Chương 25
Đây là một con mèo Ba Tư quý tộc thuần chủng, nhất là đôi mắt một bên xanh lam, một bên xanh lá.
Cố Tiểu Tịch từ trước cũng gặp kha khá mèo quý rồi, nhưng y chưa từng thấy con mèo nào lại có đôi mắt sâu như vậy. Rõ ràng màu mắt cô mèo này trông thật lợt, nhưng vẫn có thể thấy nó thật sâu, có đôi khi chỉ cần nhìn vào mắt mèo là có thể biết được nó có phải loài mèo quý hay không.
Đương nhiên, Ngụy gia cũng là một gia tộc xã hội đen có lịch sử lâu đời, dạy dỗ ra đứa con nào đứa nấy đều phong cách, cử chỉ nhẹ nhàng, tạm thời không nói đến chuyện bọn họ nguy hiểm ra sao, nhưng chỉ nhìn bề ngoài thì thấy Ngụy Tiếu Ngữ chính là một người đàn ông hoàn mỹ.
Nhưng, nếu một con mèo lại có tư thái giống người đứng trước mình thì Cố Tiểu Tịch thật khó tỏ ra tiếp tục nghiêm túc được. Vì thế Cố Tiểu Tịch liền thật mất hình tượng mà cười phá lên.
Ngụy Tiếu Khiêm ở bên cạnh nheo mắt nhìn y. Có lẽ có loại người trời sinh có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác, cho dù người đó có tỏ ra vô tội hay giấu diếm để trông mình thật bình thường ra sao.
Vừa rồi Ngụy Tiếu Khiêm thấy đôi mắt kia còn tối đen như mặt hồ sâu tĩnh lặng, ngay cả gương mặt, lẫn cơ thể đều cứng ngắc như tượng. Cho nên Ngụy Tiếu Khiêm nghĩ thằng em của hắn nhất định là đã nói gì đó trước mặt Cố Tiểu Tịch rồi —kiểu hắn là tay sát thủ máu lạnh vô tình chẳng hạn.
Đương nhiên, đó cũng là sự thật, nhưng nếu Cố Tiểu Tịch không biết công việc thật sự của hắn thì có lẽ sẽ không…sợ hãi như vậy?
Ngụy Tiếu Khiêm thắc mắc nhìn Shirley ngồi trên đầu em trai Ngụy Tiếu Ngữ, hắn thật cũng chẳng thấy được công việc của Ngụy Tiếu Ngữ tốt hơn của mình chỗ nào, vậy vì sao Ngụy Tiếu Ngữ vừa xuất hiện, cậu nhỏ kia liền vui vẻ như thế nhỉ.
Ngụy Tiếu Ngữ thấy Cố Tiểu Tịch cười lớn, vội vàng ôm Shirley trên đầu xuống, có chút xấu hổ nhìn Cố Tiểu Tịch, nói: “Ờ…Shirley thích nằm trên đầu tôi…”
Shirley cuộn người trong Ngụy Tiếu Ngữ, miễn cưỡng kêu một tiếng.
Tiếng thật nhỏ nhẹ, vừa nghe là thấy mèo “xịn” rồi. Cố Tiểu Tịch nhìn chằm chằm Shirley, tính toán, nếu bán nó chắc mua được mấy cái xe Ferrari đây… Shirley dường như cảm giác có tầm mắt nguy hiểm đang chiếu nó, nên cố gắng trốn trong lòng Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ mặc kệ Shirley, cảnh giác liếc nhìn Ngụy Tiếu Khiêm ngồi uống rượu một mình cạnh đó, nói với Cố Tiểu Tịch: “Hai người vừa rồi đang nói gì thế?”
Cố Tiểu Tịch vừa định mở miệng, Ngụy Tiếu Khiêm lại giành lên tiếng trước: “Tiểu Tịch vừa rồi nói ngón tay của anh đẹp.”
Ngụy Tiếu Ngữ quay đầu, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Cố Tiểu Tịch: “…Tôi có chút nghi ngờ thần kinh của cậu đấy.”
Khóe miệng Cố Tiểu Tịch run rẩy một chút, “Tôi chỉ… ờ… một bartender bình thường thôi.”
“Thì sao?” Người đàn ông ôm mèo đứng đối diện trừng mắt nhìn y.
“Thì chỉ tán gẫu cùng khách hàng…” Giọng nói của Cố Tiểu Tịch càng tỏ ra vô tội hơn.
