Chương 43
Mùa đông năm nay ở Thành Bắc bỗng lạnh đến lạ, khí lạnh kéo dài đến tận tháng 3, tiết lạnh mùa xuân ập đến dữ dội. Cả thành phố bị phủ trắng xóa trong vòng một đêm, lớp tuyết dày cộm đè lên nhành hoa ngọc lan trong trường, làn gió thổi qua khiến tuyết rơi lộp bộp xuống đất.
Dù đây là năm thứ tư cô nhìn thấy tuyết rơi nhưng với Lộ Tri Nghi, mỗi lần như thế cô đều ngập tràn mong chờ.
Bởi Trình Tố đã nói, anh nhất định sẽ đến Thành Bắc ngắm tuyết rơi với cô.
Lộ Tri Nghi mở cửa sổ của phòng ký túc xá ra, vốn định chụp vài cảnh tuyết rơi cho Trình Tố xem nhưng gió lạnh bỗng ùa vào, Thạch Lan - bạn cùng phòng với cô rụt cổ: “Má ơi lạnh quá, mau đóng cửa sổ lại đi Tri Nghi!”
Lộ Tri Nghi vừa giơ điện thoại lên đã phải đóng cửa.
Nhưng cô vẫn gửi một tin nhắn cho Trình Tố:
[Bắc Thành lại có tuyết rơi rồi.]
Bên phía Trình Tố bây giờ là nửa đêm, chắc chắn anh vẫn chưa thức dậy, Lộ Tri Nghi biết anh sẽ không trả lời liền nên sau khi nhắn xong, cô cất điện thoại vào luôn.
Mấy năm nay, họ duy trì mối quan hệ qua Wechat, tuy rằng rất khó nhưng may là cả hai đều kiên trì.
Trình Tố ít khi kể về cuộc sống của anh ở nước ngoài, hai năm đầu, hai người còn thường xuyên trò chuyện, dần dà anh càng ngày càng bận, sau khi Lộ Tri Nghi vào năm ba thì cũng bị vướng vận bởi những kỳ thi và cuộc giao lưu rắc rối. Hai người khó có dịp trò chuyện xuyên đêm và đều đang cố gắng phát triển tại lĩnh vực của mình.
Lộ Tri Nghi chưa bao giờ hỏi anh khi nào anh quay về.
Dù sao thì Trình Tố từng nói là anh qua đó để chăm sóc người thân của mình trong quãng thời gian cuối cùng của họ. Nếu cô hỏi thì lại giống như đang nóng lòng muốn người thân của anh qua đời vậy.
Tuy rằng ngày đêm đều nhớ mong nhưng cô chỉ có thể phó mặc tất cả cho thời gian thôi.
Lộ Tri Nghi ngây người ngắm tuyết rơi một hồi, mấy bạn cùng phòng cầm dù đi vào phòng, phủi tuyết trên người xuống, sau đó phấn khích đóng cửa lại, nói:
“Mấy chị em, tối nay lãnh sự quán Pháp có tiệc giao lưu văn hóa, nghe đâu là đang đến trường mình tìm thông dịch viên đó!”
“Thật hả? Nhưng mà lãnh sự quán Pháp có bao giờ kiếm sinh viên đâu!”
“Nhiều khi đang tạm thời thiếu người thì sao? Đệt, tớ muốn đi quá, nếu hồ sơ của tớ có thêm cái này thì sợ gì không xin được việc nữa?!”
“Bớt mơ đi! Cậu tưởng thông dịch của lãnh sự quán Pháp dễ làm vậy hả? Tính toàn khoa của tụi mình chắc chỉ có mình Tri Nghi mới có thể đảm đương được việc này thôi.”
Khoa tiếng Pháp của Đại học A đứng đầu về đào tạo chuyên ngành ngôn ngữ trong nước, suốt bốn năm đại học, Lộ Tri Nghi luôn thuộc hàng top của trường, mới năm hai đã hoàn thành xong TEM- (*), năm ba được trường học chọn sang Pháp học trao đổi một năm, năm tư về nước, dễ dàng thi đậu TEM- (*), đồng thời nhân tiện hoàn thành cả Delf và Dalf (**) luôn.
