Chương 45: Thập toàn đại bổ
Ngày xưa có một tên ngốc, đào một cái hố rồi sau đó tự mình nhảy xuống.
“Lấy người con gái nào không phải cũng đều qua những ngày giống nhau sao? Chuyện cười có hay đến thế nào thì cười vài năm rồi cũng chán nhỉ?”. Hạ Ngọc Cẩn lẩm bẩm tự an ủi mình. “Dù sao thì vợ nhà người khác cũng không ghen như thế, không nghe lời như thế, cũng không thể giúp đánh nhau tóm tội phạm giết người, càng không thể có đôi chân dài như thế…”. Cậu ta nghĩ đến đây, nuốt nước miếng đánh ực một cái. Từ hôm nghe trộm lời nói của Diệp Chiêu, Hạ Ngọc Cẩn đã hơi mềm lòng. Thấy Diệp Chiêu cũng ra dáng một người vợ vừa biết giao tiếp, lại vừa biết đánh đấm lưu manh nên cậu không muốn nghĩ đến chuyện ly hôn nữa. Nhất là sau khi phát hiện ra thân thể của cô vợ rất đáng để lấy thì lại càng không muốn nghĩ tới nữa. Cậu dự tính cùng lắm là vứt cái đơn ly hôn đó vào trong phòng mình, đợi lúc nào đối phương quá đáng thì sẽ lôi ra để uy hϊế͙p͙ một chút, cứ coi như là thượng phương bảo kiếm vậy.
Càng quan trọng hơn nữa, Diệp Chiêu là một nữ anh hùng hiếm hoi, giữ vị trí cao trong triều đình, phẩm hạnh tuyệt vời không dễ gì bị ảnh hưởng bởi những yếu tố bên ngoài, có rất nhiều cô gái sùng bái cô ấy đến mức độ không thể tưởng tượng được. Có lời đồn nói rằng những ca kỹ nổi tiếng ở các thanh lâu lập riêng một quy định, ai tiếp đón Nam Bình Quận Vương khiến tướng quân không vui vẻ thì người đó đừng có làm cái nghề này nữa. Lại thêm bọn thê thiếp trong nhà gây chuyện, khiến cậu đau đầu cả một thời gian dài, không những khó chịu, mà còn khiến một người như cậu nhiều phen bị lúng túng nữa.
Đã quyết định là không chia tay nữa thì đoàn viên với vợ cũng là việc quyết không thay đổi.
Hạ Ngọc Cẩn cân nhắc thấy sau khi uống rượu say biểu hiện của vợ mình như không, dễ nói chuyện hơn. Cậu ta sau khi say rượu thì dễ dàng nổi hứng hơn. Đợi đến lúc ngọn lửa trong hai người cùng bùng lên thì sẽ có đầy đủ lý do để lên giường. Một người non nớt, một người lão luyện, bất luận dù thế nào mình cũng sẽ chiếm ưu thế, chắc chắn là hạ gục được cô ta!
Cậu ta là người không biết giấu giếm cảm xúc, nghĩ cái gì cũng đều hiện lên trên mặt.
Dương Thị đầu óc nhanh nhẹn, nghe thấy Quận Vương tối nay muốn uống rượu chúc mừng, lại còn đuổi hết những người xung quanh đi chỗ khác, nhất thời cũng đoán ra được ít nhiều. Cô ta vui mừng khôn xiết, đoán chắc là Bồ tát ở chùa Nam Các đã linh nghiệm, biến lời cầu khấn của cô ta thành hiện thực, giữ được sự phú quý. Tướng quân và Quận Vương đều làm quan lớn, cô ta có thể đảm bảo vị trí chủ mẫu lâu dài, không cần phải thay người. Cũng phải biết là Diệp Chiêu cho phép cô ta giữ lại ít tiền riêng trong một mức độ nhất định, thêm thu nhập từ hai tước vị Tuyên Võ Hầu và Nam Bình Quận Vương đem lại, cộng thêm sự phú quý của An Vương và sự ưu ái của An Thái Phi, tiêu pha tùy ý thì cũng không ít ỏi gì.