“Cha này tuyệt đối không phải là loại người cậu có thể tán gẫu cùng,” Ngụy Tiếu Ngữ chắc như đinh đóng cột nói tiếp, “ở nhà, ai cũng nói lão không bình thường, nhất là bạn giường của lão.”
“Lời đồn về anh không tốt chỗ nào hả?” Một người khác bất mãn, nói, “anh lại không có sở thích chơi SM.”
“Người ta nói chứ không phải em nói …” Ngụy Tiếu Ngữ cãi lại.
Cố Tiểu Tịch nhìn hai anh em đấu võ mồm, chống cằm nghĩ, mệt ghê. Một sát thủ hàng đầu thế giới, một kẻ buôn lậu vũ khí, cãi nhau cũng giỏi vậy đấy…
“Rốt cuộc anh tới đây làm gì hả?” Ngụy Tiếu Ngữ rành rọt đi thẳng vào trọng điểm vấn đề.
“Đến uống rượu.” Ngụy Tiếu Khiêm nhẹ nhàng nói, đôi mắt xanh thẳm nhìn thoáng qua Cố Tiểu Tịch.
“…Anh có rất nhiều rượu, không cần tới đây uống.” Ngụy Tiếu Ngữ lạnh lùng nói.
“Nhà anh có rất nhiều rượu hả?” Cố Tiểu Tịch tò mò tiến đến trước mặt Ngụy Tiếu Khiêm hỏi.
“Ừ, rất nhiều,” Ngụy Tiếu Khiêm trả lời, “tôi có một căn biệt thự ở ngoại ô, ở đó có rất nhiều rượu ngon.”
“Anh rất thích rượu hả?” Cố Tiểu Tịch kinh ngạc hỏi tiếp. Y nhớ tới Jer oboam Chateau Mouton-Rothschild khiến người ta mất hồn hồi đó.
“Rất thích.” đối phương nhẹ giọng nói, nghe qua thật dịu dàng, “Lần sau cậu có thể tới biệt thự tôi chơi.”
“Có thể chứ?” Cố Tiểu Tịch do dự hỏi lại.
“Đương nhiên có thể,” Ngụy Tiếu Khiêm cười lớn, cơ mà trông vẫn lạnh như băng, “cậu lúc nào cũng có thể đến chơi, ở chỗ tôi còn làm một hầm chứa rượu…”
“Tuyệt đối không thể đi,” Ngụy Tiếu Ngữ hung dữ nói, “ai biết lão có lấy thi thể của kẻ nào để ủ rượu không chứ.”
“Rượu chỉ dùng thực vật ủ thành thôi…” Ngụy Tiếu Khiêm mềm mỏng giải thích, “nhưng thật ra thịt khi bị thối rữa cũng có thể dùng làm phân bón cây.”
“…Hay là tôi tiếp khách khác đây.” Cố Tiểu Tịch cứng ngắc chuẩn bị rút lui khỏi hiện trường.
Ngụy Tiếu Ngữ và Ngụy Tiếu Khiêm đều đứng ngoài quầy bar, cho nên Cố Tiểu Tịch thoát thân rất dễ dàng.
Đi qua chỗ rẽ của quầy bar, y nhìn thấy Ngụy Thất đang pha rượu cho khách.
Ngụy Thất nhìn thấy Cố Tiểu Tịch đến đây, gửi ánh mắt thông cảm tới y: “Xem ra cậu Ngữ giải vây cho cậu rồi.”
“…Anh cũng thấy Ngụy Tiếu Khiêm rất nguy hiểm sao?” Cố Tiểu Tịch dịch người tới hỏi.
Ngụy Thất vừa đưa rượu cho khách, nên tiện tay rót một ly Baileys cho Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch nói cảm ơn, sau đó nhận cái ly.
Ngụy Thất uống Brandy, anh cười nói: “Rất nhiều người nghĩ cậu Khiêm rất nguy hiểm.”
“Tôi nghĩ chắc là tất cả mọi người quá,” Cố Tiểu Tịch không chút khách khí nói, chỉ vừa nghĩ đến đôi mắt màu lam lạnh như băng kia là lại cảm thấy như có gió lạnh thổi sau lưng.
Ngụy Thất cười cười, nhưng không nói gì tiếp.
Ở nơi quán bar ồn ã, nhưng Cố Tiểu Tịch lại có cảm giác Ngụy Thất vẫn vững vàng, sạch sẽ như trước.
