Chương 13
Thuyền dần dần tới gần bờ biển, Giang Hạ Ly mơ hồ thấy được trên bờ có vài cỗ xe ngựa xa hoa, “Là người của sơn trang Hãn Hải tới đón ngươi?”
Ôn Đình Dận nhìn xa xa, chẳng biết từ lúc nào đã thu liễm dương dương tự đắc trong tươi cười lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo sắc bén, “Ta trở về sơn trang, chỉ cần ngồi một chiếc xe ngựa là được rồi.”
“Vậy đây chính là người chạy tới vỗ mông ngựa của người rồi. Ôn gia đại thiếu quả nhiên là tiền hô hậu ủng, phong quang vô hạn a!” Nàng cũng trêu ghẹo ngược lại hắn.
“Hình bộ sẽ tới đón ta đi đại lao, hay là trực tiếp chịu thẩm tra?” Nàng không nhìn thấy xe tù, cũng không có quan sai.
“Ngươi thật sự vội vã muốn đi ngồi tù như vậy à!” Hắn cổ quái cười một tiếng.
Đột nhiên, thân thuyền chấn động một cái, đã cập bờ, thuyền công quăng neo thuyền cùng bàn đạp xuống, người trên thuyền vây quanh chen đến bên boong thuyền, ồn ào nói lời khách khí, nhiệt tình hành lễ với Ôn Đình Dận đang thong thả đi ra.
Giang Hạ Ly mới vừa đi xuống boong thuyền, không biết mình nên đi bên nào, đang do dự thì dư quang nơi khóe mắt bắt giữ được một thân ảnh quen thuộc thoáng hiện, nàng nhất thời tâm thần chấn động, không thể tin được mà nhìn kỹ lại, thế nhưng… thật sự là hắn— Liễu Thư Đồng!
Thân thể của nàng bỗng nhiên cứng đờ, ngũ quan cũng giống như bị hóa đá rồi vậy, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, thẳng đến khi Ôn Thiên Tư ở phía sau đẩy nàng một cái, nàng mới có chút mờ mịt mà quay đầu nhìn nàng ấy.
Ôn Thiên Tư cười nói: “Không phải đã tới bờ rồi, sao còn không đi? Xem ra bệnh say sóng của tỷ đã tốt hơn rồi, lát nữa tỷ và muội cùng ngồi một chiếc xe ngựa đi, chính là chiếc màu vàng nhạt đó.” Đưa tay chỉ hướng trên bờ, hoàn toàn không phát hiện biến hóa trong ánh mắt của nàng.
“Ta chỉ sợ… không thể đồng hành cùng muội rồi.” Giang Hạ Ly rất nhanh xoay người muốn tránh về trên thuyền, sợ bị người nào đó phát hiện sự tồn tại của nàng.
Ôn Thiên Tư vội vàng đi theo sau, “Tỷ không đồng hành cùng bọn muội, chẳng lẽ tỷ còn có xe ngựa khác, hay là người nhà tỷ sẽ đến đón tỷ?”
“Người nhà?” Giang Hạ Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời, cười khổ nói, “Ta sẽ không đi quấy rầy bọn họ, bất kể là phúc hay là họa, cũng nên do một mình ta gánh vác.”
“Sao lại nói không may như vậy?” Ôn Thiên Tư khó hiểu nói, “Làm sao lại có họa gì! Về nhà là chuyện vui, nhà tỷ đang ở đâu? Đúng rồi, ca muội biết, để huynh ấy đưa tỷ…” Nàng xoay thân lập tức hô to, “Ca! Huynh có biết nhà của Giang tỷ tỷ ở chỗ nào không?”
Giang Hạ Ly vốn định che miệng nàng ấy, lại bị chậm một bước, bởi vì một tiếng hô to này của Ôn Thiên Tư, vốn không có người để ý đến các nàng, đột nhiên, cùng đưa ánh mắt ném về đây, mà Liễu Thư Đồng nàng không muốn gặp nhất, tự nhiên cũng đã thấy được nàng.
“Hạ Ly?”
