Chương 10
Hoàng Thượng đã liên tiếp ba ngày không vào triều.
Nói như vậy, quân vương không tảo triều không ngoài mấy tình huống sau đây: một, mỹ nhân trong ngực, không muốn thanh tỉnh khỏi làn hương ôn nhu; hai, long thể có bệnh nhẹ quả thật cần nghỉ ngơi.Triều đại Tuyên Vũ từ khi khai sáng đến nay, liền truyền xuống tổ huấn: trừ phi có lý do quan trọng, quân vương phải ngày ngày lâm triều. Bởi vậy mỗi vị hoàng đế đều rất cần cù, mà Tề Vân Phi lại là nhân tài trong các nhân tài. Từ khi y đăng cơ đến nay, thông qua luật pháp nghiêm túc, nghiêm khắc đả kích tham quan vô lại, khiến cho quan phong dần thanh liêm, dân chúng đối với điều này vô cùng khen ngợi. Phía sau chiến tích lớn lao là ý thực trách nhiệm cực cao, cùng với mỗi đêm làm việc cẩn trọng, cứ thế y đến bây giờ ngay cả hoàng hậu đều không có. Hoàng Thượng cuộc sống tác phong có thể nói là rõ ràng, chắc chắn không có mỹ nhân có thể mê luyến, tập võ tới thân mình tinh tráng cũng không cần ‘vì bệnh nhẹ’ mà tĩnh dưỡng ba ngày đi? Xem tình hình này, đương kim Thánh Thượng còn có ý tứ tiếp tục bãi công.
Các đại thần không thấy mặt Hoàng Thượng gấp đến độ vò đầu bứt tai. Tuy rằng công văn văn kiện khẩn cấp Hoàng Thượng một bản cũng không trì hoãn, nhưng không trực tiếp gặp mặt Hoàng Thượng, tin tức phải thông qua nội thị truyền báo, nếu có người lòng dạ khó lường cố ý ngưng lại một ít tin tức trọng yếu thì sao? Cứ tiếp tục thế này, tất nhiên xảy ra đại loạn. Thế là các vị cựu thần quyền cao đức trọng như Phùng Thừa tướng, Vương Thượng thư đều liên danh lên lớp giảng bài, yêu cầu Hoàng Thượng lấy thiên hạ làm trọng, quyết không thể bỏ việc lâm triều vân vân. Kết quả tự nhiên là thạch trầm biển rộng, yểu vô tin tức (đại khái là đá bỏ biển, không có tin tức). Chúng thần không phục, liền ở Kim Loan điện quỳ tập thể. Kết quả bị nhất nhất thỉnh quay về, không chịu đi, còn bị thị vệ trực tiếp nâng về nhà. Hoàng Thượng nhuyễn ngạnh không ăn, mọi người không thể, đều trở về thỉnh giáo Tam Vương gia.
“Vương gia, sau khi Hoàng Thượng ra khỏi thành thưởng nguyệt, trở về sao đến ngay cả mặt mũi cũng không gặp?” Lão Thừa tướng khổ tư không có kết quả, buồn khổ nhìn chăm chú Tề Mặc Nhiên, hy vọng có được đáp án.
“Đúng vậy đúng vậy, hay là Hoàng Thượng không phải thân thể bệnh nhẹ, mà là…” Vương Thượng thư nhớ tới gần đây trong cung truyền lưu Hoàng Thượng thân nhiễm bệnh nặng, vô cùng bất an: trước mặt Hoàng Thượng không có con nối dòng, nếu có cái gì vạn nhất… Nhưng lại dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
“Vương đại nhân!” Tề Mặc Nhiên cắt ngang hắn, ánh mắt nghiêm khắc “Đại nhân, đồ ăn có thể ăn bậy, lời này, cũng không thể loạn giảng. Hoàng Thượng long thể khỏe mạnh, chớ có suy nghĩ miên man.”
“Chẳng lẽ Vương gia ngày gần đây gặp qua Hoàng Thượng?”
“Phải, chẳng qua hoàng huynh gần đây thấp thỏm khí tao, cho dù vào triều cũng sẽ không dụng tâm. Ai –––” Nói xong khoa trương thở dài, cho đến khi thấy hai vị lão nhân gia lòng nóng như lửa đốt.
“Vương gia, ngươi chính là người tri tâm của Hoàng Thượng. Các cựu thần hồ đồ, thật sự không đoán ra tâm tư của Hoàng Thượng, ngài có thể chỉ điểm một chút, cũng tốt giải. Khúc mắc của Hoàng Thượng: Quân vương không muốn lâm triều, từ trước cũng không có gì cần dấu!”
“Ha ha ha… Đại nhân nói quá lời. Hoàng huynh ngắm trăng trở về, quý giai nhân mà không được, tương tư đơn phương thôi.”
“Khụ! Vậy thì đơn giản a, được Hoàng Thượng coi trọng đó là phúc tám đời tu luyện mới có, ai dám cự tuyệt? Thần sẽ đi trói lại đưa vào trong cung cho Hoàng Thượng.” Binh Bộ Thị Lang Tào Thích hô to.
