Chương 34

“À, đúng rồi, hỏi cậu một chuyện.” Cố Tiểu Tịch đột nhiên lên tiếng.
Tư Đồ Thượng Lam đặt ly rượu xuống: “Chuyện gì?”


Cố Tiểu Tịch đứng dậy khỏi ghế, dù sao cũng đã dùng xong bữa nên y đi qua phòng ngủ luôn. Dừng trước giường, y quyết định ngồi xuống nền thảm nhung trắng muốt ngắm nhìn cảnh đẹp, Tư Đồ Thượng Lam bước qua, im lặng đứng bên cạnh.


“Cậu bé tôi thấy chỗ cậu lần trước đâu rồi?” Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu lên hỏi anh.
Tư Đồ Thượng Lam sợ Cố Tiểu Tịch cứ phải ngẩng đầu sẽ mỏi cổ, nên ngồi xuống cạnh y: “Đi rồi.”
“…Không nói gì hả?” Cố Tiểu Tịch lại hỏi.


“Sức khỏe cậu ta ổn định rồi, nên tôi có nói nếu sau này còn cần tiền thì cứ đến.” Tư Đồ Thượng Lam nhẹ nhàng nói.
Cố Tiểu Tịch đấm một cái vào vai Tư Đồ Thượng Lam: “Cậu là thằng khốn, nhất định phải bắt người ta hiến hết nội tạng mới chịu sao?”


Tư Đồ Thượng Lam đột nhiên tóm lấy cổ tay của Cố Tiểu Tịch, Cố Tiểu Tịch ngẩn người.
Chỉ có phòng ăn bên kia mới bật đèn, tuy trong thủy cung cũng có đèn, nhưng nước trong đó đều là dẫn trực tiếp từ biển nên vẩn đục, thành ra ánh sáng chẳng chiếu mấy vô trong phòng.


Trong bóng đêm Cố Tiểu Tịch nhìn không rõ gương mặt Tư Đồ Thượng Lam, nhưng cổ tay lại bị siết chặt đến phát đau.
“Làm sao vậy?” Cố Tiểu Tịch muốn rút tay lại, nhưng không thành công, “Tôi nói sai về cậu sao?”


available on google playdownload on app store


Tư Đồ Thượng Lam bỗng nhiên buông tay ra, Cố Tiểu Tịch vội vàng rút tay về, không cần nghĩ cũng biết nhất định trên cổ tay bị đỏ lên rồi.
“Tôi… thật ra tôi cũng chẳng muốn giải thích gì…” Giọng Tư Đồ Thượng Lam trong bóng tối nghe thật lúng túng.


Cố Tiểu Tịch nghiêng đầu, do dự một chút rồi nhích tới gần, dù sao trước kia cũng là người bạn rất tốt.
Tư Đồ Thượng Lam tạo cho Cố Tiểu Tịch một ấn tượng luôn lịch sự, giỏi giang lại tao nhã, cho dù biết y là Diệp Thu Sinh nhưng vẫn có thể giữ bình tĩnh, có lẽ là do có liên quan tới nghề nghiệp của anh.


Nhưng vừa rồi giọng nói sao lại có chút do dự như vậy… còn có chút yếu ớt, theo lý Tư Đồ Thượng Lam vốn không phải người như vậy.


Tuy bây giờ trong từ điển của Cố Tiểu Tịch, Tư Đồ Thượng Lam từ một người bạn quân tử đã biến thành nhân vật nguy hiểm mất rồi. Cố Tiểu Tịch hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn ghé người qua.
Do cả hai đều ngồi trên mặt đất, lại rất gần nhau, cho nên chỉ cần nhích người qua một chút: “Làm sao vậy?”


Căn phòng cũng không phải tối om không một chút ánh sáng, nên ở cự li gần vẫn có thể nhìn rõ gương mặt đối phương.
“Không có gì…” Tư Đồ Thượng Lam dừng một chút, nói tiếp, “tôi không có việc gì.”


Khi anh nói “tôi không có việc gì”, giọng nói đã bình thường lại như mọi khi.


Cố Tiểu Tịch có chút xấu hổ ngồi sát vai với Tư Đồ Thượng Lam, vừa định xê người ra như trước, đột nhiên thân thể bị Tư Đồ Thượng Lam bắt lấy, cái ót lập tức bị anh cố định lại, sau đó bờ môi mềm mại liền áp lên.


