Chương 56: Hoàn chính văn
Trình Tố
Vào lúc dòng chữ “Tòa Tri Nghi” hiện lên trước mắt mọi người, không riêng gì Lộ Tri Nghi mà tất cả giáo viên và học sinh đều không khỏi ngây người.
Thế nhưng chỉ vài giây sau, mọi người đã phát ra tiếng thét chói tai làm náo loạn khắp không gian của buổi khánh thành.
Lộ Tri Nghi ngơ ngác chìm trong làn sóng âm, ngây người nhìn tin nhắn mà Trình Tố gửi tới, mãi chưa hoàn hồn lại được.
Quà sinh nhật...
Thư viện...
Tòa Tri Nghi...
Dù cho nghĩ như nào thì Lộ Tri Nghi cũng không ngờ tới Trình Tố lại tặng cho mình món quà “có sức nặng” tới vậy.
Cô đứng ngây người hồi lâu, trong lòng là vô số cảm xúc phức tạp, không thể nào bình tĩnh được.
Thư viện bắt đầu được tu sửa vào hồi cuối năm ngoái, Lộ Tri Nghi cố gắng nhớ lại khoảng thời gian đó. Cô và Trình Tố đang ở nơi Thụy Sỹ xa xôi nói chuyện phiếm, hình như cô có nói qua với anh là mình muốn học ở Đại học An Ninh, đợi sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì sẽ ở lại đó dạy học.
Chẳng lẽ từ lúc đó anh đã ấp ủ thực hiện kế hoạch này rồi sao?
Lộ Tri Nghi ngước mắt nhìn thư viện trước mắt.
Hàng chữ dưới ánh mặt trời ấm áp càng trở nên mờ ảo, như khắc lên sự thành kính trong tình cảm của Trình Tố.
Anh nhớ tất cả những gì mà cô từng nói, năm cô 17, anh đứng ra bảo vệ ước mơ của cô, luôn cổ vũ cô hướng về phía trước, đi tìm khoảng trời của riêng mình.
Từ đó tới nay, đã bao năm qua đi nhưng anh vẫn là anh lúc đầu, kiên định đứng bên cạnh cô, vì cô mà tạo ra một thế giới quá đỗi dịu dàng yên bình.
Lúc này, không biết là ai phát hiện ra Lộ Tri Nghi trong đám đông, thế là tiếng ngưỡng mộ cứ truyền tới lúc xa lúc gần.
“Cô Lộ, anh Trình có phải bạn trai cô không?”
“Cô Lộ, lần trước thật ra là anh ấy tỏ tình với cô trong lớp đúng không? Em đã thấy không khí lúc đó có gì đó sai sai rồi mà!”
“Cô Lộ, cô Lộ! Hai người yêu nhau lâu chưa?”
“Bạn trai tôi tặng tôi bông hồng thôi cũng là tốt lắm rồi, đằng này bạn trai cô Lộ lại tặng cả một tòa nhà, đúng là không thể so bì được mà...”
“Tôi hiểu rồi! Chắc là anh Trình thấy cô Lộ được nhiều người yêu thích quá nên mới tặng một tòa thư viện lớn như vậy để nhắc nhở mọi người đấy!”
“Chà, bị ngọt quá rồi, phải làm sao đây?”
“Tình yêu đấy...”
Lộ Tri Nghi bị vô số người vây quanh liên tục đưa ra vấn đề nên trong thời gian ngắn khó lòng mà trả lời hết được.
Nhưng bầu không khí náo nhiệt này lại đột nhiên khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Từ Thành Bắc cho tới An Ninh, dường như cô luôn được mọi người quan tâm như vậy.
Tất cả đều là nhờ có Trình Tố.
Lộ Tri Nghi biết, anh luôn nghĩ mình có lỗi trong suốt bốn năm hai người xa cách nên sau khi gặp lại nhau, anh đã cố gắng hết sức để bù đắp cho cô.
Nhưng thật sự là anh đã tặng cô quá nhiều rồi.
Lộ Tri Nghi cúi đầu, xoay người rời khỏi thư viện rồi nhắn tin cho Trình Tố.
[Anh đang ở đâu thế?]
[Ngoài cổng trường.]
[Đợi chút em ra ngay.]
Vốn bọn họ cũng đã có hẹn ngay sau giờ học, thế nhưng Lộ Tri Nghi không ngờ là bỗng dưng lại có thêm vụ khánh thành thư viện này, vậy nên đoạn đường từ thư viện ra cổng dường như lại có ý nghĩa khác.
