Chương 34: Bày mưu tính kế
Bạch Liên là con nhà thư hương thế gia, cả người đều toát ra phong thái của kẻ trí thức. Tiêu Sùng âm thầm quan sát, phát hiện nếu không có hai ma đầu kia ở đây, người này khá bình thường, tính tình tốt, đối với người ngoài ôn hòa lễ độ, hơn nữa tiền đồ mở rộng, không biết đã tóm gọn trái tim của bao nhiêu cô nương rồi.
Nhà cũ của Bạch gia ở trên con đường phồn hoa nhất kinh thành. Sau khi làm quân sư, Bạch Liên xây một căn nhà ở phía tây kinh thành. Cả khu nhà không lớn, nhưng chắc chắn không nhỏ, có hai ba gia đinh giúp việc, ngày qua ngày cực kỳ vui vẻ.
Lúc đầu y muốn đưa cô nương này vào Bạch phủ, dù sao nam nữ khác biệt, nếu ở chung, cô nam quả nữ kiểu gì cũng bị người nói ra nói vào. Nhưng y nghĩ đến chẳng mấy khi tiểu vương gia tự mình mở miệng bảo y chăm sóc một người, nếu như có chuyện gì thì y gánh sao nổi. Bởi vậy, mới đành phải để người nọ ở trong tiểu viện của mình, chờ khi nào gặp được tổ tông kia thì hỏi chuyện sắp xếp cụ thể sau này.
Y quan sát Tiểu Thảo, người này cầm khăn tay, lúc nào cũng cúi đầu, bộ dạng an tĩnh chứ không như ấn tượng trong lần đầu gặp mặt. Y không khỏi hỏi: “Không biết phương danh của cô nương là gì?”
Tiêu Sùng hành lễ: “Tên ta là Tiêu Sùng.”
Bạch Liên không nghe rõ, liền hỏi lại: “… Tiểu Trùng?”
“…”
“Thôi, ta gọi ngươi là Tiểu Thảo cũng được.”
Tiêu Sùng ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Bạch Liên nhịn không được nhìn thêm vài lần, thế mà lại phát hiện hình như người này không phải là loại người chỉ biết sợ hãi đến phát khóc, liền thử hỏi: “Hôm nay ở quán rượu, có phải tiểu vương gia sai ngươi làm như vậy không?”
“Vâng.”
Bạch Liên lập tức đồng tình nhìn nàng: “Ngươi chịu khổ rồi.” Một cô nương bình thường, mà lại phải bắt buộc xuất đầu lộ diện, khóc lóc om sòm trên đường.
Tiêu Sùng cụp mắt, ngoan ngoãn đáp: “Không khổ, mạng của ta là do tiểu vương gia cứu, dù tiểu vương gia muốn ta làm gì, ta cũng sẽ làm.”
“Hắn cứu ngươi từ tay sơn tặc thật sao?”
“Vâng.”
Bạch Liên càng đồng tình với nàng, nghĩ thầm thân thế người này đáng thương như vậy, liền sai quản gia chăm sóc nhiều hơn, đêm đó lại đích thân bưng một chén thuốc tới.
Đột nhiên Tiêu Sùng có dự cảm xấu: “… Đây là?”
“Thuốc dưỡng thai,” Bạch Liên ôn hòa nói, “Ngươi đang mang thai, lại phải đi xe ngựa chịu xóc này khổ cực cả một quãng đường dài, nên ta đã sai người sắc thuốc, cô nương uống nhanh đi.”
“…”
Bạch Liên nhìn môi nàng hơi hé ra, mới suy đoán, có lẽ chưa có ai đối xử với nàng như thế này đi? Nhất thời tâm trạng rầu rĩ, ôn hòa cười: “Cô nương yên tâm, nếu tiểu vương gia cứu ngươi thì sẽ sắp xếp cho ngươi thật tốt, chắc chắn sẽ không để ngươi chịu khổ,” y đặt bát thuốc xuống, cười cười, “Cô nương uống thuốc sớm rồi nghỉ ngơi đi.” Nói xong xoay người rời đi.
