Chương 24: Lễ thất tịch
Ngoài cửa Khương Ngọc đã chờ một hồi lâu, biết ba tỷ muội Tô gia muốn cùng đến chơi lễ Thất tịch, nàng liền sớm ngóng trông, nếu các biểu tỷ không tới, kế hoạch ngày hôm nay của nàng sẽ bị ngâm nước, cho nên, từ sáng sớm nàng đã đứng đợi ở đây, mãi tới lúc này mới thấy ba người Tô Nhược U, ngoài miệng không khỏi có chút oán giận, “Mọi người cuối cùng cũng đã tới, làm người ta chờ thật lâu!”
Ngồi trong xe ngựa lâu như vậy, mà trời thì nóng, ba tỷ muội đều cảm thấy ngột ngạt, hiện tại bước xuống xe ngựa liền dễ chịu không ít.
”Ô, hôm nay ngọn gió nào thổi vậy, Tiểu Ngọc Nhi đến đón chúng ta sao, chuyện này thật hiếm có.”
Do tâm tình tốt, nên Tô Nhược Nhị nhịn không được trêu ghẹo Khương Ngọc vài câu, ây, ai bảo Tiểu Ngọc Nhi đáng yêu như thế, làm cho nàng vừa nhìn thấy liền nổi lên hứng thú muốn trêu chọc.
Nghĩ đến hôm nay ba vị tỷ tỷ là đến nhà mình làm khách, mà mình lại có việc muốn nhờ người ta giúp, nên Khương Ngọc đành chịu bất đắc dĩ bỏ qua lời nói trêu đùa củaTô Nhược Nhị, vội lên tiếng chào hỏi, “Đại biểu tỷ, nhị biểu tỷ, chúng ta nhanh vào phòng, hiện tại mặt trời đã lên cao, thật nóng.”
Nói xong, liền xoay người đi trước dẫn đường, làm cho Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết đều buồn cười quay sang nhìn Tô Nhược Nhị, hơi có cảm giác xem kịch vui.
Tô Nhược Nhị giống như chưa thấy, mỉm cười chống đỡ, nhấc chân đi theo, ô, mấy ngày không gặp, Tiểu Ngọc Nhi này công lực có vẻ tăng trưởng không ít, khó mà trêu chọc đây!
Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết nhìn nhau, không tiếng động nở nụ cười, quan sát hai tiểu cô nương phía trước, âm thầm lắc đầu, còn đợi gì nữa? Nhanh chóng đuổi theo.
Khi các nàng đến chính viện Khương phủ, cữu cữu, cữu mẫu cùng biểu tỷ Khương Di cũng đã chờ sẵn ở đó.
Ba tỷ muội Tô Nhược U vội vàng chào, mọi người ngồi xuống tán gẫu một lát, cữu mẫu Vương thị mỉm cười nhìn về phía phu quân nhà mình, “Hôm nay chàng theo giúp chúng ta đến đây thôi, phỏng chừng bên kia cũng đã sốt ruột, mẹ con chúng ta tự có tiêu khiển, không giữ chàng lại nữa.”
Khương phụ biết thê tử là đang giúp mình giải vây, hôm nay học sinh khắp thiên hạ cũng sẽ đi bái sao Khôi, ông là Lại Bộ Thị Lang tất nhiên không thể nhàn rỗi, mà nghĩ đến ba cháu ngoại lâu lâu mới tới nhà mình, cảm thấy áy náy, nhưng hiện tại quả thật không có biện pháp khác, “U Nhi, Tuyết nhi, Nhị nhi, các con hôm nay vất vả đến một chuyến, cữu cữu lại không thể dành nhiều thời gian ở cùng các con...”
Thấy cữu cữu áy náy, Tô Nhược U vội vàng khuyên, “Cữu cữu, chúng con đều hiểu được, ngài mau đi đi, không thể làm trễ nãi chính sự.”
Tô Nhược Nhị trước sau như một cười khẽ, “Cữu cữu, chúng con đều có hoạt động riêng, không thể giữ ngài, ngài vẫn là đi thôi, chúng con cũng đang chuẩn bị đi làm việc của mình đây.”