Tựa như một đường nóng lòng, Lộ Tri Nghi đang chạy về hướng kia.
Để tới bên cạnh Trình Tố.
Khi nhìn thấy người đàn ông ngồi trong xe, nhịp tim mãnh liệt của cô mới dần bình tĩnh trở lại.
Cô vào xe, nhìn bộ tây trang mà hôm nay Trình Tố mặc. Hình như trông có vẻ đẹp trai hơn bất cứ bộ đồ nào mà trước đây anh từng mặc.
Cô mím môi, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh tới rồi mà sao không tự mình vào tham gia lễ khánh thành thế?”
Trình Tố cười khẽ: “Lần trước em bảo phản ứng của sinh viên hơi thái quá, em còn ghen nữa, không phải sao.”
“...” Lộ Tri Nghi hơi ngây người, cô đỏ mặt đánh yêu anh: “Nói bậy, ai thèm ghen chứ!”
“Em không ghen?”
“Em mới không có nhỏ nhen như thế!”
Sau khi thoải mái chuyện trò đôi ba câu, vẻ mặt hai người đều hiện lên ý cười. Chỉ là Lộ Tri Nghi đột nhiên ngừng lại, cô nắm tay Trình Tố rồi hỏi: “Sao anh lại làm vậy?”
Trình Tố đã sớm đoán được là cô sẽ hỏi như vậy.
“Theo tình hình thực tế, đối với LC mà nói thì xây dựng thư viện lớn nhất cho trường đại học An Ninh là việc làm hai bên cùng có lợi. Sinh viên thì có thêm nguồn tài liệu để học tập, còn LC thì có được danh tiếng và sự chú ý. Đây là đầu tư, anh thu được lời. Còn với tư cách là cá nhân...”
Anh hơi dừng lại, ánh mắt nhìn Lộ Tri Nghi ngày càng trở nên dịu dàng: “Em không ghen, nhưng anh thì có.”
Lộ Tri Nghi không hiểu lắm: “Hả?”
“Anh không muốn những chuyện ở đại học A lặp lại một lần nữa. Giờ đặt tên em cho thư viện là vì anh muốn cho tất cả mọi người biết, Lộ Tri Nghi là hoa đã có chủ rồi!”
“...”
Lộ Tri Nghi bất ngờ nhìn Trình Tố rồi đột nhiên bật cười.
Không ngờ lý do mà hồi nãy các sinh viên đoán bừa lại là thật.
Cô nhìn anh: “Vậy cái giá mà anh bỏ ra có phải là hơi lớn rồi hay không?”
Trình Tố xoa đầu cô, nhẹ giọng đáp lại: “Vì cô giáo Lộ xứng đáng mà!”
Trái tim cô đã sớm đắm chìm vào sự dịu dàng kia của anh. Cô thở dài, tựa đầu vào ngực anh: “Nhưng món quà này của anh quá quý giá rồi, sao em trả lại cho anh được đây!”
Tối qua Trình Tố có nói, hôm nay xem như là sinh nhật của cả hai người.
Bây giờ anh tặng cho cô món quà lớn như vậy, còn cô chẳng có gì cho anh nên không khỏi cảm thấy áy náy.
“Em không có chuẩn bị quà gì cho anh cả, Trình Tố....” Lộ Tri Nghi tự trách “Em đúng là không đủ tư cách để làm bạn gái...”
“Nếu như em không chuẩn bị gì....” Trình Tố cười khẽ “Vậy thì anh muốn một thứ giống với em có được không?”
Lộ Tri Nghi chớp mắt, ngồi thẳng dậy hỏi: “Anh muốn gì nào?”
Trình Tố không nói tiếp mà chỉ mập mờ đáp: “Đợi lát nữa em sẽ biết.”
Lộ Tri Nghi thấy anh như vậy thì chợt nhớ tới lời anh nói hồi sáng... "Hôm nay là sinh nhật của chúng ta, có phải nên làm chuyện gì đó có ý nghĩa hơn không."
Lộ Tri Nghi nghĩ thầm, chắc hẳn là anh đã sớm chuẩn bị xong cho sinh nhật rồi.
Càng đặt lên bàn cân so sánh, cô càng thấy mình không đủ tư cách.
Lộ Tri Nghi nghiêm túc gật đầu: “Chỉ cần là thứ có thể cho thì em đều cho anh hết!”
