Chương 17: Nhị thập ngũ huyền đạn dạ nguyệt, bất thắng thanh oán khước phi lai 1

Edit: Heo con



Lúc này thời tiết thật kì lạ, dù đã lập xuân nhưng khí lạnh cũng không giảm, qua năm sau, trời tiết chuyển mình, tuyết tan không nhiều, trong Liễu viên, tuyết vẫn đè ép những cành cây phải cúi đầu, một cơn gió thổi tới khiến những người đang đi dưới tàng cây phải cả kinh, sửng sốt.


Trời vừa hửng sáng, Liễu viên đã tấp nập người đến người đi, tất cả mọi người đều làm việc, thu dọn phòng khách, quét tước sân vườn, sửa sang lại phòng bếp, mua đồ, ai nấy đều rất nghiêm túc, ai làm việc nấy, không dám chậm trễ. Trong ý thức, đây là lần đầu tiên Liễu viên mở tiệc đón khách, nghe nói là các công tử có máu mặt trong thành và Hướng Vương gia, mọi người vừa hưng phấn vừa lo lắng, Liễu tổng quản chỉ đâu làm đó không dám có nửa câu oán trách.


Liễu viên chỉ có một người là ngoại lệ, như chẳng có việc gì lúc xem tuyết lúc ngắm trời lúc lại vào thư phòng vẽ vài nét, đọc mấy trang sách, lúc lại đi lại trong vườn, qua phòng Mạc phu nhân ngồi một hồi, cùng Thanh Ngôn nói cười đôi câu, cùng Lam Ngữ nói chuyện tào lao, với việc mọi người chạy toát mồ hôi thì coi như không thấy.


–         Mộ Vân, con có nên ra sau xem xét một chút xem chuẩn bị thế nào không?
Hôm nay Mạc phu nhân rất có tinh thần, dựa vào thành giường thêu thùa để tay chân được hoạt động một chút. Liễu Mộ Vân giúp Mạc phu nhân kéo sợi tơ, cũng chẳng ngẩng đầu lên, rất chuyên chú:


available on google playdownload on app store


–         Không cần, Liễu tổng quản làm việc gì cũng khiến người ta yên tâm, hơn nữa con cũng không hiểu việc này lắm. Cứ làm hết sức là được.
Mạc phu nhân ngừng thêu thùa, nhìn sợi tơ đã kéo dài trước mắt mà Liễu Mộ Vân vẫn như không hay biết thì không khỏi thở dài:


–         Mộ Vân, tội gì phải tự làm khó mình? Nếu không muốn mở tiệc chiêu đãi bọn họ thì con có thể dứt khoát từ chối.
Liễu Mộ Vân cười rất lạ:


–         Mời họ đến cũng không có gì là tự làm khó mình cả, hơn nữa bọn họ rất hiếu kỳ, không mời thì cũng sẽ có một ngày chủ động tìm tới cửa. Có người chưa đạt được ý định thì sẽ đến mãi. Mẫu thân, chuyện đời thật buồn cười, chúng ta đâu có làm sai điều gì, sao phải ẩn nhẫn, thoải mái ngược lại tốt hơn nhiều. Đó là cơ hội để bọn họ biết Liễu viên, quá nhỏ bé thế này chỉ sợ có người sẽ thất vọng.


Mạc phu nhân đặt khung thêu xuống, cầm lấy chỉ màu trong tay Liễu Mộ Vân, cuộn lại một lần rồi đặt qua một bên. Bà dịu dàng nâng mười ngón tay mảnh của Liễu Mộ Vân lên, ngón tay còn dính phẩm màu không rửa sạch, nghĩ lại những chuyện bà biết được từ khi tỉnh táo lại đến giờ, lặng lẽ thở dài:


–         Mộ Vân, đây có lẽ chính là số mệnh! Mẫu thân không muốn dùng quy củ trói buộc con, con vui là được rồi. Những công tử, Vương gia đó về sau bớt tiếp xúc đi, đó dù sao cũng không phải là những người mẹ con ta có thể kết giao. Trải qua bao nhiêu năm như vậy, mẫu thân chỉ mong được sống những ngày tháng an lành với Vũ Nhi, nếu sau này Vũ Nhi tìm được nơi chốn tốt thì mẫu thân lại càng vui vẻ.