Đối với đứa cháu gái nhỏ tuổi nhất này, Khương phụ cảm thấy không biết làm sao, bất quá cũng bởi vì lời trêu chọc của Tô Nhược Nhị, sự áy náy của Khương phụ giảm xuống rất nhiều, vui vẻ cười, “Vậy cữu cữu không dám quấy rầy hứng thú của tiểu Nhị nhi nhà chúng ta nữa, cữu cữu đi ngay.”
”Cữu cữu đi sớm về sớm.” Tô Nhược Nhị đúng lúc bổ sung một câu, trong giọng nói một ít ý tứ giữ lại cũng không có.
Một tia áy náy cuối cùng trong lòng Khương phụ nháy mắt tan biến hầu như không còn, đứa cháu gái ngoại này của ông thật là!
Chờ thân ảnh có chút tịch mịch của Khương phụ biến mất trong tầm mắt mọi người, cữu mẫu Vương thị cùng những người khác rốt cuộc bật cười, ai, nén cười quá thương thân! Nhưng cũng không thể quá mức, khụ khụ khụ, vẫn là phải nghĩ đến việc chừa lại mặt mũi cho phu quân bà.
Một lát sau, Vương thị mang theo hai nữ nhi cùng ba cháu gái đến phòng bếp nhỏ ở Nghiêm Hi Cư, lễ Thất tịch hàng năm, Vương thị đều dẫn mấy đứa nhỏ đến đây tự tay làm xảo quả(*).
(Một loại bánh)
Trước tiên mọi người bận rộn gấp tay áo lại, để làm xảo quả cần có các nguyên liệu như dầu, bột mì, đường, mật, mà những thứ này đầu bếp đã sớm chuẩn bị đầy đủ bày sẵn trên thớt.
Vương thị chỉ huy hai người Khương Di cùng Tô Nhược U đem đường trắng đổ vào chảo nóng rồi không ngừng khuấy để tạo thành nước đường, sau đó cho bột mì vào, thêm hạt mè, trộn đều xong bày ra trên thớt cán mỏng, chờ một thời gian sau khi để nguội lại dùng dao cắt thành những khối hình chữ nhật bằng nhau, cuối cùng vo tròn sao cho bỏ vừa vào khuông mẫu tạo hình, tiếp theo chiên dầu tới khi vàng óng là hoàn thành.
Hai con mèo tham ăn Tô Nhược Nhị cùng Khương Ngọc vẫn luôn không giúp được cái gì, chỉ biết đứng đợi một bên thỉnh thoảng tới quấy rối, này lúc ngửi thấy mùi thơm mê người của xảo quả, rất muốn ăn ngay.
Lúc xảo quả thành hình được vớt từ trong nổi ra đặt vào mâm đã chuẩn bị trước đó, Tô Nhược Nhị không sợ nóng nhanh tay cầm lên một khối, Vương thị trông thấy không khỏi buồn cười, vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của Tô Nhược Nhị, “Mèo nhỏ tham ăn, không thấy nóng sao, dùng đũa gắp!”
Bị bắt được, Tô Nhược Nhị yêu kiều nhún vai, “Ai bảo năm nào cữu mẫu cũng làm ra xảo quả thơm ngon như vậy, người ta đương nhiên sẽ thèm.”
Nói xong, nóng lòng từ trong lồng tre đựng đũa lấy ra một đôi, xoay người gắp thêm một khối xảo quả mà nàng đã muốn ăn từ lâu.
Cắn một cái, ừ, quả nhiên có chút nóng, nhưng mà thật sự ăn rất ngon!
Nhìn biểu tỷ trước mắt ăn một cách rất hưởng thụ, Khương Ngọc đồng dạng cũng đang thèm ăn rốt cuộc không nhịn được lên tiếng, “Nhị nhi tỷ tỷ, mau cho ta ăn một miếng!”
Không nghĩ tới lại có thể ăn vui vẻ như thế, đến nỗi bỏ quên đồng minh của mình, Tô Nhược Nhị tỏ vẻ nàng cũng không phải cố ý, chỉ trách mỹ thực trước mắt à!
Vội vàng nâng đôi đũa hướng về phía cái miệng nhỏ nhắn của biểu muội bỏ vào, “Tiểu Ngọc Nhi, mau tới ăn!”