Trình Tố nhịn cười, xoa đầu cô: “Bây giờ đồng ý có phải là hơi sớm rồi không, nhỡ đâu em không thích thì sao?”
“Không thể nào đâu.” Lộ Tri Nghi khẳng định.
Trình Tố bật cười: “Được rồi.”
Nói tới đây, khi Lộ Tri Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện là xe đang chạy trên một con đường rất lạ.
Cô nhận ra, đây hoàn toàn không phải là đường về nhà hay vào trung tâm thành phố.
“Anh định đưa em đi đâu thế?” Lộ Tri Nghi hỏi.
Hôm qua trời mưa nên thành phố như được gột rửa, quang cảnh cũng trở nên tươi mát hơn, hiếm khi mới thấy có cầu vồng xuất hiện.
Trình Tố không khỏi nghĩ nhiều, có lẽ ngay cả ông trời cũng đang dành lời chúc phúc cho bọn họ nên mới để anh chọn đúng ngày như vậy để làm chuyện quan trọng.
Anh nắm tay Lộ Tri Nghi, dịu dàng nói với cô: “Tới nơi mà từ rất lâu trước đây anh đã muốn đưa em đi rồi.”
Lộ Tri Nghi: “...”
Xe chạy nhanh suốt một đường, sau đó xuống khỏi vành đai 3.
Đây là khu đô thị mới được xây dựng của thành phố An Ninh, hoàn toàn cách xa với sự xô bồ, nhộn nhịp của thành phố. Không khí trong lành, môi trường sạch đẹp và còn rất yên tĩnh.
Dọc đường đi, Lộ Tri Nghi vẫn luôn thắc mắc về nơi mà Trình Tố muốn đưa mình đến. Tới khi thấy được phong cảnh phía xa thì cô mới lên tiếng: “Bên đó là công viên sinh thái được bình chọn vào hai năm trước đúng không?”
Nói xong thì cô quay sang hỏi Trình Tố: “Anh tính đưa em đi chơi công viên sao?”
Trình Tố hơi ngây người nhìn ra phía cửa sổ rồi mới khẽ lên tiếng gọi: “Tri Nghi.”
“Hửm?”
“Em còn nhớ không, vào buổi chiều bốn năm trước. Anh đã đi rất lâu, tới lúc quay về thì em vẫn còn giận, giận là vì sao lại không đưa em đi cùng...”
Lộ Tri Nghi gật đầu: “Tất nhiên là nhớ rồi, lúc đó anh bảo là đi có chút việc, em hỏi mà anh không chịu nói cho em biết, còn bảo là sau này sẽ cho em biết sau.”
Lộ Tri Nghi nói xong mới chợt nhận ra điều gì đó, dường như hiểu được ý của Trình Tố, cô chớp mắt hỏi: “Vậy nên....là bây giờ sao?”
Bây giờ sẽ cho cô biết là lúc đó anh đi làm gì sao?
Trình Tố gật đầu: “Em nhắm mắt lại đi.”
- ---
Buổi chiều bốn năm trước, sau khi anh nói câu đó thì Lộ Tri Nghi cũng nén lòng tò mò của mình lại, kiên nhẫn chờ đáp án của anh.
Chỉ là sau bốn năm, khi cô đang dần quên mất chuyện này thì anh lại đề cập lại.
Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Không lâu sau, xe dừng.
Lộ Tri Nghi cảm nhận được Trình Tố xuống xe, sau đó cửa xe bên phía cô được mở ra, bàn tay anh ấm áp nắm lấy tay cô: “Xuống xe thôi nào.”
Lộ Tri Nghi được anh dẫn xuống xe.
Cô đi theo chân anh, mặc dù đã nhắm mắt, không thấy được gì nhưng lại được đôi tay rắn chắc của anh dẫn bước nên cô thấy rất an tâm.
Từng làn gió ấm áp lướt qua gò má, khẽ chạm tới trái tim đang loạn nhịp của cô.
Cô không biết chờ đợi mình là thứ gì, nhưng bất kể như nào thì sau bấy nhiêu năm, đây cũng là thứ mà cô rất mong đợi.
Lộ Tri Nghi cố gắng trấn tĩnh lại, dò hỏi Trình Tố: “Tới chưa anh”
Trình Tố ừ một tiếng rồi nói: “Em mở mắt ra đi."
Không biết vì sao mà lúc này Lộ Tri Nghi đột nhiên lại hơi căng thẳng.
