Chương 11: Chúng ta đúng là có duyên!

Buổi sáng rất trong lành ở Anh cô đang đi dạo quanh thành phố London một thủ đô nổi tiếng của Anh. Dạo quanh các khu mua sắm hàng hiệu sầm uất của London, đến quán coffee gần đó ngồi thưởng thức một li hồng trà nóng và buồn bã vì không gặp được Tuấn Kiệt cô cũng không biết vì sao mà đối với người này cô có một cảm giác rất yêu thương chắc tại anh ta tốt nhất trong chuyện. Một ông lão gần đó có khuôn mặt rất phúc hậu nhưng nét vẫn còn rất điển trai thoạt nhìn cũng trạc tuổi ông cô. Ông lão thấy cô ngồi một mình liền đi ra nói chuyện với cô:


- Cháu gái có chuyện gì vậy
Cô buồn bã nói:
- Ông ạ! Ông không hiểu được đâu
Ông lão nhíu mày nói:
- có gì cháu cứ nói cho ta biết!
Cô nói:
- Cháu đang nhớ một người không nên nhớ! Chắc cháu và anh ta không có duyên nên không gặp lại
Ông lão nói:


- Cháu gái ạ đôi khi cháu đã thích một ai đó thì đừng bi quan như vậy!


Cô nghe ông nói tâm trạng cũng tốt hơn vài phần tạm biệt ông rồi bước đi. Cô đi đến công viên Hyde Park rất nổi tiếng của nước Anh dạo bước quanh những hàng cây tuyệt đẹp của mùa thu lãng mạn tiết trời hơi se lạnh nhưng dường như càng làm cho nơi đây thêm lãng mạn. Dừng chân tại một quán coffee được bán trong một chiếc xe hơi rất bắt mắt thực đơn đồ uống khá đa dạng. Cô nhẹ nhàng nói với người bán hàng gọi một li americano cỡ lớn thì một giọng đàn ông nam tính cũng vang lên gọi một li americano giống cô. Nhìn sang chàng trai ánh cô mắt cô hiện lên vài phần ngạc nhiên nói:


- Tuấn Kiệt, sao anh lại ở đây?
Anh nở nụ cười nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta đúng là có duyên!


Hai người mua coffee xong liền đi dạo cùng nhau, trên đường phố London tấp nập nhưng có vẻ không làm mất đi ánh hào quang của hai người, cô gái mang vẻ đẹp sắc sảo nhưng không kém phần xinh đẹp cô đẹp một cách lạnh lùng làm cho người khác phải ngẩn ngơ, chàng trai đi bên cạnh hài hoà vẻ đẹp của Trung Đông khuôn mặt nam tính đầy góc cạnh làm cho cô gái nào nhìn cũng phải say hai người họ đẹp một cách hoàn hảo. Không khí đang im lặng bỗng nhiên anh hỏi:


available on google playdownload on app store


- Tường Vy ước mơ của cô là gì?
Không chần chừ cô nói luôn:
- Ca sĩ, nhưng có lẽ nó quá viển vông
Anh ngạc nhiên nói:
- Không đâu rất hay, tôi đưa cô đến một nơi


Không để cô nói gì anh liền kéo tay cô đưa cô đến một nơi. Một cánh đồng bồ công anh rất đẹp, kéo tay cô lại chiếc xích đu màu trắng anh nói:
- Cô thấy đẹp không? Cô có biết í nghĩa của những đoá bồ công anh là gì không?
Cô liền nói:


- Rất đẹp, nhưng tôi thấy nếu như có thêm hoa tường vy thì sẽ đẹp hơn! Mà í nghĩa của chúng là gì?
Anh nói:


- Hoa bồ công anh có nghĩa là bay cao ước mơ luôn giữ niềm đam mê ước mơ của mình. À! Hoa tường vy tôi nghe nói hoa tường vy rất nhẹ nhàng sao lại đặt tên cho người “ghê gớm” như cô vậy ta!
Cô tức giận nói:
- Anh thật là! Tôi không nói chuyện với anh nữa
Nói rồi cô bỏ đi anh liền gọi với theo:


- này đợi tôi với! Tôi đưa cô về
Chuyện

Đây
Cô và anh cùng đi bộ về nhà trong nụ cười đùa giỡn của anh và khuôn mặt tức giận của cô. Thấy thế anh liền nói:
- Tôi xin lỗi!
Cô tức giận:
- Xin lỗi mà xong à! Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa


Đến nhà cô bước vào anh liền kéo tay cô lại rồi chạy ra ôm cô và nói:
- Tôi không muốn xa cô đâu!
Tim cô đập liên tục,cô nghe anh nói thế thì đỏ mặt ấp úng nói:
- Anh... Thôi tôi đi vào đây anh về đi không muộn mai gặp lại
Anh nở nụ cười rồi nói:
- Ừ! Mai gặp lại


Khi cô bước vào nhà anh lấy lại dáng vẻ lạnh lùng hờ hững của mình thường ngày gọi điện cho một chàng trai nói:
- Kì! Cho trồng thêm hoa tường vy vào trong vườn bồ công anh tôi muốn nhanh nhất có thể. Gập máy xong anh nói:
- Em sẽ là của tôi nhanh thôi!


Trong phòng cô đang suy nghĩ rất nhiều về anh một chàng trai đã làm cho trái tim cô đập nhanh, cô nghĩ gì vậy không được anh ta là nam chính chỉ để cho nữ chủ thôi, không được. Cô phải làm sao đây trái tim không nghe lí trí cô mách bảo.


Hết rồi chương này hơi chán mọi người ủng hộ ạ❤️ mơn mọi người nha yêu yêu






Truyện liên quan