“Ai, trở về!” Vội vàng ngăn lại tào thích đang muốn xuất môn, Tề Mặc Nhiên cười to “Đại nhân quả nhiên là tính tình nóng nảy. Người Hoàng Thượng coi trọng, là có thể tùy tiện trói lại sao, huống hồ…” Ra vẻ thần bí, đợi cho mọi người trong phòng có hứng thú mới tiếp tục nói “Người này chỉ có Tần tướng quân mới có biện pháp làm cho Hoàng Thượng gặp được. Chỉ tiếc hắn đang bị Tào đại nhân khiển trách, ở nhà bế môn tư quá thôi!”
“Hả!? Ai bảo hắn hộ vệ bất lực, nhưng lại làm cho Hoàng Thượng bị phong hàn (bệnh nhẹ mà Tề Vân Phi tuyên bố với người ngoài chính là phong hàn)? Trì quân chính là thưởng phạt nghiêm minh, cho dù cùng Hoàng Thượng có quan hệ, cũng không thể thương lượng.” tào thích vẻ mặt quân pháp bất vị thân, không muốn bị phùng xế (thừa tướng) cường tráng tấu cho một quyền.
“Đều là lúc nào rồi, nhanh thả người đi! Như vậy, Hoàng Thượng cao hứng, Tần tướng quân cao hứng, chúng ta cao hứng, chẳng phải là giai đại vui mừng?”
Nhìn các cựu thần liên can cao hứng phấn chấn rời đi, Tề Mặc Nhiên cười giảo hoạt. Ha hả, hảo ngươi một hoàng huynh, ngươi khó chịu náo loạn lâu như vậy, không phải là hy vọng ta đến thay Tần Khiếu thoát tội sao? Lúc này, ngươi lại khiếm ta một nhân tình.
Mà Tần Khiếu ở nhà bế môn tư quá cũng âm thầm may mắn tránh thoát gió to sóng dữ. Ba ngày trước, đương lão thủ trưởng tào thích lấy hộ chủ bất lực làm lý do, đánh mình năm mươi đại bản, cũng phạt mình bế môn tư quá, Tần Khiếu quả thực là vô cùng cảm kích. Hắn cùng Tề Vân Phi đã không còn là quan hệ quân thần đơn giản như vậy. Nếu hắn dĩ nhiên vượt qua giới hạn, hắn chỉ có hai lựa chọn; muốn cả đời trốn đến Tây Tạng cho đến khi Tề Vân Phi phiền chán, hay muốn dứt bỏ băn khoăn nhận cảm tình của Tề Vân Phi. Mặc kệ là đường nào, đạp sai một bước đó là vạn kiếp bất phục. Huống chi, giao ra tánh mạng cùng cảm tình của mình, hắn chính là một kẻ tù tội chờ đợi tuyên án, sống hay ch.ết, toàn bộ là do vân phi quý trọng hay không. Biển cả cũng có thể biến thành ruộng dâu, huống chi nhân tình ấm lạnh, giây lát lướt qua. Hắn đã trải qua rất nhiều đau khổ lại luôn trở thành người bị vứt bỏ, đối với cảm tình, hắn chẳng qua là con chim sợ cành cong, nên không dám lôi trì nửa bước.
Để ý không ra nửa điểm rõ ràng, Tần Khiếu nằm trên giường sao cũng không ngủ được, chỉ cảm thấy trên lưng đau rát. Liễn tiếp trúng năm mươi roi cùng năm mươi đại bản, chính là người làm bằng sắt cũng chịu không nổi. Ngày đó được nâng hồi phủ, toàn thân trên dưới da tróc thịt bong, thương tích đầy mình, làm bọn nha hoàn sợ hãi, mỗi người khóc sướt mướt.
Tiếng người đến, Hồng Mai nhi ánh mắt sưng đỏ thần sắc kích động.
“Ôi, gia, không tốt, trong cung đến đây thật nhiều đại quan quân, ngay cả vị lần trước đánh ngàu cũng tới!”
“Tào đại nhân? Mau, mau đỡ ta đứng lên!”
“Không cần, Tần Khiếu, ngươi thế này cứ nằm, không cần đa lễ.” Phùng Thừa tướng dẫn đầu vào cửa, cười đến mặt mày hớn hở.
“Tần Khiếu, ngươi rốt cuộc ẩn dấu mỹ nhân thế nào, mê hoặc làm Hoàng Thượng ba ngày cũng không lâm triều? Nếu không phải Tam Vương gia chỉ điểm, ngươi còn tính toán dối bao lâu?” tào thích một bộ dáng tiếc hận chỉ tiếc rèn sắt không rèn thành sắt: tiểu tử ngươi đánh giặc thông minh, sao gặp phải loại sự tình này người không một chút thông minh vậy?
“Cái này… Đại nhân, lời này từ đâu nói?” Tần Khiếu tự nhiên không hiểu ra sao.
“Ai ai, nhiều lời vô ích, Tần tướng quân vẫn nên tiến cung một chuyến, mau mau đem sự tình làm thỏa đáng, cũng đỡ để chúng ta lão xương cốt này phải hao tổn tâm trí nữa!” Không khỏi phân trần, Vương Thượng thư đem Tần Khiếu từ trên nhuyễn tháp nhét vào kiệu, trực tiếp bắt cóc hồi cung.
!!!!!!!!!!!!!!
Tần Tần đáng thương. Cảm tình của hai người hẳn là sẽ dần dần trong sáng hóa, hắc hắc…