Chương 45: Phụ Chính Vương gia

Edit: meowluoi.
Ngày kế, Bùi phụ đến thiên điện Cung Càn Thanh.
Chỉ thấy một nam tử ngồi trước án trác y phục thân vương, khí chất lạnh lùng cao quý, ngược lại che lấp dung mạo tuấn lãng tuyệt trần.
“Vi thần khấu kiến Phụ Chính Vương.”


Bùi phụ quỳ cung kính, không phải bởi vì người trước mắt không lớn nhi tử hắn bao nhiêu, mà lộ ra tí xíu không thận trọng, không phải bởi vì người này là Phụ Chính Vương cao quý, bởi vì người dám càn rỡ trước mặt người này hiện tại không ở trên đại điện, không thấy bóng dáng.


“Miễn lễ.” Giọng nói của hắn làm cho người ta có cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Gần đây Tri Châu có động tĩnh gì không?”
Giống như vô tình nói một câu, làm Bùi phụ càng thêm cẩn thận.


“Bẩm vương gia, theo như vi thần biết, Tri Châu vẫn không một tiếng động đóng quân trữ lương thực.”


Hóa ra từ hai tháng trước, Kinh Lục sự tòng quân bẩm báo, Bùi phụ phát hiện trong phạm vi quản lý núi Ngô ở Tri Châu có một nhóm người khả nghi tụ tập, Bùi phụ mới phái người điều tra, kết quả phát hiện chỗ này là vùng đông nam cây cối rậm rạp ít người lui tới, hiện tại xung quanh trong vòng hai mươi dặm, người bình thường không vào được, mới dẫn tới có người coi trọng, sau khi phát hiện, trong phạm vi mỗi huyện, đã có một thế lực tự mình đóng quân tích trữ lương thực, mà hướng đi của lương thực đều chạy về phía núi Ngô.


Chuyện trọng đại như vậy, Bùi phụ tất nhiên bẩm báo, hơn nữa, gần đây Bùi phụ điều tr.a được, có chút dấu vết hướng về phía người kia ở kinh thành, liên tưởng đến mấy năm gần đây cùng Bùi lão gia thông tin qua lại, Bùi phụ không dám buông thả nhưng đồng thời càng thêm sợ hãi, đợi tin tức, đối với Bùi gia, đối với chính mình, là họa hay phúc còn chưa biết được.


available on google playdownload on app store


Dù sao, gần vua như gần cọp, xưa nay hoàng gia vì che giấu chút chuyện, có người hy sinh, thậm chí cả gia tộc cũng không có gì lạ.


Lúc Bùi phụ lo lắng, chờ công văn thăng chức, cho đến khi có người ám hiệu mình điều tr.a chuyện này, nhưng phải cẩn thận tránh bứt dây động rừng, hơn nữa, cần phải điều tr.a có tiến triển, không rõ chi tiết thì báo cho Thái thú, lúc đó Bùi phụ mới hoàn toàn lĩnh ngộ, hóa ra lần này hắn thăng chức để làm bia đỡ đạn che dấu điều tr.a kỹ chuyện này.


Nhưng biết rõ ý tứ phía trên, Bùi phụ vẫn còn thở phào nhẹ nhõm.
Nghe lời Bùi phụ nói, Phụ Chính Vương Mẫn Hoằng Duệ khẽ cau mày, nhưng lập tức dãn ra, chỉ nói vài câu liên tiếp quanh chuyện này, làm người ta cảm thấy chuyện này hắn rất coi trọng.


“Ngươi chứng kiến, tới bây giờ, số lượng quân đóng là bao nhiêu?”
“Số lượng cụ thể vi thần không dám tự đoán, nhưng căn cứ theo thu thập được từ mấy tháng qua của vi thần, chiếm giữ ở núi Ngô có khoảng hơn hai ngàn trộm cướp.”


Mẫn Hoằng Duệ trầm tư một lát, mới nói, “một đám ô hợp cũng dám làm loạn, không biết mình chỉ là một đám tôm tép nhãi nhép, làm người ta buồn cười.”
Bùi phụ không dám nói tiếp, cho rằng không nghe thấy, vùi đầu thấp hơn.


Đột nhiên gió di chuyển, Bùi phụ chỉ nghe thấy người trước mắt nói một câu, “hiện tại Bùi thượng thư đã trở về, không biết dự định của Bùi thượng thư đối với công tử như thế nào? hiện tại lệnh công tử cũng đã lớn thành tài rồi.”