“…”
Khóe miệng Tiêu Sùng co quắp nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng. Lúc đầu hắn định an phận vài ngày, nhưng bây giờ hắn quyết định bỏ ý niệm trong đầu này đi.
Vì vậy buổi sáng ngày thứ hai, Bạch Liên gặp người nào đó mới rời giường ở tiểu viện, ôn hòa nói một câu ‘Tiểu Thảo cô nương dậy rồi sao’, liền thấy người này lại hành lễ nói: “Tiểu Hoa đại gia cũng dậy rồi.”
“…” Bạch Liên nói, “Ta họ Bạch, cô nương có thể gọi là Bạch thiếu gia hoặc Bạch công tử.”
“Không được,” Tiêu Sùng thấp giọng, “tiểu vương gia đã phân phó nhất định phải gọi ngài là Tiểu Hoa đại gia, ta không dám tùy ý vi phạm.”
“…” Bạch Liên bắt đầu suy nghĩ, tiểu vương gia bảo y quan tâm chăm sóc người nọ chẳng qua để chỉnh y thôi, đúng không?
“… Tiểu Hoa đại gia?”
Bạch Liên hoàn hồn, yên lặng nói: “Đi thôi, ăn cơm.”
Trước bàn cơm đã có người chờ sẵn, người này không phải ai khác, chính là thủ hạ giỏi dùng đao của Tiêu Sùng. Người này họ Lý, là con thứ ba trong nhà, nên mọi người gọi gã là Lý Tam.
Lúc đầu Lý Tam ở khu huấn luyện, nhưng nghe nói Cô tướng quân đã hồi kinh rồi, nên vội vàng tới đây muốn hỏi tình hình lão đại nhà mình. Nhưng gã tới không đúng lúc, khi gã tới thì Cô tướng quân đã trở về phủ tướng quân, nên đành phải ở lại đây rồi tính tiếp. Nhưng không ngờ sáng nay vừa ngẩng đầu, lão đại nhiều ngày không gặp liền xuất hiện ở trước mặt gã, hơn nữa còn mặc loại quần áo như thế này…
Lập tức, gã ngây ngẩn cả người.
Bạch Liên thấy gã hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm Tiểu Thảo, không khỏi quay đầu nhìn nàng, thầm nghĩ tướng mạo này của nàng cũng không phải kiểu có thể làm cho người ta nhất kiến chung tình. Thế thì Lý Tam bị làm sao vậy? Y thử hỏi: “Lý Tam?”
Lý Tam hoàn hồn, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Thảo, khô khan nói: “Này… vị này là…”
“Vị này là Tiểu Thảo cô nương.” Bạch Liên bảo bọn họ ngồi xuống ăn, nhẹ giọng nói. Cả người Lý Tam cứng đờ, vẻ mặt vặn vẹo. Gã biết lão đại nhà mình thích hóa trang, nhưng không ngờ người này lại giả thành phụ nữ có thai, có phải vài tháng nữa hắn sẽ buộc gối đầu vào bụng không?
“Tam Nhi?” Bạch Liên nhìn gã, nghĩ thầm có khi người này thích Tiểu Thảo thật rồi, cho nên nghe thấy người mình thầm thương có thai mới có vẻ mặt không chịu nổi kích thích như vậy.
Lý Tam lại hoàn hồn: “Sao? Thế nào?”
Bạch Liên không thể hỏi thẳng có phải ngươi để ý người ta rồi được, đành phải nói: “Ăn, đồ ăn nên ăn lúc còn nóng.”
“À…” Lý Tam gật đầu, mới không nhìn về phía người nào đó nữa.
Tiêu Sùng thấy thủ hạ cũng rất bất ngờ, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, không nói gì mà cúi đầu ăn. Bạch Liên nhìn nàng, ôn hòa nói: “Ta bảo nhà bếp sắc thuốc an thai rồi, Tiểu Thảo cô nương nhớ uống nhé.”
