Chương 5
“Ngươi không nghe thấy bản điện hạ nói mạ? Lui ra mau.”
Người nọ quay lưng về phía cửa, thoạt nhìn tâm tình không tốt lắm.
Nghe có tiếng cửa mở, liền tưởng có tên nô tài lớn mật không nghe y căn dặn dám một mình xông vào.
Mai là ngày đại hôn của y, là chuyện đáng mừng, y đáng ra phải thấy vui vẻ.
Khả hôm nay khi y cùng chuẩn vương phi ở cùng một chỗ, nhưng không hề thấy hứng thú, chiếm trọn suy nghĩ của y lại là thân hình đơn bạc làm kẻ khác đau lòng kia.
Ngay cả một nụ cười, một cử động của tha đều mơ hồ như có bóng dáng của người kia.
Thấy người phía sau không hề động tĩnh, Hoàng Phủ Đồng lại hét to hơn: “Lập tức cút…”
Muốn xoay người lại lạc vào một cái ôm thanh lãnh.
“Diệp?”
Mùi hương đặc biệt trên người bào đệ làm y nhận ngay ra hắn.
“Đồng.”
Không chịu nổi cách xưng hô “Ca” biểu lộ thân phận hai người, vạch rõ giới hạn cả hai, mượn rượu để vứt bỏ toàn bộ lo lắng trong lòng.
“Diệp, sao ngươi lại tới đây?” Vừa đụng tới đôi tay lạnh băng làm kẻ khác kinh sợ, y không nhịn được quay người lại, lo lắng nhìn khuôn mặt gầy gò xanh xao kia.
“Tam cửu chi tế, một mình rảnh rỗi, tịch mịch quá liền tới tìm ngươi.” Diệp không nói dối. Rượu làʍ ȶìиɦ cảm của hắn như gấp lên trăm lần, tỉ dụ như tịch mịch ẩn núp sâu trong tâm hắn, rục rịch, dâng trào trong máu hắn.
“Đồng, ngươi đừng thành thân có được hay không?” Thấy người trước mặt không hề động tĩnh, hắn lại cẩn cẩn dực dực hỏi: “Đừng thành thân…”
“Ngươi lại nói mê sảng gì vậy?” Không hiểu sao Đồng bỗng thấy vui vẻ, nhưng vẫn kiềm chế lạnh lùng hỏi.
“Đừng thành thân… Chúng ta cũng không thành thân có được không? Diệp sau này cũng sẽ ngoan ngoãn… Ngươi đừng…”
“Ngươi uống rượu.” Tức giận, đẩy ra bào đệ toàn thân mùi rượu. Hoàng Phủ Đồng lùi về phía sau vài bước, cuối cùng dừng lại.
“Trời lạnh thế này, uống rượu ấm thân cũng được, nhưng cũng không thể uống nhiều… Ngươi thân thể bất hảo cũng đừng đi ra ngoài trời, cẩn thận cảm lạnh.” Tình tố không hiểu toát ra nơi đáy mắt, y mất tự nhiên quay mặt đi.
“Đồng, ngươi đừng thành thân.” Diệp giọng nói nghẹn ngào làm Đồng cả kinh, quay đầu nhìn về phía khuôn mặt đầy lệ.
Thật lâu không có trả lời.
“Diệp, ngươi đã mười bảy rồi.” Yếu ớt thở dài. Hoàng Phủ Đồng vốn không có chút đề kháng với đôi mắt ngấn lệ của Hoàng Phủ Diệp, hơi thỏa hiệp: “Có một số việc một ngày đã quyết định sẽ không thể thay đổi được nữa.”
“Vậy… Vậy… Vậy ngươi sẽ hạnh phúc chứ?” Diệp dường như bị quở trách, đôi mắt tím nhạt nhiễm một tầng vụ khí. Hắn như muốn xác nhận điều gì đó: “Cùng nữ nhân kia kết hôn… Ngươi… Ngươi thật sự sẽ hạnh phúc mạ?”
“Ta…” Đôi mắt xán nhược tinh thần của thiếu niên chợt ảm đạm, y bỗng chần chờ.
Sẽ hạnh phúc mạ? Y vấn chính mình.
“Sẽ mạ?” Hoàng Phủ Diệp như đang chờ mong điều gì, hay như đang chống cự lại thứ gì.
“Ân.” Hoàng Phủ Đồng không dám nhiều lời, y cúi đầu che lấp đi đôi mắt không biết nói dối.
