Chương 26: Triển lăng yến
Mấy người Long Thiên Tài đi xuôi dòng, khi đến Lạc Dương thì trời đã tối. Ở đây rất náo nhiệt, thỉnh thoảng trên mặt nước còn có mấy chiếc đèn hoa đăng lập lờ trôi. Đèn ***g hai bên bờ sông được treo cao, đèn đuốc sáng trưng, tựa hồ còn có chợ đêm gần đó.
Long Thiên Tài và Vân Nhàn vừa nhìn thấy cảnh này, mệt nhọc cả đường đi lập tức tan thành sương khói, hai mắt sáng như tuyết, hận không thể lập tức đi lên.
Tiêu Sùng thấy bọn họ đứng không nhúc nhích ở đầu thuyền, liền kinh ngạc đi lên liếc mắt một cái, thấy hai người này đều nước mắt đầm đìa nhìn vào bến tầu, thì khóe miệng co giật: “… Không đến mức đó chứ?”
Long Thiên Tài lau đôi mắt ngấn lệ: “Ngươi thì biết cái gì?” Vừa tỉnh lại đã bị nhốt trong phủ tướng quân, sau đó thì bị ép buộc phải tới biên quan, thành lớn duy nhất hắn được nhìn thấy là thành Trường An, nhưng lần đó lại chỉ vì một chén rượu mà hôn mê, nên cảm thấy mất mặt vô cùng, vội vàng chạy mất. Tính đến thời điểm này, đây là thành lớn thứ hai mà hắn được đặt chân tới.
Tiêu Sùng nghĩ thầm, từ nhỏ tới lớn tiểu vương gia đều ở trong hoàng cung, có xúc động cũng là bình thường, liền nhìn về phía tổ tông còn lại, hơi bất đắc dĩ: “Thế còn ngươi thì lại vì sao?”
Vân Nhàn cũng lau đôi mắt ngấn lệ: “Ngươi thì biết cái gì? Chua xót trong lòng ta có viết ba năm cũng không hết…”
“…”
Thuyền lớn chậm rãi cập bờ, Long Thiên Tài lôi kéo Vân Nhàn đi lên trước, thấp giọng hỏi: “Ngươi cũng chưa nhìn thấy những thứ như thế này bao giờ à?”
Vân Nhàn gật đầu: “Lần đầu tiên là thành Trường An, kết quả ngươi…”
“… Ngoan, dừng lại ở đây được rồi.”
“Ừm.”
“Ý của ta là ngươi ở Cổ Thục một năm mà cũng không nhìn thấy sao?”
“Không, ta chỉ tới rất nhiều nhà tù thôi…” Vân Nhàn tội nghiệp nói, “Sau đó thân phận của ta lại đổi thành tù nhân trốn trại, rồi bị người ta bắt nhốt lại, cuối cùng thì tới Bắc Mạc chăn dê…”
“Này? Chờ một chút,” Long Thiên Tài quay đầu nhìn cậu, “Ngươi bị người ta bắt nhốt lại, người ta đó là ai?”
“…” Vẻ mặt Vân Nhàn thuần khiết, nháy mắt mấy cái, “Ta vừa nói vậy à?”
Long Thiên Tài mắt điếc tai ngơ: “Có phải là nam nhân của ngươi không?”
“…”
Long Thiên Tài sờ sờ đầu cậu, đồng tình nói: “Đáng thương quá.”
“…”
Cô tướng quân chờ người cầm hành lý tới: “Đi thôi, tìm một nhà trọ trước đã, sau đó hãy đi chơi.”
Long Thiên Tài đáp lời, chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên đoàn người xôn xao, có người kêu lớn: “Hồng Hương lâu, là thuyền của Hồng Hương lâu, các nàng đã về rồi! Ta nghe nói hôm nay Phương Nhi cô nương cũng ở trên thuyền!”
“Thật không? Là đầu bài của Hồng Hương lâu đó, muốn được nhìn thấy một lần quá đi!”
Long Thiên Tài và Vân Nhàn liền cùng nhau nhanh chóng chạy đi xem, chỉ thấy một chiếc thuyền hoa chậm rãi cập bờ, mơ hồ nhìn thấy vài bóng người thấp thoáng. Hai người lập tức kêu “Ái chà” một tiếng.
“…” Cô tướng quân bày vẻ mặt than kéo tiểu vương gia lại: “Đi thôi, đến nhà trọ.”
Hai mắt Long Thiên Tài phát sáng: “Chờ một chút, một chút thôi.”
Cô tướng quân mắt điếc tai ngơ, ôm lấy tiểu vương gia rồi nói với Tiêu Sùng: “Trông chừng Vân Nhàn.”
