Chương 3
Sau khi đoàn người kia đi xa, Lộ Tri Nghi mới chợt phản ứng lại, Trình Tố bảo tóc lam bỏ cái tay đang túm cô ra.
Lúc đó bản thân căng thẳng đến nỗi chỉ nghe được tiếng ong ong trong tai, căn bản không nghe rõ người đàn ông đang nói gì, cứ tưởng anh sẽ trêu chọc mình như tóc lam cơ, thậm chí cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi.
Lại không ngờ rằng, anh vốn chẳng hề có hứng thú đó.
Sau chuyện này, Lộ Tri Nghi nghĩ, hoặc là, “đại ca” đã gặp qua sự đời, khinh không thèm đứng bên đường ức hϊế͙p͙ học sinh cấp ba còn chưa tốt nghiệp như cô.
Kết quả này, không biết là nên cảm thấy may mắn hay sợ hãi.
Về đến nhà đã gần 9 giờ tối.
Phòng khách sáng đèn, Giang Ánh Nguyệt lười biếng dựa vào sô pha, người làm móng đang dưỡng móng chân cho ả ta.
Giang Ánh Nguyệt cực kỳ yêu thích cái đẹp, làn da và dáng người được bảo dưỡng rất tốt, khoảng thời gian trở về đây, Lộ Tri Nghi thường xuyên nhìn thấy các kiểu phục vụ sắc đẹp tư nhân tại nhà.
Chẳng trách Lộ Hoằng lại cưng chiều cô vợ nhỏ này.
Thấy Lộ Tri Nghi về, Giang Ánh Nguyệt ngước mắt liếc cô, nhưng cũng chỉ là nhàn nhàn liếc một cái, rồi làm như không có việc gì, nhìn xuống móng tay của mình.
Lộ Tri Nghi bước lên tầng, đột nhiên nghe thấy Giang Ánh Nguyệt bất mãn nói: “Tiểu Trương, cô vẽ cái gì vậy, tưởng đang làm việc ở tiệm à, nhìn rõ bây giờ bản thân đang ở đâu, có thân phận gì đi, tôi bảo cô vẽ cái gì thì phải vẽ cái đấy, nghe hiểu chưa?”
Thợ làm móng quỳ trên thảm hèn mọn gật đầu: “Vâng, thưa bà Lộ.”
Lộ Tri Nghi đang lên tầng, chân cô khựng lại vài giây.
Ẩn ý trong lời của Giang Ánh Nguyệt, sao cô lại không hiểu chứ.
Người này cực kỳ giống mấy vai ác giấu dao trong nụ cười như trong phim cung đấu. Lúc Lộ Tri Nghi mới về, ả ta hỏi han ân cần, làm cô từng có ảo giác ngắn ngủi, cứ tưởng ít nhất cũng là người dễ sống chung. Nhưng Lộ Tri Nghi nhanh chóng nhận ra, chỉ cần không có mặt Lộ Hoằng, Giang Ánh Nguyệt sẽ cất đi tất cả biểu hiện giả dối, thậm chí còn thường xuyên nhắc nhở cô:
Đây là nơi Giang Ánh Nguyệt ả ta làm chủ.
Lộ Tri Nghi không hề muốn tranh luận với ả, cô tiếp tục lên tầng, gặp phải Lộ Hoằng nghe thấy tiếng đi ra khỏi phòng.
Lộ Hoằng tức giận nhìn cô, “Cánh cứng rồi nhỉ, còn học được cả trò tắt máy cơ.”
Lộ Tri Nghi biết tối nay mình đã tùy hứng, cô cũng không định giải thích gì. Thấy cô cúi đầu, lửa giận vốn tích tụ trong lòng Lộ Hoằng bỗng bị thay thế bởi vài phần trìu mến yêu thương, ông ta thở dài:
“Bạn nào sinh nhật, con nói với bố một câu, bảo tài xế đưa con đi không được sao, sao cứ phải đi một mình.”