Bên này Tô Nhược Nhị cùng Khương Ngọc ngươi một ngụm ta một miếng ăn thật vui vẻ, lúc ăn xong khối thứ ba, Vương thị mới gọi ngừng, ăn nhiều đồ chiên dầu sẽ không dễ tiêu hóa.
Tô gia có bốn người, Khương phủ có sáu người, nên thời gian chiên lâu một chút, Vương thị tổng cộng làm bốn mươi khối, để khi ba tỷ muội Tô Nhược về nhà cũng có thể mang một ít trở về.
Tô Nhược Tuyết cảm thấy người trong phòng bếp nhỏ đã đủ, liền chủ động thỉnh cầu đi làm hoa dưa, nàng sai người lấy ra vài trái dưa hấu, tay phải cầm con dao nhỏ, bỏ vỏ, vẽ hình dáng, chạm trổ, một loạt trình tự đâu vào đấy, Tô Nhược Tuyết làm việc trước nay vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ như vậy, thập phần chuyên tâm.
Chỉ chốc lát sau, vốn là dưa hấu trên bàn, nay lắc mình một cái, biến thành nhiều đóa “Mẫu đơn dưa hấu” nở rổ, nhịn không được bước lên ngửi nhẹ, hương vị dưa hấu ngọt ngào xông vào mũi.
Ngay sau đó, Tô Nhược Tuyết trầm tư, rồi động thủ lần nữa, không đầy một lát, một con cá chép vẫy đuôi thình lình xuất hiện ở trước mắt mọi người, hết sức sinh động hồn nhiên, làm mọi người không khỏi sợ hãi cùng thán phục.
Ước chừng hơn nửa canh giờ, xảo quả cùng hoa dưa đều đã làm xong.
Tô Nhược Nhị cùng Khương Ngọc lại ghé vào một chỗ nói nhỏ nửa ngày, “Nhị nhi biểu tỷ, nghi thức sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải nhanh đi thôi, nếu bây giờ không xuất phát sẽ không kịp.”
Hóa ra hôm nay tất cả nam tử đọc sách trong kinh thành đều muốn đến Tam Nguyên lâu bái sao Khôi, đợt thi vừa rồi Khương Khánh Trạch có thành tích đậu giải Nguyên, đương nhiên cũng sẽ tham dự, hơn nữa theo lệ cũ nghi thức là do người đứng đầu khóa thi trước chủ trì, nên sáng sớm ngày hôm nay Khương Khánh Trạch đã dẫn theo đệ đệ Khương Khánh Ân đi đến Tam Nguyên lâu, hiện tại đã là buổi trưa, một lát nữa tới canh ba nghi thức liền bắt đầu, Khương Ngọc tất nhiên muốn đến xem, nhưng tỷ tỷ bởi vì phải ở nhà đợi gả, không thể xuất môn, mà nàng lại sợ không dám đi năn nỉ mẫu thân, đành phải xin sự giúp đỡ từ tam biểu tỷ đồng dạng cũng thích xem náo nhiệt.
Quả nhiên Tô Nhược Nhị động tâm, thời điểm đang do dự, Khương Ngọc tăng thêm một mồi lửa, “Nhị nhi biểu tỷ, đừng do dự nữa, nếu còn tiếp tục do dự sẽ không kịp mất.”
Tô Nhược Nhị bị Khương Ngọc thúc giục đến cả người nôn nóng, lúc này quyết định xoay người tìm cữu mẫu Vương thị thỉnh cầu.
Vương thị nhìn thấy ánh mắt cầu xin của nữ nhi, cũng không đành lòng vào ngày lễ mà bác bỏ ý nguyện của các nàng, đại nữ nhi vừa mới cập kê sau đó lại đính hôn nên không thể xuất môn, mà trong khoảng thời gian này bà thật sự bận rộn, đã trói buộc tiểu nữ nhi.
Nam tử đọc sách đến Tam Nguyên lâu bái sao Khôi, cũng không phải là không có tiểu thư khuê các ở ghế lô trên lầu xem náo nhiệt, nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý, “U Nhi, Tuyết nhi, hai người các con cùng đi, nhìn một chút náo nhiệt, vả lại, nếu không có hai con trông chừng, ta thực sự không yên tâm hai con khỉ nhỏ này.”