Bỗng nhiên, y thấy Ngụy Thất và Ngụy Tiếu Khiêm có chút tương tự, bọn họ luôn an tĩnh, phong cách nhã nhặn như một quý ông, chỉ khác nhau ở chỗ, Ngụy Tiếu Khiêm trông thật lạnh lẽo, còn Ngụy Thất lại dịu dàng, rực rỡ.
“Quản lý, anh giống như quen thuộc Ngụy Tiếu Khiêm?” Cố Tiểu Tịch đứng sát vào hỏi.
Ngụy Thất nhìn Cố Tiểu Tịch: “Tàm tạm, tôi trước kia hay pha rượu cho cậu Khiêm.”
“…Ồ,” Cố Tiểu Tịch gật gật đầu, rồi im lặng.
******
Bởi hôm nay Cố Tiểu Tịch làm ca sớm, thế nên vừa qua một giờ sáng, y liền thật cẩn thận tránh đi hai anh em nhà kia, chui tọt vô thang máy về phòng.
Mãi cho đến khi về tới phòng, Cố Tiểu Tịch mới như trút được gánh nặng mà nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Nằm ở sofa trong phòng khách, ánh sáng từ đèn chùm thủy tinh trên trần nhà làm y thấy hơi chói mắt, y mệt mỏi nhắm mắt lại.
Dự định ban đầu của Cố Tiểu Tịch vốn rất tốt, ở Dạ Ngữ, lương của bartender là cao nhất. Y muốn tiết kiệm chút tiền, sau đó mua một căn nhà nhỏ để ở cùng cô. Hơn nữa, còn phải trả số tiền viện phí khổng lồ cho mẹ, không biết giờ Tư Đồ Thượng Lam đã biết thân phận của y, có thể cho y chút ưu đãi không.
Dầu sao giờ y cũng đang nắm bí mật của Tư Đồ Thượng Lam, buôn lậu nội tạng người, đó là vi phạm pháp luật Trung Quốc nha. Đương nhiên, nếu vị bác sĩ kia không chịu giảm giá, thì cũng đành chịu, thay vì bị giết người diệt khẩu, thì Cố Tiểu Tịch thà chi nhiều tiền một chút vậy.
Hiện tại điều khiến Cố Tiểu Tịch đau đầu nhất, chính là mối quan hệ với người nhà Ngụy gia.
Ban đầu vốn nghĩ cho dù làʍ ȶìиɦ nhân của Ngụy Tiếu Ngữ thì cũng không sao, bởi nó cũng chẳng liên quan gì tới nhà đó. Với lại một gia tộc khổng lồ từ trước tới nay cũng sẽ không để ý mấy chuyện vặt vãnh này.
Nhưng bây giờ thì không giống như vậy. Ngụy Tiếu Khiêm đến đây. Ngụy Tiếu Khiêm là đến tìm mình, anh ta ngay từ đầu đã nói thế. Bởi vì y không qua nhà đó, nên anh ta tới đây.
Đương nhiên, trong xã hội đen cũng có nhiều người biết nói chuyện có tình có nghĩa, Cố Tiểu Tịch biết, chỉ có mấy tên côn đồ mới hơi tí là nổi nóng. Ngụy gia coi trọng lợi ích, cho nên một khi chuyện này xử lý không được, có thể mệnh nhỏ này cũng đi tong.
— Quả nhiên, Ngụy Tiếu Ngữ chính là sát tinh của mệnh mình. Mặc kệ có phải người vô tội qua đường giáp ất bính đinh nào, chỉ cần có chút quan hệ với Ngụy Tiếu Ngữ thôi, cũng sẽ ch.ết rất thảm…
Sớm biết vậy thì hồi đó đừng yêu cầu Ngụy Tiếu Ngữ để mình làm ở đây rồi, có khi vậy còn sống lâu hơn chút. Cố Tiểu Tịch đau lòng suy tưởng…
Đang ở phía sau, lông mày đột nhiên thấy lạnh lẽo, Cố Tiểu Tịch mở to mắt ra.
Chung quanh không thay đổi gì, đèn thủy tinh vẫn dịu êm như cũ, chỉ có điều cả người y cứ như bị bóng ma bao lại, lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy người kia ngăn cản ánh sáng của đèn trên trần nhà chiếu xuống.
Ngón tay người đó dừng ở mi gian của Cố Tiểu Tịch, thật lạnh.