Không bị trách cứ như trong tưởng tượng, Lộ Tri Nghi thấy hơi bất ngờ, cô ngẩng đầu nhìn Lộ Hoằng, thử chia sẻ chuyện của mình với ông: “Bạn cùng bàn tiểu học của con, tên là Dư Đồng, bố còn nhớ không?”
Lộ Hoằng lặp lại tên của Dư Đồng một lần, hình như nhớ ra điều gì đó: “Cái con bé mà nhà mở tiệm ở chợ buôn Thành Đông à?”
“Vâng ạ.”
Lộ Hoằng lập tức nhíu mày, “Chỗ đó con đến ít thôi, tốt xấu lẫn lộn, con sắp đi du học rồi, đừng qua lại với mấy đứa bạn tiểu học nữa, kết bạn với mấy đứa như Tiêu Nam mới giúp con trong tương lai được, biết chưa?”
“...”
Một tia sáng sáng lên ngắn ngủi trong mắt Lộ Tri Nghi lại tắt.
Lúc này Giang Ánh Nguyệt nắm chuẩn thời gian đi lên châm ngòi thổi gió, “Tri Nghi à, nghe lời đi, tạo mối quan hệ tốt với Tiêu Nam, sau này gả vào nhà bọn họ, chắc chắn nửa đời sau không lo áo cơm.”
Khựng một lát, Lộ Tri Nghi quay đầu nhìn ả ta: “Nghe có vẻ dì rất có kinh nghiệm.”
Nụ cười của Giang Ánh Nguyệt cứng đờ, hiểu ngay ý trào phúng trong lời Lộ Tri Nghi nói, cánh môi ả ta ngập ngừng: “Dì...”
Lộ Tri Nghi lười lãng phí thêm thời gian với ả ta, cô đi thẳng về phòng mình.
Sau cánh cửa, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng ph t tiết bất mãn của Giang Ánh Nguyệt với Lộ Hoằng, Lộ Tri Nghi đeo tai nghe lên, tìm bừa một bài hát để che đi những tạp âm đó.
Cô nhắm mắt lại, đầu nặng đi, người rất mệt, hình như cô đã có một giấc mơ. Trong mơ, cô đi vào một cánh rừng không có điểm cuối, đầm lầy lầy lội, chướng khí mù mịt, cô không thấy rõ hướng đi, không cẩn thận ngã vào trong bẫy, lúc càng lún càng sâu, bỗng có một đôi tay duỗi đến.
Lộ Tri Nghi đột nhiên bừng tỉnh.
Trong mơ, một hình xăm như dây đằng dính máu, cuốn chặt lấy cô.
-
Chiều hôm sau Lộ Tri Nghi quay về trường học.
Lộ Tri Nghi mới chuyển đến từ một tháng trước, ngày vừa đến trường, nhan sắc đáng kinh ngạc của cô đã dẫn đến cơn chấn động trong khối, thậm chí có một lần, trong lúc nghỉ ngơi giữa giờ, có rất nhiều người rầm rộ chen chúc ngoài phòng học để xem người đẹp chuyển trường.
Khoảng thời gian đó, ảnh chụp Lộ Tri Nghi thường xuyên xuất hiện trên bức tường thổ lộ ở trường.
Sau đó mọi người nhận ra, Lộ Tri Nghi không chỉ xinh đẹp, còn học giỏi. Sau khi chuyển đến, cô tham gia kì thi tháng lần đầu tiên đã khiến người đứng thứ nhất tụt xuống thứ hai.
Ngoài không thích nói chuyện ra, trong mắt các học sinh, Lộ Tri Nghi gần như là hoàn mỹ.
Nhưng càng ít nói, trong mắt mọi người, cô cũng càng thần bí.
Sáng sớm, bạn cùng bàn mới Sở Nghiên lại siêng năng nói chuyện bát quái với Lộ Tri Nghi.