Thực sự sẽ hạnh phúc mạ?
Nhất định sẽ không…
Nếu Diệp vĩnh viễn dùng ánh mắt này nhìn y, vậy trái tim y sẽ không bao giờ an tĩnh.
Y vô pháp nói rõ tâm tình này, tựa như bị thứ gì đó cuốn lấy, vô pháp hô hấp.
Hiện giờ Đồng còn không hiểu, nhưng sau này y sẽ minh bạch, đây chính là ái tình mà Diệp luôn mong chờ.
“Vậy… Ngươi còn có thể nhớ rõ ta chứ?” Diệp ôm lấy vai người nọ, tương mặt đặt ở hõm vai, tham lam hô hấp khí tức của Đồng. Khí tức khô hanh làm cổ họng y phát sáp, nhưng y vẫn không chịu buông tay.
“Ngươi đang nói ngu ngốc gì vậy?” Nhẹ nhàng ôm lấy phần eo gầy gò, ôn nhu nói: “Gì mà nhớ rõ hay không, ngươi là đệ đệ của ta, sao ta lại có thể quên ngươi?”
Chỉ là đệ đệ mạ?
Hắn không cam lòng.
“Nếu không phải đệ đệ? Chỉ là Diệp? Đồng có thể vĩnh viễn nhớ tới Diệp không?” Hắn muộn thanh hỏi.
Khả lời vừa nói ra liền hối hận.
Nếu Đồng nói không thì sao? Nếu vậy những ngày ít ỏi còn lại hắn phải làm thế nào?
Hoàng Phủ Diệp a Hoàng Phủ Diệp, ngươi sao lại ngu dốt đến vậy? Sao lại đi hỏi vấn đề làm Đồng xấu hổ, làm chính nan kham?
“Chắc chắn.” Ôm chặt eo đệ đệ, Đồng cũng không hiểu y đang nói thật hay nói dối, nhưng y nghĩ hiện giờ, đây chính là đáp án duy nhất.
Thân thể y đang ôm chợt run rẩy, ôm chặt lấy y. Y bỗng nhớ tới trước đây rất lâu, Diệp cũng từng ôm y, hôn y như vậy.
Hoàng Phủ Đồng bỗng thấy hoảng sợ.
Nếu không phải đệ đệ…
Y có thể vĩnh viễn nhớ tới thiếu niên kiêu ngạo luôn bên cạnh y, chỉ nhìn y không?
Nếu không phải đệ đệ…
Y có thể vĩnh viễn nhớ rõ thiếu niên đối với kẻ khác luôn cô tuyệt lạnh lùng, nhưng chỉ với mình y lại rất ôn nhu không?
Sẽ mạ?
Không biết. Thực sự không biết.
Nếu không phải đệ đệ… Chính còn có thể đẩy thiếu niên ra không?
Nếu không phải đệ đệ, y còn có thể coi hứa hẹn của thiếu niên là trò đùa?
Nếu không phải đệ đệ…
Được rồi.
Ức chế chính phán đoán.
Gì mà không phải đệ đệ. Rõ ràng đúng đệ đệ, sao có thể không phải đệ đệ chứ?
Dù thiếu niên tín thệ đãn đãn, ôn nhu tự thủy, luôn luôn khẽ cười, nhưng hắn đúng đệ đệ, vĩnh viễn chỉ là đệ đệ.
“Đồng, ngươi không biết… ta yêu ngươi nhiều đến thế nào đâu.” Thỏa mãn nằm trong lòng người nọ, rượu làm ý chí hắn chợt mơ hồ. Đầu óc mơ màng nói: “Ta yêu ngươi.”
“Diệp, ngươi say.” Đột nhiên buông ra người nọ.
“Ta không say.”
“Ngươi say, lời vừa nói chỉ vì say mà thôi. Ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi. Mai đúng đại hỉ, ta cũng phải sớm nghỉ ngơi.”
Diệp đang định nói gì, nhưng vừa nghe thấy hai chữ “đại hỉ” thì run rẩy, cuối cùng cũng không nói lời nào.
Rất lâu mới dùng hết khí lực cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “Ta lui xuống.”
Ra cửa, lảo đảo vài bước liền dừng lại, dựa vào mộc trụ được bao toàn vải hồng, trên mặt đầy lệ.