(*) TEM là bài Kiểm tr.a Tiếng anh chuyên ngành ở Trung Quốc, gồm hai cấp độ TEM- và TEM- .
(**) Bằng DELF là Bằng tiếng Pháp cơ bản và bằng DALF là Bằng tiếng Pháp chuyên sâu.
Ngoài chuyên ngành tiếng Pháp, cô còn học song song bằng tiếng Anh, không chỉ học bằng kép, cô còn nhận được suất tuyển thẳng làm nghiên cứu sinh, là học sinh xuất sắc tiêu biểu trong mắt mọi người.
“Tri Nghi?” Bạn cùng phòng gọi cô mấy lần.
Lộ Tri Nghi vẫn đang ngẩn ngơ nhìn Wechat nên không nghe thấy: “Sao cơ?”
“Theo tớ thì cậu đừng về thực tập ở An Ninh nữa, Thành Bắc đây tùy cậu chọn lựa, bao nhiêu trường muốn giành cậu ấy chứ!”
Lộ Tri Nghi cúi đầu mỉm cười: “Tớ vẫn thích nơi tớ lớn lên hơn.”
Lộ Tri Nghi luôn nhớ rõ tâm nguyện của mình là đóng góp gây dựng quê hương.
Mấy năm gần đây, An Ninh ngày càng sầm uất, ngành du lịch, giải trí phát triển mạnh mẽ nhưng ngành giáo dục chỉ dừng ở mức tạm chấp nhận được.
Thế nên khi Đại học A “đưa cành olive” cho người giỏi nhất thì Lộ Tri Nghi đồng ý với họ ngay.
Lộ Tri Nghi không tám chuyện nữa, cô cầm dù đi ra cửa: “Tớ phải ra ngoài một lát.”
“Chờ chút!” Bạn cùng phòng lấy một vé xem phim trong túi ra: “Có một đàn em bên khoa tiếng Đức nhờ tớ gửi cho cậu, hỏi cậu tối nay có rảnh không, cậu ấy muốn mời cậu đi xem phim.”
Lộ Tri Nghi nhíu mày, thở dài: “Cậu không nói với người ta là tớ có bạn trai rồi sao?”
“Tớ có nói chứ! Nhưng mà người ta không tin, tớ cũng bó tay!” Bạn cùng phòng nhét tấm vé vào tay Lộ Tri Nghi: “Dù gì thì đã đưa vé cho cậu rồi, có đến hay không là tùy cậu.”
Thạch Lan ló đầu sang: “Nói đi cũng phải nói lại, bốn năm rồi mà tụi tớ chưa gặp mặt bạn trai cậu nữa, không phải là cậu bịa ra để lừa mấy người theo đuổi cậu thật sao?”
Lộ Tri Nghi nhét tấm vé vào túi, nghiêm túc đáp: “Tớ có bạn trai thật mà.”
Mọi người đều bật cười, không ai thèm tin cả.
Lúc này Thạch Lan chợt nhớ ra một chuyện bèn tám tiếp: “Nghe đồn Th m du câu được cậu hai của Hoa Thành rồi đó.”
“Thật á? Là tập đoàn Hoa Thành làm bất động sản ư?”
“Đúng là nhà đó đó, gần đây Th m du đắc ý lắm, đổi túi xách mới rồi dạo vòng quanh trường á!”
“Cười bò luôn, ha ha ha.”
Lộ Tri Nghi không tham dự vào cuộc tán gẫu này, cô định ra ngoài chụp cảnh tuyết rơi trong trường cho Trình Tố xem.
Cô cầm dù đi xuống lầu, vừa bước ra khỏi ký túc xá thì điện thoại reo lên.