Nói không rõ tình cảm của một tiếng gọi phía sau lưng này là kinh hỉ hay là kinh ngạc, Giang Hạ Ly chỉ muốn tìm một xó xỉnh nào đó giấu mình đi, không để cho người khác nhìn thấy nàng nữa, nhưng trong nháy mắt, Liễu Thư Đồng đã chạy vội tới trước mặt nàng rồi.
“Cảm ơn trời đất, rốt cục nhìn thấy muội bình an vô sự.” Hắn thở dài một hơi, một phen nắm chặt bả vai của nàng, vẻ mặt hưng phấn, “Hạ Ly, cha muội cũng rất lo lắng cho muội, nghe được tin tức nói muội dường như đang ở Bành Thành, huynh định thu xếp xong hôn sự của mình để đi tìm muội.”
Giang Hạ Ly ngẩng đầu lên, cũng là vẻ mặt tươi cười vui vẻ, “Đồng ca thật sự biết nói đùa, tiệc tân hôn của huynh còn chạy đi nơi khác tìm muội, nếu Tĩnh Tuyết biết, có thể sẽ ghen tỵ đó.”
“Tĩnh Tuyết và huynh đều lo lắng cho muội, vẫn luôn thúc giục huynh nhanh tìm muội trở về, sao sẽ ghen chứ? Đúng rồi, lát nữa huynh sẽ đưa muội về nhà, cha muội chứng kiến muội trở về, khẳng định rất cao hứng…” Liễu Thư Đồng khoác vai nàng, muốn kéo nàng rời đi.
Nàng vội vàng vùng ra, “Đồng ca, muội có chút chuyện muốn làm, tạm thời không tiện về nhà…”
“Muội muốn làm gì?” Hắn giật mình, “Không phải muội gấp gáp trở về muốn tham gia hôn sự của huynh và Tinh Tuyết ư?”
“Hạ Ly là khách nhân ta đặc biệt mời về sơn trang Hãn Hải, đương nhiên không tiện ở chỗ khác.” Giọng nói của Ôn Đình Dận bỗng nhiên từ giữa không trung vang lên, Giang Hạ Ly còn đang hết sức hoảng thần, cổ tay đã bị một bàn tay to mạnh mẽ nắm lấy, kéo về phía sau, thiếu chút nữa ngã vào trong lòng người phía sau, nhưng mà ngay sau đó, bả vai của nàng đã bị người ôm lấy, ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có.
Liễu Thư Đồng khiếp sợ nhìn hai người, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: “Ôn thiếu gia và Hạ Ly là…”
“Bằng hữu. Như ngươi thấy, bằng hữu rất tốt.” Ôn Đình Dận mỉm cười ôn nhu, cúi đầu nói với Giang Hạ Ly, “Hạ Ly, không phải nàng nói muốn ở hồ Quan Ngư của ta tự mình câu cá lư(1) để ăn sao? Nếu nàng không sớm khởi hành một chút, buổi tối sẽ không được ăn món ngon đâu.”
Nàng vô cùng khó hiểu tại sao lại tạo ra một lý do thoái thác như vậy? Nhưng rõ ràng, hắn đang giúp đỡ che giấu sự khó xử giờ phút này của nàng, vì thế nàng chỉ có thể cúi thấp đầu, hàm hồ đáp lời, mặc cho hắn tùy ý lôi kéo mình về hướng một chiếc xe ngựa màu xanh ngọc.
Ôn Thiên Tư cùng theo tới cũng muốn lên xe, Ôn Đình Dận lại trừng nàng một cái, “Đi lên xe của muội đi.”
“Nhưng mà…” Tay của nàng chỉ vào Giang Hạ Ly đã lên xe trước.
“Huynh có việc muốn nói với nàng ấy.” Ôn Đình Dận rất ít dùng vẻ mặt trịnh trọng như vậy ra lệnh cho muội muội, cho nên Ôn Thiên Tư lặng lẽ liếc mắt nhìn hắn, cũng không dám nói thêm gì nữa, một người ngoan ngoãn lên xe ngựa chuyên thuộc về nàng.
Hắn quay đầu lại nhìn một đám người trên bờ kia, mỉm cười nói, “Làm phiền các vị đặc biệt đến đón tiếp ta, có điều đoạn đường này ta thật sự có chút mệt mỏi, muốn sớm trở về sơn trang một chút, các vị có chuyện gì, thỉnh buổi tối ngày mai lại đến, ta bày tiệc ở trong nhà mời khách nhân, có hứng thú, có thể đến góp vui.”
