Chương 47
Bên này Hiền Vương giám trảm một nhà Tiết phủ, bên kia Tể tướng tịch thu gia sản của Tiết phủ, ngân khố quốc gia lập tức lại tràn đầy.
Tất cả đối với Mị, lại sớm không có bất cứ ý nghĩa gì. Chẳng qua là khi nhìn thấy Tiết Thống, thấy nàng mấy ngày không có được ăn no, nàng liền sai người đưa lên. Nàng muốn cho nàng ta hảo hảo mà còn sống, lĩnh hội được thế nào là sự ngắn ngủi của đời người. Mà kể từ đêm ở đại điện hôm đó, Mị có khi sẽ dùng phương pháp đồng dạng trêu chọc Thiết Diễm đến cuồng loạn, đắm chìm đến cực hạn trong khoái cảm.
Lạc Lạc sớm đã ngủ say cách vách trong phòng, thế nên Mị lại càng không kiêng nể gì. Thiết Diễm tuy rằng xấu hổ, lại phát hiện mình càng ngày càng không thể tự kiềm chế, chỉ cần nàng hơi hơi trêu chọc, hắn liền chỉ có thể mặc cho nàng an bài, vô lực phản kháng. Thật sự là hắn không muốn phản kháng, như vậy, cũng không thể hoàn toàn trách Mị, là hắn tự làm tự chịu thôi.
Thiết diễm dần dần phát hiện, chính mình lại cũng có lòng độc chiếm nàng. Nàng ngày đó hứa với hắn: “Một đời một kiếp một đôi nhân”, hắn mặc dù khiếp sợ, cảm động, nhưng hắn cũng chưa từng chân chính tin tưởng lời nàng. Thế gian này lại có mấy người nữ tử có thể làm được như lời nói kia đây?
Phụ thân không phải là nguyên phối(vợ cả) của mẫu thân. Vì mẫu thân mang thân phận cao quý, cho nên phụ thân mới được gả vào nhà Thiết gia. Hơn nữa, mẫu thân mang theo các tỷ tỷ chinh chiến quanh năm, phụ thân chưa kịp gần gũi được với các vị tỷ tỷ bao lâu, các tỷ tỷ đã tử chiến xa trường lúc chống lại Kim nhân xâm chiếm.
Có thể, hiện giờ, hắn vui mừng vì lời hứa kia; nhưng hắn cũng lo lắng, thế sự vô thường, lòng người khó dò; mình có thể được nàng yêu thích bao lâu đây? Hắn, cũng là nam nhi, cũng phải có những suy nghĩ ưu sầu giữ cho riêng mình.
Hắn năm nay cũng đã ba mươi mốt tuổi, sớm đã không được như những nam tử còn ở tuổi thanh xuân nữa rồi. Tuổi hoa của hắn cũng đã qua, nhưng nàng lại luôn hào hoa phong nhã như vậy, quan tâm cưng chìu có thể liên tục bao lâu đây.
Hắn không thể tưởng tượng, nếu có người cùng hắn chia nhau hưởng sự sủng ái của nàng, nếu thật sự là như thế… Nếu thật sự là như thế…
Thiết Diễm hung hăng nắm chặt nắm tay, móng tay thật sâu móc vào bàn tay, đau đớn kia nhưng lại không bằng đau đớn đang tàn sát bừa bãi trong lòng.
Nghĩ đến đêm đó, nam tử áo trắng trong Phụng Thiên điện kia, hắn muốn nhìn rõ ánh mắt của Mị, cho nên mới mặc cho Mị ôm, không nhúc nhích. Vì cái gì hắn phải làm vậy, chẳng phải nàng đã là của hắn sao?
Hắn không mềm mại giống nam nhân kia, cũng không có được dung nhan như hoa của người nọ, lại càng không tao nhã xinh đẹp như người kia; Nhưng may mắn là, trong mắt của nàng chưa từng đối với người nọ tỏ ra chút kinh ngạc nào. May mắn là thời khắc đó, người nàng quan tâm nhất, vẫn là chính mình.
Nguyên lai, hắn, không ngờ lại yêu nàng nhiều như vậy, đã muốn… Yêu đến không thể mất đi nữa rồi.