Long Thiên Tài thấy y định ôm mình rời đi, vội vàng kéo áo y, hai mắt đẫm lệ lưng tròng: “Ta chỉ liếc một cái thôi, ngươi ôm ta để ta nhìn cũng được, ta còn không biết nữ nhân trông như thế nào, thật mà, để ta nhìn một cái thôi mà.”
“…” Cô tướng quân nói, “Tự ngươi có tin được không?”
“Tin được.”
“…”
Long Thiên Tài thấy y cam chịu thì vươn cổ nhìn tiếp. Vì vậy, Cô tướng quân lại bày vẻ mặt than, ôm chặt vương gia cho hắn nhìn kỹ nữ. Không ngờ y lại có cái ngày này.
Vân Nhàn nghiêng đầu: “Ca, ngươi vô sỉ quá.”
“Không cần ngươi quản ta.”
Rất nhanh, mỹ nhân trên thuyền hoa đã đi tới. Long Thiên Tài cố sức vươn cổ, rồi lại “ô” một tiếng. Cô tướng quân liền xoay người đi, tiểu vương gia phản kháng: “Này!”
“Ngươi liếc xong rồi mà.”
“…”
Vân Nhàn nghiêng đầu, cười tủm tỉm định nói đáng đời, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy một người quen thuộc đi từ trên thuyền hoa xuống. Trong nháy mắt, cả người cậu cứng lại, giọng nói bén nhọn: “ Không… Điều này không thể… Không thể nào…”
Tiêu Sùng khép cây quạt lại kêu “ba” một tiếng, đưa tay khua trước mặt cậu: “Ngươi nhìn thấy quỷ à?”
Vân Nhàn giữ chặt tay hắn, quay đầu bỏ chạy: “Mẹ nó, còn nghiêm trọng hơn gặp quỷ nhiều a a a!!!!”
Tiêu Sùng không rõ chuyện gì, nên đành phải cùng cậu đuổi theo Cô tướng quân.
Xung quanh thuyền hoa đều là người, tiếng hô không ngừng vang lên. Triển Lăng Yến chậm rãi đi trên bờ, thấp giọng hỏi: “Đã phái người đi theo chưa?”
“Đã phái ra rồi,” thủ hạ đứng sau gật đầu, dừng lại một chút rồi chần chờ nói: “Thiếu gia, lúc nãy Vân thiếu gia… thấy ngài rồi…”
“Ta biết,” Triển Lăng Yến mỉm cười, thấp giọng, “Không sao đâu, cậu ấy không chạy thoát được.” Y đi theo con đường phía trước, một lát sau thì xuất hiện mấy người đi ra từ con ngõ hẻm: “Thiếu gia.”
Triển Lăng Yến ừ một tiếng: “Giải quyết xong đám người tên họ Hướng kia phái tới chưa?”
Người nọ đáp lời, trầm mặc một chút rồi hỏi: “Thiếu gia, chúng ta có cần phái người…”
“Không thể giết tên họ Hướng đó được, không phải tự nhiên mà gã đấu với chúng ta lâu như vậy mà không bỏ cuộc,” Triển Lăng Yến chậm rãi đi, “Nhưng cho dù như vậy, ta cũng không thể để gã ung dung tự đắc được. Nghe nói lần này muội muội của gã cũng cùng tới Thánh Hoa à?”
“Vâng.”
Triển Lăng Yến liền híp mắt, che khuất những tính toán bên trong: “Đi thăm dò cô nương này, càng rõ càng tốt.”
“Vâng.”
Triển Lăng Yến tiếp tục đi, ngẩng đầu liền thấy thủ hạ y sai đi tìm hiểu đang đi tới từ phía trước đi về phía y, hơn nữa khóe miệng lại mang ý cười hơi kỳ lạ. Y liền liếc mắt: “Thế nào, cậu ấy ở cùng một nhà trọ với chúng ta à?”
Thủ hạ kia cười nói: “Vâng.”
Lần này Triển Lăng Yến thật sự mỉm cười, đây có được gọi là duyên phận không?
Mà giờ khắc này, ở bên trong nhà trọ —-
“Này, Tiểu Vân Nhàn…” Long Thiên Tài lượn qua lượn lại trước mặt người nào đó, nhịn không được hỏi, “Rốt cuộc là ngươi bị làm sao thế? Tiểu Thảo nói ngươi như thế này từ lúc đầu bài xuống thuyền, chẳng lẽ nàng xấu thế cơ à?”