Liễu Mộ Vân cứng rắn cười giúp Mạc phu nhân lau đi đôi dòng lệ:
–         Mẫu thân, người không thể quá tham lam đâu nhé, có một đứa con gái vừa ngoan vừa biết kiếm tiền thế này thì phải biết đủ, còn cầu mong thêm thứ khác, trời sẽ oán trách đó.


Biết lòng nàng cao ngạo, Mạc phu nhân cũng không khuyên can nhiều, gật gật đầu:
–         Ừ, không bắt ép, có Vũ Nhi là đủ rồi.


Hai mẹ con nhìn nhau cười. Thanh Ngôn bưng điểm tâm và trà sâm đi vào phòng, Liễu Mộ Vân đặt lên chiếc bàn nhỏ, lại cẩn thận bón cho Mạc phu nhân. Nhìn Mạc phu nhân uống trà ăn điểm tâm như rất ngon, Liễu Mộ Vân cười xót xa. Mẫu thân dần khỏe lên là được, những chuyện khác thì có là gì?


–         Thực ra có một số công tử, Vương gia cũng không tệ!
Liễu Mộ Vân bồi thêm một câu, như Hướng đại ca cũng rất tốt. Đêm qua trong giấc mộng của nàng chính là ánh mắt dịu dàng của Hướng đại ca, vừa nghĩ đến, trái tim lại đập loạn.


Mạc phu nhân nhìn nụ cười bên môi con gái, lặng lẽ thở dài:
–         Có sao?
Hiểu tâm ý của nàng đã lặng lẽ thay đổi nhưng vị Vương gia này sẽ là nơi chốn tốt cho nàng sao? Nếu không phải thì Vũ Nhi sẽ đau đớn thế nào đây?


Liễu Mộ Vân không trả lời, tâm hồn sớm đã bay ra ngoài. Bao giờ thì Hướng đại ca đến!
Thanh Ngôn giúp Liễu Mộ Vân sửa sang lại mũ áo, nhỏ giọng nói:
–         Công tử, Tề công tử đã ở phòng khách, dẫn theo rất nhiều quà tặng, nói là muốn đến thăm phu nhân.


Liễu Mộ Vân lấy lại tinh thần, kinh ngạc đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ mới qua buổi trưa không lâu, không khỏi thì thào nói:
–         Là mời cơm trưa hay cơm chiều đây?
Mạc phu nhân buông chung trà, ánh mắt dịu dàng lạnh đi trong chớp mắt:


–         Đi ra đi, Mộ Vân, nên đến thì rồi sẽ đến, đừng quá lo lắng, bảo Liễu Tuấn đi cùng.
Liễu Mộ Vân cười nhẹ.
–         Đừng lo lắng, khách quý đến, con sẽ biết tiếp đón chu đáo!


–         Không cần quá trắng trợn, điểm đến thì thôi!


Mạc phu nhân dặn dò, gương mặt gầy yếu thoáng chút khinh thường. Lúc trước nghĩ Tề công tử kia không tệ nên mới giao Vũ Nhi cho hắn, không ngờ hai người chia lìa mới mấy tháng đã xảy ra chuyện như vậy khiến Vũ Nhi ngày càng lạnh lùng, đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm!
–         Vâng!


Liễu Mộ Vân chào mẫu thân rồi đi dọc theo con đường mòn, bước ra đại sảnh. Thanh Ngôn lo lắng theo sau, mấy lần định nói lại thôi, xa xa dưới gốc mai, Hướng Toàn đang nhìn qua bên này, Thanh Ngôn nghĩ nghĩ, xoay người đi qua phía Hướng Toàn.
–         Tề công tử đến sớm thật!


