Chương 9: Niềm vui ngày gặp mặt
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Ngọc Cẩn bị Diệp Chiêu bắt ép phải dậy từ rất sớm, đã vậy lại còn bị áp giải bởi hai nữ thổ phỉ mặc áo lông chồn màu trắng bạc, đính cúc trân châu, trên đầu đội một chiếc mũ cũng có trân châu cùng màu, hai bên mũ rủ xuống hai sợi thừng màu đỏ, mỗi sợi có đeo một nút cúc bằng ngọc màu trắng. Hạ Ngọc Cẩn ôm cái túi sưởi nhỏ của anh ta, ngáp ngắn ngáp dài bước lên chiếc kiệu đỉnh bạc nắp vàng có che rèm màu đỏ rồi tựa vào đệm tiếp tục ngủ thiếp ngay lập tức.
Diệp Chiêu mặc chiếc áo dài có in hoa văn màu xanh lam, chân đi đôi ủng chống tuyết màu thẫm, búi tóc cài một chiếc trâm ngọc có chạm hoa văn hình hổ, tay khư khư giữ thanh trường kiếm thu thủy dắt ở ngang lưng, mắt nhìn chằm chằm vào cái anh chàng rắc rối đang ngồi phía đối diện. Diệp Chiêu không tin Hạ Ngọc Cẩn lại ngoan ngoãn thỏa hiệp nên không hiểu Hạ Ngọc Cẩn muốn giở trò gì?
Kiệu dừng lại, Hạ Ngọc Cẩn bị Diệp Chiêu vỗ vỗ vào vai liền tỉnh dậy, sắc mặt vẫn rất khó coi. Diệp Chiêu cẩn thận quan sát từng hành động của Hạ Ngọc Cẩn.
Vì Diệp gia không có người ngang hàng nên mấy vị đại tổng quản phải xếp hàng chỉnh tề để ra đón tiếp.
Hạ Ngọc Cẩn xuống xe, mặt mũi sa sầm nhìn quanh bốn phía, nhưng rồi thật bất ngờ trên mặt anh ta bỗng nở một nụ cười còn rạng rỡ hơn cả mặt trời, thái độ trở nên nho nhã thân mật, đến mức có thể khiến cho người nào chưa từng quen biết anh ta sẽ tưởng rằng đây là người đàn ông lương thiện nhất trên thế gian.
Hạ Ngọc Cẩn đứng cạnh Diệp Chiêu, tuy không sát vào vai nhau nhưng nhìn thì có vẻ thân thiết tình cảm lắm.
Người nhà Diệp gia ra đón tiếp, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, tranh nhau hỏi thăm cô chủ và thiếu gia, lại còn tranh thủ nhìn trộm khắp người anh ta, dường như muốn tìm ra cái gì đó để sau đó quay về bẩm báo.
Hạ Ngọc Cẩn mặc kệ cho họ nhòm ngó chán chê, nhân lúc trên đường vào phòng khách, hỏi khẽ Diệp Chiêu: “Lâu thế rồi mới về phủ, bọn họ lo tôi đối xử không tốt với cô đến thế sao?”.
Diệp Chiêu do dự trong chốc lát rồi mới “Ừ” một tiếng.
“Làm gì có chuyện đó?”, Thu Hoa nhanh mồm nhanh miệng cười hi hi rồi nói xen vào: “Bọn họ cứ lo tướng quân đánh cậu trong đêm tân hôn làm cậu không trèo ra khỏi giường được, nên thấy rất căng thẳng. Bây giờ thấy cậu bình an vô sự, nên có thể yên tâm được rồi, hi hi… Cậu không biết mọi người truyền tai nhau những gì đâu…”.
“Im ngay!”. Diệp Chiêu vội vàng quát Thu Hoa: “Từ trước tới giờ đối xử với các người quá nhân nhượng, cho nên ngày càng không có phép tắc gì cả phải không?!”.
Thu Hoa mím chặt môi, không dám mở miệng nữa.