“Mặc kệ nàng xấu hay đẹp, ta phải tìm một chỗ mà trốn thôi…” Vân Nhàn đi qua đi lại, đột nhiên dừng lại nhìn hắn: “Ca, ngươi thấy nông thôn thì thế nào? Lần trước ta đi tới Bắc Mạc chăn dê, lần này quyết định đi nông thôn trồng rau cũng được.”
“…” Long Thiên Tài hỏi: “Ngươi biết trồng à?”
Vẻ mặt Vân Nhàn nghiêm túc: “Ta học từ bây giờ cũng được, thật đó, chỉ cần rèn luyện một thời gian, ta còn có thể rèn sắt thành kim.”
“…” Long Thiên Tài nói, “Nhưng mà, trước khi học xong thì ngươi cũng ch.ết đói rồi. Với cả ta thấy ngươi được người ta hầu hạ quen rồi, ngươi có biết nấu cơm không? Có biết nhóm lửa không? Ngươi có dám chắc là sẽ không tự đốt cháy chính mình không?”
“…” Vân Nhàn cứng người, sau đó lại đi loanh quanh trong phòng, rồi lại nhanh chóng dừng lại, “Ca, không thì ta giả nữ rồi vào kỹ viện bán nghệ không bán thân, có được không?”
Tiêu Sùng cực kỳ kinh ngạc: “Sao ngươi không đến tiểu quan quán?”
Vân Nhàn lập tức trợn mắt: “Đồ ngốc, mặt ta như thế này thì lão bản sẽ để ta bán nghệ không bán thân sao?”
“Vậy thì kỹ viện cũng đâu thể…” Tiêu Sùng lại phải ngậm miệng, cũng đúng, người này là nam, cho dù lão bản có muốn bán cũng không bán được, nếu như gặp đúng người không thích nam sắc thì phải làm sao? Không những danh tiếng truyền ra ngoài bị hao tổn, lại còn để tiểu quan quán thừa nước đục thả câu.
Vân Nhàn nhìn Long Thiên Tài: “Ca, ngươi thấy thế nào?”
Long Thiên Tài ai oán nói: “Tiểu Vân Nhàn, ngươi thì có cái nghệ gì mà bán? Leo núi? Ngươi muốn ngã ch.ết à, muốn kiếm tiền không muốn sống à?”
“…” Vân Nhàn phát điên, “Vậy ngươi bảo ta phải làm sao? Hả? Phải làm sao?”
“Không thì ta đào hố rồi chôn ngươi xuống nhé.”
Vân Nhàn giật mình, lại chăm chú gật đầu: “Cũng được, đó cũng là một cách.”
Mọi người: “…”
Long Thiên Tài đứng dậy kéo cậu: “Đi thôi, ra ngoài đi dạo một vòng là tốt ngay ấy mà, dù chịu kích thích gì thì cũng khôi phục được hết ~”
“Ta không tin ngươi.”
“Ta tin là được,” Long Thiên Tài không thèm giải thích nữa, kéo cậu xuống lầu, “Đi thôi.”
Lúc bước ra khỏi cửa lớn, trong giây lát Vân Nhàn đã nhìn thấy rất nhiều người đi lại trên đường. Lập tức, cậu cảm thấy dù mình đi đâu thì cũng bị tên xấu xa kia phát hiện, chỉ có nơi an toàn nhất là trong nhà trọ này. Cậu vội ôm chặt khung cửa, run run rẩy rẩy: “Ca, ta không đi đâu, các ngươi đi chơi đi, không phải lo cho ta làm gì…”
Long Thiên Tài nhìn cậu một lát: “Thật không?”
Vân Nhàn gật mạnh: “Thật mà thật mà!”
Long Thiên Tài liền thở dài, sờ sờ đầu cậu: “Mệnh của ngươi sao lại thế này cơ chứ? Lần trước ở chợ đêm trong thành Trường An thì bị người ta bắt cóc, lần này thì ngắm người đẹp lại khiến *** thần bất ổn.”
“Ca, ngươi đừng nói nữa,” Vân Nhàn nức nở nói, “Đây là số mệnh, ta chấp nhận rồi, đời này ta không thể đi chợ đêm được nữa, các ngươi đi thôi, đi thôi.”
Long Thiên Tài lại sờ sờ đầu cậu, xoay người đi. Người trên đường rất nhiều, hắn kéo tay mặt than, thong thả đi dạo. Hai người đi qua quán xá dọc đường, thấy bên cạnh có xâu mứt quả thì bỏ tiền mua một xâu, đưa cho Mộc Tử: “Này, cầm lấy mang về cho Tiểu Vân Nhàn, tiện thể ở đó trông chừng cậu ấy.”
