Chương 89: Kiều diễm ướt át!
Bùi Hạo uy hϊế͙p͙ Tô Nhược U xong, liền nhanh chóng đi ngay, nếu không hắn cũng không chắc chắn mình sẽ khắc chế được được dục hỏa của bản thân.
Bùi Hạo vừa rời đi, Thanh Nhạn và Thanh Loan mới nhanh chóng vào trong nội thất, ngày hôm nay nữ quyến của các phủ sẽ đến hậu viện xem hai tiểu thiếu gia đang nổi bật nhất kinh thành này tròn méo ra sao. Tuy rằng vài ngày trước đó, Tô gia được ngự phong danh hiệu “Lương thiện chi gia” nhưng nếu thiếu phu nhân xuất hiện trước mặt các phu nhân xuất thân quyền quý thì cũng sợ cũng chẳng ngóc đầu nên được. May mà, nàng tốt số, vừa vào cửa liền sinh cho Bùi phủ hai tiểu tử mập mạp, mà trước giờ Bùi gia lại nổi tiếng đơn truyền, con nối dòng ít ỏi. Thanh Loan cố gắng chọn những bộ y phục sắc màu tươi đẹp nhất cho chủ tử nhà mình, để nàng xinh đẹp áp đảo hết tất cả mọi người luôn!
Tô Nhược U vừa tắm rửa xong, nàng đi chậm rãi khỏi dục phòng, trông giống như một đóa hoa hải đường còn vương đọng sương sớm mai, vừa đẹp đẽ lại kiều diễm ướt át! Thanh Loan ngẩn ngơ nhìn thiếu phu nhân nhà mình, làn da hồng hào lại mềm mại nhẵn nhụi, hai gò má nhiễm màu thẹn thùng tươi đẹp, một đôi mắt đào hoa gợn sóng lăn tăn, như hồ nước trời thu đầy mơ mộng, ánh mắt lưu chuyển, quyến rũ như tơ, nhè nhẹ mà chạm vào tận đáy lòng người.
Nếu như nói lúc trước Tô Nhược U xinh đẹp giống như một viên ngọc hiếm, thế nhưng do khí chất bản thân nàng mà người ta luôn có cảm giác nàng đoan trang lại trầm tĩnh. Mà bây giờ, Tô Nhược U chỉ cần ung dung ngồi ở đó cũng tự nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt của bất cứ ai, bất tri bất giác mọi sự chú ý đều tập trung trên người nàng, cam tâm tình nguyện đắm chìm trong đôi mắt sâu thẳm như hồ thu ấy.
"Thiếu phu nhân, người đẹp thật đấy!"
Nghe thấy Thanh Loan lỡ lời, Tô Nhược U cũng không có trách cứ, ngược lại nàng nhìn qua gương đồng đối mặt với ánh mắt nàng ấy.
"Thanh Loan, muội nói ta có đẹp thật không?"
Kỳ thật sau khi sinh đứa nhỏ, Tô Nhược U biết tính tình của mình bị Bùi Hạo ảnh hưởng, không giống với lúc chỉ cần ăn mặc đơn giản, thoải mái và phù hợp với từng hoàn cảnh là tốt rồi. Mà hiện tại, mỗi ngày nàng bắt đầu chú ý đến vẻ bề ngoài của mình hơn, từ trang phục, trang sức rồi cả sắc mặt nữa.
Tô Nhược U không chỉ một lần nhìn bản thân qua gương, tuy rằng làn da mềm mại căng mọng không có một nốt mụn như trước, nhưng rốt cuộc vẫn mập mạp hơn rất nhiều. Tuy rằng, ừm, phần lớn thịt đều tập trung ở một chỗ khó nói, nhưng mà chuyện này cũng không thể che giấu, ở những nơi khác ít nhiều gì cũng có thêm không ít thịt. Tuy nhiên, nó lại không bị khó coi, mà còn mang một vẻ đẹp khác, song vẻ đẹp này lại làm cho nàng có cảm giác hết sức lạ lẫm, có điều Tô Nhược U vẫn biết đó là mình.
Chỉ cần thiếu phu nhân không trách mình thiếu phép tắc, Thanh Loan lập tức vui vẻ ra mặt, “ Thiếu phu nhân, người không biết người đẹp như thế nào đâu, diễn tả thế nào đây nhỉ?..”
Nhất thời nghĩ không ra từ nào hay, Thanh Loan vô thức nhìn Thanh Nhạn bên cạnh, mong được giúp đỡ. Mặc dù Thanh Nhạn không giúp chủ tử chải đầu nhưng cũng liên tục chú ý tới bên đó, thấy thế nàng mới tiếp lời: “ Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.”
"Đúng! Đúng! Đúng! Chính là câu này! Thiếu phu nhân đẹp đến mức chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn!"
Tô Nhược U thấy trong nội thất cũng không có người ngoài, mà Thanh Nhạn và Thanh Loan, hai người họ từ nhỏ đã ở cạnh bên nàng, tuổi các nàng cũng xấp xỉ, câu này nàng đâu dám hỏi Vương ma ma và nhũ nương, nhưng các nàng thì khác, đã hầu hạ bên mình bao năm, là đối tượng thích hợp để hỏi hơn.
Tô Nhược U hít sâu, để giảm bớt thẹn thùng, "Các muội không thấy ta rất mập sao?"
Thanh Loan nhìn chăm chú vào trước ngực Tô Nhược U, rồi nhìn lại mình. Trời ạ, nàng chỉ mong “béo” như vậy mà không được! Quả nhiên, mỹ nhân trên đời ai cũng vậy, đều không biết mình rất đẹp…
Thanh Nhạn liếc mắt nhìn thoáng qua người nào đó lại chuẩn bị động kinh, thầm than một tiếng, người này nhớ ăn không nhớ đau.
"Thiếu phu nhân, nô tỳ thật không thấy người mập, nhiều nhất chỉ được tính là đầy đặn. Vương ma ma cũng đã tốn rất nhiều công sức vì người, người không tin chúng ta cũng phải tin tưởng Vương ma ma chứ, huống hồ..."
Thanh Nhạn nghĩ đến lời sắp nói ra khỏi miệng rồi lại thôi.
"Huống hồ cái gì?" Nếu đã can đảm hỏi, Tô Nhược U cũng muốn nghe câu trả lời thuyết phục nàng.
Thanh Nhạn nhìn thiếu phu nhân nhà mình, có vẻ nàng ấy nhất quyết muốn biết đáp án, đáy lòng nàng hiểu, lần này thật sự thiếu phu nhân rất dể ý đến dáng người của mình. Để đánh tan lo lắng trong lòng và sự mơ hồ không tự tin của nàng ấy, Thanh Nhạn cũng không vòng vo nữa.
"Huống hồ người xem mấy ngày nay cho đến tận bây giờ, thiếu gia đối với người là loại thái độ nào thì sẽ biết..."
Cho dù Thanh Nhạn dùng gương mặt bình tĩnh lạnh nhạt để nói chuyện nhưng Tô Nhược U vẫn xấu hổ. Nàng hiểu, trong thời gian này, hắn không hề che giấu hành vi thân mật một chút nào, mọi người đều biết được.
Loại chuyện này tất cả mọi người đều biết rõ nhưng không nói ra. Tô Nhược U biết hoàn toàn không thể giấu giếm được, nhưng mà mình biết và người khác nói ra