“…” Lý Tam ngẩng đầu, vẻ mặt tiếp tục vặn vẹo.
Nhưng Tiêu Sùng lại không có phản ứng gì, nhẹ giọng đáp vâng, rồi nói: “Đa tạ Tiểu Hoa đại gia quan tâm, gia phụ là đại phu, từ nhỏ ta đã học được khá nhiều y thuật, có thể tự chăm sóc cho bản thân mình.” Ngụ ý, sau này ngươi không cần sắc thuốc an thai cho ta nữa.
“Sao?” Bạch Liên nhướng mày, “Vậy gia đình ngươi…”
Tiêu Sùng cầm khăn tay lau nước mắt, nức nở nói: “Cha mẹ ta đều bị sơn tặc… Bọn sơn tặc đó không phải là người… Nhất định bọn chúng sẽ gặp báo ứng…”
“…” Lý Tam yên lặng nhìn hắn, lão đại, nói chuyện tích đức một chút đi, tuy rằng ta có danh ‘nghĩa sĩ’, nhưng nói đi nói lại thì cũng chỉ là một tên sơn tặc mà thôi.
Bạch Liên cực kỳ hổ thẹn vì vô duyên vô cớ moi chuyện thương tâm nhà người ta ra, đành phải nói sang chuyện khác: “Nếu cô nương có chút y thuật thì xem bệnh giúp Lý Tam một chút, đêm qua gã bị cảm lạnh, dù không nghiêm trọng lắm nhưng cũng nên bốc chút thuốc mà uống.”
Tiêu Sùng lau lau nước mắt không tồn tại, đáp vâng. Sau khi ăn xong, hắn bắt mạch cho Lý Tam, nhanh chóng viết một phương thuốc. Lý Tam cầm ‘phương thuốc’ này, thầm nghĩ nếu mình bốc thuốc y như những gì viết trên đó, có khi không bệnh cũng thành bệnh thôi.
Bạch Liên âm thầm theo dõi hai người, lại giao phó vài việc rồi mới đi tới khu huấn luyện. Cô tướng quân phải ở cùng với tiểu vương gia, cho nên một đống chuyện chồng chất đều do y xử lý. Y mở đại môn của tiểu viện, giương mắt liền nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc, mà phỏng chừng hai người này đang định gõ cửa, vì thế bọn họ đứng ngay sát nhau.
“…” Bạch Liên trầm mặc giây lát, đóng cửa cái ầm một phát, vẻ mặt đờ đẫn hoài nghi có phải đêm qua ngủ không ngon hay không, mà mới sáng ra đã thấy ảo giác rồi?
Y đang nghĩ xem có nên về phòng ngủ thêm một giấc nữa không, thì nghe thấy tiếng rống giận của tiểu vương gia vọng từ bên ngoài vào: “Tiểu Hoa, ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám để ta ở bên ngoài hả, ngươi không muốn sống nữa đúng không?”
Cả người Bạch Liên run lên, vội bước tới mở cửa xin lỗi.
“Không muốn sống nữa hả?” Người nào đó tiếp tục phát giận.
Bạch Liên lại phải tiếp tục xin lỗi, bỗng nhiên nhìn thấy dấu vết trên cổ tiểu vương gia, nao nao, nhìn về Cô tướng quân phía sau bọn họ, nghĩ thầm không lẽ vương gia và tướng quân… Y lập tức muốn quỳ xuống dập đầu, đè được ma đầu kia, tướng quân ngài quá lợi hại rồi!
Long Thiên Tài liếc nhìn y: “Tiểu Thảo đâu? Ngươi không bắt nạt người ta đấy chứ?”
Bạch Liên chợt nhớ tới vừa chọc nàng khóc, hơi chột dạ một tí.
Long Thiên Tài hoài nghi nhếch lông mày: “Sao?”
“Đừng sao nữa,” Vân Nhàn cười tủm tỉm, “Nhìn dáng vẻ của y là biết rồi, có đúng không Tiểu Hoa?”