Cô hít thở sâu một hơi rồi mới chầm chậm mở mắt ra.
Trên đường đi cô đã suy đoán rất nhiều, thế nhưng lại không hề nghĩ tới cảnh trước mắt này.
Trình Tố dẫn cô tới, đứng trước cửa một căn biệt thự ba tầng.
Chính xác hơn thì là bọn họ đang đứng trên bãi cỏ trước cửa vào.
Phía bên tay trái có một cái xích đu đôi, một bộ bàn ghế, đem lại cho người ta một cảm giác rất thoải mái.
Lộ Tri Nghi không khỏi ngạc nhiên, một đoạn hồi ức trong quá khứ chợt hiện lên, vừa hay trùng khớp với những thứ trước mắt cô.
Bốn năm trước, khi đi cắm trại với Trình Tố. Bọn họ nói chuyện với nhau về tương lai sau này, cô từng nói với anh: “Tới lúc đó chúng ta cùng mua một căn nhà, trồng thật nhiều hoa hồng ở ban công, sau đó đặt trong vườn một chiếc xích đu.”
Khi đó Trình Tố cười tươi gật đầu đồng tình với cô.
Lộ Tri Nghi năm mười tám tuổi, dựa vào những mộng ước trong tương lai để xua tan bớt đi nỗi đau khi sắp phải chia xa.
Cô không tin được mà hỏi lại: “Vậy nên chuyện mà chiều hôm đó anh làm...”
Trình Tố gật đầu: “Là đi mua chỗ này.”
Lộ Tri Nghi nói, sau khi tốt nghiệp cô muốn về An Ninh, muốn có cuộc sống ổn định. Cô khát vọng một gia đình của riêng mình.
Tất cả những gì cô tưởng tượng về căn nhà tương lai, Trình Tố đều dựa vào đó để tìm kiếm một địa điểm thích hợp.
Nơi đây, chính là căn nhà phù hợp với miêu tả của cô nhất.
Trình Tố không muốn cô phải chịu bất cứ thiệt thòi nào nên ngay từ đầu anh đã muốn mua một căn nhà có vườn thật rộng cho cô. Thế nhưng lúc đó giá biệt thự ở Thành Nam quá đắt, ngoại trừ số tiền sinh hoạt để riêng cho cô trong bốn năm, số tiền còn lại của anh chỉ đủ mua một căn ở trong khu đô thị mới này mà thôi.
Nói tới đây cũng buồn cười, không biết có phải là trùng hợp hay là do mắt nhìn mà vào hai năm trước, công viên sinh thái ở đây lại được bình chọn là điểm du lịch năm sao, nhờ vậy mà giá nhà cứ thế tăng lên gấp mấy lần. Lại thêm bầu không khí thoải mái nên nơi đây được rất nhiều người nổi tiếng ở An Ninh lựa chọn làm chỗ ở, vậy nên khu này đã sắp trở thành khu phố cao cấp cho người giàu rồi.
Lộ Tri Nghi bị đáp án tới muộn này làm cho dở khóc dở cười, cô hỏi anh: “Anh sốt ruột mua nhà ngay lúc đó làm gì chứ, bây giờ mua vẫn kịp mà.”
Trình Tố ghé sát vào tai cô: “Tất nhiên là có nguyên nhân của nó rồi.”
Anh dắt tay cô đi vào, mở cửa lớn ra. Căn nhà đã được trang trí lại, tất cả đều theo phong cách mà Lộ Tri Nghi thích.
Cô thích ghế sô pha massage, thích cửa sổ sát đất để có thể tắm nắng mặt trời, thích kệ sách tatami, thích màn hình chiếu phim lớn... thậm chí còn có cả loại thảm trải sàn thủ công mà cô yêu thích.
Lộ Tri Nghi từng nói với Trình Tố, cô thích nhất là những buổi tối mưa rả rích được ngồi trên thảm, lưng tựa vào sô pha rồi cùng ăn vặt với anh. Hai người sẽ cùng nghe tiếng mưa rơi và xem phim điện ảnh cả đêm.
Nhìn ngôi nhà trước mắt như được khắc ra từ trong tưởng tượng của mình, Lộ Tri Nghi bất ngờ không nói thành lời. Cô ngây người nhìn, sau đó chỉ biết cảm thán: “Trình Tố, anh là phù thủy sao...”
