Chương 109
Đợi đến khi Tô Nhược U xuất hiện một lần nữa trong chuồng ngựa, nàng đã thay một bộ y phục cỡi ngựa màu xanh trúc, tuy rằng không dịu dàng thanh thoát như thường ngày nhưng cũng thể hiện được tư thế hiên ngang, nhất là vòng eo thon nhỏ hết sức chỉnh tề khiến cho Bùi Hạo hận không thể đưa tay dài sang đó.
‘Hồng Lăng, ta đến rồi đây!’
Con ngựa con màu đỏ thẳm được Tô Nhược U gọi là Hồng Lăng nhấc chân lên giậm chân tại chỗ, bày ra tư thế hoan nghênh, hiển nhiên là khác hẳn thái độ lúc trưa lúc mới gặp gỡ, làm cho Tô Nhược U vui mừng không thôi, dù sao người chủ nhân như nàng đã được chấp nhận rồi.
‘Hí...iiiii ----’ Xích Diễm đứng bên cạnh nhìn thấy nữ chủ nhân đi thẳng đến con ngựa nhỏ kia, ngay cả bắt chuyện cũng không thèm làm với bản thân nó, cho nên nó không khỏi buồn bực rồi.
Bùi Hạo dở khóc dở cười, hắn thò tay vuốt vuốt đầu to của Xích Diễm, ‘Tiểu tử ngươi còn hăng hái hơn cả ta nữa đấy, bớt làm mấy chuyện mất mặt lại đi.’
Xích Diễm mặc kệ, nó vẫn dậm chân như trước, nó chẳng hề thích cảm giác bị xem nhẹ chút nào, rõ ràng nó đẹp trai đến thế, nó mới xứng danh ngựa ngoan trong mắt mọi người!
Tô Nhược u vội vàng duỗi tay kia ra an ủi Xích Diễm đang phát giận, làm sao bây giờ? Hình như Xích Diễm và người nào đó rất giống nhau, hở ra là ăn giấm chua, tuyệt đối là y hệt.
Nghĩ đến đây, Tô Nhược U kiềm lòng không được ngẩng đầu liếc Bùi Hạo, nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt tỏ vẻ vô tội của hắn, ngay lập tức nàng càng cảm thấy hết sức vui vẻ.
Thấy dáng vẻ của nàng, làm sao Bùi Hạo không rõ, chỉ là, so với Xích Diễm hắn tốt hơn nhiều là được rồi.
Bản thân Tô Nhược U vốn biết một chút kỹ thuật cỡi ngựa, chỉ là thường ngày hiếm có cơ hội cỡi, cho nên không tránh khỏi việc không thành thạo, có điều may là con ngựa mà Bùi Hạo chọn cho nàng có tính tình ngoan ngoãn, nghe lời, hơn nữa vóc dáng nó không quá cao, chưa đầy một lát trong sân tập, Tô Nhược U đã có thể tự mình cỡi Hồng Lăng chạy một đoạn rồi.
Bùi Hạo cỡi trên lưng Xích Diễm, ánh mắt không rời nhìn chăm chú vào Tô Nhược U, nếu như nói ban đầu hắn còn lo lắng nàng sẽ bị té xuống đất, thì bây giờ lại bị thân hình uyển chuyển của nàng hấp dẫn, hắn không khỏi thầm than, không ngờ khi nữ kỵ binh cỡi trên lưng ngựa còn có thể có được mùi vị khác biệt thế này, nhất là tiểu nương tử nhà hắn làm cái gì cũng đẹp mắt hơn người khác!
‘Phu quân, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát đi!’
trên đường đi Tô Nhược U đã quan sát địa hình đại khái rồi, xung quanh đây toàn là thảo nguyên trống trải, đúng lúc Tô Nhược U hăng hái vì nhận được quà tặng, đương nhiên nàng muốn đi ra ngoài thử tay chân một lát, hơn nữa nhớ tới trên thảo nguyên trống trải thúc ngựa nhanh như gió gì gì đó, nghĩ dến là Tô Nhược U càng thêm động lòng.
Bùi Hạo cũng có ý nghĩ này, cộng thêm Xích Diễm bên người đã kháng nghị từ nãy giờ, Bùi Hạo lập tức đồng ý ngay, có điều vì suy nghĩ cho an toàn của nàng, Bùi Hạo làm mặt nghiêm nhắc nhở: ‘Nhưng mà không cho phép nàng chạy quá nhanh, bằng không ta sẽ thu hồi Hồng Lăng lại, không cho nàng cỡi thêm lần nào nữa.’
Tô Nhược U vung roi ngựa trong tay lên, Hồng Lăng bèn chạy nhanh ra ngoài, ‘Ta biết rồi phu quân.’
Chỉ là, đối với lời nói của Bùi Hạo, tuy ngoài miệng Tô Nhược U hứa hẹn nhưng trong lòng một chút cũng không lo lắng, hừ! Hồng Lăng là lễ vật sinh thần của nàng, nếu đã cho nàng rồi thì chính là của nàng, muốn thu lại, nàng không cho thử xem hắn phải làm sao?!