Sở Nghiên nghĩ Lộ Tri Nghi nói ít là vì cô chưa quen môi trường mới, cho nên mỗi ngày chỉ cần rảnh, cô ấy sẽ chia sẻ những chuyện bát quái trong trường mới tìm hiểu được cho Lộ Tri Nghi nghe.
“Biết gì không? Hôm nay thủ lĩnh Lương Triển Triển lớp 11 lại mang một cái đầu đỏ đi học, suýt thì làm chủ nhiệm giáo dục tức ch.ết.”
Lộ Tri Nghi không ngẩng đầu, “Thủ lĩnh?”
“Đúng vậy, con nhỏ đó cũng là người ghê gớm, không ngán một ai, chắc lại bị mời phụ huynh rồi.”
“...” Lộ Tri Nghi khẽ mím môi, cô mở nắp bình, bên trong là cà phê hòa tan đã pha từ sáng.
Sở Nghiên nhíu mày: “Cậu lại mất ngủ à?”
Lộ Tri Nghi gật đầu.
Từ khi trở lại An Ninh đến nay, có lẽ là quá nhiều biến cố, hoặc có lẽ là chưa thích ứng với môi trường mới, thần kinh của cô cực kỳ yếu, một chút ánh sáng và âm thanh cũng có thể đánh thức cô, tỉnh lại rồi lăn qua lộn lại, không ngủ được nữa.
Trước đó không lâu cô đã đề cập đến chuyện này với Lộ Hoằng, Lộ Hoằng nói vậy thì về nhà ngủ, đảm bảo không ai quấy rầy.
Nhưng cái nhà đó, Lộ Tri Nghi về lại càng không ngủ được.
Cô nói muốn thuê một căn phòng nhỏ gần trường học làm chỗ nghỉ ngơi cho riêng mình, cũng tiện hôm sau đi học.
Lộ Hoằng nghe xong không nói gì, sau chuyện đó, Lộ Tri Nghi thử hỏi dò một lần thì bị ông ngắt lời, chuyện này cũng không nhắc lại nữa.
Buổi sáng lúc nào buồn ngủ thì cô uống cà phê đỡ.
Sở Nghiên rất đau lòng, đành phải cố gắng kể những chuyện bát quái cho cô nghe để “nâng cao tinh thần”, “À đúng rồi, cậu có biết có một thầy giáo dạy hóa mới đến dạy khối 11 không? Nghe nói là một người cực kỳ đẹp trai, chỉ là hay lạc đường, đi dạy một ngày mà đã đi nhầm phòng ba lần rồi, ngày nào cũng lạc đường, ha ha ha.”
“Thật à?” Lộ Tri Nghi thực sự bị chọc cười.
Không trách giáo viên đó được, lúc mới đến Lộ Tri Nghi cũng phải làm quen với đường đi rất lâu, đây là trường tư, chương trình kéo dài từ tiểu học đến cấp ba, có hơn hai mươi tòa nhà lớn nhỏ, cấp ba ở sâu bên trong cùng, ở giữa trồng xen kẽ những loại cây xanh khác nhau, quả thực sẽ dễ khiến người ta lạc đường.
Tính Sở Nghiên hoạt bát, cũng may có cô ấy ở bên cạnh ríu rít, cuộc sống cấp ba mới không quá buồn tẻ.
Học xong tiết cuối cùng của buổi chiều, các học sinh nối đuôi nhau đi ra ngoài, chen chúc nhau vào nhà ăn. Lộ Tri Nghi lại đi theo hướng ngược lại, một mình đến nơi khác.
-
Cùng lúc đó, trong văn phòng của chủ nhiệm giáo dục.
Lần trước là chủ nhiệm lớp mời phụ huynh, lần này là chủ nhiệm giáo dục, Lương Triển Triển luôn hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ giáo viên và học sinh bằng những cách khác nhau.
Lúc Trình Tố tìm được văn phòng của chủ nhiệm giáo dục, người này đang vác một cái đầu đỏ, ung dung ngồi trên ghế, tai còn nhét tai nghe.