Trình Tố ôm cô từ phía sau, dịu dàng đáp lại: “Vậy giờ anh lại thi triển một phép nữa cho em xem nhé?”
Lộ Tri Nghi khịt mũi: “Có khiến em khóc nữa không đó?”
Trình Tố khẽ xoay người cô lại: “Nhìn bên kia đi.”
Lộ Tri Nghi bị động xoay qua, nhìn tới chỗ cửa sổ sát đất trong phòng khách thì không khỏi kinh ngạc.
Một gian nhỏ được làm hơi cao lên, bên trên đặt một cây đàn piano đen.
Lộ Tri Nghi lắp bắp: “Anh...cái này...”
Trình Tố dẫn Lộ Tri Nghi tới bên cây đàn.
Anh mở nắp lên, lẳng lặng đặt tay lên phím đàn đen trắng, thuần thục đàn ra một giai điệu.
Lộ Tri Nghi giật mình.
Bài anh đang chơi là “May I see you again”.
“Tri Nghi, quen em nhiều năm như vậy nhưng chuyện duy nhất anh chưa đáp ứng được em chính là lần ở nhà hàng đó, anh chưa đàn cho em nghe bài nhạc này được.”
“Em từng hỏi anh, đối mặt với nguy cơ có thể bị vạch trần bất cứ lúc nào thì anh có tâm trạng như nào...”
“Lúc đó anh trả lời em rất nhẹ nhàng, thế nhưng chắc là em không biết. Anh từng nằm mơ vô số lần về cảnh tượng đó, cũng đã mất ngủ không biết bao nhiêu lần vì những giấc mơ như vậy.”
“Sau đó, vào lần thứ hai ở nhà hàng, chúng ta cùng nhau nghe bài nhạc này. Không biết vì sao mà anh lại không thích nó, bởi anh thấy nó như điềm báo trước vậy."
“Thực tế cũng đã chứng minh, đúng là như vậy thật.”
Giọng của Trình Tố rất nhẹ, nhàn nhạt hòa vào tiếng đàn đầy tâm sự.
“Sau khi tới Thụy Sỹ, anh đã tình cờ gặp được một giáo viên piano nên đã nhờ ông ấy chơi lại bản nhạc này lần nữa.”
“Kỳ lạ ở chỗ là, khi cùng em nghe nó thì anh thấy đây là bản nhạc bi thương, nhưng khi tách ra nghe thì lại thấy nó mang đầy hy vọng.”
“Anh bắt đầu học đàn piano, chỉ học đúng một bài này. Trong suốt bốn năm, ngày nào anh cũng luyện, dựa vào nó để tự trừng phạt cũng như cổ vũ bản thân mình."
“Bởi vì anh hy vọng, vào một ngày nào đó có thể đàn cho em nghe, nói cho em biết...”
Tiếng nhạc chậm rãi ngừng lại, ngón tay Trình Tố dừng trên phím đàn. Anh quay sang nhìn Lộ Tri Nghi, ánh mắt dịu dàng: “Bất kể là cách nhau bao xa, bất kể là chia xa bao lâu...”
“Cuối cùng thì chúng ta cũng sẽ được gặp lại nhau.”
“Đây là lời hứa của anh dành cho em.”
...
Ngay từ lúc nghe được giai điệu của bài này, Lộ Tri Nghi đã đỏ hốc mắt.
Cuối cùng cô cũng hiểu được cảm giác của Lâm Quân Á lúc trước khi bị Trình Tố cắt ngang lời, không thể nói ra câu nói kia.
Thì ra Trình Tố vì cô nên mới học piano...
Lộ Tri Nghi nghẹn ngào: “Em biết."
Cô cố nén xúc động: “Em biết là nhất định chúng ta sẽ có thể gặp lại nhau, em chưa bao giờ hoài nghi điều này...”
“Tri Nghi.” Trình Tố nắm chặt tay cô “Từ rất lâu về trước em đã từng nói với anh rằng, cảm ơn vì sự xuất hiện của anh. Thế nhưng đối với anh mà nói, sự xuất hiện của em còn đáng trân quý hơn.”
“Hôm nay là sinh nhật em, cũng là ngày sinh nhật mà em cho anh.”
“Vậy nên."
“Anh có hơi ích kỷ, muốn đòi em thêm một món quà nữa có được không.”
Lúc này, Lộ Tri Nghi đã mơ hồ đoán ra được là Trình Tố muốn làm gì.