Hướng Toàn thấy Thanh Ngôn thì cười ngây ngô.
–         Cũng chưa chắc, cứ như cả đời chưa được ai mời vậy, sáng ra đã chạy đến đây, chúng ta còn chưa chuẩn bị xong xuôi.
Thanh Ngôn tức giận đẩy gốc cây đầy tuyết đọng khiến những hạt tuyết và lá cây rơi lả tả xuống.


Hướng Toàn buồn bực, nha đầu này sao hôm nay lại nói năng như vậy, Tề công tử là bạn thân của Vương gia, là người rất tốt, bằng không Vương gia cũng sẽ chẳng kết giao gì với hắn.
–         Có phải là làm việc quá mệt mỏi, tâm tình không tốt?


Hắn dịu dàng hạ giọng định dỗ nàng vui vẻ:
–         Việc gì nặng nhọc quá thì cứ gọi ta, “ác nô” ta vô dụng nhưng sức lực thì vẫn có đủ.


Thanh Ngôn cười quay mặt nhìn hắn, nhìn vẻ mặt chân tình chuyên chú của hắn thì tim không khỏi đập loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vội quay đi:
–         Không phải tâm tình không tốt mà là nhìn một số người không thuận mắt.


–         Không phải là ám chỉ ta đấy chứ?
Hướng Toàn cười truy vấn.
–         Ai, là ngươi thì tốt rồi!
Thanh Ngôn lo lắng nhìn tiểu thư đã đi vào đại sảnh, tim treo lên tận cuống họng:


–         Liễu viên về sau chỉ sợ không còn được an tĩnh nữa rồi.
Hướng Toàn hiếu kì, nhìn theo ánh mắt của nàng lại không thấy có gì đặc biệt. Nàng lo lắng như vậy có phải là quá thừa rồi không?


Phòng khách đã đốt một chậu than lớn, mọi người thay đổi lại vị trí của phòng khác, bàn tròn lớn đặt ở chính giữa, trên bàn đặt trái cây và trà ngon. Tề Di Phi mặc trường bào màu như khói bụi, thắt lưng lụa khảm châu báu, dáng người cao lớn đang uống trà nói chuyện phiếm với Liễu Tuấn, trên bàn đặt mấy giỏ đồ lớn, hai gia đinh đi cùng đang ăn trái cây.


–         Tề công tử! Liễu viên có dễ tìm không?
Liễu Mộ Vân vừa vào đã hơi hành lễ. Tề Di Phi đứng lên nhìn hắn đầy thâm ý:
–         Cũng tạm, sớm thế này đã đến quấy rầy công tử, không làm phiền gì chứ?


Liễu Mộ Vân lễ phép mời hắn ngồi, châm trà cho hắn:
–         Không đâu, Mộ Vân đã đợi các vị từ sớm rồi. Chỉ là Liễu viên đơn sơ, sợ làm Tề công tử phải chịu thiệt thòi.
Vẻ mặt Tề Di Phi thoáng chút giận dữ nhưng rất nhanh đã bình ổn lại:


–         Liễu viên rất nhỏ sao? Liễu công tử dẫn ta đi dạo, Liễu quản gia đi làm việc của mình đi thôi!
Liễu Tuấn hiểu hắn muốn nói chuyện riêng với công tử, giương mắt nhìn Liễu Mộ Vân thấy công tử không có ý giữ lại thì gật đầu đi xuống phòng bếp lo việc.


–         Được, nếu Tề công tử không sợ trời lạnh đường trơn thì chúng ta đi dạo trong Liễu viên một chút!
Liễu Mộ Vân mỉm cười đáp!


Hai người một trước một sau đi ra phòng khách, đi dọc theo giả sơn, chậm rãi bước đi. Tề Di Phi liếc nhìn khu vườn nhỏ lại nhìn Liễu Mộ Vân xa cách đứng bên cạnh, im lặng một lúc rồi nhẹ giọng hỏi:


–         Liễu công tử, Liễu quản gia này là một cố nhân cũ của ta, xin hỏi ông ấy đến quý phủ từ bao giờ?