Hạ Ngọc Cẩn mặt trắng bệch hỏi: “Bọn họ truyền nhau thế nào?”.
Diệp Chiêu thở dài: “Anh không nên biết thì hơn”.
Trong phòng khách chính, Diệp lão thái gia tóc bạc trắng, tay chống ba toong đầu chạm rồng đang ngồi trên ghế Thái sư. Thấy ba người đi vào, Diệp lão thái gia nhớ lại những lời đồn đại nên lấy ngay ba toong đập vào đầu Diệp Chiêu răn đe: “Từ nhỏ đến lớn, chỉ biết hiếu thắng ngang ngược! Không buồn xem người ta da thịt non yếu thế nào mà cứ bắt nạt! Con chán sống rồi!”. Sau đó ông thân mật nói với Hạ Ngọc Cẩn: “Nếu Diệp Chiêu đối xử thô bạo với con, cứ đến mách với thái gia gia một câu, ta sẽ đánh nó một trận cho con xem!”.
Nét mặt của Hạ Ngọc Cẩn có vẻ căng thẳng nhưng rồi cuối cùng cũng vẫn giữ được nụ cười và gật đầu lia lịa.
Diệp Chiêu vò vò đầu, nói đầy vẻ bất lực: “Con thật sự không bắt nạt anh ta mà”.
“Lão già này còn không rõ tính cách của con hay sao?!”. Diệp lão thái gia cốc vào đầu Diệp Chiêu một cái, giận dữ nói: “Sách đọc cho hết vào bụng chó rồi, cả ngày ngoài đánh đấm ra con còn làm được việc gì nên hồn nữa? Cũng không biết ai có thể lấy con về và chịu đựng con được chứ, đợi cha con từ sa mạc phương Bắc trở về, ta sẽ để nó dạy dỗ cái đồ ngứa tay ngứa chân như con!”.
Hạ Ngọc Cẩn không hiểu, liền hỏi xen vào: “Sa mạc phương Bắc? Cha cô không phải đã…?”.
“Đều ch.ết cả rồi”, nhắc đến người thân giọng Diệp Chiêu bỗng trở nên dịu dàng, cô nói khẽ vào tai Hạ Ngọc Cẩn: “Chỉ có điều thái gia gia đã quên việc vỡ thành ở sa mạc, quên luôn cả cái đêm cha và hai anh tôi ch.ết trận, ông thậm chí còn không nhớ tôi là con gái, mục đích sống duy nhất của ông bây giờ là đợi bọn họ trở về”.
Hạ Ngọc Cẩn hỏi: “Mọi người không nói cho ông ấy biết à?”.
Diệp Chiêu nói: “Không ích gì, ông sẽ không nghe. Hoặc ông cho rằng chỉ cần quên đi, thì vĩnh viễn có thể sống trong thế giới mơ mộng, vĩnh viễn không cần tỉnh lại, thế thì không cần phải đau khổ nữa”.
Hạ Ngọc Cẩn hỏi: “Còn cô thì sao?”.
Diệp Chiêu: “Tất cả đều đã qua rồi.”
Diệp lão thái gia vẫn cứ níu Diệp Chiêu lại nói: “Anh trai con trấn giữ quan ải, chị dâu cũng rất vất vả. Con viết cho anh con lá thư, bảo nó khi nào Tết thì cùng nhị đệ về đây, chúng ta cùng đón một cái Tết đoàn tụ, rồi gọi cả tam thúc của con nữa, cái ông già không chịu nhận mình là già, chỉ thích nhất là đấu khẩu với ta, ta cũng nhớ ông ấy lắm rồi”.
Diệp Chiêu chỉ cười liên tục nói “Vâng”.
Hạ Ngọc Cẩn tư lự.