Lời nói này làm Bùi phu đổ mồ hôi, vương gia, ngài đang cùng ta nói việc nhà hay là có mưu đồ khác? Giọng nói của ngài, có cần phải tốt như vậy không, vi thần sợ hãi…
“Khuyển tử năm nay đã mười sáu, không được tốt lắm, ghét văn thích võ, vi thần thấy nó có ý muốn nhập quân doanh.”


“Bùi thượng thu quá khiêm tốn, hiện tại thực lực quốc gia dần dần yếu, cần nhiều người như lệnh công tử, chấn chỉnh lại quốc gia.”


“Khuyển tử còn nhỏ, không đáng để vương gia khen ngợi, nhưng mà chỉ cần quốc gia cần, mặc dù khuyển tử bất tài, nhưng nhất định dù đầu rơi máu chảy cũng không chối từ.”


Kỳ thật ở kinh thành, không kém quý công tử quyền quý, Bùi Hạo là ai? Là người đứng đầu “Kinh thành tam hại” khiến các công tử quyền quý nhức đầu.


Người người đều biết trong nhà Thái phó có một đại tôn tử bướng bỉnh, hắn không phạm vào chuyện thương thiên hại lý gì, đơn giản chỉ là hôm nay đánh công tử nhà này, sáng mai chỉnh thiếu gia nhà kia, chọc nhà quyền quý trong kinh thành hận đến nghiến răng nghiến lợi, có thể nói là hết cách với hắn.


Mẫn Hoằng Duệ lớn hơn Bùi Hạo sáu bảy tuổi, lúc Bùi Hạo chọc người ta chán ghét, hắn cũng vừa mới hơn hai mươi, vài năm tiên đế thân thể bệnh nặng, đương kim hoàng thượng tuổi còn nhỏ, trên triều có người thèm thuồng nhìn chăm chú, khi đó Mẫn Hoằng Duệ được tiên đế nhờ, ra mặt sử lý chuyện triều đình, mỗi ngày đều hao tâm tổn trí, mà lúc này câu chuyện vinh quang của Bùi Hạo làm hắn có hứng thú.


Cho nên không ai biết, trong lòng Phụ Chính Vương đứng dưới một người trên vạn người đối với Bùi Hạo đứng đầu “Kinh thành tam hại” mà nhiều người đau đầu có hơi thưởng thức.


“Lần này tổ chức tiệc trung thu, đến lúc đó sứ thần Man Quốc nhất định sẽ đến ăn mừng, không biết Bùi thượng thư có cao kiến gì?”


Man Quốc và Đại Hạ đang trong thời kì chính trị nhạy cảm, có chút bất hòa, đánh một trận, Bùi phụ đương nhiên không dám quả quyết, nhưng trầm tư một lát, nghĩ đến tác phong xưa nay của người trước mặt, trả lời, “Theo ý kiến thần, hiện tại Man Quốc rục rịch, đối với Đại Hạ ta nhìn chăm chú, thịnh yến trung thu, Đại Hạ ta cần phải thể hiện khí phách của mình, lấy chấn quốc uy.”


“Bùi thượng thư nói hay lắm, không hổ là người của Bùi gia.”


Gần đây ở biên quan Man Quốc nhiều lần khiêu khích, nhưng vẫn có một số mệnh quan triều đình không muốn chủ chiến, ầm ĩ làm Mẫn Hoằng Duệ phiền lòng, chỉ biết cãi nhau với mệnh quan triều đình thì có tác dụng gì, nếu mang bọn họ vứt xuống chiến trường, chỉ sợ nửa điểm tâm huyết cũng không có.


“Vi thần không dám nhận.”
Mặc dù Bùi phụ là văn thần, nhưng không giống “Con mọt sách” trói gà không chặt, nếu không lúc trước mới hơn hai mươi tuổi đã không nhận ủy thác nặng nề của tiên đế, đến Tri Châu làm thái thú, chính mình phải gan dạ sáng suốt, tự quyết đoán.


“Đến lúc đó Bùi thượng thư có thể mang lệnh công tử đến, để cho Hoàng thượng thưởng thức.”
Nghe lời này, Bùi phụ có gì không hiểu, chắc hẳn con mình lại được vị này coi trọng, đây thật là, ánh mắt như vậy, khẩu vị quá nặng…


“Vi thần thay mặt khuyển tử cảm tạ ân điển của vương gia.”
____
Buổi tối, trong thư phòng Bùi phủ, vẫn là ba người Bùi lão gia, Bùi phụ và Bùi Hạo.


Kể từ khi phụ thân từ triều trở về đến nay, thỉnh thoảng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, hiện tại thấy phụ thân lại nhìn nữa, cuối cùng Bùi Hạo nhịn không được, nói, gần đây hắn không có làm gì…
“Phụ thân, người nhìn con làm chi?”