Thấy Trình Tố đến, Lương Triển Triển phất tay tiêu sái: “Anh.”
Chủ nhiệm giáo dục liền quay đầu lại, đẩy kính, nghiêm túc nhìn Trình Tố, nửa tin nửa ngờ: “Cậu là anh trai của Lương Triển Triển à?”
Trình Tố nhìn Lương Triển Triển, kiên nhẫn trả lời: “Đúng vậy, có phải con bé lại gây họa không?”
Chủ nhiệm giáo dục chỉ vào tóc của Lương Triển Triển, “Nghiêm cấm học sinh cấp ba nhuộm tóc trang điểm, cậu bảo em ấy cuối tuần nhuộm lại tóc đi, còn cả móng nữa… Mấy cái này thì cũng thôi đi.”
Chủ nhiệm giáo dục nói trong bất lực, thở dài, “Em ấy đi học nghe nhạc, đọc truyện, hôm nay còn xung đột đánh nhau với một bạn nam trong lớp, điều này cực kỳ không đúng với quan niệm giáo dục văn minh của trường chúng tôi.”
Lương Triển Triển lại ngắt lời, khinh thường nói: “Làm ơn đấy, em đánh cậu ta thì gọi là không văn minh, cậu ta chụp lén váy của học sinh nữ thì gọi là văn minh ạ? Trường mấy người bị làm sao vậy, bồi dưỡng mấy tên bi n thái à? Tiểu thư đây chẳng thèm.”
“Im miệng.”
Lương Triển Triển sợ Trình Tố, nói thầm vài câu rồi im bặt.
Chủ nhiệm giáo dục giải thích: “Chúng tôi đã điều tr.a rồi, trong điện thoại của học sinh nam kia không có ảnh chụp bất nhã nào cả, cho nên có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi, có điều thói quen cứ động tí là đánh người của Lương Triển Triển…”
“Tôi sẽ đôn đốc em ấy sửa đổi.” Trình Tố cố gắng làm cho giọng của mình nghe ôn hòa, “Tóc, móng tay sẽ sửa lại theo quy định của nhà trường, chủ nhiệm cứ yên tâm.”
“Vậy là tốt rồi.” Khựng lại một lát, chủ nhiệm giáo dục định nói lại thôi: “Chỉ là, phụ huynh của học sinh nam mà Lương Triển Triển đánh không chịu bỏ qua như thế, bọn họ muốn…”
Hỏi dò, thấy nét mặt Trình Tố không thay đổi gì, chủ nhiệm đành phải thốt ra nửa câu sau một cách khó khăn: “Mong cậu đưa em ấy đến nhà xin lỗi.”
Lương Triển Triển lập tức đứng lên: “Cậu ta nằm mơ à!”
Trình Tố ấn Lương Triển Triển xuống, hình như anh nở nụ cười, sau đó xé một tờ giấy ghi chú trên bàn xuống.
“Được.” Anh viết một dãy số lên giấy, bình tĩnh đưa cho chủ nhiệm giáo dục, “Bảo bọn họ nói chuyện với tôi.”
“...”
Ra khỏi tòa A, Lương Triển Triển huýt sáo, “Anh có nhìn thấy biểu cảm đó của chủ nhiệm không, ngây người luôn, có phải là chưa gặp được phụ huynh nào chảnh như thế này không, ha ha ha ha ha!”
Giờ này các học sinh đang ở nhà ăn, gần như bên tòa làm việc này không có người, Trình Tố đẩy Lương Triển Triển vào một góc tối, hạ giọng:
“Anh cảnh cáo em, tóc nhuộm lại và móng tay tẩy đi ngay lập tức, anh không có nhiều thời gian đến mức ngày nào cũng đến trường để đóng kịch đâu.”
Tuy ương bướng nhưng Lương Triển Triển thực sự sợ Trình Tố, “Em biết rồi.”
Cô bé chu môi, khẽ nói: “Nhưng mà tên đó quay lén các bạn nữ thật, nó nhanh tay xóa trước khi thầy đến thôi, em không sai.”