”Mẫu thân...”
”Cữu mẫu...”
Khương Ngọc cùng Tô Nhược Nhị không đồng ý bĩu môi.
Tô Nhược U nhìn Tô Nhược Tuyết một cái, muốn nói lại thôi.
Tô Nhược Tuyết cảm nhận được ánh mắt lo lắng của tỷ tỷ, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, trên mặt khẽ mỉm cười, bày tỏ chính mình không có việc gì.
Mà lúc Vương thị hàm chứa ý cười nhìn Khương Ngọc cùng Tô Nhược Nhị, ánh mắt lưu chuyển, liếc về phía Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết bên cạnh, thấy hành động của hai tỷ muội, vẻ tươi cười càng sâu hơn, phải đả kích mới có thể dần dần chặt đứt ý niệm nhớ nhung của nhi tử không phải sao?
Bên trong Tam Nguyên lâu thanh âm huyên náo, rất nhanh sẽ tới thời khắc tế bái, tất cả công tác chuẩn bị vẫn đang khẩn trương tiến hành, Khương Khánh Trạch chờ người phụ trách bận bịu thẩm tr.a đối chiếu tỉ mỉ các phân đoạn, đảm bảo nghi thức tiến hành thuận lợi.
Mà lúc này trên lầu trong Hải Đường Các, Bùi Hạo, Lý Dụ cùng Đới Xuân Vinh đại danh đỉnh đỉnh “Kinh thành tam hại” đang nhàm chán uống trà nhìn trời, bởi vì hôm nay Lý nhị thiếu gia gian xảo âm hiểm của chúng ta không khéo cũng muốn tham gia đại điển tế bái này, cho nên căn cứ tinh thần vì lợi ích của mình hy sinh lợi ích của người khác, Lý nhị thiếu liền đem Bùi Hạo cùng Đới Xuân Vinh kéo tới.
Đừng thấy Lý nhị thiếu trong vòng tròn quyền quý ở kinh thành có thể nói là “Xú danh rõ ràng”, nhưng nếu người người đều biết hắn từ nhỏ âm hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan, mặc dù bản thân Lý Dụ không cho là nhục, ngược lại còn cho rằng đây là vinh, thì chuyện này ở góc độ nào đó cũng đã giải thích rõ, Lý nhị thiếu hắn, là thông minh!
Tục ngữ nói đúng, một người thông minh không đáng sợ, một người thông minh còn đọc được sách cũng không đáng sợ, một người vừa thông minh vừa đọc được sách mà còn gian trá tiểu nhân mới thật đáng sợ!
Cho nên Lý nhị thiếu của chúng ta từ nhỏ đã lập chí phải làm một đại gian thần!!
Tại đây chịu sự dẫn dắt của cái chí hướng vĩ đại ấy, Lý nhị thiếu cũng tham gia cuộc thi Hương lần trước, hơn nữa còn thật dễ dàng qua cửa, mặc dù thứ hạng không cao, làm cho ân sư Bùi lão gia tử sau khi nhìn bài thi của hắn, đã dùng thước hung hăng dạy dỗ thằng nhãi con không biết nông sâu này, nghĩ tới đây, Lý nhị thiếu hắn trong nội tâm không khỏi nhiều lần cảm khái.
Nhớ lại lúc đó, Lý Dụ vừa chạy trước tránh né lão gia tử đuổi bắt, vừa hô, “Lão gia tử, ta đây là điệu thấp, điệu thấp!”
Nghe được lời này, Bùi lão gia tử càng tức, “Tiểu tử ngươi từ nhỏ có khi nào thì điệu thấp? Kéo bè kết phái, đánh nhau ẩu đả, việc gì cũng có phần ngươi, hiện tại lại nói với ta cùng gia gia ngươi điệu thấp! Ta liền để cho ngươi điệu thấp, cho cái mông ngươi nở hoa!”
Lý Dụ thấy lão gia tử thật sự tức giận, không chạy nữa, đàng hoàng đứng chịu đánh, “Lão gia tử, lần này xác thực là ta lỗ mãng, lần sau thi hội ta nhất định thi đỗ, lấy giải trạng nguyên về cho ngài.”