Cô cúi đầu, cố nén nước mắt. Cô muốn mình phải thật xinh đẹp trong thời khắc quan trọng nhất của đời người con gái.
Lộ Tri Nghi hít sâu một hơi rồi gật đầu: “Chỉ cần là thứ anh muốn, em đều sẽ tặng anh.”
“Thật sao?” Trình Tố bật cười “Nhưng anh có hơi tham lam đấy.”
“Em biết.”
Lộ Tri Nghi nhìn anh, nghiêm túc trả lời: “Trong quá khứ có lẽ em chưa làm tròn trách nhiệm của một người bạn gái, thế nhưng tương lai em sẽ cố gắng để trở thành một người vợ tốt!”
Trình Tố: “...”
Anh ngẩn người hồi lâu, sau đó bất đắc dĩ bật cười: “Cô giáo Lộ, anh còn chưa bắt đầu mà.”
Lộ Tri Nghi: “Anh biết đấy, em không phải người xem trọng nghi thức cho lắm."
“Nhưng anh thì có.”
Trình Tố đúng dậy, lấy ra một hộp nhung đỏ từ sâu bên trong thân đàn.
“Tri Nghi.”
Trình Tố mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
Thiết kế của nhẫn rất đặc biệt, xung quanh được khắc hình dây leo, chính giữa là một viên kim cương sáng chói.
Không có nhiều chi tiết rườm rà, thế nhưng cũng đủ để thể hiện một tình yêu tinh khiết, lãng mạn.
“Anh rất tham lam, vậy nên món quà mà anh muốn có...” Trình Tố cúi đầu nói “Là muốn nửa đời còn lại của em, muốn một ngôi nhà có em, muốn trở thành người che chở cho Lộ Tri Nghi, em...có đồng ý cho anh không?”
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc nhẫn kia, Lộ Tri Nghi không khống chế được bản thân mình rơi nước mắt.
Cô ngửa cổ, cố gắng đè nén cảm xúc kia. Khó khăn lắm mới có thể ổn định lại được, Lộ Tri Nghi nở nụ cười, đang định trả lời Trình Tố thì lại đột nhiên thấy anh nhíu mày nói:
“Hình như anh quên mua hoa rồi.”
Lộ Tri Nghi giật mình: “Gì cơ?”
“Cầu hôn thì sao thiếu hoa được chứ!”
Hốc mắt Lộ Tri Nghi đỏ ửng, vội an ủi anh: “Không sao đâu, em không để ý mấy thứ đó."
Trình Tố bất đắc dĩ xoa má cô: “Cô giáo Lộ, cô có thể để tâm một lần thôi được không."
Lộ Tri Nghi: “...”
Anh nắm tay cô nói: “Không có hoa cầu hôn, anh tặng em hoa khác được không?”
Lộ Tri Nghi mơ hồ cảm nhận được, đây có lẽ cũng nằm trong kế hoạch của Trình Tố.
Cầu hôn cô là chuyện quan trọng với anh như vậy, sao anh có thể bỗng dưng quên mua hoa được chứ.
Lộ Tri Nghi mím môi, đánh yêu anh: “Anh lại tính làm gì nữa vậy...”
Trình Tố chỉ cười rồi chỉ ra cửa: “Hồi nãy đứng ở ngoài kia, em chưa có quay đầu lại nhìn...”
Quay đầu nhìn?
Lộ Tri Nghi hơi sửng sốt, theo bản năng mà quay đầu nhìn ra cửa.
Cửa chính mở toang, ở cuối bãi cỏ xanh mượt là bức tường màu đỏ hồng đang lay động trong gió.
Lộ Tri Nghi giật mình, cô nhấc chân đi về phía kia.
Khung cảnh dần mở ra trước mắt, Lộ Tri Nghi không dám tin vào những gì mình đang thấy.
Hàng rào vây quanh bãi cỏ được bao bọc bởi lớp hoa hồng đỏ, giữa lối vào là một vòm cây được uốn cong.
Trên cổng vòng cũng có dây leo quấn quanh, rực đỏ một góc trời.
Tựa như lối vào cung điện trong cổ tích, khiến Lộ Tri Nghi lạc vào và không muốn ra nữa.
Ánh mắt cô nhìn theo dây leo, kéo dài từ đầu bên này tới đầu bên kia, cuối cùng...
Đến chân tường biệt thự.
Cô chậm rãi nhìn lên.