Trình Tố hiểu Lương Triển Triển, tuy cô con gái của Thái Tử này hơi ương bướng, nhưng sẽ không chủ động làm tổn thương ai, cho nên vừa nãy lúc ở trong văn phòng cô mới tự tin như vậy.
“Tóm lại là đừng gây rắc rối nữa.”
“Vâng.” Nói xong, Lương Triển Triển bỗng cười gian xảo, chớp mắt ý bảo Trình Tố: “Anh, lộ rồi.”
Trình Tố nhìn theo hướng cô bé hất cằm mới nhận ra vừa nãy động tác của mình quá mạnh, cổ tay áo sơ mi bị kéo lên một chút, lộ ra đoạn đầu hình xăm vật tổ ở cổ tay.
Khí chất văn nhã cố gắng xây dựng bỗng bị lệ khí uốn lượn này che lấp.
Lúc này điện thoại trong túi áo khoác reo lên.
Trình Tố không nói gì thêm nữa, nhận điện thoại xoay người đi.
Anh định về Toản Hào, nhưng có lẽ do trời đã tối, trường lại nhiều tòa, Trình Tố vừa đi vừa nói chuyện với người ta, không chú ý một chút thôi là đi nhầm đường, cuối cùng anh dừng lại ở một nơi vừa yên tĩnh vừa hẻo lánh.
Cúp điện thoại, Trình Tố nhìn xung quanh, không biết mình đã đi đến đâu. Anh bực bội lấy ra một điếu thuốc, đang định châm thì có một giọng nói dịu dàng vang lên phía sau:
“Xin chào, trường học không cho phép hút thuốc.”
-
Sau khi tan học, một mình Lộ Tri Nghi đến thư viện cũ đang được sửa sang này, sau tòa nhà có bóng cây, bình thường gần như không có ai đến đây cả.
Mấy hôm trước Lộ Tri Nhi cũng mới phát hiện ra nơi này, cô thích yên tĩnh, hơn nữa hôm nay cô không có khẩu vị, không muốn ăn uống gì nên muốn đến đây để yên tĩnh một lát.
Ngồi trên ghế dưới bóng cây, Lộ Tri Nghi lật bừa một quyển sách, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông này xông đến.
Vừa nhìn đã thấy hơi quen mắt, hình như gặp ở đâu đó rồi, nhưng còn chưa kịp đối chiếu trong đầu thì đã thấy anh lấy thuốc lá ra.
Theo bản năng, Lộ Tri Nghi liền ngăn cản, “Xin chào, trường học không cho phép hút thuốc.”
Người đàn ông bởi vậy mà quay đầu lại.
Hai người chạm mắt nhau, nhìn thấy rõ mặt anh, Lộ Tri Nghi lập tức nhớ ra, là người hỏi đường mình ở cửa trường học mấy hôm trước.
Đương nhiên Trình Tố cũng nhận ra cô.
Anh không nhìn nữa, im lặng cất thuốc lá, xoay người định đi, nhưng bất lực trước sự xa lạ của cảnh vật xung quanh, anh đành phải quay đầu lại hỏi cô, “Xin hỏi cổng chính trường học ở đâu.”
Gặp tổng cộng hai lần, hai lần đều hỏi đường mình.
Lộ Tri Nghi nhớ lại lời tám chuyện của Sở Nghiên hồi sáng, cô bỗng cong môi, “Anh là giáo viên hóa mới đến đó sao?”
“Cái gì.” Trình Tố không nghe rõ.
Lộ Tri Nghi nhẹ nhàng cười, lắc đầu, “Không có gì.”
Dưới lớp lớp bóng cây bị bao phủ bởi chiều hôm, cô gái mặc đồng phục yên tĩnh ngồi trên ghế, tóc dài buộc đơn giản, phần cổ trắng nõn hoàn toàn lộ ra, mảnh mai thon dài.