Giang Hạ Ly trầm mặc không nói mà nhìn Ôn Đình Dận, sau khi hắn lên xe ngựa, liền có người đưa lên một chồng sách thật dày, tựa hồ cũng là sổ sách, hắn lật qua từng quyển, không để ý đến nàng.
“Bây giờ chúng ta đi Hình bộ à?” Nàng rốt cuộc nhịn không được phá vỡ trầm mặc.
“Đi Hình bộ làm cái gì?” Hắn đầu cũng không ngẩng, ngữ khí cũng không nghiêm túc trước sau như một, “Ta đã tỏ rõ ngươi là khách nhân của sơn trang ta, tối mai còn muốn bày tiệc cho ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn ta dẫn những khách nhân khác đi Hình bộ bày tiệc mời khách cho ngươi?”
Giang Hạ Ly kinh ngạc hỏi lại, “Không đi Hình bộ? Vậy ngươi ăn nói thế nào với Hình bộ và Lưu Thanh Thụ?”
“Đây là chuyện của ta, ta cũng không gấp, ngươi gấp cái gì?” Ôn Đình Dận liếc nàng trắng mắt, bỗng duỗi lưng một cái, đem sổ sách ném vào trong ngực nàng, “Thật chẳng muốn vừa trở về đã phải nhìn những con số này không dứt, nếu ngươi rất rảnh, nhìn thay ta trước đi, ta muốn ngủ một lát.”
Nàng dở khóc dở cười nhìn hắn sai nàng như sai khiến thủ hạ nha hoàn, nhưng cũng không tức giận, đại khái là bởi vì hắn có biện pháp tạm thời không để nàng đi đối mặt với vụ kiện không hiểu ra sao kia… tuy rằng nàng vẫn không rõ nguyên nhân nào khiến hắn bảo vệ mình, nhưng trước mắt chỉ có thể trốn ngày nào hay ngày ấy vậy.
Nàng cầm sổ sách qua, từ trang thứ nhất bắt đầu lật xem, đem những con số này khắc ở thật sâu trong đầu, nhưng xem được một nửa thì nàng bỗng ý thức được một vấn đề—những sổ sách này liên quan đến việc buôn bán cơ mật của Ôn gia, há lại có thể tùy tùy tiện tiện gọi người ngoài xem?
Cho dù Ôn Đình Dận có tiếp tục không để nàng vào trong mắt đi nữa, cũng không đến nỗi vô tư thẳng thắn với nàng như thế chứ? Càng huống chi, nhà Liễu Thư Đồng bọn họ cũng là nhà buôn bán, cũng đề cập đến vận chuyển tàu thuyền, nếu Ôn Đình Dận đã biết quan hệ giữa nàng và Liễu Thư Đồng, cũng nên có điều phòng bị với nàng mới đúng.
Nghĩ tới đây, nàng nhẹ nhàng đóng lại sổ sách, nhìn Ôn Đình Dận, nhíu lại mi tâm, hành vi cùng lời nói không chừng bị hắn nắm lấy, làm cho trong lòng có chút hỗn loạn.
Ôn Đình Dận vốn đang nghỉ ngơi bỗng nhiên mở mắt ra nhìn nàng, bộ dạng uể oải hỏi: “Có chuyện hỏi ta?”
“Ta đang nghĩ… rốt cuộc ngươi là tai tinh, hay là phúc tinh của ta.” Nàng nhẹ giọng nói.
Hắn nhếch lông mày cười hỏi, “Vậy ngươi hi vọng ta là loại nào?”
“Từ khi gặp phải ngươi, trước trước sau sau đều ra không ít chuyện, nếu nói ngươi là phúc tinh của ta, ta thật sự không thuyết phục được mình, nhưng mà… hôm nay ngươi đã cứu ta một mạng.”
“Không có ngươi đi cùng tình nhân cũ, được tính là cứu ngươi một mạng ư?” Hắn trêu tức nói, “Ngươi là sợ gặp hắn, hay là sợ gặp phụ mẫu của mình?”
