Chương 3: Đuổi bắt

Tôi cười gian đi đến trước mặt Dương Triệt :
- Triệt thân mến - Tôi nói bằng cái giọng " ngọt ngào " mà chính tôi còn có cảm giác nổi da gà - Đưa cho mình cái hộp bút nào!!!
- Không- Dương Triệt cười tươi rói đáp
Tôi gật gật đầu, bắt đầu bẻ bẻ ngón tay dọa hắn :


- Mày có đưa cái hộp bút ngay cho tao không ? Nói nhẹ nhàng không nghe mà cứ phải nghe tao quát mới chịu hửm ?
- Ừmmmm- Dương Triệt ra vẻ xoa xoa cằm suy nghĩ , rồi vẻ mặt trởnên gian tà , cậu khẽ đi ra gần cửa lớp rồi nhìn tôi khiêu khích - Bắt được tôi thì hộp bút này trả lại cho cậu


- Cậu nghĩ tôi sợ cậu chắc ? Tốt nhất đừng để tôi bắt được cậu, tôi mà bắt được cậu thì... - tôi quơ quơ nắm đấm đe dọa rồi chạy vọt ra cửa lớp
Dương Triệt cười cười rồi chạy nhanh xuống dưới sân trường , vừa chạy vừa quay lại hô to:


- Loser kid - Cậu còn làm mặt quỷ và quay ngược ngón cái với tôi
Tôi tức điên lên:
- Cậu giỏi thì đừng có chạy
- Không chạy để bị cậu tóm à? Tôi còn chưa ngu thế nhá !! - Dương Triệt nói bằng cái vẻ mặt đáng đánh đòn


Chúng tôi rượt nhau khắp sân trường. Thể lực của con gái và con trai chênh lệch nhau rất lớn vậy nên nếu cứ chạy thì đến mùa quýt năm sau tôi còn chưa bắt được cậu ta. Tôi dừng lại lấy tay xoa xoa cằm suy nghĩ, một cái bóng đèn sáng bừng lên trong đầu tôi, không dùng sức thì mình dùng kế vậy. Tôi quay qua hét to với Dương Triệt :


- Tôi mệt rồi, không chạy được nữa, mặc kệ cậu đó, tôi về lớp đây - Tôi nói rồi quay ngoắt lại, chạy về lớp


available on google playdownload on app store


Đến chỗ góc khuất của cầu thang tôi dừng lại một chút xem phản ứng của Dương Triệt. Cậu nhìn con đường tôi vừa chạy bằng ánh mắt nghi hoặc rồi cẩn thận đi lên cầu thang với vẻ mặt dò xét. Tôi cười hắc hắc chạy về lớp, mừng vì kế hoạch đã thành công. Tôi núp kỹ sau cửa lớp, chỉ cần Dương Triệt vào lớp là tôi sẽ giật được cái hộp bút của tôi. Tôi xoa xoa tay cười gian khi thấy Dương Triệt sắp vào lớp. Bỗng nhiên giọng nói của tên Lương Quân đáng ghét vang lên:


- Dương Triệt, Linh Nhi nó ở cửa lớp kìa, đừng có vào.
ch.ết tiệt, sao tôi lại quên mất tên đáng ghét này nhỉ? Hắn vẫn còn ở trong lớp mà, tôi vỗ trán, kế hoạch thất bại rồi


Dương Triệt nhìn vẻ mặt xám xịt của tôi ở cửa lớp thì cười gian. Đến nước này đành liều xông ra vậy. Tôi giả vờ đi về phía Lương Quân để " xử " cậu ta , rồi, tôi bất chợt quay lại chạy thẳng về phía Dương Triệt nắm lấy hộp bút trên tay cậu ấy. Dương Triệt sau hai giây đờ đẫn thì nhanh chóng nắm chặt hộp bút , không để cho tôi giựt được. Cậu ấy giữ rất chặt, tôi dùng đủ trò chơi xấu : cù léc, gỡ tay cậu ấy ra khỏi hộp bút thậm chí cấu tay cậu ấy mà vẫn không lấy được hộp bút ra, ngược lại tay tôi lại buông lỏng hơn khiến cậu có thể giữ chặt thêm một phần. Chúng tôi cứ đứng đó giành cái hộp bút qua lại , mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nhường ai


Tùng... tùng... tùng...
Trống vào lớp vang lên, tôi nhân lúc cậu phân tâm, dùng hết sức giựt cái hộp bút lại rồi chạy về chỗ. Trước khi chạy về chỗ không quên dùng hộp bút gõ mạnh một cái vào đầu cậu rồi chạy nhanh về bàn của mình và lè lưỡi một cái với cậu.


Cậu nheo nheo mắt , nguy hiểm nhìn tôi rồi lấy cớ lau bảng chạy về phía bàn giáo viên lấy khăn rồi gõ đầu tôi một cái ( vì bàn của Linh Nhi là bàn thứ hai đối diện với bàn giáo viên nên Dương Triệt mới có thể gõ đầu Linh Nhi. Bạn nào không nhớ thì xem lại chương hai nhé ^^ )


Tôi ôm đầu, định chạy theo đánh trả lại nhưng đúng lúc đó thì giáo viên bước vào lớp nên đành nén cơn giận quay về bàn rồi nhìn sang phía Dương Triệt với ánh mắt giết người. Chắc tại ánh mắt " yêu thương mãnh liệt " của tôi quá nóng bỏng nên Dương Triệt quay sang và trỏ ngón cái xuống và dùng khẩu hình nói với tôi :


-Loser kid !!!






Truyện liên quan