Là thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh chính của cô gọi: “Tri Nghi, em chuẩn bị đi, chút nữa đến lãnh sự quán Pháp với thầy.”
Lộ Tri Nghi: “...”
Cô không ngờ bạn cùng phòng nói đúng thật.
Lộ Tri Nghi đành phải vòng lại ký túc xá, trang điểm nhẹ cho bản thân, thay chiếc váy trang trọng hơn, sau đó bước đi trong cơn gió tuyết.
Cô ngồi vào xe của thầy hướng dẫn rồi hỏi: “Thầy Đinh ơi, chẳng phải lãnh sự quán Pháp chưa bao giờ chọn sinh viên sao ạ?”
“Thầy không rõ lắm.” Thầy Đinh đáp: “Hình như bên đó có người chỉ đích danh em, có thể là người ta có ấn tượng với thành tích của em. Vả lại chuyện này cũng không tuyệt đối, mấy anh chị trước em đã từng làm rồi.”
Lộ Tri Nghi nghĩ ngợi một hồi rồi lại hỏi: “Là sự kiện gì vậy thầy?”
“Là triển lãm văn hóa nghệ thuật của Pháp, có nhiều quan chức lớn và người nổi tiếng tham dự. Các em sẽ được chỉ định cho các khách mời ngẫu nhiên nhưng dù là ai thì đều phải tiếp đãi chu đáo. Em phải biết rằng, những người tham dự vào buổi triển lãm này không phải là người bình thường đâu.”
Lộ Tri Nghi đã tham dự nhiều hoạt động giao lưu văn hóa cùng giáo viên hướng dẫn nên có hiểu biết sâu sắc về văn hóa Pháp, có lẽ vì vậy mà cô được chọn.
Cô gật đầu: “Em biết rồi ạ.”
Sự kiện bắt đầu lúc 7 giờ rưỡi, tuy nhiên để đảm bảo mọi chuyện suôn sẻ, Lộ Tri Nghi và một số thông dịch viên khác phải đến địa điểm trước để tìm hiểu nội dung triển lãm.
Cô ngắm nhìn cảnh tuyết thênh thang ngoài cửa sổ, đồng thời nghĩ thầm, hôm nay lại bận đến mức không có thời gian chụp cảnh tuyết cho Trình Tố.
Lộ Tri Nghi thấy hơi tiếc, có lẽ đây là trận tuyết cuối cùng của Bắc Thành trong năm nay rồi.
Mà Trình Tố vẫn chưa về.
Cô mở điện thoại ra, anh vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Lộ Tri Nghi nhủ thầm: “Chắc anh hết giận rồi nhỉ?”
Mấy hôm trước, hai người gọi điện lúc Lộ Tri Nghi đi ra khỏi nhà ăn rồi đột nhiên gặp đàn em khoa tiếng Đức trên đường đi, cậu chẳng nói chẳng rằng gì tặng cho cô bó hoa hồng, rồi còn chúc mừng Valentine Trắng nữa.
Trình Tố nghe toàn bộ quá trình này.
Sau đó anh cũng làm như không có gì, nhưng Lộ Tri Nghi cứ cảm thấy hình như anh không vui lắm.
Lộ Tri Nghi thở dài, vừa chọc vào avatar của anh vừa nói thầm: “Đồ hẹp hòi!”
Lộ Tri Nghi đứng trong phòng triển lãm cả một buổi chiều để làm quen với từng tác phẩm nơi đây, đồng thời làm quen với nhân viên công tác tại lãnh sự quán.
Đến chạng vạng, khi hoàng hôn buông xuống, ánh đèn đường của Thành Bắc phồn hoa lần lượt được thắp lên, cả thành phố được điểm tô bởi ánh đèn neon và bông tuyết, vừa êm dịu vừa lãng mạn.
7 giờ tối, bên trong lãnh sự quán sáng rực rỡ, đủ loại siêu xe đậu trước cửa, tất cả những người có mặt trong buổi tối hôm nay đều thuộc dạng đẳng cấp nhất Thành Bắc.