“Có lẽ… cũng không phải sợ.” Nàng rũ mi mắt xuống, “Chỉ là không muốn đối mặt mà thôi. Nếu ngươi quen biết hắn, chuyện hắn và ta từ hôn, có lẽ cũng là hắn nói cho ngươi biết, nếu không ngươi sẽ không rõ ràng nội tình của ta như thế, như vậy ngươi hẳn là biết, nương ta là tam di nương của cha ta, đã qua đời nhiều năm rồi. Ta ở trong nhà cũng không được cưng chiều, chẳng qua là bởi vì từ nhỏ cha mẹ đã đưa tỷ muội chúng ta đến học đường đọc sách, mới nhận thức người Liễu gia, từ nhỏ Liễu Thư Đồng và ta đã chơi thân, phụ thân ta cảm thấy nhà ta có thể thành thông gia với nhà hắn là chuyện tốt, nên hứa hôn cho chúng ta.”
“Hai năm trước, một vị biểu cô bà con xa của ta đến ở kinh thành, mang theo nữ nhi của bà ta, cũng chính là biểu muội Tĩnh Tuyết của ta…”
“Về sau người ta nhất kiến chung tình, vì thế từ hôn với ngươi.” Ôn Đình Dận nghe đến nhàm chán, nói trước kết quả thay nàng, “Cái này cũng không có gì lớn lao, nếu các ngươi thành thân rồi sau đó hắn mới thay lòng, vậy chẳng phải là ngươi chịu thiệt? Nếu đến lúc đó hắn bỏ người, không phải ngươi càng không có mặt mũi? Nhưng ngươi không nên bức mình rời khỏi kinh thành, thật sự là tự làm khổ mình.”
Giang Hạ Ly cười khổ lắc lắc đầu, “Ngươi không hiểu, bị từ hôn tất nhiên tổn thương tới mặt mũi của ta, cũng tổn thương lòng của ta, nhưng ta rời khỏi kinh thành, không hoàn toàn là bởi vì như vậy…”
Ôn Đình Dận nhìn vào mắt nàng, mỉm cười nói, “Để ta đoán thử… ngươi rời khỏi kinh thành là muốn khiến lòng bọn họ áy náy, sau đó hại bọn họ cả đời đều sống ở trong áy náy?”
“Ngươi thật sự cho rằng ta chỉ là người đơn thuần như vậy?” Trên mặt Giang Hạ Ly bỗng nhiên hiện lên thâm trầm trước kia chưa bao giờ có.
“Từ lúc Liễu Thư Đồng tiếp cận Triệu Tĩnh Tuyết thì ta đã hiểu rõ rồi, Liễu gia buôn bán, mà Triệu gia cũng xuất thân buôn bán, nhưng dòng họ bên mẹ của Tĩnh Tuyết từng có quan hệ thông gia với hoàng thất, cho nên Triệu gia rất hi vọng có thể mượn dùng quan hệ này, mưu cầu ích lợi lớn hơn nữa vì chính mình, đem so sánh, phụ thân ta dù sao cũng chỉ là Thị lang nho nhỏ, tự nhiên không thể có giá trị lợi dụng so với nàng ta.”
Nàng thấy Ôn Đình Dận dùng ánh mắt tò mò đánh giá mình, bất đắc dĩ cười khổ, “Ngươi không nghĩ tới ta đã sớm nghĩ rõ ràng tất cả chuyện này à? Không chỉ Liễu Thư Đồng, ngay cả Triệu Tĩnh Tuyết trúng ý Liễu Thư Đồng cũng là có nguyên nhân. Liễu Thư Đồng tuổi trẻ phong lưu, nữ tử gặp rồi đều sẽ thích, nhưng Triệu gia đã là quý tộc xuống dốc, tuy có địa vị lại không có tài lực, nếu không cũng sẽ không sống nhờ nhà ta, nếu Triệu Tĩnh Tuyết gả đến Liễu gia, đối với sự hưng thịnh lần nữa của Triệu gia rất có lợi.”