Mộc Tử tiếp nhận, nhưng không rời đi.
“Đi đi,” Long Thiên Tài nói, “Có bọn họ ở cạnh ta, sẽ không có chuyện gì đâu. Đêm nay Vân Nhàn không được bình thường, ngươi quay về bảo vệ cậu ấy, đừng để cậu ấy gặp chuyện không may.”
Mộc Tử lập tức nhớ tới lần trước Vân Nhàn gặp chuyện không may, cả người tiểu vương gia toàn là lệ khí, đành phải đáp lời, xoay người đi.
Ở bên này, Vân Nhàn vỗ ngực thở dài, yên lặng tự an ủi mình. Lúc đó tên xấu xa kia chắc chắn không nhìn thấy cậu, hơn nữa cậu chạy rất nhanh, nên có lẽ người nọ vẫn chưa biết cậu đang ở Lạc Dương. Nghĩ như vậy, cậu quyết định trở về phòng đi ngủ, không cần đi ra ngoài thì không đi ra ngoài.
Cậu đẩy cửa phòng bước vào, vừa đi hai bước thì thấy có người ngồi uống trà ở bên trong, cẩm y hoa phục, đôi mắt đen kịt lại thâm thúy sáng rực, thấy cậu đi vào thì cười nói: “Ngươi trở về nhanh hơn ta tưởng đó.”
“…” Trước mắt Vân Nhàn tối sầm, hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất. Cậu vội vàng run rẩy bò lao ra bên ngoài. Tốc độ của người nọ còn nhanh hơn cậu, y bước nhanh lên phía trước đóng luôn cửa vào.
“…” Bàn tay định mở cửa chạy trốn của Vân Nhàn lập tức cứng đờ, dừng lại trên cửa.
Triển Lăng Yến cúi đầu nhìn người bị vây giữa cánh cửa và ***g ngực mình, cười nói: Đã lâu không gặp, chưa nói vài câu đã đi rồi sao?”
Vân Nhàn cứng ngắc xoay người, khóe miệng hơi giật: “Ta tới lấy mấy thứ thôi, ta còn có việc, phải đi bây giờ.”
Triển Lăng Yến cúi đầu dí sát vào cậu, cho đến lúc hô hấp hòa vào nhau mới dừng lại. Ánh mắt y sáng lên một chút, làm cho cảm giác nguy hiểm càng mạnh hơn. Vân Nhàn vội nín thở, lại nghe thấy y nghiền ngẫm nói: “Tiểu Nhàn Nhi, lần này ngươi định trốn đi đâu? Hửm?”
Vân Nhàn liền run lên: “Đã nói rồi, ta phải đi chợ đêm. Ta sẽ trở về nữa mà… Thật… Ưm ư…”
Thừa lúc cậu mở miệng, Triển Lăng Yến liền cúi đầu xuống hôn, đầu lưỡi không khách khí luồn vào quấn quýt với lưỡi cậu, vội vàng càn quét khoang miệng cậu. Vân Nhàn đưa tay đẩy y, lại bị y nắm chặt cổ tay đè lên cửa, hoàn toàn không thể động đậy.
Triển Lăng Yến tăng thêm chút lực, hôn cậu rất sâu, trong lúc triền miên thậm chí y còn nghe được tiếng nước *** mỹ, hô hấp liền nặng thêm một chút.
Mùi vị quen thuộc lập tức tràn ra từ khoang miệng, tâm Vân Nhàn nhẹ nhàng run rẩy, chỉ cảm thấy vai trái nóng lên, nhiệt lượng nhanh chóng truyền đi khắp toàn thân, đến mức gần như không khống chế được.
Triển Lăng Yến cắn lên môi cậu một cái, nhìn hơi nước trong đáy mắt cậu và gương mặt đang đỏ lên, bất ngờ đưa tay kéo quần áo cậu ra, để lộ bả vai trái. Trên làn da ở đây, hoa văn đã bắt đầu khuếch tán, y bình tĩnh nhìn một lát, hôn xuống rồi cười hỏi: “Tiểu Nhàn Nhi, lần này ta chỉ hôn ngươi, không làm gì thêm nữa, sao nó lại phát tác nhanh vậy? Có phải ngươi muốn ta không?”
Vân Nhàn thở gấp, chửi ầm lên: “Thối lắm!”
Triển Lăng Yến cũng không ngại: “Được rồi, chính xác là thân thể của ngươi muốn ta, đúng không?”
“…” Vân Nhàn nói, “Sao ngươi lại vô liêm sỉ đến mức độ này.”