My Nương thì đoán chắc là bảo kiếm ở chùa Linh Sơn đã linh nghiệm. Sau khi tướng quân trở về liền tiện tay tặng cho cô ta một sợi dây chuyền ngọc trai. Những hạt ngọc trên đó hạt nào hạt nấy đều to như đầu ngón tay, bóng loáng tròn trĩnh, giá trị không nhỏ chút nào. Có thể thấy tâm trạng của tướng quân rất tốt, thể hiện mối quan hệ của hai người có sự tiến triển. Chỉ cần tướng quân không chia tay thì cô ta ở trong được nuông chiều còn hơn cả thiên kim tiểu thư, ở ngoài thì bảo đảm được cuộc sống có thể bắt nạt người khác được. Cho dù sau này về già, với tính cách như của tướng quân thì chắc chắn sẽ vẫn quan tâm tới cô ta. Sau này gặp gỡ với mấy người thiếp phòng, thông phòng bị chủ mẫu ức hϊế͙p͙ đến khổ sở khác cô ta vẫn có thể tiếp tục phô trương, cho bọn họ phải ghen tức đến đỏ con mắt.
Huyên Nhi nhìn thấy Dương Thị và My Nương vui mừng khôn xiết, cân nhắc một hồi, cũng hiểu được chân tướng sự việc. Nghĩ bụng sau này có thể tiếp tục quản lý mấy chuyện trong gia đình, cũng vui mừng không thể tả, vội vàng chạy về phòng vái lạy ba lần trước tượng thái thượng lão quân, cảm tạ đã phù hộ. Đồng thời mong muốn cuộc sống sau này sẽ ngày càng tốt hơn.
Diệp Chiêu bận rộn trong quân doanh, nói hơi muộn sẽ về, không ăn cơm ở nhà, để Quận Vương ăn trước, sau đó đợi cô ấy.
Dương Thị sắp xếp việc trong nhà, Hạ Ngọc Cẩn phát hiện ra trên bàn ăn toàn là các món ăn bổ thận tráng dương như món bầu dục xào, trứng gà tỏi tây xào tôm biển, chim cút hầm, cật rán, bồ câu quay. Một lúc sau, My Nương cho người mang vào một bình rượu dương v*t hươu và nói đây chính là một thứ đồ uống thích hợp cho mùa xuân. Còn a hoàn của Huyên Nhi lại mang tới một bát canh thập toàn đại bổ nói đây là tâm ý hiếu thuận để Quận Vương bồi bổ cơ thể. Ý nghĩa đằng sau những lời nói đấy đều là anh phải làm tướng quân thỏa mãn đấy.
Hạ Ngọc Cẩn rất chán chường liền hỏi nhỏ Cục Xương: “Thường ngày ta thể hiện kém cỏi thế sao?”.
Cục Xương nghĩ một lúc, lựa lời nói: “Không phải người kém mà tướng quân xem ra quá mạnh. Cô ấy đánh trận ngoài chiến trường dũng mãnh vô địch, đổi một chiến trường khác e là cũng vẫn dũng mãnh vô địch. Quận Vương, người phải đề cao mười hai phần tinh thần, không được khinh địch…” Hạ Ngọc Cẩn nghĩ cũng thấy có lý, khinh địch nói không chừng là mất mặt như chơi, bèn vội vàng cầm đũa, ăn sạch sành sanh những món ăn bình thường không thích ăn lắm, lại uống ba chén rượu dương v*t hươu, trong lòng cảm thấy rất yên tâm.
Sau đó cậu ta bảo người hầu chuẩn bị hơn tám mươi các hạt đủ loại để nhắm với rượu, cùng với hai bình gốm đựng rượu Hạnh Hoa vừa mới mở, tất cả đều đưa tới Đông viện. Phòng chính của Đông viện xây theo thế nước, đồ ăn đều được bày biện trong chiếc lều bên cạnh phòng chính, vừa đủ để ngắm hoa thưởng nguyệt. Bên cạnh là một cây đa cao to với những cái rễ dài rủ xuống dưới hồ, cả hồ tràn ngập ánh trăng, thật là làm say đắm lòng người.
“Xem còn thiếu cái gì nào?”. Hạ Ngọc Cẩn mãn nguyện nói.
Cục Xương sau khi xem xét xong, cẩn thận hỏi: “Bảo người buông rèm ở lều, đốt một chút hương đàn lên? Rất có tác dụng đối với việc đó ạ…” Hạ Ngọc Cẩn gãi gãi cằm, gật đầu lia lịa: “Được như thế thật tốt, được như thế thật tốt”. Rồi cậu ta lại suy nghĩ, lo lắng mình làm không tốt sẽ khiến tướng quân mất mặt, nên dặn dò tất cả mọi người đến lúc đó thấy bất kỳ tiếng động gì đều không được phép vào, chỉ giữ lại một nô tài điếc để đun nước thôi.
Mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu mỗi vợ nữa thôi.
Cậu ta thấy nam nhi đại trượng phu mà lại đợi vợ về làm cái việc kia thì không hay lắm, nên tốt nhất là ra ngoài đi dạo, dặn dò người hầu là khi nào tướng quân về thì gọi cậu ta. Những người hầu vô cùng tò mò về việc Quận Vương và tướng quân sẽ làm tối nay, nên đáp lại rất dứt khoát, chấp nhận lệnh phải im miệng. Bọn họ chỉ dám lén lén lút lút bình luận vài câu giữa hai ba người với nhau, đoán xem Quận Vương rốt cuộc phải dùng đến thủ đoạn nào mới chinh phục được vị tướng quân còn ngang bướng hơn cả đàn ông, sau đó ai ai cũng ngứa ngáy sốt ruột đến nỗi chỉ muốn đạp tường ra.
Diệp Chiêu ở trong doanh trại đang đọc để Hồ Thanh viết thư cho Liễu tướng quân về việc bố trí phòng ngự ở biên ải nhưng miệng không ngừng cười tủm tỉm. Tuy nói Diệp Chiêu khi làm việc không để việc riêng ảnh hưởng đến việc công, nhưng vì uy vũ có thừa, nên mọi người đều sợ hãi khuôn mặt đen xì lúc nào cũng có thể tùy tiện muốn giết người của Diệp Chiêu. Nay thấy tâm trạng của cô ấy rất tốt, trời quang mây tạnh, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, người thông minh cũng mơ hồ đoán ra cái gì đó. Trong lòng đều âm thầm cảm ơn tinh thần hi sinh của Nam Bình Quận Vương, quyết định sau này ít chế giễu cậu ta vài câu. Dù sao để đối phó với Diêm Vương sống quả là không dễ dàng chút nào. Đàn ông với nhau phải hiểu và thông cảm cho nhau. ch.ết một cách thân thiện còn hơn là ch.ết vô ích. Cậu ta chấp nhận tướng quân thì tướng quân sẽ không cần phải áp bức người khác nữa, đó thật sự là một may mắn lớn.
Thế là, mọi người đều cố gắng dùng những lời hay ho để nói về Hạ Ngọc Cẩn. Bọn họ vì không coi tướng quân là nữ, tùy tiện quen rồi nên chủ đề không cần kiêng kỵ gì hết.
Hồ Thanh, cái đồ chịu đánh chứ không chịu nhớ, tiếp tục trêu ghẹo: “Xương cốt mỏng manh của anh chàng nhà cô liệu có chống đỡ được sự giày vò của cô không? Chân tay nhẹ một chút, đừng có một nhát hai nhát đã gãy xương người ta. Nghe nói ở chỗ Mạnh Hưng Đức có một loại thuốc trợ hứng rất tốt, nếu có vấn đề gì cứ tới tìm tôi, tôi sẽ nói dối lấy cho cô hai viên”.
Diệp Chiêu rất quen với vấn đề tế nhị này, nên cũng không cảm thấy khó chịu e thẹn, chỉ cảm thấy nói ra không hay lắm, tiện tay cốc cho anh ta một cái.
Hồ Thanh bị đánh quen rồi, không hề bực bội, tiếp tục nói: “Lần trước trên du thuyền, vô tình nghe lỏm được mọi người nói là chồng của cô thích nhất là đối phương chủ động. Có điều cũng phải, phần lớn đàn ông đều thích phụ nữ chủ động”.
Diệp Chiêu tỏ vẻ không tin chút nào.
“Cô không tin?” Hồ Thanh cười ha hả nói tiếp: “Cô nhớ lại những lần chúng ta nói về vấn đề này trước đây đi. Thu Lão Hồ và Ngô tham tướng là những người đàn ông dũng mãnh như thế, vậy mà trên giường đều thích để phụ nữ đè nén. Đến cả Lưu hiệu úy, một người gầy yếu như thế, cũng thích một mỹ nhân mạnh mẽ chủ động. Nếu vẫn không tin, cô đi hỏi thăm ở lầu xanh một chút đi, thử xem cách nào ở trên giường được ưa thích nhất. Các anh em, mấy người nói xem có đúng không?”.
Mấy người đàn ông đều suy bụng ta ra bụng người, hùa vào đồng tình: “Cũng đúng, cho dù không thích, ít nhất cũng không ghét, còn hơn là cứ đơ ra như gỗ”.
Là thế sao?
Diệp Chiêu băn khoăn.