: “Tuy người ta thường nói hoàng gia vô tình, nhưng chỉ cần bàn tay này của ta không mở tờ giấy đó ra, thì không một ai được nhắc đến chuyện này nữa, Hoàng thượng… không phải là người bạc tình bạc nghĩa, chỉ cần Trinh Tĩnh còn một hơi thở, bất kể nó có ra sao, thì không ai có thể mưu tính chuyện này.”


Giọng nói của thái hậu rất nghiêm khắc, đến phút cuối còn đứng bật dậy nhìn trưởng công chúa bằng ánh mắt phẫn nộ, sau một lúc lâu bà buông ra lời cảnh cáo cuối cùng: “Dù tình cảm vợ chồng các con hòa thuận, Thời Hạo cũng là một người có bản lĩnh nhưng cánh tay của con không thể vươn ra quá xa như vậy được. Gia đình con là nhà, nơi đây cũng là nhà, hoàng gia cũng là nhà.”


Trưởng công chúa rất ít khi bị mẫu hậu mình giáo huấn nghiêm khắc như vậy, cúi đầu mân mê miệng chén trà không nói năng gì, thái hậu nhìn nàng một thoáng cuối cùng giọng nói cũng trở nên hòa hoãn đi nhiều: “Chuyện của bọn chúng hãy để tự bọn chúng nghiền ngẫm, suy cho cùng mọi việc trên đời đều cần có cơ duyên.”


Trưởng công chúa cúi đầu trầm mặc, đến lúc ngẩng đầu lên nhìn, thì thái hậu chỉ để lại cho nàng bóng lưng của bà, cô độc kiêu ngạo mà tịch mịch cô liêu, bà là người phụ nữ mà cả cuộc đời này không được nhận đủ thứ tình yêu một lòng một dạ, nên bà không hiểu được lòng ngưỡng mộ khi thấy người khác cả một đời chỉ yêu một người đến tận đầu bạc răng long, và thứ tình yêu kề vai sát cánh bên nhau trong cơn hoạn nạn, nhưng bà thực sự là một người phụ nữ lương thiện và bao dung, luôn đặt sự hòa thuận vững chắc của gia tộc lên đầu, hơn thế những chuyện thế này bà cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn mà thôi, đúng là cần có cơ duyên thật, vì thế nàng cũng không nói gì thêm, phủi phủi tay đứng lên nói: “Mẫu thân, phải thay y phục thôi.”


Bên này Hoắc Thời Anh đã về đến chái điện, lại đứng đờ ra hồi lâu, đến khi sắp đến giờ Tuất, cuối cùng cửa lớn của chính điện cũng được mở ra, thái hậu trong bộ lễ phục, đầu đội mũ phượng bước vào tiếp nhận lễ tham bái của tất cả các bậc phu nhân có trong phòng, sau khi xong việc mọi người lại cùng di giá đến vườn Vạn Thọ, buổi tiệc tối trong cung được tổ chức ở đây.


Trong vườn Vạn Thọ, hải đường đua nhau khoe sắc, ánh lửa từ những chiếc đèn lồng trong cung soi sáng khắp mọi nơi, vị trí ngồi của Hoắc gia được bố trí không xa lắm, Hoắc Thời Anh cũng không nhận được sự chăm sóc đặc biệt nào, nàng ngồi theo thứ tự cùng với lão thái thái và vương phi, trước khi buổi tiệc chuẩn bị bắt đầu, thì có tiếng thái giám chói tai vang lên: “Hoàng hậu giá đáo.” Sau đó một người phụ nữ được rất đông thị nữ vây xung quanh chậm rãi bước vào.


Mọi người lại đứng dậy quỳ xuống hành lễ, sau một thoáng bên trên truyền xuống giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Bình thân.”


Hoắc Thời Anh đứng lên theo mọi người, chỉ thấy cách đó hơn ba trượng, một người phụ nữ ăn mặc trang điểm toát lên vẻ quyền quý đang hơi nhún mình hành lễ với thái hậu, sau màn chào hỏi, nàng ta xoay người lại, khuôn mặt khi đối diện với đám đông lạnh lùng mà trang trọng phất tay ra hiệu cho mọi người ngồi vào bàn tiệc, đó là một người phụ nữ yêu kiều mong manh, trên đầu đội mũ phượng nặng nề, vai hẹp, eo thon, thân hình nhỏ bé, khuôn mặt thon gọn chỉ lớn bằng cỡ bàn tay được trang điểm bằng lớp phấn son dày và đậm khiến cho toàn bộ khuôn mặt toát lên vẻ hoàn mỹ thậm chí có thể nói là diễm lệ, nhưng lại không nhìn ra được đường nét ngũ quan thật, thần thái lạnh lùng mà trang nghiêm, nàng ta chính là mẫu nghi thiên hạ, hoàng hậu một nước.


Các bậc quyền cao chức trọng xưa nay mời khách đều chú trọng nội dung hơn cả, nếu người đứng đầu quan tâm thân thiết hỏi thăm ai thì người đó phải đứng dậy quỳ xuống hành lễ tạ ơn, càng đừng nói đến việc mời rượu chúc mừng, ăn được miếng cơm lại phải đứng dậy, dập đầu, ngồi xuống rồi lại xoay vòng màn giày vò ấy quả thực là chuyện vô cùng khổ sở.


Bữa tiệc diễn ra được nửa chừng, thì hoàng hậu thân thể không khỏe, lên đứng dậy tạ lỗi với thái hậu xin được cáo lui, thái hậu cũng rất khoan dung ân chuẩn cho nàng ta rời khỏi bữa tiệc, tất cả các nội mệnh phụ đều đồng loạt đứng lên quỳ xuống tiễn nàng ta, lại thêm một màn hành xác nữa.


Hoắc Thời Anh căn bản chẳng ăn được mấy, gắp qua quýt vài miếng cũng chẳng cảm nhận được mùi vị ngon dở ra sao, đang thầm ai oán khổ sở, thì đột nhiên có một thị nữ từ đằng sau đi tới, đầu tiên nàng ta khuỵu gối hành lễ với nàng sau đó nói: “Hoàng hậu có lời mời Thập nhất quận chúa tới cung Ung Hòa một chuyến.”






Truyện liên quan