Cố Tiểu Tịch kinh ngạc nhìn người kia, hẳn nở một nụ cười thật ôn hòa, chậm rãi rút tay lại: “Cậu nhăn mày trông không hợp đâu.”
Bây giờ ngay cả chút không gian để Cố Tiểu Tịch lui lại cũng không có, thân thể bị hãm trong cái sofa, mà người đàn ông này thì đứng trước mặt y.
Cố Tiểu Tịch ho khan một tiếng, ý đồ tìm lại năng lực nói chuyện của mình: “…Anh Ngụy?”
“Tôi quấy rầy cậu nghỉ ngơi sao?” Ngụy Tiếu Khiêm dịu dàng hỏi.
Đương nhiên có— nhưng Cố Tiểu Tịch không dám nói, vì thế chỉ nhìn Ngụy Tiếu Khiêm.
Ngụy Tiếu Khiêm trông rất tuấn tú, gương mặt trông vuông vức hơn Ngụy Tiếu Ngữ một chút, sắc nét tựa như dao khắc, đôi mắt màu lam kia thì nhìn hơi tiệm màu đen. Ngụy Tiếu Khiêm vẫn mặc áo len màu tro, lộ ra làn da trắng trẻo, tay đang rút lại, Cố Tiểu Tịch nhớ tới cảm giác lạnh lẽo hồi nãy.
Ngón tay hắn thật lạnh, mang theo hơi thở tử vong, làm Cố Tiểu Tịch không khỏi nghĩ, nếu không phải do máu lạnh thì do bẩm sinh nhiệt độ cơ thể đã thấp.
Cố Tiểu Tịch khá thiên về giả định đầu tiên.
Chẳng qua tư thế bây giờ làm Cố Tiểu Tịch xấu hổ. Vì hơi mệt, nên tư thế nằm của Cố Tiểu Tịch…Ờm, có chút không lịch sự.
Đương nhiên, này cũng không phải thư thế cám dỗ gì, mà chân chỉ hơi mở ra, gác một cái lên thành ghế thôi. Cho nên giờ tuy Ngụy Tiếu Khiêm đứng trước mặt y, nhưng đầu gối đùi phải của hắn lại kê trên sofa, ở giữa hai chân của Cố Tiểu Tịch, thế nên Cố Tiểu Tịch không thể khép chân lại.
Cố Tiểu Tịch cũng không có cách nào để đẩy người ra, cho nên đành phải…tiếp tục tư thế xấu hổ như vậy.
Cố Tiểu Tịch ho khan một tiếng: “Ờm…Tiếu Ngữ đâu?”
“Cậu không rời xa nó được sao?” Người đàn ông cúi người xuống, kề sát mặt Cố Tiểu Tịch, “Cậu vừa mới xa nó có chút thôi đấy.”
Cố Tiểu Tịch— hoặc là Diệp Thu Sinh, cho dù là kiếp trước y cũng chưa từng đối mặt với cảm giác nào như vậy.
Vì sao một người lại có thể khiến người khác thấy lạnh thấu xương, sợ hãi đến phát run như vậy chứ. Rõ ràng cũng là đôi mắt màu lam như Ngụy Tiếu Ngữ, rõ ràng vẻ ngoài tương tự, nhưng cảm giác cho Cố Tiểu Tịch lại khác nhiều.
Đúng vậy, Ngụy Tiếu Ngữ cũng thực đáng sợ, tên đó cũng từng giết nhiều người, có lẽ vậy.
Nhưng bọn họ khác nhau chính là, Ngụy Tiếu Ngữ là tay buôn lâu vụ khí, công việc kiểu như một thương nhân, còn giết người chỉ là nghiệp dư. Còn kẻ lấy chuyện giết người làm công việc thì hoàn toàn khác.
Cố Tiểu Tịch dường như có thể nghe thấy tiếng tim của mình đập thùng thùng.
Anh ta rốt cuộc đã giết bao nhiêu người, mới có thể tản ra áp lực khiến người khác sợ hãi như vậy, hơi thở như thần ch.ết. Rốt cuộc đã theo dõi bao nhiêu sinh mệnh lìa đời mới khiến anh ta có đôi mắt lạnh lẽo như thế…
Cố Tiểu Tịch có loại xúc động muốn đẩy hắn ra ngay lập tức, nhưng thân thể cứng ngắc lại, mãi cho đến khi Ngụy Tiếu Khiêm mỉm cười: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không thương tổn cậu đâu, mà tôi rất thích cậu.”