Trong ký ức mơ hồ, Hạ Ngọc Cẩn nhớ lại cảnh tượng sáu năm về trước của những lưu dân chạy trốn về từ sa mạc phương Bắc. Tất cả mọi người trong nhà Diệp gia đều bị giết sạch. Thành Ung Quan mà nhà họ Diệp trấn giữ đã bị thất thủ, trong thành xác người chất cao như núi, đầu người xếp chồng lên nhau làm bảo tháp, máu tươi nhuộm đỏ cả đường phố. Đàn ông thì mất đầu, đàn bà thì mất đi trinh tiết, trẻ con không còn khóc được nữa, những người còn sống thì ngụp lặn trong một cơn ác mộng tưởng chừng không bao giờ chấm dứt. Những người chưa từng trải qua việc bị chiếm thành sẽ không thể tưởng tượng được nỗi sợ hãi ở nơi địa ngục trần gian ấy.
Hạ Ngọc Cẩn không kìm được len lén nhìn trộm Diệp Chiêu, chỉ thấy trên khuôn mặt của cô sự cứng rắn cương nghị như mọi khi. Cô ta không còn thương đau nữa hay là đã tê dại mọi cảm xúc? Không hiểu cô ta đã lớn lên thế nào? Đã bao giờ dịu dàng chưa? Đã bao giờ cô ta từng yêu chưa? Từng hận hay từng nhớ nhung chưa?
Một cảm giác xót xa, bất an chợt thoáng qua trong suy nghĩ của Hạ Ngọc Cẩn.
Hạ Ngọc Cẩn chợt phát hiện ra mình không hiểu gì về Diệp Chiêu hết.
Hạ Ngọc Cẩn và Diệp Chiêu vốn là hai người rất ghét nhau nhưng lại bị ghép lại với nhau một cách miễn cưỡng…
Một cặp phu thê hoàn toàn không hợp.
Ai mà muốn tìm hiểu về ai chứ?
“Ngọc Cẩn? Ngọc Cẩn? Đây là chị dâu và cháu trai tôi”.
Tiếng gọi của Diệp Chiêu kéo Hạ Ngọc Cẩn về với hiện tại, lúc này Hạ Ngọc Cẩn mới nhận ra trước mặt mình là một vị phu nhân rất xinh đẹp, vẻ mặt đoan trang hiền thục, tay dắt hai đứa bé, một đứa chừng tám tuổi và một đứa chừng sáu tuổi. Cả hai đều nhìn chằm chằm vào anh ta không chớp mắt, sau đó lại quay sang nhìn Diệp Chiêu. Diệp Chiêu vội vàng giới thiệu: “Đứa lớn là Diệp Tư Vũ, đứa nhỏ là Diệp Niệm Bắc, chúng đúng là một đôi khỉ nghịch ngợm đấy”.
Diệp Niệm Bắc tranh nhào vào lòng Diệp Chiêu trước nói: “Diệp Chiêu thúc thúc! Con nhớ thúc thúc quá!”.
Diệp Tư Vũ đứng bên cạnh bĩu môi: “Rõ ràng là Diệp Chiêu cô cô! Lớn thế rồi mà vẫn còn nũng nịu, thật đúng là xấu hổ”.
Diệp Niệm Bắc lè lưỡi làm mặt xấu với Diệp Tư Vũ, sau đó quay sang Hạ Ngọc Cẩn cười nói: “Diệp Chiêu thúc thúc, người đàn ông của thúc xinh quá!”.
“Em lại không chăm chỉ đọc sách rồi, đàn ông phải dùng “anh tuấn” mới đúng chứ!”, Diệp Tư Vũ làm ra vẻ ông cụ non nói: “Diệp Chiêu thúc thúc, lần trước thúc thúc dạy kiếm pháp cho cháu, cháu luyện xong rồi, lúc nữa cháu luyện cho thúc thúc xem!”.
“Tốt! Như vậy mới đúng là con trai nhà họ Diệp”. Diệp Chiêu vui vẻ nói: “Đừng chỉ chăm chăm luyện võ, sau này còn phải mời thầy về dạy học nữa”.
Hoàng Thị nói: “Phải đấy, tôi cũng đang chuẩn bị mời Vương Nhân Kiệt tiên sinh, nghe nói học vấn của ông ấy uyên thâm lắm”.