–         À, Liễu tổng quản sao, chắc là trùng hợp rồi, ta từ Giang Nam lên kinh thành mua được Liễu viên rồi lúc đi tìm cửa hàng để mở Tầm Mộng phường thì gặp Liễu quản gia, vì thế mời ông ấy đến giúp, cũng được vài năm rồi!
Liễu Mộ Vân nhẹ nhàng đáp cho qua.


–         Thật đúng là có duyên! Lại còn cùng một họ.
–         À, đúng thế, đúng thế, thế gian lắm chuyện trùng hợp.


–         Liễu quản gia từng là quản gia của một vị cố nhân rất tốt, rất thân thiết của ta, đáng tiếc một lần sai lầm, ôm hận ngàn năm.
–         Là Liễu quản gia sai hay Tề công tử sai?


–         Là ta sai, ta đã phụ lòng một nữ tử vô cùng xinh đẹp vô cùng lương thiện, giờ ta muốn tìm nàng nhưng không tìm được, muốn bù đắp cũng chẳng thể nữa. Nếu có thể gặp lại nàng, ta chắc chắn sẽ coi nàng như báu vật, dùng cả đời để đối xử tốt với nàng.


Tề Di Phi nhìn Liễu Mộ Vân, trịnh trọng nói.
Liễu Mộ Vân mỉm cười, ý cười rất đẹp cũng rất lạnh lùng, trong ánh chiều chạng vạng, cái lạnh càng khiến người ta lạnh lòng.


–         Trên đời này nào có lời thề không thay đổi, cũng càng không có lời hứa hẹn không hối hận. Đừng nghĩ ai ở trong lòng ai sẽ có trọng lượng, mỗi người đều tự có cách sống của riêng mình, không có người này thì vẫn có thể sống, chưa biết chừng còn sống rất tốt. Tề công tử, đừng lo lắng quá nhiều, duyên phận có duyên mỏng duyên sâu, vô duyên thì để nó qua đi, tội gì tự mình khiến mình phiền não.


–         A! Câu duyên mỏng duyên sâu của Liễu công tử thật hay, nếu mọi chuyện đều đơn giản như vậy thì ai mà chẳng có thể tự tại như gió. Đáng tiếc ta không làm được, ta không né tránh sự ngu xuẩn nông cạn của mình nhưng đó là lỗi lầm nhất thời của ta, ta sẽ không sai cả đời, ta phụ bạc nàng mấy năm, ta sẽ dùng những năm tháng còn lại để yêu thương, trân trọng nàng, mặc kệ bao giờ nàng trở về, có biến thành thế nào thì ta vẫn chờ, vẫn yêu.


Khóe miệng Liễu Mộ Vân thoáng vẻ châm chọc:


–         A, Mộ Vân ngây thơ, chưa từng trải qua chuyện tình cảm thay đổi phức tạp, không thể có được tâm đức của người từng trải để an ủi Tề công tử, Tề công tử chân thành như vậy, trời đất đều cảm động nhưng ta nghĩ đến giờ nàng còn chưa xuất hiện thì có hai khả năng, một là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai là có lẽ không muốn quay lại nữa. Cho nên về tình về lý, Tề công tử không đợi cũng là đúng, tránh để phí phạm tuổi trẻ.


Gương mặt lãnh khốc của Tề Di Phi có sự tức giận, hắn giận dữ nhìn chằm chằm Liễu Mộ Vân, nàng tỏ vẻ như người ngoài cuộc không liên quan khiến hắn rất rất rất khó chịu, không nhịn được trào phúng:


–         Phí phạm tuổi trẻ? A, cũng có thể lắm, nếu nàng tìm được người tốt thì ta đúng là không nên làm lỡ tuổi xuân của nàng.


Liễu Mộ Vân giương mắt nhìn hắn không chớp mắt, không dám chắc những lời đó là do hắn nói. Mà Tề Di Phi cũng sống ch.ết nhìn nàng, hận không thể cắn xé nàng. Hồi lâu sau Liễu Mộ Vân mới nhìn qua hướng khác, ổn định nỗi lòng, cười nói:


–         Tề công tử đúng là đại nhân đại lượng, suy nghĩ vì nàng như vậy đúng là một nam tử hán! Nếu nàng biết được nhất định sẽ rất cảm tạ ngươi.
–         Ngươi… ngươi!