Mị đi vào trong phòng, thấy Thiết Diễm ngồi yên như tượng, ánh mắt cảu hắn ánh lên vẻ phúc tạp nàng chưa thấy qua bao giờ, phức tạp đến nỗi, nàng thế nhưng cũng đọc không hiểu hắn đang nghĩ gì.
“Diễm? Làm sao vậy?” Mị đưa tay, nhẹ nhàng xoa gương mặt của hắn, chậm rãi vuốt ve.
Thiết Diễm dang mạnh tay ôm chặt lấy eo mảnh khảnh của Mị, gắt gao ôm, đem đầu mình chôn thật sâu ở trong ngực của nàng, để mặc cho mùi hương đặc biệt thanh nhã của nàng quay chung quanhmình, chỉ có như vậy… Chỉ có như vậy… Hắn mới có thể bình ổn sợ hãi cùng chua xót trong lòng mình. [Sunny: a Diễm dễ thương quá! Aaaa ta ch.ết mất :x :" title="Embarassed" align="absmiddle"> ]
“Diễm?” Mị nhíu mày, tay lại ôn nhu thuận vỗ về mái tóc đen của Thiết Diễm, hắn làm sao vậy? Buổi sáng không phải còn hảo hảo mà đi luyện công, tiến cung làm nhiệm vụ sao?
Mị thấp giọng nhẹ nhàng vỗ về hắn, thế nhưng hắn lại không nói tiếng nào, chỉ ôm chặt nàng như vậy, biết tính tình quật cương của hắn lại tới nữa, nàng chỉ đành bất đắc dĩ đứng như vậy mặc hắn ôm, sủng nịch nhè nhẹ vỗ về lưng của hắn.
Nàng luôn luôn không biết Lạc Lạc tính cách giống ai, phụ thân lại nói giống Thiết diễm, nàng như thế nào cũng không thấy giống a. Thiết diễm không nhát gan, không làm nũng, không dính người, không thương khóc, tính khí cũng không hiền thục, có khi còn quật cường đến mức làm cho nàng phát điên; như vậy, làm sao mà giống?
Nhưng hôm nay, hắn dựa vào trong lòng nàng, như thế nào cũng không buông tay đang ôm chặt eo của nàng, đúng là rất giống với điệu bộ làm nũng của Lạc Lạc a.
Đêm đó, trong phòng, tình cảm mãnh liệt sinh sôi, Mị để mặc cho Diễm gắt gao ôm lấy mình. Đã nhiều ngày nay, Diễm luôn làm cho Mị khó hiểu, ban đêm đều cuồng dã đón nàng, rõ ràng đã muốn mệt mỏi đến vô lực, nhưng vẫn là ngoan cường ôm lấy nàng, mặc cho nàng yêu cầu.
Hắn đến tột cùng là làm sao vậy? Mị phát hiện mình thế nhưng càng ngày càng nhìn không thấu hắn, cũng càng ngày càng đoán không được tâm tư của hắn.
Hai tay Thiết diễm vô lực ôm lấy Mị, đem đầu của mình vùi vào vai của nàng. Hắn biết, mặc dù là tới gần bên nàng như vậy, nhưng tim của hắn vẫn không có cách nào có thể yên ổn, chỉ có thể ở lúc kích tình, mới có thể cảm giác được mình là thật sự có được nàng. Đây cũng là lần đầu tiên hắn để bản thân mình phóng túng như vậy, thùy theo lòng mình mà hành động, cho dù thân thể sớm đã mệt mỏi vô lực, cũng không muốn buông nàng ra.
Mỵ đột nhiên ngồi dậy, giúp đỡ Thiết Diễm nằm lại trên giường, dùng áo ngủ bằng gấm thay hắn cẩn thận đắp kín cả người, sau đó chính mình lại mặc vào quần áo, ngồi ở bên giường.
Thiết Diễm mới đầu khó hiểu, lát sau liền có thể nghe thấy ngoài viện có tiếng chân dồn dập bước đến, lúc này hắn mới biết vì sao.