Cô đứng dậy, đi đến trước mặt Trình Tố, giọng rất êm tai: “Từ chỗ này đi ra ngoài quẹo phải, đi thẳng, nhìn thấy hồ nhân tạo thì quẹo trái, đi qua sân thể dục sẽ đến cổng chính trường học.”
Trên người cô gái có mùi rất thơm, rất trong lành, khác với mùi nước hoa nồng nặc ở vũ trường, là mùi thơm cơ thể tự nhiên, nhẹ nhàng.
Hơi thở thuộc về thiếu nữ.
“Hơi vòng vèo đúng không?” Thấy Trình Tố không nói gì, Lộ Tri Nghi tưởng là mình nói quá nhanh, cô nhìn thời gian, chốc lại nói: “Vừa hay em cũng phải về phòng học, có thể dẫn anh đến chỗ hồ nhân tạo, đến đó thì dễ tìm lắm.”
“Đi thôi.”
Không đợi Trình Tố đáp lại, Lộ Tri Nghi liền chủ động dẫn đường.
Cô đã trải qua quá trình này, lúc mới đến trường cũng thường xuyên hỏi đường, cô hiểu sự ngại ngùng đó.
Trình Tố nhìn bóng lưng cô, đáy mắt hơi giật giật, nhưng anh vẫn không nói gì, chậm rãi đi theo sau Lộ Tri Nghi.
Xung quanh yên tĩnh không một bóng người, bọn họ một trước một sau xuyên qua đường cây xanh, bóng cây loang lổ đung đưa theo gió, bất giác, hai người đã đi song song.
Dưới chiều hôm dịu dàng, hai cái bóng bị kéo dài, dần dần tiến lại gần nhau.
Trong mấy ngày ngắn ngủn đã gặp nhau hai lần, có phải cũng coi như là duyên phận không?
Nghĩ đến đây, Lộ Tri Nghi không khỏi ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn người đàn ông.
Hôm đó ở cổng trường mình thất thần, không nhìn kỹ anh.
Có vẻ anh cao trên 1m85, hôm nay vẫn mặc chiếc áo gió nhạt màu đó, người thẳng tắp, ánh chiều tà màu cam nhạt phả lên mặt anh, tạo ra một cái bóng êm dịu.
Nhìn nghiêng, khuôn mặt anh đường nét góc cạnh, chiếc kính gọng vàng tôn lên khí chất, hoàn toàn có thể được xưng là “Khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc” như sách giáo khoa.
Hình như lúc này người đàn ông bên cạnh cảm nhận được gì đó, anh cũng quay đầu sang.
Lúc đó hoàng hôn vừa buông, gió khẽ thổi, sự dịu dàng bao phủ khắp trời như một tấm voan mỏng.
Cứ như vậy, bọn họ đột nhiên nhìn thẳng vào mắt nhau, nhìn thấy chính mình trong mắt đối phương.
Lòng Lộ Tri Nghi bỗng gợn sóng, cô không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào, rõ ràng không quen biết người trước mặt, nhưng lại có ảo giác đã quen biết từ lâu, hoặc là đã đợi từ lâu.
Sự rung động khó hiểu này khiến Lộ Tri Nghi lập tức dời tầm mắt, cô cúi đầu đi tiếp, định kéo ra khoảng cách giữa hai người, nhưng không chú ý đến một chiếc loa ngoài trời được giấu trong chỗ tối dưới chân.
Đột nhiên chân bị vướng, cơ thể Lộ Tri Nghi mất khống chế, ngả nghiêng sang bên cạnh, gần như cô đã tưởng tượng ra cảnh chật vật té ngã nửa giây sau.
Gió giổi rất mạnh, cảnh tượng trở nên mơ hồ trong ánh chiều tà mạ vàng những tia nắng.
Dường như mọi thứ đã loạn nhịp, sau đó bất chợt dừng lại trong tĩnh lặng.
Dừng lại trên bàn tay nhẹ nhàng đặt bên hông Lộ Tri Nghi.