Nói tới đây, ánh mắt của nàng lại ảm đạm đi vài phần, “Kỳ thật Triệu Tĩnh Tuyết vốn là một hài tử rất đơn thuần, chỉ là nương nàng rất biết dạy dỗ, khiến nàng cũng trở nên càng ngày càng có tâm cơ. Nàng vừa mới đến nhà ta thì muốn ăn một quả đào đều khách khách khí khí hỏi xin, về sau… nàng có thể công khai lấy đi y phục ta mới làm, chỉ bởi vì nàng ‘rất hảo tâm mà cho rằng’ vẻ mặt của ta rất không xứng cái loại màu sắc diễm lệ này.”
Nàng vươn cánh tay ra, xòe tay áo. Y phục màu hồng đào diễm lệ này là hắn chọn cho nàng, khi thấy màu sắc này, nàng cảm thấy có mấy phần buồn cười, rồi lại có chút kiêu ngạo. Ôn Đình Dận là một người rất tinh mắt, hắn tự mình chọn lựa màu sắc này, tất nhiên là cảm thấy nàng mặc màu này không khó coi.
Hắn nhìn nụ cười của nàng, dường như đoán ra tâm tư của nàng, cũng nhếch môi cười khẽ, “Vậy ngươi hẳn là may mắn, thoát khỏi một vị hôn phu coi thê tử mình là cây thang để leo lên, cũng thoát khỏi một biểu muội coi thân nhân thành nô bộc nhà mình để nô dịch. Nói như vậy, ngươi chạy đến Bành Thành làm chưởng quầy của tửu phường, còn thật sự không giống như là vì chuyện đau lòng đi nơi xa.”
“Đương nhiên không phải. Sau khi Liễu Thư Đồng từ hôn, tuy phụ thân rất ít nói chuyện, nhưng nhìn ra được ông có chút thất vọng, song bất kể nói như thế nào, Triệu Tĩnh Tuyết cũng là thân thích nhà ta, có điều những di nương cùng những tỷ muội cùng cha khác mẹ trong nhà ta từ sáng tới tối đều nói lời châm chọc, lải nhải cằn nhằn, ta thật sự là không chịu nổi phần ngột ngạt này, liền để lại mảnh giấy cho cha, dẫn theo hai người hầu rồi rời khỏi kinh thành.”
“Chính là tiểu Tứ cùng lão Vương trong tửu phường của ngươi?”
Giang Hạ Ly lại hỏi lại, “Làm sao ngươi biết bọn họ? Ngươi lại chưa từng đi qua tửu phường của ta.”
Ôn Đình Dận cười nói: “Cho dù ta không đi qua, cũng biết đến, đừng quên, ngươi chính là người đã từng đắc tội ta, nhất cử nhất động của ngươi, ta đương nhiên chú ý.”
Nhắc lại chuyện cũ… hiện giờ Giang Hạ Ly đối với lời của hắn vẫn bán tín bán nghi. Đúng ra Ôn Đình Dận hẳn là một nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng hắn lại thường xuyên làm một vài hành động quỷ dị không hợp với thân phận.
Nói thí dụ như, đột nhiên từ trong tay Lưu Thanh Thụ tiếp lấy chuyện áp giải nàng, được rồi, coi như hắn xuất phát từ nhân tình, thuận tay mang theo phiền toái là nàng này, vậy bây giờ nên đem nàng giao cho Hình bộ rồi chứ, tại sao lại tự mình quyết định mang nàng về sơn trang Hãn Hải trước, còn gióng trống khua chiêng muốn coi nàng như khách quý đến tiếp đãi? Nếu bị người của Hình bộ biết, không phải sẽ trị hắn trọng tội chứa chấp tội phạm à?
Nàng nghĩ tới đây, không khỏi nhìn về phía Ôn Đình Dận, chợt phát hiện đôi con ngươi sâu thẳm như nước biển của hắn, màu xanh trong suốt đang cười nhìn mình, phía sau ý cười kia, như là loại xuân quang kiều diễm khó nói lên lời, làm cho nàng vốn đang ngẩn ra, kế tiếp—mặt nhiễm lên ửng hồng.
_____________________________________________
(1) Cá lư: Cổ nhân gọi là ngân lư 銀鱸 hay ngọc hoa lư 玉花鱸. Xuất sản ở Tùng Giang gọi là tứ tai lư 四鰓鱸 là một giống cá rất ngon.