“…” Quả thực Bạch Liên khóc không ra nước mắt, chỉ mong sao hai ma đầu này đi sớm một chút. Y xoay người dẫn bọn họ đi tìm Tiểu Thảo. Mấy người chậm rãi đi về phía đại sảnh, đã nhìn thấy một người từ xa đi tới. Người nọ ngẩng đầu, đối mặt với mấy người họ, tất cả đều sửng sốt.
Lý Tam chạy tới: “A, là các ngươi.”
Vân Nhàn cười tủm tỉm: “Là ngươi à, lâu rồi không gặp.”
Bạch Liên thấy bọn họ trò chuyện thì đi vào trong nhà tìm Tiểu Thảo. Ánh mắt Lý Tam vòng vo giữa bọn họ, lúc đầu gã không nghe thấy Long Thiên Tài gọi tên Vân Nhàn, mà kể cả có nghe thấy cũng không thèm để ý: “Này, ta bảo,” gã vươn người qua, “Các ngươi là người của triều đình à?”
Gã biết lão đại thần thông quảng đại nhà mình đã gặp được Cô tướng quân rồi, cũng biết lão đại đã đi theo hai người này, hơn nữa hôm nay bọn họ cùng xuất hiện ở nơi ở của Bạch Liên, dù có ngốc thì gã cũng đoán được đại khái mọi chuyện.
Long Thiên Tài cười gật đầu.
“Vậy ngươi có gặp được tiểu vương gia kia không?” Lý Tam hỏi, “Cả đường đều nghe người ta nói chuyện về ngài ấy, còn có quân sư Vân Nhàn nữa, à, còn Cô tướng quân, lão đại nhà ta luôn kính trọng y, nên ta cũng muốn được gặp một lần. Nếu như tối qua ta tới sớm hơn một chút là có thể gặp được rồi, aish, tiếc quá.”
Tiểu vương gia, Vân Nhàn, Cô tướng quân: “…”
“Sao thế?”
Long Thiên Tài vội ho một tiếng: “Ta đã gặp tiểu vương gia rồi.”
Hai mắt Lý Tam sáng ngời: “Ngài ấy là người như thế nào? Có lợi hại như người khác nói không?”
“Ngài ấy à,” Long Thiên Tài chắp tay sau lưng, “Trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, anh tuấn tiêu sái, tài mạo song toàn, võ công cao cường, không sợ cái ch.ết, dễ dàng lấy đầu kẻ thù giữa thiên quân vạn mã, trước mặt ngài ấy, nhị hoàng tử Cổ Thục và đại hoàng tử Trạch Nam còn không bằng cái rắm…” Hắn đang nói thì đột nhiên che miệng, vẻ mặt nhăn nhó ngồi xổm xuống.
Bạch Liên và Tiểu Thảo cũng tới, vừa mới nghe được mấy lời này, mấy người đều rất ăn ý im lặng.
“…” Tiểu Hoa yên lặng quay về, “Ta về ngủ thêm một giấc nữa.”
Những người kia: “…”
Lý Tam thấy hắn đang nói thì dừng lại, liền nhìn sang khó hiểu: “Ngươi sao vậy?”
“Ừm, không sao,” Long Thiên Tài yếu ớt nói, “Ta thấy hơi buồn nôn một chút thôi.”
“Sao cơ?”
Khóe miệng Vân Nhàn co quắp: “Kệ hắn đi, hắn bị tự kỷ đến mức tự bản thân hắn cũng thấy buồn nôn thôi mà.”
Cô tướng quân bình tĩnh thành quen rồi, liền tiến lên kéo người đang ngồi hóa đá trên mặt đất lên, bất đắc dĩ nói: “Vương gia, người ngài muốn gặp đến rồi.”
“…” Lý Tam hỏi: “Vương gia? Không lẽ ngươi là tiểu vương gia?”
Long Thiên Tài xoa xoa dạ dày, yên lặng gật đầu.
“…” Lý Tam hóa đá tại chỗ, một lúc sau mới nghiêng nghiêng ngả ngả đi ra, cầm phương thuốc trong tay đi bốc thuốc.