Đồng của hắn… Hắn thực sự không thể gặp lại nữa…
Tuyết không ngừng rơi xuống mặt hắn, nhưng hắn không hề cảm thấy lạnh, gió thổi qua hành lang, lay động mái tóc đen bóng, làm da đầu hắn tê dại.
Trở về thôi, cần phải trở về.
Gian nan đứng thẳng dậy, đĩnh khởi lưng, từng bước một trở về tẩm cung.
Ngày mai, Đồng sẽ không còn là của một mình hắn nữa. Thân thể hơi lảo đảo, hắn phải đỡ lấy lan can để đứng vững, ràng buộc băng lãnh nơi cung đình trói buộc hai thiếu niên.
Tình ái như một đợt dịch bệnh, người bị nhiễm, có người khỏi bệnh, nhưng cũng có kẻ sẽ ch.ết đi.
Hắn mở lòng bàn tay, nhượng tuyết im lặng xâm nhập cơ thể.
Có thể Đồng tới tận lúc này cũng chưa từng thuộc về một mình ta…
Khe khẽ nhếch môi, trong mắt hắn không còn một tia sáng, sự sống như đang từ từ rời khỏi cơ thể, khả khóe miệng xinh đẹp kia vẫn như cũ hơi nhếch lên.
Mai đúng ngày Đồng kết hôn, hắn tuyệt đối bất năng hiện tại ngã gục, làm người nọ mất vui.
Đồng yên lặng nhìn thân ảnh cô đơn kia qua song cửa. Thân thể lung lay sắp đổ làm y đau lòng. Nhưng y không dám ra ngoài. Y sợ… nếu lúc này đi ra ngoài, y cùng Diệp ngay cả huynh đệ cũng sẽ không thể nữa.
Ngày mai chính sẽ ôm ấp mỹ nữ, nhưng Hoàng Phủ Đồng chỉ nhìn ánh nến chập chờn, tâm thần không yên, không sao ngủ được.
Vất vả nhập thiển miên, lại liên tiếp bị bóng đè làm tỉnh giấc.
Thiếu niên trong mộng da dẻ mịn màng kề sát y, đôi môi đỏ mọng tinh tế hôn lên lông mày y.
Khí tức ấm áp phả trên môi, tứ thần gắt gao ma sát, không một khe hở.
Linh lưỡi quấn lấy, tương hỗ trao đổi nước bọt.
Quần áo nhanh chóng bị cởi ra, quần bị cố sức kéo xuống.
Đột ngột tiếp xúc với khí lạnh, làm y run rẩy không ngừng.
Hàn lạnh nhưng nhanh chóng bị những nụ hôn nồng nhiệt của thiếu niên đuổi đi.
Màu da mật ong nổi lên một trận hồng. Thiếu niên khẽ cười vuốt ve thân thể trong tay hắn, nhẹ nhàng xoa vuốt.
Ngón tay thon dài khống chế dục vọng tối nguyên thủy.
Y sợ hãi thở hổn hển không ngừng, không ngờ lại bị đôi môi đỏ mọng chế trụ, từ cổ họng phát sinh tiếng “ô ô” rất nhỏ.
Tay chân bị chế trụ không nhúc nhích được, tại một trận cướp đoạt cường thế của đối phương, dần dần hòa tan, mê thất chính.
Đồng, Đồng, Đồng.
Người nọ vong tình gọi tên y.
Nhịn không được đáp lại. Hai chân gắt gao vòng quanh thắt lưng gầy gò.
Tô dương nhượng y không kìm giữ được nữa, khe khẽ rên rỉ.
Cái cảm giác ngứa ngáy trong lòng này làm y không khỏi muốn hãm càng sâu, nhưng khi ngoái đầu nhìn rõ dung nhan của thiếu niên, y bỗng giật mình tỉnh giấc.
Diệp!
Mồ hôi lạnh ướt đẫm mái tóc đen nhánh. Trái tim tượng như bị mèo cào trăm ngàn vết, đau nhức ngứa ngáy. Con ngươi bỗng dưng chặt lại.
Ta rốt cuộc đang làm gì?
Móng tay kháp chặt vào đệm chăn, lưu lại vết rách mờ mờ.
Có người nói, ngày suy tư gì, đêm sẽ mộng vậy. Ban ngày ôm nữ tử nhu nhược cùng với điên cuồng trong mộng không hề có chút tương đồng.