Lộ Tri Nghi đứng chung với những anh chị thông dịch viên khác, cô hơi căng thẳng.
Cô hít thở sâu, hướng mắt nhìn ra ngoài để giải tỏa cảm xúc căng thẳng này.
Lãnh sự quán Pháp ở Thành Bắc có kiến trúc phương Tây, bên ngoài có một hoa viên rất rộng lớn.
Tuyết vẫn đang rơi, cánh báo chí truyền thông đứng bên ngoài, ánh đèn mờ ảo khiến khung cảnh ngoài trời hơi mờ ảo.
Khi cô đang ngắm nhìn thì nhân viên an ninh đứng hai bên bỗng nhiên đứng nghiêm, mấy người phụ trách bên trong cũng đồng loạt đứng dậy.
Lộ Tri Nghi nhìn đằng xa, chỉ thấy hai chiếc xe hơi đen từ từ chạy tới, sau khi dừng lại trước bãi cỏ, vài người mặc âu phục, đi giày da ở hàng ghế trước bước xuống để mở cửa xe cho người ngồi sau, sau đó lấy một chiếc xe lăn ra.
Một ông cụ bước xuống xe.
Có người đặc trách cung kính dìu ông ấy ngồi xuống xe lăn, sau đó…
Một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống xe.
Vóc người cao ráo, thân hình rắn rỏi, lúc xuống xe, anh thản nhiên cài cúc áo vest lại, từ xa đã có thể cảm nhận được sự cao quý của anh.
Lộ Tri Nghi không nhìn rõ, cánh báo chí đã vây kín người đàn ông đó rồi, dường như anh là người họ chờ đợi nãy giờ, ánh đèn chói lóa lướt qua khiến Lộ Tri Nghi hoa cả mắt.
Cô dời mắt, nhớ đến lời dặn của thầy: những người tham dự vào buổi triển lãm này không phải là người bình thường đâu.
Cô thở dài, tự nhiên lại thấy căng thẳng hơn.
Các tiền bối thông dịch viên đứng bên cạnh xì xào bàn tán:
“Người kia là ai vậy? Trông trẻ măng à.”
“Mọi người không biết hả? Là ông Lâm tới đó, người bên cạnh chắc là cháu trai của ông ấy, thái tử nhà họ Lâm đó!”
“Hèn gì lãnh sự đích thân ra đón, hình như mấy năm rồi ông ấy không xuất hiện nhỉ?”
“Kỳ ghê, sao hồi trước tôi nghe nói ông ấy không có cháu trai mà?”
“Bộ anh nghĩ đây là giới giải trí hả, có con cái là phải thông báo sao? Chuyện riêng tư của gia đình họ được bảo mật kín kẽ lắm!”
…
Lộ Tri Nghi loáng thoáng nghe họ trò chuyện, cô liên tục rà lại tư liệu của các tác phẩm triển lãm trong đầu, cô sợ mình sẽ mắc sai lầm trong sự kiện này, phụ lòng tin của giáo viên hướng dẫn.
Khách mời lần lượt bước vào và sự kiện cũng sắp bắt đầu.
Đúng 7 giờ, tổng lãnh sự đọc diễn văn cảm ơn trước, sau khi phát biểu xong, mọi người cầm ly rượu rồi bắt đầu tự do giao lưu thưởng thức.
Các tác phẩm có mặt trong đêm nay gồm tranh sơn dầu, điện ảnh, ẩm thực và nhiều lĩnh vực nghệ thuật khác. Một năm sang Pháp trao đổi giúp Lộ Tri Nghi hiểu rõ văn hóa bản địa, vậy nên khi giới thiệu cho khách mời tới dự, cô có thể thuần thục nói về bối cảnh và ý nghĩa của tác phẩm.
Sau khi tiếp đãi một vài vị khách, Lộ Tri Nghi bỗng thấy ông cụ ngồi xe lăn ban nãy.