Cố Tiểu Tịch ngẩn người, động tác quá nhanh khiến y chẳng có chút chuẩn bị nào, nên lưỡi của Tư Đồ Thượng Lam rất thuận lợi trượt vào trong khoang miệng y. Đầu lưỡi của anh còn mang theo vị rượu Sherry, loại rượu này rất dễ lưu lại mùi vị trong miệng.


Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên nhớ đến lúc nhặt được chai Sherry rỗng không trong chuyến du lịch đến Tây Ban Nha năm xưa… Lúc Cố Tiểu Tịch còn đang miên man suy nghĩ, Tư Đồ Thượng Lam lại đột nhiên buông y ra.
Trong phòng thực im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở phập phồng của đôi bên.


“Cậu sao lại thế này?” Cố Tiểu Tịch vươn tay sang bật công tắc đèn cạnh đó. Ánh đèn êm dịu chiếu sáng cả phòng ngủ, Cố Tiểu Tịch có chút chật vật dùng tay chà môi, miệng toàn mùi rượu.


Y nhìn Tư Đồ Thượng Lam tựa người bên giường, đôi mắt màu trà nheo lại, nghiêng nghiêng nhìn sang phía y. Ánh mắt vậy thật nguy hiểm, có lẽ là do tiếp xúc nhiều với Ngụy Tiếu Ngữ, nên đối với loại ánh mắt này y cảm thấy hơi sợ.


Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên nghĩ, có lẽ Tư Đồ Thượng Lam và Ngụy Tiếu Ngữ là cùng một loại người. Bọn họ đều thuộc về xã hội đen, đồng thời cũng là những kẻ quyến rũ, giàu có mà nguy hiểm.


“Xin lỗi, vừa rồi tâm trạng không tốt.” Dưới ánh đèn, Tư Đồ Thượng Lam mỉm cười như mọi khi, dường như vẻ yếu đuối, lúng túng ban nãy chỉ là ảo giác của y trong đêm tối.


Cố Tiểu Tịch di người qua ngồi cạnh Tư Đồ Thượng Lam như trước: “Ờ, hóa ra khi tâm trạng cậu không tốt, thì thích hôn người khác.”
“Hình như là vậy,” Tư Đồ Thượng Lam nhìn đàn cá bơi ngang qua, nhàn nhạt trả lời.


Cố Tiểu Tịch trở nên hăng hái, quay mạnh người qua, tay đặt lên vai anh: “Thế cậu có biết tôi rất đáng giá không?”
“…Coi bộ có nghe qua chút.” Tư Đồ Thượng Lam làm bộ như sợ hãi, đẩy Cố Tiểu Tịch ra một chút.
Cố Tiểu Tịch hất tay anh ra, rồi tiếp tục nhích người tới: “Thượng Lam…”


Thật ra từ khi Cố Tiểu Tịch gặp lại Tư Đồ Thượng Lam, đã không còn gọi anh là “Thượng Lam…” như thế này nữa — trước kia Diệp Thu Sinh luôn gọi tên anh như vậy. Lúc nào trông cũng thật lười biếng, nói năng lãnh đạm, gọi tên anh thì cứ như ra lệnh, thỉnh thoảng lại còn xòe ra cái giọng điệu nhõng nhẽo, thân mật gọi tên anh.


Cố Tiểu Tịch dí mặt tới, đôi mắt đen láy dưới ánh đèn thật xinh đẹp, quyến rũ. Thế giới này rốt cuộc là màu gì đã không còn quan trọng nữa, bởi trên đời còn lại đôi mắt xinh đẹp này, càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng khiến con người ta bị hút vào.


Tư Đồ Thượng Lam nghĩ trong nháy mắt bản thân đã có ảo giác, cảm thấy Diệp Thu Sinh đang nhìn anh, thông qua thân thể Cố Tiểu Tịch nhìn chăm chú anh. Thật thật ảo ảo lẫn lộn, giới hạn linh hồn cùng thân thể cũng trở nên nhạt nhòa.