Tề Di Phi hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh thường nhật, chỉ vào Liễu Mộ Vân, hổn hển nói:
–         Sự nhu thuận của ngươi đâu hết rồi, lớn lên sao lại trở thành vẻ lạnh lùng cay nghiệt thế này!
–         Ta? Tề công tử nhầm rồi? Trước đây chúng ta chưa từng gặp qua ?


Liễu Mộ Vân buồn cười nhìn hắn:
–         Lần đầu tiên có người nói ta lạnh lùng cay nghiệt, xem ra ta đúng là phải tu tỉnh lại, nhưng mà ta rất thích ta như bây giờ. Tề công tử, đâu phải chuyện gì trên đời cũng được theo ý ngươi.


–         Ngươi thực sự muốn bức ch.ết ta rồi, không nói với ngươi nữa, Mạc phu nhân đâu? Ta đi tìm bà nói lý lẽ!
Tề Di Phi gào lớn khiến nha hoàn bưng đồ đi qua sợ hãi co rúm lại không dám động đậy.


Bóng tối không biết đã phủ xuống từ khi nào, khí lạnh càng lúc càng nặng nề nhưng sắc mặt Liễu Mộ Vân lại càng tốt hơn:


–         Tề công tử, không uống rượu mà cũng say sao? Đây là Liễu viên, làm gì có Mạc phu nhân nào, mà mẫu thân ta vốn chưa từng gặp mặt công tử nên tất nhiên không có chuyện gặp lại. Hơn nữa Liễu viên này cũng là do ta làm chủ, nếu lòng công tử không thoải mái thì cứ nói với ta đây.


Tề Di Phi đột nhiên ngừng cơn giận, kéo Liễu Mộ Vân qua ôm chặt:


–         Vũ Nhi, đừng hờn dỗi ta nữa, nàng có thế nào ta cũng có thể nhận ra được, đừng nói những lời chua xót như vậy, đó đâu phải là tính cách của nàng. Tất cả đều là ta sai, nàng có thể đánh có thể mắng nhưng nhất định phải để ý ta, ta đã mua lại Mạc phủ rồi, đang trang hoàng lại, không lâu nữa là có thể chuyển qua, ta sẽ lấy lại tất cả những thứ trước kia của nàng về cho nàng.


Liễu Mộ Vân ra sức giãy dụa, khó thở vung tay, trong bóng đêm, tiếng động này rất rõ ràng, hai người đều ngây dại:
–         Tề công tử, ngươi đừng tự mình đa tình ở đây nói nhăng nói cuội. Nhìn cho kỹ, ta là Liễu Mộ Vân, không phải là nữ tử Vũ Vũ gì gì đó của ngươi.


Run giọng nói xong, Liễu Mộ Vân định quay đầu chạy đi, Tề Di Phi lại kéo lại:
–         Vì sao nàng không chịu thừa nhận? Nàng rõ ràng chính là Mạc Vũ Nhi, ta đã sớm nhìn ra, đây là nàng đang trả thù ta sao?
Liễu Mộ Vân quay đầu cười lạnh, gạt tay hắn đi, hờ hững nói:


–         Tề công tử, ngươi thất thố, ngươi quá nhớ mong người cũ, tâm tình không tốt ta có thể hiểu. Có phải Mộ Vân và cố nhân của ngươi có điểm gì đó giống nhau? Nếu đúng thì đó là trùng hợp nhưng Mộ Vân đường đường là nam tử hán, ngươi đừng nhìn nhầm. Chuyện cười trong kinh thành cũng không ít, bớt phần ta cũng không thiếu. Đêm nay ta coi như chưa xảy ra chuyện gì, công tử tự trọng đi!


Nói xong, không quay đầu lại đã chìm vào trong bóng tối, chỉ nghe thấy Tề Di Phi hỏi liên tiếp:
–         Không phải sao? Không phải sao?






Truyện liên quan