Người đằng sau ông ấy đẩy ông ấy đến trước mặt Lộ Tri Nghi.
Ông cụ ăn bận rất giản dị nhưng vô cùng gọn gàng, song chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy được khí chất khiến người ta kính phục.
“Chào cháu.” Vậy mà ông ấy lại chào hỏi Lộ Tri Nghi trước.
Chuyện này khiến Lộ Tri Nghi hơi bất ngờ, cô vội gật đầu: “Chào ông ạ.”
Dường như người phụ trách của lãnh sự quán rất coi trọng ông cụ, anh ấy lập tức đi sang, nhiệt tình giới thiệu cho ông ấy bức tranh sơn dầu thời Trung cổ.
Lộ Tri Nghi cũng đồng thời phiên dịch lời anh ấy.
Ông cụ lại nhìn sang tác phẩm bên cạnh.
Lộ Tri Nghi bình tĩnh dịch từng câu nói của người phụ trách, thậm chí cô còn thêm thắt nhiều cách diễn đạt theo văn hóa Trung Quốc để ông cụ dễ hiểu hơn.
Sau khi giới thiệu bốn năm tác phẩm liền, ông cụ mỉm cười gật gù: “Không tồi, cảm ơn cháu.”
Cách đó không xa, có người gọi Lộ Tri Nghi tới giúp đỡ, Lộ Tri Nghi đáp lại rồi cười chào tạm biệt ông cụ: “Nếu ông cần thì cứ gọi cháu ạ.”
Cô rời đi không lâu thì có một bóng người dong dỏng luôn nấp trong chỗ tối bước ra, nhẹ nhàng đặt tay lên xe lăn: “Để tôi.”
Người tùy tùng gật đầu: “Dạ.”
Lâm Chính Quốc nhướng mày, khẽ nói với anh: “Cô bé xinh hơn trong video nhiều.”
Anh khẽ khàng cong môi.
Điện thoại anh rung lên, anh bắt máy, tiếng cười của phụ nữ vang lên bên tai:
“Con có hài lòng với bất ngờ mà dì út tặng con không?”
Anh khựng lại rồi cười khẽ: “Cảm ơn dì.”
Tầm mắt anh rơi vào bóng người cách đó không xa.
Gương mặt cô gầy hơn, có trang điểm, mái tóc dài hơi xoăn, mặc chiếc váy trang trọng và đi giày cao gót, cô luôn mỉm cười khi dịch, vừa tự tin vừa dịu dàng.
Cô đứng ở đó, vẫn như một chùm ánh sáng.
Cho dù nhìn bao lâu, ngắm bao nhiêu lần thì anh vẫn rung động.
Lúc này Lâm Chính Quốc vẫy tay: “Ông mệt rồi, đẩy ông vào nghỉ ngơi đi.”
Ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ về nước, nghỉ ngơi một chút đã phải chạy đến đây dự sự kiện, đúng là vô cùng mệt mỏi.
Nhóm người yên lặng đi vào phòng nghỉ.
Sau khi Lộ Tri Nghi hoàn thành công việc phiên dịch cho vị khách bên này, cô tìm kiếm ông cụ kia nhưng lại phát hiện ông ấy không còn ở trong buổi triển lãm này nữa.
Cô quan sát một lượt, sau đó lại bị gọi đi nên cũng quên khuấy chuyện này.
Bữa tiệc kéo dài đến 9 giờ tối, Lộ Tri Nghi hoàn thành mọi công việc phiên dịch, sau khi biết sự kiện kết thúc, cô thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cuối cùng không làm mất mặt thầy hướng dẫn.
9 giờ 10 phút, Lộ Tri Nghi rời khỏi lãnh sự quán Pháp, cơn gió lạnh ùa tới khiến cô run người.
Lúc đến đây, cô đã để dù của mình trên xe của thầy, bây giờ xung quanh không có ai quen biết nên cô chỉ có thể nhanh chóng bắt xe thôi.