Nghĩ đến đây, hai chân Tô Nhược U kẹp chặt bụng ngựa, ‘Hồng Lăng, chúng ta chạy nhanh lên, để cho bọn họ đuổi không kịp chúng ta.’
Có điều những chuyện này chỉ là tưởng tượng của Tô Nhược U mà thôi, chưa đầy một lát, Xích Diễm đã lắc mình vượt lên nửa thân ngựa, đồng thời không ngừng quay đầu sang hí vang với Tô Nhược U, dáng vẻ đó thành công chọc Tô Nhược U tức giận, nàng lập tức tăng nhanh tốc độ, song bất đắc dĩ sự chênh lệch thực lực giữa Hồng Lăng và Xích Diễm không cách nào bù đấp nổi, vì thế hoàn toàn không cần sự chỉ huy của Bùi Hạo, Xích Diễm luôn vượt lên trước mặt Tô Nhược U không nhiều không ít, đúng nửa cái thân ngựa, cực kỳ kiêu ngạo.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Bùi Hạo quay đầu nhìn sang khuôn mặt phơn phớt hồng của tiểu nương tử, hắn kiềm lòng không được mà mở miệng, ‘U Nhi, chạy lâu rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.’
Thời gian cỡi ngựa cũng hơi lâu rồi, Tô Nhược U cũng cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa bởi vì đã lâu không cỡi nên hình như bắp đùi trong của nàng có chút đau, chắc là do cọ sát với thân ngựa, tuy nhiên những chuyện này không là gì so với niềm vui thích khi được cỡi ngựa cả, Tô Nhược U không xem nó là chuyện quan trọng.
Có điều một người lão luyện như Bùi Hạo làm sao không chú ý cho được? Tuy rằng Tô Nhược U đã cố hết sức che giấu, nhưng từ tư thế đi của nàng Bùi Hạo vẫn nhìn ra nàng không khoẻ trước tiên.
Bùi Hạo hơi ảo não, có lẽ bản thân hắn nên sớm bảo dừng lại mới đúng....
‘Phu quân, ta không sao đâu...’ Thấy sắc mặt u ám của Bùi Hạo, Tô Nhược U có chút sốt ruột rồi, nàng thật sự cảm thấy chẳng có vấn đề gì cả, vừa mới bắt đầu cỡi ngựa ai mà chả như vậy, huống chi thân thể nàng dưới sự chăm sóc của Vương ma ma thì càng mềm mại hơn, hiển nhiên sẽ không tránh khỏi bị cọ sát tổn thương một chút.
Bùi Hạo vẫn không nói lời nào, kỳ thật trong lòng hắn đang rất mâu thuẫn, một mặt hắn hi vọng tiểu cô nương tiếp thu thêm được nhiều kiến thức hơn nữa, nhưng mà ở một mặt khác, hắn thật sự không đành lòng nhìn nàng chịu khổ, dù chỉ một chút cũng không muốn, loại cảm giác tự trách mãnh liệt như dời núi lấp biển thoáng cái mạnh mẽ chui vào lòng hắn, vừa chua lại vừa xót.
hắn không nói, Tô Nhược U càng sốt ruột hơn nữa, người này một khi đụng đến chuyện của nàng là rất mẫn cảm, tuy nàng cũng rất vui mừng vì được hắn yêu thương, song nàng không muốn vì mấy chuyện này mà hắn tự trách, ‘Phu quân, chàng đừng như thế, lần sau ta sẽ không như vậy nữa được không? Ta hứa đó, lần sau vừa cảm thấy đau là ta sẽ dừng lại ngay!’
Bùi Hạo kéo Tô Nhược U vào lòng mình, ‘Cho ta xem thử.’
nói rồi, bàn tay to đưa về phía quần Tô Nhược U, thế nhưng hôm nay Tô Nhược U lại mặc trang phục cỡi ngựa, kiểu dáng phổ biến ở biên thành, cũng có chút giống với y phục và trang sức của nữ tử Man quốc, nếu như bây giờ bị hắn cởi ra thì ở một nơi mênh mông hoang vắng này, phía dưới của nàng ngoại trừ tiết khố ra thì không còn gì khác nữa.
Tô Nhược U đẩy bàn tay to làm chuyện xấu của Bùi Hạo ra, một tay khác nhanh chóng ôm chặt vòng eo của hắn, cả người gắt gao tựa vào lòng hắn giống như yêu thương nhung nhớ đã lâu, ‘Phu quân!’
Động tác vừa rồi của Bùi Hạo thuộc về hành vi bản năng, bây giờ bị Tô Nhược U ngăn cản hắn cũng nhận ra, tuy rằng trên đường cỡi ngựa đến đây không thấy nửa bóng người, nhưng hắn sẽ không cho phép bất kỳ nguy cơ tiềm ẩn nào có thể xảy ra, không để cho bất kỳ loài vật nào nhìn thấy tiểu nương tử nhà hắn. Nhưng mà, nếu không tận mắt nhìn thấy thì hắn lại không yên lòng.