“Không nên”, Hạ Ngọc Cẩn không nhịn được vội vàng ngắt lời họ: “Cái ông Vương Nhân Kiệt ấy tuy học vấn uyên thâm, nhưng chẳng qua chỉ là đồ ngụy quân tử. Riêng vợ bé ông ta cũng phải có đến ba, bốn cô, lăng nhăng rồi bỏ rơi người ta không chỉ một, hai lần đâu. Lại còn có một vài khoản tiền không được minh bạch lắm. Chỉ có điều ông ta che giấu giỏi, người thường khó mà nhận biết được. Mời loại thầy như vậy về dạy trẻ con, không sợ sẽ làm hư bọn trẻ sao?”.
Diệp Chiêu hỏi: “Làm sao mà anh biết được vậy?”.
Hạ Ngọc Cẩn hơi bối rối một chút rồi ấp úng nói: “Tại tôi hay lang thang bên ngoài… tuy tôi chẳng làm được việc gì hay ho, nhưng các tin tức về những gia đình thất đức ở kinh thành này thì tôi nắm rõ lắm… Diệp Chiêu, cô mới từ sa mạc trở về chưa lâu, không quen thuộc địa bàn, chị dâu cô lại là người phụ nữ lễ nghi, có những thứ không tiện thăm dò, cho nên đương nhiên không biết nhiều bằng tôi. Nếu là tôi, mời thầy dạy, phải mời thầy Mã Vinh Xuân. Tên tuổi của ông ấy không được như Vương Nhân Kiệt, nhưng học vấn rất giỏi, dạy dỗ kỹ càng, nhân phẩm đoan chính, không có bất kỳ hành vi xấu nào. Diệp Chiêu, khi cô về kinh, ông ấy rất sùng bái hành động thay cha tòng quân của cô, còn làm cả thơ phú ca ngợi. Thiết nghĩ nếu cô đích thân đi mời, ông ấy nhất định sẽ đồng ý dạy cho cháu cô”.
Hoàng Thị nghe vậy mừng rỡ, cảm ơn không ngừng. Sau đó khẽ kéo Diệp Chiêu ra khuyên nhủ: “Diệp Chiêu, từ nhỏ tính tình cô đã mạnh mẽ, kết hôn rồi phải bớt bớt đi, đừng có đánh chồng vô cớ”.
Diệp Chiêu nói: “Trước khi kết hôn chị đã dặn không biết bao nhiêu lần rồi mà”.
Hoàng Thị kiên nhẫn khuyên giải: “Cho dù cậu ấy không tốt đi chăng nữa, cô cũng đừng bao giờ đánh cậu ta”.
Diệp Chiêu nói: “Được rồi, em sẽ chú ý”.
“Đúng rồi, tôi thấy cậu ta cũng không xấu đâu”, Hoàng Thị lại không yên tâm nên dặn dò thêm: “Cô sức mạnh thế này, gân cốt cậu ta yếu, nếu mà không cẩn thận đánh ch.ết cậu ta thì làm sao?”.
Diệp Chiêu liếc nhìn Hạ Ngọc Cẩn, gật đầu nói thành thật: “Yên tâm, em sẽ không đánh anh ta đâu”.
Hạ Ngọc Cẩn hắt xì hơi mấy cái, quẹt quẹt mũi, tiếp tục nói chuyện với Diệp lão thái gia. Chỉ cần anh ta không có ý định chơi xấu người khác thì đúng là số một trong việc nịnh người khác. Anh ta mới nói có dăm ba câu mà đã làm cho Diệp lão thái gia cười không khép miệng lại được, cứ luôn miệng kêu không biết là “hiền tế” hay là “hiền tức” nữa và tiếc một nỗi là không giữ được cậu ta ở lại chơi thêm vài ngày cho đỡ buồn.