Nụ cười y vẫn trông bỡn cợt như vậy đó, giọng điệu của y vẫn ngả ngỡn như vậy đó, y lơ đãng tỏa ra vẻ quyến rũ cùng sức hấp dẫn làm con người ta nguyện ý trả giá cả đời cho tình yêu…
Tư Đồ Thượng Lam nhẹ hôn lên phiến môi y, chỉ chạm vào thật nhẹ nhàng.


Cố Tiểu Tịch sửng sốt đón nhận nụ hôn mềm nhẹ này.
“Tối phải trở về quán hả?” Tư Đồ Thượng Lam đột nhiên hỏi.
Cố Tiểu Tịch gật gật đầu.


“Tôi sẽ đưa cậu về.” Tư Đồ Thượng Lam thản nhiên nói, tầm mắt dời khỏi người Cố Tiểu Tịch, chuyển sang nhìn lại bầy cá tung tăng bơi lội như trước.
Cố Tiểu Tịch ngồi ngây người, cảm thấy cả người Tư Đồ Thượng Lam phảng phất nỗi buồn nhàn nhạt, dường như không phải lúc nói giỡn.


“…Cậu làm sao vậy?” Cố Tiểu Tịch hỏi.
Tư Đồ Thượng Lam nhẹ thở dài một tiếng: “Tôi vẫn cứ luôn thuyết phục cậu cũng như chính mình, chẳng có gì thay đổi, Diệp Thu Sinh cũng không thay đổi, chỉ là thay đổi một thân thể, đổi sang một hoàn cảnh mới.”


“Cách nói của cậu rất có sức thuyết phục,” Cố Tiểu Tịch nói, “khi một người đứng trước gương, hình ảnh trong gương sẽ ngược lại, nhưng vẫn chỉ là một người, vẫn là linh hồn chính mình như cũ.”


“Tôi hy vọng cậu vẫn là cậu, như vậy chúng ta còn có thể giống như trước kia.” Tư Đồ Thượng Lam nói, sau đó quay đầu nhìn sườn mặt thanh tú, trẻ trung của Cố Tiểu Tịch, “Thật ra đã không giống nữa rồi. Linh hồn là cái gì? Ngay cả khoa học cũng không thể giải thích rõ ràng, khi tôi nhấn mạnh linh hồn cậu chính là cậu, thật ra chính tôi cũng chẳng biết điều tôi nghĩ là cái gì nữa.”


Cố Tiểu Tịch cẩn thận nghĩ ngợi, ngẩng đầu nói: “Cậu nói gì, tôi không hiểu.”
Tư Đồ Thượng Lam sờ tóc y: “Linh hồn là một đoạn trí nhớ, đại biểu cho một đoạn đời đã kết thúc của Diệp Thu Sinh.”
“Vậy là Diệp Thu Sinh đã ch.ết?”


“Đúng vậy,” thời điểm Tư Đồ Thượng Lam thốt ra lời này lại khiến Cố Tiểu Tịch cảm nhận được một cảm giác thật đau đớn.
Lúc này, bọn họ trầm mặc thật lâu. Cuối cùng, Tư Đồ Thượng Lam đánh vỡ sự im lặng: “Diệp Thu Sinh ch.ết, mọi mối quan hệ xã hội liên quan tới cậu ấy cũng biến mất.”


“Cậu nói thế làm tôi nghĩ thấy sợ quá,” Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên nói, “kiểu như, có lẽ tôi cũng không phải là Diệp Thu Sinh, mà chẳng qua tôi chiếm được được ký ức của người này, có lẽ tôi vẫn là Cố Tiểu Tịch? Tôi chỉ đánh mất trí nhớ của chính mình, sau đó có được ký ức của Diệp Thu Sinh?”


Tư Đồ Thượng Lam cười: “Tôi cũng không biết, bởi rốt cuộc linh hồn là cái gì đâu ai biết.”
“Cậu nói vậy, tôi sợ quá, ngay cả bản thân là ai tôi cũng không biết…” Cố Tiểu Tịch cúi đầu.


“Không sao…” Tư Đồ Thượng Lam dịu dàng nói, “cậu chỉ cần nghĩ tới cuộc đời hiện tại của cậu thôi.”
“Trước kia tôi cũng nghĩ vậy, nhưng nay nghe cậu nói xong làm tôi thấy hồ đồ theo luôn…” Cố Tiểu Tịch bất mãn bĩu môi.