Tương phản, tên thiếu niên lúc thanh tỉnh luôn bị chính đẩy ra lại nghiễm nhiên trở thành diễn viên trong mộng.
Nhẹ nhàng vuốt ve chính.
Trời ạ! Chính nhất định điên rồi.
Hoảng sợ che lại miệng. Thở hổn hển. Lại nghĩ tới nụ cười của thiếu niên trong mộng. Đồng…
Cảm giác ngứa ngáy trong lòng lần thứ hai xuất hiện, còn có… đau nhức tới cùng.
“Chủ tử.” Thái giám ngoài cửa thấy trong phòng có ánh đèn, nhỏ giọng cẩn cẩn dực dực hỏi: “Canh năm rồi, ngài muốn dậy mạ?”
“Ân.” Khẽ vuốt tóc, nhưng trong đầu một mảnh hỗn loạn.
“Hoàng hậu nương nương chờ ngoài cửa đã lâu.”
Cha?
Không biết vì sao, vừa tưởng tượng ra khuôn mặt Lạc Tráng nhượng y cảm thấy an tâm.
Không để ý tới y phục vội vội vàng vàng mở cửa.
Lạc Tráng bán ỷ bên khuông cửa, nhẹ nhàng cười: “Đồng nhi đã dậy rồi à?”
“Cha.”
Nụ cười dịu dàng này cực kỳ giống người nào đó, tâm Đồng không hiểu vì sao bỗng căng thẳng.
“Nghe người hầu nói con đêm khuya mới ngủ, ta sợ quấy rối con nên đợi ngoài này một lát.” Lạc Tráng đứng thẳng đi vào phòng.
Thấy nhi tử vẻ mặt hoang mang không kịp thu liễm, hắn khẽ cười nói: “Ta vừa từ chỗ Diệp về.” Người trước mặt rõ ràng hơi run rẩy, nhưng coi như bình tĩnh khống chế chính: “Con chuẩn bị tốt rồi chứ?”
“Con…” Đối mặt với câu hỏi bất ngờ này, Hoàng Phủ Đồng không biết phải trả lời thế nào. Chính y cũng không rõ cảm giác hối hận này từ đâu mà đến. Chuẩn bị tốt chưa mạ? Có thể tốt, cũng có thể chưa được.
Lạc Tráng nhìn y bỗng thấy yêu thương. Dù có nói gì, thiếu niên trước mặt hắn vẫn còn là một hài tử mười bảy tuổi.
Đương niên hắn cùng Tí đại khái cũng hay niên kỷ này.
Khi đó chính cũng đâu hiểu gì? Chẳng phải cũng bởi tình cảm mà luống cuống tay chân mạ?
Mặc kệ hành động vô ý thức của hài tử này có làm bị thương Diệp sâu đến thế nào, y cũng không đáng trách.
Lạc Tráng cố gắng khẽ hỏi: “Sơ phùng hỉ sự, khó tránh khỏi có chút hồi hộp. Ta mới qua chỗ Diệp, hắn cũng hồi hộp việc hôm nay nên đêm qua ngủ không ngon.” Giọng nói có chút khổ sáp. Hài tử kia, tiều tụy làm hắn hầu như không nhận ra được nữa.
Vừa vào cửa liền thấy hắn ngồi trước ngọn nến, yên lặng nhìn ngọn nến gần tắt. Trái tim đau đớn không nghe hắn ra lệnh. Mất rất lâu mới có thể ngừng lệ.
Hài tử kia câu đầu tiên nói đúng muốn xuất cung. Vậy sau lại ngơ ngác chăm chú nhìn ánh nến, thế nào cũng không chịu nói nữa.
Khi đó Lạc Tráng thậm chí đã muốn hủy bỏ hôn lễ.
“Cả đêm không ngủ? Sao lại cả đêm không ngủ ni?” Hoàng Phủ Đồng đột nhiên đứng dậy, hồi lâu mới ý thức chính vừa thất lễ, buồn bã ngồi xuống.
Thân thể đơn bạc như vậy, sao còn cứ hành hạ chính?
“Chắc đúng hồi hộp vì con ba?” Âm thầm quan sát biểu tình khẩn trương của Đồng, hắn có tám phần mười nắm chắc, hài tử này cũng đã động tâm.
“Hồi hộp, việc… việc gì phải hồi hộp? Cha, ngài không biết thân thể hắn… Thân thể hắn rất gầy yếu, sợ rằng bệnh cũ lại tái phát…”