Nhìn ánh mắt bất mãn của nhi tử nhà mình, Bùi phụ liền khó chịu, người kinh thành đều có khẩu vị này sao, Lý lão hầu gia còn dễ nói, tự thân hắn cũng không rảnh, thích tiểu tử này có thể giải thích trở thành ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tính tình giống nhau, nhưng nói xem, mấy hôm trước là trưởng công chúa Chiêu Nghi, hôm nay lại là Phụ Chính Vương gia, ánh mắt gì vậy, đều là người tôn quý, giơ tay nhấc chân đều là người cao quý, sao đều thích làm bạn với con mãng phu nhà mình chứ?


hắn nhiều năm không ở kinh thành, hoàn toàn thoát ly khỏi thẩm mỹ kinh thành rồi sao?
Thấy đại tôn tử nhà mình sắp xù lông, Bùi lão gia ho nhẹ một tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác, “Ngày hôm nay hạ triều gặp Phụ Chính Vương gia rồi sao?”


Nghe lão gia nhà mình nói, Bùi phụ mới thu hồi ánh mắt nổi cả da gà nhìn Bùi Hạo, chuyên tâm trả lời, “đã gặp rồi ạ, Phụ Chính Vương hỏi tình huống bên Tri Châu.”


Chuyện bên Tri Châu, suy tính đến con đường sau này đại tôn tử nhà mình phải đi, không thể tránh khỏi thương lượng với Bùi Hạo chuyện này, cho nên hiện tại Bùi phụ nói, Bùi lão gia và Bùi Hạo cũng không nói nhiều, dù sao chuyện đóng quân cũng rất quan trọng, hơn nữa còn liên lụy tới vị kia, Phụ Chính Vương coi trọng như thế, cũng không có gì lạ.


Sau đó Bùi phụ đem chuyện Phụ chính vương nhắc tới bữa tiệc trung thu đối đãi với sứ thần Man Quốc nói một lần, sau khi nói xong, Bùi lão gia cũng không bất ngờ, “Vị này ngược lại anh minh quyết đoán, chỉ tiếc…”
“Phụ thân, chỉ sợ hắn vô tình, nếu không sẽ không có vận mệnh như hiện tại.”


Vị Phụ Chính Vương này không phải là người do dự thiếu quyết đoán, xử lý triều chính rất quyết đoán, dứt khoát hẳn hoi, hơn nữa tâm cũng ngoan độc, chịu không nổi người khác cản trở, nếu như hắn muốn vị trí kia, cũng sẽ không đợi tới bây giờ, lúc trước hắn có thể lấy dễ như trở bàn tay.


Bùi lão gia âm thầm gật đầu một cái, sao ông có thể không biết, lúc trước ông dạy các vị hoàng tử, người này kiêu căng hoàn mỹ, thảo luận kiêu căng cũng không phải nói hắn làm người kiêu căng, mà là người khác chú ý đối với sự kiêu căng của hắn, cũng đủ để thấy rõ hắn rất được người khác để mắt.


Dung mạo tuấn lãng cộng thêm khí chất lạnh lùng, trước núi thái sơn đổ mặt không đổi sắc, con nai đứng bên cạnh mà mắt không nháy không chút rung động, ngược lại chẳng trách mọi người chú ý đến hắn.
“Nhưng mà tiệc trung thu năm nay, Phụ Chính Vương cố ý nhắc tới cho nhi tử đi cùng.”


nói xong, Bùi phụ lại đưa mắt nhìn nhi tử nhà mình.


Trong lòng Bùi lão gia tức giận, chẳng trách từ lúc nhi tử mình trở về cứ nhìn chằm chằm đại tôn tử nhà mình, chỉ sợ đại tôn tử nhà mình được vị kia coi trọng, khoan hãy nói, đại tôn tử nhà hắn, người bình thường đều chán ghét, lúc mấu chốt lại được nhân vật quan trọng để mắt, đây thật là…


Nhìn phụ thân nhà mình dùng loại ánh mắt đó nhìn mình, Bùi Hạo vội vàng nói, “Con không biết Phụ Chính Vương gì đó…”


Lúc này Bùi phụ sững sờ, nói xem hắn có hình dáng này, khi Phụ chính vương nhìn thấy, có thể có cảm giác lừa gạt hay không, đến lúc đó vui mừng thành ghét, vậy thì không bằng biết rõ con nhà mình, dù sao nhiều lắm cũng chỉ là thế hệ sau bướng bỉnh, hiện tại như vậy, đến lúc đó, thật khó mà nói…






Truyện liên quan