Triển Lăng Yến cười ha ha, đột nhiên ôm lấy cậu, xoay người đi tới giường lớn: “Tùy ngươi, nói thế nào cũng được, ta sẽ cho là ngươi đang ca ngợi ta.”
“…”
“Bình tĩnh, tức giận hại thân.”
“…” Vân Nhàn nổi giận, vô thức muốn mở miệng mắng to, nhưng lúc này bên ngoài lại đột nhiên truyền tới một âm thanh quen thuộc, đúng là đầu gỗ: “Các ngươi là ai?”
Cậu giật mình, chỉ một lát sau bên ngoài đã truyền tới tiếng người đánh nhau. Cậu vội vàng nói: “Này, Triển Lăng Yến…”
Triển Lăng Yến ừ một tiếng, cao giọng hạ lệnh cho người ở ngoài: “Đừng đả thương y.” Y thả Vân Nhàn lên giường, xoay người quỳ ở cạnh cậu, “Bây giờ đã thỏa mãn chưa?”
Vân Nhàn không đáp, Triển Lăng Yến nhặt một lọn tóc của cậu đặt lên môi hôn hôn, bình tĩnh nhìn cậu: “Tiểu Nhàn Nhi, buổi tối mấy ngày hôm trước… Ngươi phóng đãng với ai vậy?”
“Ta chỉ muốn nhắc lại lời này,” Vân Nhàn hừ nói, “Lão tử thích lên giường với ai thì lên giường với người đó, không liên quan tới ngươi.”
“Cho dù đau ch.ết sao?”
“Đúng thế!”
Triển Lăng Yến nhìn cậu một lúc, chậm rãi nói: “Ngươi đừng mạnh miệng trước mặt ta nữa. Chỉ cần nói sự thật, ta sẽ buông tha ngươi.”
Vân Nhàn hoài nghi nhìn y: “… Thật không?”
“Thật.”
Vân Nhàn trầm mặc một chút: “Lần trước ta trúng xuân dược, sau đó thì ngâm nước lạnh.”
Triển Lăng Yến nhíu mày: “Người bỏ thuốc đâu?”
“Bị áp giải về kinh rồi.”
Triển Lăng Yến gật đầu, nhấc cằm cậu lên mà hôn, cực kỳ kịch liệt. Hô hấp của Vân Nhàn rất nặng, dùng hết sức đẩy y ra: “Ngươi vừa bảo sẽ buông tha ta.”
“Ngươi lại học hư rồi,” ngón cái của Triển Lăng Yến vuốt ve môi câu, cười nói, “Ta bảo buông tha ngươi, nhưng không nói là đêm nay.”
“…”
“Bình tĩnh bình tĩnh,” Triển Lăng Yến vội vàng vuốt ngực cho cậu, đổi sang chuyện khác: “Ta biết ngươi muốn đi dạo chợ đêm. Ta đi cùng ngươi.”
Hai mắt Vân Nhàn sáng ngời: “Được, đi thôi.”
Triển Lăng Yến đè cậu trở lại giường: “Chờ ta tận hứng trước đã.”
“…” Vân Nhàn phẫn hận: “Chờ ngươi tận hứng thì chợ đêm hết từ lâu rồi!”
“Vậy đêm mai đi, dù sao đêm mai cũng có, ta hứa với ngươi.”
“Thôi đi,” Vân Nhàn lạnh mặt nhìn y, “Ngươi luôn lừa gạt ta…”
Triển Lăng Yến trầm mặc một lát: “… Sau này ta sẽ không bao giờ lừa ngươi nữa.”
Đáy lòng Vân Nhàn run lên, liền chớp chớp mắt.
“Là thật, ta biết ngươi không thích ta lừa ngươi, tuy rằng như thế là tốt cho ngươi…” Giọng nói của Triển Lăng Yến hơi trầm xuống, rồi lại cười lên, “Quên đi, đừng nói mấy chuyện này. Ta hứa đêm mai nhất định sẽ đi cùng ngươi.”
“Sao có thể như nhau được?” Vân Nhàn phản bác, “Như là dòng nước chảy vậy, nước hôm nay đã không phải là nước hôm qua nữa rồi.”
Triển Lăng Yến liền mỉm cười: “Ngươi lúc nào cũng ngụy biện nhiều như vậy.”
“Xí, cái này gọi là chân lý… Ưm ư…”
“Ngoan một chút nào, đừng có vừa gặp nhau đã làm ta tức giận,” Triển Lăng Yến ɭϊếʍƈ môi cậu một chút, giọng nói khàn khàn: “Thực sự ta rất nhớ ngươi…”