Chỉ trong chốc lát, cửa phòng bị đạp mạnh ra, Thiết Loan lỗ mãng xông vào, reo lên, “Tiểu mợ, tiểu cậu, mau…”
Chưa kịp la xong, đã bị Mị dùng cặp mắt lạnh đính nàng dính ngay tại cửa, cách vách liền truyền đến tiếng khóc của Lạc Lạc, liên tục gọi “nương”
Chỉ một khắc sau, Cốc Tây liền ôm Lạc Lạc đang khóc rống xuất hiện ở cửa, Thiết loan vội vàng bước sang vài bước, để cho hắn tiến vào.
Mị tiếp nhận Lạc Lạc đang khóc rống, hơi ấm quen thuộc khiến Lạc Lạc dần dần ngừng khóc, hắn khe khẽ nức nở, kêu vài tiếng nương, sau đó ngay tại trong lòng Mị nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng lại tiếp tục ngủ.
Mị vỗ nhẹ Lạc Lạc, thanh âm trong trẻo ngày thường bởi vì áp lực mà trầm xuống, nhưng lại hàm chứa bực tức trong đó, hỏi, “Chuyện gì?” Đứa cháu gái này của Thiết Diễm đúng là có một cái tật xấu, chỉ cần là việc nhỏ một chút liền gào to như sét đánh, luôn làm Lạc Lạc hoảng sợ, nhắc bao nhiêu lần cũng không biết sửa đổi.
Thiết Loan nhìn thấy động tác nàng dỗ dành Lạc Lạc , một nữ nhân thế nhưng lại làm việc dỗ dành con mình tự nhiên như thế, cứ như là một việc đương nhiên; hại nàng mỗi lần nghĩ đến lại khiến nàng lầm tưởng mình đang gặp ảo giác của sự giết chóc.
Bị Mị hỏi như vậy, nàng liền mới nghĩ đến vì sao mình lại đến đây, vừa muốn mở miệng, thấy ánh mắt Mị lạnh lùng cùng Lạc Lạc trong lòng nàng đang ngủ say, nàng liền vội giảm thấp xuống thanh âm, khó chịu nhỏ giọng nói, “Trong cung cho triệu gấp, muốn tiểu mợ lập tức tiến cung.”
Mị im lặng không nói, này, lại đã xảy ra chuyện gì? Không phải biên cương lại có chiến báo chứ? Tuy nói biết Kim nhân sẽ không chịu để yên, nhưng tại sao lại không cho nàng được vài ngày lành a!
Mị xoay người, đem Lạc Lạc đang ngủ say đưa cho Cốc Tây, ý bảo hắn mang Lạc Lạc trở về ngủ, tiếp theo, xoay người đối Thiết diễm nói, “Diễm, chàng cứ nghỉ ngơi, ta đi xem thử rồi quay về.”
Nàng còn chưa kịp đứng dậy, liền bị Thiết diễm giữ chặt, “Ta cũng đi.” Thanh âm của hắn có chút khàn khàn trầm thấp, lộ ra nét mệt mỏi. Động tác của hắn làm chiếc áo ngủ bằng gấm trượt xuống, lộ ra nửa đầu vai mang theo những dấu hồng ngân .
Mị đảo mắt, trừng mắt liếc Thiết Loan, nàng bởi vì nghe được thanh âm cùng đầu vai hơi lộ ra của Thiết Diễm mà trừng lớn mắt , không thể tin được mà nhìn kỹ. Lúc này nàng mới phát , tiểu cậu hiện tại nguyên lai thật sự là một nam tử.
Mỵ trừng mắt nhìn Thiết Loan khiến nàng hoàn hồn, vội lui ra ngoài, miệng vẫn không quên thúc dục một câu, “Quan tuyên chỉ đang ở đại sảnh chờ, tiểu mợ mau lên đó.”
Đợi đến khi cửa phòng vừa đóng, Thiết Diễm lập tức ngồi dậy, đưa tay qua lấy quần áo, Mị nhìn thấy tay hắn khẽ run, nhưng vẻ mặt lại lộ ra nét cương nghị mọi lần đành than nhẹ một tiếng, tiếp nhận quần áo, từ tốn thay hắn mặc vào, lúc này mới đỡ hắn cùng đi ra phòng khách.