Khi chào mọi người nhà Diệp gia để ra về, tâm trạng của Hạ Ngọc Cẩn đã tốt hơn nhiều. Diệp lão thái gia tiễn Hạ Ngọc Cẩn ra tận cửa, trước mặt mọi người, cười tít mắt nói với anh ta: “Sau này phải về nhà thăm ta thường xuyên đấy”. Nói xong Diệp lão thái gia giơ ba toong lên đe Diệp Chiêu: “Không được phép đánh vợ cháu nữa! Nếu không ta không coi cháu là cháu ta đâu!”.
Hạ Ngọc Cẩn loạng choạng suýt chút nữa thì ngã lăn ra trên tuyết.
Diệp Chiêu vội vàng đưa tay ra đỡ kịp. Thấy sắc mặt của Hạ Ngọc Cẩn chuẩn bị chuyển sang màu đen, Diệp Chiêu liền chớp luôn cơ hội đẩy anh ta vào trong kiệu, để Hoàng Thị ở lại giải thích còn mình bảo mọi người quay về.
Trên đường, không khí giữa hai người lại càng trầm lắng. Nhất là sắc mặt của Hạ Ngọc Cẩn lúc này đã biến thành màu đen như đít nồi rồi.
Diệp Chiêu thấp giọng nói: “Này… việc hôm nay anh làm tốt lắm, về chuyện của cháu tôi, cảm ơn nhé”.
Hạ Ngọc Cẩn không nhìn Diệp Chiêu, quay mặt nhìn đi chỗ khác.
Diệp Chiêu muốn an ủi nên hỏi: “Cổ tay anh còn đau không?”. Tiếc là bình thường tính tình của Diệp Chiêu vốn không hay quan tâm chăm sóc nên khi hỏi vậy giọng điệu của cô nghe có phần là lạ, cứ như là đang châm biếm vậy.
Hạ Ngọc Cẩn nhìn vô số vết tím trên cổ tay mình do Diệp Chiêu gây ra tối qua, trong lòng thấy rất tức tối. Chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt, Hồ Thanh đã nói thầm với anh ta rằng, Tướng quân muốn lấy anh ta có thể chỉ vì anh ta xinh đẹp, không có tài cán gì, lại nhu nhược và dễ sai bảo. Nghĩ đến đây, Hạ Ngọc Cẩn lại thấy uất ức. Vốn dĩ anh ta đã mềm lòng nhưng sự tức giận đã làm tiêu tan hết cả.
Anh ta ngẩng đầu nhìn Diệp Chiêu, nhoẻn miệng cười, hai mắt long lanh: “Việc cô yêu cầu tôi làm, tôi đã làm xong rồi, tôi đã giữ thể diện cho toàn bộ người nhà cô rồi phải không?”.
Diệp Chiêu hơi lùi về phía sau, nói: “Đúng, về sau cũng nên như thế”.
“Được thôi, quan hệ của hai chúng ta không tốt cũng đành, tuy nhiên đừng để người lớn phải lo lắng. Nhưng mà…” Hạ Ngọc Cẩn cẩn thận hỏi lại: “Tôi đã giữ thể diện cho người nhà của cô thì cô cũng phải giữ thể diện cho người nhà của tôi chứ?”.
Diệp Chiêu ngẫm nghĩ một lát đáp: “Nên như vậy, có việc gì tôi giúp được thì anh cứ nói”.
“Giúp thì không cần”, Hạ Ngọc Cẩn nghịch nghịch chiếc bao giữ ấm trên tay rồi thong thả nói: “Hôm qua mẹ khóc và nói với tôi, người ngoài đều cười chê con dâu bà lấy về kênh kiệu, không hiếu thảo, làm cho bà bị bẽ mặt, giờ bà không dám ra khỏi nhà. Cho nên bắt đầu từ ngày mai, sáng tối cô phải đi theo bà làm tròn phận con dâu, học lễ nghi, bố trí bữa ăn, nói chuyện gia đình, để chặn miệng những người hay đưa chuyện”.
Diệp Chiêu ngẩn người ra một lúc.
Hạ Ngọc Cẩn cười như một con tiểu hồ ly đang có mưu mô xảo quyệt: “Tướng quân à, tôi tin cô hoàn toàn có thể làm được”.