Nhìn thấy áo choàng sau lưng Tô Nhược U, Bùi Hạo lập tức có cách.
hắn bỗng cởi áo choàng đen sau lưng mình ra ngay, hoàn toàn bao quanh Tô Nhược U đang tựa vào lòng mình. Dáng người Tô Nhược U nhỏ xinh hơn hắn rất nhiều, hiện tại nói là hắn phủ lên thì không bằng nói là bao trùm lên tất cả người nàng.
Tô Nhược U nhìn lên vẻ mặt hài lòng của người trước mắt, nàng không khỏi có chút kinh hoảng, ‘Phu quân, không phải chàng...’
Như vậy sẽ không bị lộ ra nữa.’ nói xong, không đợi Tô Nhược U kịp phản ứng, Bùi Hạo đã ngồi xổm xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược U còn lộ bên ngoài đỏ bừng lên vì thẹn thùng, nhưng mà nàng cũng biết nếu không để cho hắn nhìn, chiếu theo tính tình của hắn không biết còn gây ra mấy chuyện động trời nào nữa, người này chính là người thích làm mấy chuyện động trời thế đấy.
không biết bị đụng đến nơi nào, Tô Nhược U chịu không nổi ‘A’ lên một tiếng, thế nhưng lời vừa thốt ra thì ngay chính cả nàng cũng bị doạ cho giật mình, nàng gấp gáp nói: ‘Phu quân, chàng mau đứng lên đi, ta thật sự không sao đâu mà...’
Biết rõ địa điểm không thích hợp, Bùi Hạo cũng không sinh ra lòng dạ không thích hợp cho trẻ nhỏ nhìn, có điều đối với mảng da thịt vì trầy da mà đỏ bừng bên trong đùi Tô Nhược U, hắn vẫn yêu thương không dứt, ‘Đỏ hết cả...’
Tô Nhược U: ‘...’
Nàng phải làm thế nào để giải thích cho hắn hiểu là làn da nàng tương đối mềm mại, chứ nàng không phải dạng người không chịu nổi một chút khổ sở nào, một chút trầy da đối với nàng mà nói chẳng là gì cả. Vả lại, nói đi phải nói lại, chẳng phải thường ngày hắn cũng lưu lại chấm đỏ khắp người nàng hay sao? Mà hình như nàng cũng chả có việc gì cả...
Mặc kệ Tô Nhược U thề thốt như thế nào, trên đường về Bùi Hạo vẫn kiên quyết không cho phép nàng một mình cỡi ngựa đi về.
Tô Nhược U ngồi trong lòng người nào đó nhỏ giọng khuyên nhủ: ‘Phu quân, như vầy Xích Diễm sẽ cảm thấy quá nặng đấy...’
Đối với phản kháng vô vị của nàng, Bùi Hạo hoàn toàn không để tâm, một tay bảo vệ bên hông Tô Nhược U, một tay tiếp tục cầm dây cương, chậm rì rì đi về phía trước.
‘Phu quân, hay là chúng ta để cho Xích Diễm thoải mái chạy một lát? đi như vầy quá chậm...’
...
Thấy hắn không chịu trả lời mình, Tô Nhược U chẳng còn cách nào khác, nếu như lần này hắn thật sự quyết tâm không cho nàng cỡi ngựa nữa, thì không phải nàng sẽ buồn phiền đến ch.ết sao? Hôm này nàng vừa nếm trải niềm vui thích, tại sao có thể dễ dàng mất đi như vậy chứ!
Tô Nhược U vỗ vỗ lên lồng ngực Bùi Hạo, nàng phản đối, ‘Sau này ta còn muốn cỡi ngựa! không cho chàng vì chuyện nhỏ đó mà tức giận, cũng không cho phép cấm ta cỡi ngựa!’
Bùi Hạo bất đắc dĩ cười cười, tiểu cô nương này! Sớm muộn gì cũng bị hắn sủng lên tận trời cao.
‘Ta nói không cho nàng cỡi ngựa nữa từ lúc nào nhỉ?’
Tuy rằng giọng nói trên đỉnh đầu có mang theo chút nghiến răng nghiến lợi, nhưng kết quả lại là thứ mình muốn, Tô Nhược U vòng tay quanh hông Bùi Hạo, nhất thời trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, ‘Cảm ơn phu quân! Phu quân là tốt nhất!’
Bùi Hạo mỉm cười, ‘Ôm chặt ta!’
nói rồi dây cương trong tay hắn thoáng vung lên, Xích Diễm bên dưới lập tức hiểu ý, nó thoải mái duỗi chân phóng nhanh về phía trước.
trên thảo nguyên mênh mông bát ngát, hoàng hôn nhuộm đỏ các rặng mây, ráng chiều buông đầy trời, hai người hai ngựa cứ như vậy mà rong ruổi, tự do tự tại.