Những đóa hồng rực rỡ đang khoe sắc dưới ánh nắng, trên cánh hoa còn đọng lại giọt mưa đêm qua tựa như chiếc thảm nhung đỏ được điểm xuyết thêm ngọc, rực rỡ khôn tả.
Gió khẽ thổi, hương thơm lan tỏa tới mọi ngóc ngách của căn nhà.
Lộ Tri Nghi ngẩn người nhìn, không thể dứt ra được.
“Em nói muốn trồng thật nhiều hoa hồng bên ban công, vậy nên anh muốn xây cho em cả một lâu đài hoa.”
“Lúc đó anh đã hỏi thăm rất nhiều thợ trồng hoa, biết được là để lấp đầy hoa hồng trong sân vườn thì phải mất tới 3, 4 năm để dây leo phát triển. Vậy nên anh mới mua căn nhà này trước, để thợ trồng ngày ngày chăm sóc, chỉ để đợi tới ngày hôm nay.”
“Anh muốn Tri Nghi của anh ở đây, làm công chúa duy nhất của nơi này, luôn vô ưu vô lo.”
“Tri Nghi...” Trình Tố lại dịu dàng gọi tên cô.
Lộ Tri Nghi quay đầu lại, thấy được người đàn ông đang quỳ một gối hướng về phía mình, trên tay anh là chiếc nhẫn kia.
“Kết hôn với anh nhé.”
Lạc vào trong rừng hoa, Lộ Tri Nghi cứ ngỡ như mình đang trong mơ. Tới khi được những lời dịu dàng này của anh bao bọc lấy, cô mới tỉnh táo và biết được mình may mắn hạnh phúc tới nhường nào.
Giọt nước mắt hạnh phúc không nhịn được mà lăn dài trên gò má.
“Anh ngốc lắm.” Lộ Tri Nghi vừa khóc vừa bật cười, cô đưa tay về phía anh rồi đáp: “Rõ ràng là đã đồng ý với anh từ năm 18 rồi cơ mà."
Trình Tố giật mình, anh như nhớ lại gì đó nên cũng cúi đầu bật cười: “Vậy là, lúc đó em giả vờ ngủ sao?”
Bốn năm trước, khi Lộ Hoằng nằm viện, Trình Tố và Lộ Tri Nghi nằm trông ở ngoài hành lang bệnh viện. Lúc đó anh tưởng cô đã ngủ nên có hỏi: “Nếu một ngày nào đó anh muốn cưới em, vậy em có chịu gả cho anh không?”
Anh nghe được tiếng Lộ Tri Nghi nói mớ: “Em có.”
Thì ra đó không phải nói mớ, thì ra cô vẫn luôn nhớ rõ.
“Lúc đó em ngại thôi mà...” nước mắt chảy tới khóe miệng cô, không hiểu sao lại có mùi vị ngọt ngào tới vậy “Ai biết có phải anh đang nói đùa hay không!”
Thời gian như quay trở lại vào buổi tối đầy sao kia. Thì ra, trong đêm đen, hai người đã sớm ước hẹn cả đời với nhau.
Trình Tố cười dịu dàng, đeo nhẫn vào ngón áp út của Lộ Tri Nghi.
Trình Tố nhìn thật lâu vào tín vật minh chứng cho tình yêu của hai người, sau đó ôm chầm lấy cô.
“Tri Nghi, lần này em phải trở thành Trình phu nhân thật rồi, không được đổi ý đâu!”
Trong sân vườn, ánh sáng dịu dàng chiếu lên hai cánh bướm đang bay lượn trên cành hồng đỏ.
Lộ Tri Nghi nhắm mắt, cảm nhận sự ấm áp từ l0ng nguc anh, dịu dàng đáp: “Không đổi ý.”
“Cả đời này, em chỉ là vợ của Trình Tố thôi.”
Tình yêu...tự có sự an bài của nó.
Từ ngày đầu gặp được Trình Tố, Lộ Tri Nghi dường như đã chọn đi lên con đường chông gai, thế nhưng cô vẫn luôn giữ niềm tin, rằng Trình Tố sẽ giống như hôm nay, trả lại cho cô cả một vườn hồng.
Anh là Trình Tố, cũng là lối về cho cô cả đời.
Bây giờ, hoa đã nở, trái ngọt của hai người cũng đã đến như mong đợi.
Ngẩng đầu nhìn...
Bọn họ là ánh sáng duy nhất của nhau.
~Hoàn chính văn~