Tư Đồ Thượng Lam nhẹ nhàng thở dài: “Tại trước đó cậu cứ chấp nhất chuyện mình là Diệp Thu Sinh, bởi vì chấp nhất này, nên mới muốn phủ nhận cậu là Diệp Thu Sinh, muốn vứt bỏ quá khứ.”
“Đây là triết học nhân sinh sao?” Cố Tiểu Tịch cười lên, không khí cũng trở nên thoải mái hơn chút.


“Đừng phủ định quá khứ của cậu, làm vậy sẽ có người đau lòng,” Tư Đồ Thượng Lam lại cúi đầu hôn lên môi Cố Tiểu Tịch, “đừng chấp nhất với sai lầm trong quá khứ, giờ hạnh phúc là được rồi.”


Cố Tiểu Tịch ngẩn người: “Tôi nghĩ một bác sĩ tâm lý sẽ đề nghị là, quên quá khứ đi rồi bắt đầu lại từ đầu.”
Tư Đồ Thượng Lam lắc đầu, nhưng không nói gì. Trong phòng lại trở nên im lặng.


“Càng để ý chuyện trước kia, càng dễ cuốn mình vào quá khứ.” Tư Đồ Thượng Lam nhẹ nhàng nói.
Cố Tiểu Tịch lắc đầu: “Tôi thấy mình không làm được. Dù sao cũng phải có người trả giá cho việc mình đã gây nên.”


“Cậu đang nói đến kẻ đụng phải cậu sao?” Tư Đồ Thượng Lam nhíu mày nói.
Cố Tiểu Tịch im lặng, một lát sau mới mở miệng: “Thật ra cậu nói đúng, tôi vẫn là tôi, căn bản tôi không cần cứ mải trốn tránh như vậy.”


Tư Đồ Thượng Lam trầm mặc nhìn y, Cố Tiểu Tịch nói tiếp: “Việc không có lợi, tôi sẽ không làm; người khác nợ tôi cái gì, tôi cũng sẽ đi lấy lại.”
Tư Đồ Thượng Lam đứng dậy, đồng thời nhẹ nhàng kéo Cố Tiểu Tịch lên: “Được rồi, tôi đưa cậu về.”


“Ừ,” Cố Tiểu Tịch không nói tiếp về đề tài vừa rồi, hiển nhiên Tư Đồ Thượng Lam cũng không muốn tiếp tục.
Mới vừa đi đến cửa phòng, đột nhiên Cố Tiểu Tịch xoay người lại, nói: “Đúng rồi, Thượng Lam, về sau tôi còn phải quấy rầy cậu nhiều.”


“…Sao thế? Tôi đâu phải bác sĩ tâm lý,” Tư Đồ Thượng Lam hôn nhẹ lên tóc y.
“…Cậu là liên hệ duy nhất với quá khứ của tôi, ở một vài chỗ có lẽ cậu có thể giúp tôi được,” Cố Tiểu Tịch nghếch cằm lên.


“…Hoan nghênh.” Tư Đồ Thượng Lam dịu dàng nói, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lúc quay lại, Cố Tiểu Tịch đã đi tới cầu thang.
Trên hành lang, bóng dáng y trông thật mảnh khảnh. Tư Đồ Thượng Lam nhẹ hít một hơi.


Có một số việc còn chưa bắt đầu nhưng cũng đã chấm dứt, có lẽ cái ch.ết chính là việc đơn giản mà triệt để như vậy đó.
Ông trời cho Diệp Thu Sinh sinh mệnh thứ hai, nhưng không cho anh một cơ hội nữa.


Anh đột nhiên nhớ tới ánh mắt chăm chú quen thuộc của Cố Tiểu Tịch trong phòng lúc nãy, tựa như Cố Tiểu Tịch và Diệp Thu Sinh trong khoảnh khắc đã chồng lên nhau. Dáng vẻ của y sẽ có người nhớ rõ, hơn nữa còn rất sống động. Sẽ có người rất trung thành với ký ức và thời gian, suy cho cùng cũng là vì lòng thầm mến mà thấy thật ảo đan xen nhau.


Mặc kệ khoảng cách của cái ch.ết và thời gian.






Truyện liên quan