Chương 9: Giờ thể dục
Ngồi một lúc, chúng tôi bắt đầu chú ý đến khóm hoa dại ở góc sân. Trên thân hoa còn có quả dại ( khoanh đỏ trên hình ^^ ) , Quả dại có gai mềm, khi ném sẽ dính vào quần áo mà không bị bẩn hay làm da bị thương nên nghiễm nhiên, nó trở thành trò vui của chúng tôi. Chúng tôi lùng sục khắp bụi hoa, trên tay đứa nào đứa nấy cầm cả nắm quả dại rồi chạy đuổi vòng quanh sân, ném quả dại vào lưng áo nhau. Tôi cũng tham gia trò này, một phần vì vui, một phần vì muốn gần với Dương Triệt thêm một chút. Tôi chưa từng theo đuổi người con trai nào nên không biết cách làm sao thu phục họ một cách nhanh nhất, nhưng tôi nghĩ, cần dành thời gian bên người mình thích nhiều hơn, để người đó quan với hình bóng của mình, dần dần, có thể tiến vào thế giới của họ, đến khi đó, nếu không thấy hình bóng của mình, có thể người đó sẽ cảm thấy mất mác, dần dần, mình có thể trở thành một phần không thể thiếu của người đó ( T/g : Ơ, thế nhỡ người ta tưởng chị là biến thái bám đuôi thì sao? Linh Nhi : hứ * hất cằm * bổn cô nương xinh đẹp như thế này , sao có thể có người tưởng bổn cô nương là biến thái như ngươi được ? T/g : -_-III Chị tự tin quá nhỉ . Linh Nhi : Đương nhiên, trên đời này, không có người con gái nào xấu , chỉ có người không biết làm đẹp hoi. Cơ mà như ngươi ( ý chỉ tg ) là trường hợp ngoại lệ, đạp cái mặt đi phẫu thuật lại cũng không đẹp được , chậc chậc * cười khinh bỉ * . Mỗ t/g : * viết viết * Mạc Bảo Linh ( chị Linh Nhi ý ) , FA suốt đời. Linh Nhi : * chân chóa * hê hê, Myna xinh đẹp, dễ thương, chị đùa thôi mà, Myna là người xinh đẹp nhất trần đời . Mỗ t/g : hứ * ra vẻ chảnh chóa, phủi mông bỏ đi * ^^)
Tôi bắt đầu cầm quả dại mình hái được, tấn công Dương Triệt. Chúng tôi vui vẻ chạy đuổi nhau. Bỗng nhiên, tôi cầm một quả dại, ném vút về phía Dương Triệt, chả hiểu do sức gió hay tại định mệnh mà quả dại đó lại đáp vào đúng chỗ.... đũng quần của Dương Triệt -_-III ( T/g: Thấy chưa, ta đã bảo Linh Nhi là biến thái mà ^_^ ) . Tôi và Dương Triệt không hẹn mà gặp, cùng nhìn xuống chỗ ...e hèm.... chỗ quả dại dừng chân . Dương Triệt tỏ vẻ mặt không sao cả, gỡ quả dại xuống :
- Tao không ngờ mày ɖâʍ dê đến nỗi thế đấy, chậc chậc - Dương Triệt cong cong khóe miệng nói.
- Mày nói ai ɖâʍ dê hả ? - Linh Nhi thẹn quá hóa giận, gượng mặt đỏ bừng, đuổi đánh Dương Triệt.
Dương Triệt chạy vút đi, tôi mặt đỏ bừng, tức giận chạy theo sau. Chờ đến lúc tôi hết quả dại, Dương Triệt mới gỡ mấy quả dại trên áo cậu xuống, bình thản nói:
- Sao? Hết " đạn " rồi hả? Giờ thì đến lượt tao phản công đây !!! - Dương Triệt vừa đáp mấy quả dại trên tay vào người tôi
Chúng tôi bắt đầu cuộc rượt đuổi như thường lệ, chỉ khác, lần này, người đuổi là cậu ấy. Phải nói, chắc tại định mệnh lần nữa, vì.... cậu ấy ném trúng .... ngực tôi. Tôi vừa tức giận, vừa xấu hổ gỡ quả dại xuống, ném thẳng về phía Dương Triệt:
- Mày biến thái à ?
- Ê, trước khi phát biểu mày có thể nhìn lại cái " sân bay của mày được không ? Phẳng lì như thế kia, tao có muốn cũng chả có gì để sàm sỡ - Dương Triệt vẻ mặt khinh thường, nói
- DƯƠNG TRIỆT, mày đứng lại đó cho taoooooooo !!!!!!!!!!!!!
Chúng tôi lại bắt đầu cuộc rượt đuổi như thường lệ.