Tiêu Sùng đã quen thuộc với mấy người này, liền cười dài hỏi: “Vương gia tìm ta có việc gì?”
“Tiểu Hoa bắt nạt ngươi hả?”
Tiêu Sùng nhớ lại hôm qua mình đã đổ bát thuốc dưỡng thai đi, cười nói: “Không phải.”
“Cũng đúng, với trình độ của Tiểu Hoa, phải là ngươi bắt nạt y mới đúng,” Long Thiên Tài nói, “Ta nói với ngươi rồi, cô nương chạy mất hôm trước nếu biết quan hệ giữa ngươi và Tiểu Hoa trong sạch, sau này có lẽ sẽ trở lại quấn quýt lấy y, à, có thể còn nhiều người hơn nữa cơ.”
Tiêu Sùng liền thở dài: “Đây mới là mục đích của các ngươi đúng không?”
Vân Nhàn cười tủm tỉm: “Cũng là ra tay giúp người thôi, chúng ta thấy Tiểu Hoa không giải quyết được vấn đề tình cảm, nên mới phải tìm ngươi. Nếu ngươi thấy y có hứng thú với cô nương nào thì giúp y một tay, nếu không thì giúp y ngăn cản. Đương nhiên, nếu ngươi muốn tác hợp y với ai thì cũng được thôi, dù sao chúng ta cũng tin tưởng ánh mắt của ngươi.”
“Ngươi cẩn thận một chút,” Long Thiên Tài ở bên cạnh nhắc nhở, “Đừng để mình lún sâu vào, chưa tính chuyện ngươi cải trang thành nữ nhận, lại còn muốn đấu với người ta, thảm lắm đó.”
“…” Tiêu Sùng nói, “Vậy thì ngươi nói cho ta biết, cái vẻ hả hê trên mặt các ngươi là ý gì hả?”
Hai người nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội: “… Có à?”
“…”
“Đừng chống đối như vậy,” Long Thiên Tài nói, “Thật ra muốn nắm được trái tim nam nhân rất dễ.”
“Sao? Giả vờ đáng thương à?”
“Cũng được, nhưng Tiểu Hoa có nhiều người thích như vậy, thì giả vờ đáng thương cũng vô ích thôi,” Long Thiên Tài nói, “Thời gian này ngươi nên thay đổi đối sách đi. Ngươi cũng biết là người có đôi khi rất tiện, ngươi không quan tâm y, y càng quấn quýt ngươi,” hắn nói rồi đưa một ngón tay ra chỉ, “Đây, đây là ví dụ tốt nhất.”
Ví dụ tốt Cô tướng quân: “…”
“…” Đột nhiên Tiêu Sùng nhận ra, “Tại sao ta phải nắm giữ trái tim y làm gì?”
Long Thiên Tài ngẩn người, gật đầu: “Hỏi rất hay.”
“…”
Vân Nhàn cười tủm tỉm: “Chúng ta nói chuyện khác nhé, tìm cách để ngươi thoát khỏi thân phận phụ nữ mang thai này đi.”
Cô tướng quân nhìn ba người bọn họ tụ lại một chỗ, lại nghe thấy mấy mưu kế làm người ta ớn lạnh xương sống, im lặng một chút, quyết định đến thư phòng tìm Bạch Liên.
Bạch Liên cón nhiều chuyện cần phải làm, nên tất nhiên là không đi ngủ được. Giờ thấy Cô tướng quân đi vào liền biết y muốn hỏi cái gì, không ngẩng đầu lên đã nói: “Ta điều tr.a rồi, ở kinh thành không có ai tên là máy vi tính, thiết bị điện và điện thoại di động cả. Có phải ngài nghe lầm rồi không?”
“Không lầm đâu.” Y sắp cưới tiểu vương gia vào nhà rồi, phải giải quyết hết những nguy hiểm này từ trước đó.