Buổi tối yên tĩnh, Lộ Tri Nghi rảo bước nhanh đến con đường gần nhất, song vì tuyết đang rơi nên taxi bị tắc một hàng dài.
Lộ Tri Nghi đi tới một ngọn đèn đường, kiên nhẫn chờ đợi.
Bông tuyết rơi xuống vai cô, cô ngửa cổ lên nhìn ánh đèn đường ấm áp, bông tuyết bé tý bay lất phất như vụn giấy, lan tràn vụn ánh sáng nhỏ trong suốt khắp không trung.
Hóa ra cảnh tuyết rơi ban đêm lại đẹp lung linh đến thế.
Tiếc là Trình Tố không ở cạnh cô.
Lộ Tri Nghi bỗng thấy hơi rầu rĩ, cô ngẩn ngơ nhìn tuyết rơi. Một lát sau, cô vươn tay ra, không biết đang đợi cái gì hay ngóng trông điều chi.
Bông tuyết khẽ khàng đậu trên ngón tay cô, đậu vào lòng bàn tay và trên người cô nữa.
Trình Tố, Thành Bắc lại có tuyết rồi.
Anh đang nơi đâu?
Không biết Lộ Tri Nghi sực nhớ đến chuyện gì mà cô ngồi xổm xuống, viết mấy chữ “TTLTN” (*) lên lớp tuyết dày.
(*) Trình Tố Lộ Tri Nghi
Giống như cô từng viết cho anh bốn năm trước khi họ rời xa và vẽ một trái tim giữa tên hai người.
Lộ Tri Nghi nhìn tác phẩm xiêu vẹo của mình, cô muốn bật cười nhưng mắt lại cay cay.
Không biết tại sao, giờ khắc này cô vô cùng nhớ anh.
Rất nhớ, rất nhớ anh.
Dừng lại một lúc, Lộ Tri Nghi chụp cái tên viết trên tuyết cho Trình Tố, cũng cho anh biết tâm trạng hiện tại của mình.
[Em nhớ anh.]
Điện thoại “ting” lên một tiếng, anh trả lời rất nhanh.
[Anh biết.]
Lúc này Lộ Tri Nghi tức đến bật cười, cô nghiêm túc gõ chữ, vốn định bảo sao anh không lãng mạn gì hết, nhưng mới gõ được một nửa thì đột nhiên cô thấy tuyết không còn rơi trên người mình nữa.
Lộ Tri Nghi giật mình, ngẩng đầu theo bản năng thì phát hiện có chiếc dù đen đang che trên đầu mình lúc nào không hay.
Cô chưa kịp hoàn hồn thì cơ thể mỏng manh đã được phủ thêm một lớp áo.
Trong chớp mắt, mọi hành động của Lộ Tri Nghi như bị đóng băng lại.
Cô gần như không thở nổi, nhịp tim cũng bất giác tăng nhanh, đập thình thịch trong lồng nguc.
Rõ ràng cô biết người đứng sau mình là ai, tuy không thấy được anh nhưng chỉ cần nhiệt độ và hơi thở từ chiếc áo khoác này, Lộ Tri Nghi đã biết là ai.
Cô không thể tin nổi, sợ rằng đây là ảo giác do cô ngày đêm trông ngóng mà thành, sợ rằng hy vọng quá lớn sẽ mang đến nỗi thất vọng tràn trề. Cô đứng lên, một hồi lâu sau mới quay người qua.
Đến khi cô nhìn rõ anh, Lộ Tri Nghi mím môi, đột nhiên nước mắt tuôn trào.
Người đàn ông trước mặt cầm chiếc dù đen, mặc áo trắng quần đen, đeo gọng kính vàng mà cô tặng anh, đáy mắt nhuốm vẻ dịu dàng của trời tuyết.
“Anh biết.” Anh nhẹ nhàng vu0t ve mặt cô: “Nên anh về rồi đây.”
***