“Ừm, vậy thì ngài phải đến hoàng cung thôi, từ nhỏ tiểu vương gia chưa bao giờ rời hoàng cung, nên có lẽ những người đó đều ở trong cung,” Bạch Liên ngẩng đầu, “… Ngài đã làm chuyện kia với tiểu vương gia rồi à?”
Cô tướng quân gật đầu.
Bạch Liên hít vào một hơi, một cảm giác báo được thù lớn ngập tràn trong người: “Làm tốt lắm, vĩnh viễn đừng để hắn xoay người!”
“…”
.
Mùi vị ngày thu càng lúc càng rõ ràng, vài loại hoa mùa thu trong ngự hoa viên bắt đầu nở, lúc này mà mở cửa vườn, người ra người vào rất náo nhiệt. Hướng Hoằng Huy vẫn mặc hoa phục màu trắng thêu viền vàng, cây roi bên hông chưa kịp tháo xuống, đã vội tới.
Long Tuấn Thiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy một màu trắng lướt qua khóm hoa mới nở, tâm tình rất tốt nhìn y một lượt từ đầu đến chân. Ánh mắt hắn không nồng nhiệt quá mức, thậm chí là khá lạnh nhạt, kẻ khác rất khó phát hiện. Tầm mắt hắn chuyển qua hông Hướng Hoằng Huy, thấp giọng cười hỏi, ngữ khí có chút nghiền ngẫm: “Ngươi thấy cái roi kia, có đẹp không?”
Tiểu thái giám bên cạnh hắn lớn gan liếc nhìn phía xa một cái, vội vàng cúi đầu: “Khởi bẩm hoàng thượng, rất… rất đẹp…”
“Trẫm cũng cảm thấy vậy,” Long Tuấn Thiên nhấc chân đi về phía đó, cười tủm tỉm, “Nhưng trẫm cảm thấy nếu dùng cái roi kia trói chặt hai tay y lại thì sẽ càng đẹp hơn, đúng không?”
Tiểu thái giám lập tức run lên, cúi đầu thấp hơn: “… Vâng.”
“Hạo Hạo nên hồi cung rồi, ngươi truyền hắn đến gặp trẫm.”
“Vâng.”
Long Tuấn Thiên đi nhanh hơn một chút, Hướng Hoằng Huy thoáng nhìn thấy vạt áo màu vàng, nghiêng đầu nhìn qua, đang muốn hành lễ, Long Tuấn Thiên lại đi vội vài bước, đúng lúc nâng tay y, tươi cười ấm áp, không có một chút tạp chất nào: “Hoằng Huy hoàng tử không cần đa lễ.”
Tay hắn chỉ cầm một chút rồi buông ra ngay, cười phất tay, cung nữ phía sau cầm khay, cung kính dâng lên trước. Hướng Hoằng Huy nhìn, thấy một bộ quần áo lông cừu màu trắng đặt ở bên trên, người tinh mắt đều biết đây là vật cực kỳ quý giá. Y liền nhướng mày: “Hoàng thượng, đây là ý gì vậy?”
Long Tuấn Thiên nói: “Khí trời chuyển lạnh, vải lông cừu này chống lạnh rất tốt,” hắn nói xong thấy người này định mở miệng, vội vàng nói, “Đây là xiêm áo lông cừu cất trong hoàng cung lâu rồi, nhưng không có người nào thích hợp với nó cả. Ngày ấy nhìn thấy Hoằng Huy hoàng tử, trẫm liền nhớ tới nó. Khí chất hoàng tử sạch sẽ, áo lông cừu này như là cố ý đợi hoàng tử vậy, hoàng tử đừng từ chối.”
Khí chất sạch sẽ… Hướng Hoằng Huy nhìn đôi mắt chân thành của người này, nhất thời trầm mặc.
“Hoàng tử?”
Hướng Hoằng Huy hoàn hồn, khóe miệng mỉm cười, cảm tạ nhận áo.
Long Tuấn Thiên cười rất vui vẻ, chậm rãi đi dạo trong hoa viên với y, rồi đi tới đình nghỉ chân ở hướng bên kia