Chương 62

Rượu dù nhẹ độ thế nào thì cũng là rượu, không thể coi như nước lã mà uống được. Đây là suy nghĩ duy nhất sau khi Cố Tiểu Tịch ngà ngà say.


Ngụy Tiếu Ngữ nhìn người thiếu niên trên sofa, thở phào nhẹ nhõm. Chưa bao giờ hắn lại cảm thấy tội lỗi như thế này. Hắn tin Cố Tiểu Tịch có thể hiểu được cách làm của hắn, chuyện Cố Tiểu Tịch bằng lòng ở lại uống rượu cũng đã nói lên cậu bé hiểu cho hắn. Nhưng cảm giác có tội này lại vẫn cứ dai dẳng như trước.


Một cảm giác thật kỳ diệu.
Lần đầu tiên giết người, tay hắn không ngừng run rẩy, sau đó đã phải dùng rất nhiều thuốc an thần mới trấn tĩnh lại được. Ngụy Tiếu Khiêm đi tới vỗ nhẹ lên vai hắn nói: “Kỹ thuật bắn súng của em rất chuẩn, nhưng em lại quá do dự, không thích hợp giết người đâu.”


Giống như quá trình huấn luyện đặc biệt trong quân đội của Mỹ vậy, cứ sau khi giết người xong, binh lính sẽ được tiến hành điều trị bằng thuốc cũng như được hỗ trợ mặt tâm lý hàng loạt.


Đó là một ấn tượng khắc sâu. Lần đó, ông già đã nhận định Ngụy Tiếu Ngữ thích hợp với công tác hậu trường hơn là tham gia trực tiếp vào các trường hợp bạo lực. Cảm giác mang tội của một kẻ sát nhân tuy rằng sau này đã không còn nữa, nhưng kí ức lần đó vẫn luôn hằn trong tâm trí hắn.


Nhưng giờ đây, cảm giác tội lỗi hiếm có này lại càng trở nên trầm trọng, Ngụy Tiếu Ngữ khó xử nhìn Cố Tiểu Tịch đã say trên sofa.


available on google playdownload on app store


Hắn bước tới gần, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt, lông mi thật dày cùng làn da mềm mại của Cố Tiểu Tịch. Một cậu bé thật im lặng, chính vậy mà nhiều khi dù gần như không thể cảm thấy được sự tồn tại của y, nhưng lại vẫn có thể tác động đến tầm mắt hắn, trái tim hắn.


Ngụy Tiếu Ngữ hắn đã cự tuyệt mọi sự tiếp cận, cuộc sống đang thật an bình, nhưng… nó vốn không bao giờ bình lặng như hồ nước được.
Nước trong suốt, mọi thứ thật rõ ràng, nhưng… hiện tượng khúc xạ đã tạo nên một cảm giác mơ hồ.


Hắn bước tới sofa, ôm người thiếu niên đó tới giường.
Đôi mắt đen láy nheo lại nhìn hắn, lông mi thật dài như che đi ánh mắt, có chút ảm đạm. Hắn hôn lên bờ mi ấy, sau đó cởi nút áo trên cùng, để lộ ra cần cổ mảnh khảnh.


Em phải tha thứ cho ham muốn của đàn ông nhé, Ngụy Tiếu Ngữ nói thầm với Cố Tiểu Tịch, dù rằng đối phương chẳng nghe được chữ nào. Hình ảnh như vậy xảy ra trước mắt hắn đúng là một khảo nghiệm không nhẹ.


Hắn cởi thêm hai cái nút tiếp theo, nhưng giây lát đó không biết có gì mất khống chế, hắn liền giật nhẹ, một loạt nút đồng thời đứt chỉ, gọn gàng rơi xuống sàn nhà.
Trong đầu hắn lập tức hiện ra tình huống ngày đó. Ánh mắt hấp dẫn mà ướt át ấy, âm thầm hấp dẫn…


Ngụy Tiếu Ngữ hôn lên môi y, đôi mắt đen mê man mà vô tội, khờ dại như tuổi của y vậy.


Ngụy Tiếu Ngữ nghĩ, Cố Tiểu Tịch có hơi trưởng thành quá mức, hắn thậm chí còn muốn y vì ghen mà bày tỏ cảm xúc, đau lòng hoặc tức giận vì hắn cũng được. Đương nhiên, may là hắn đã cảm nhận được, có điều Cố Tiểu Tịch quá lý trí.


Cố Tiểu Tịch nhẹ than, như đang nói gì đó. Ngụy Tiếu Ngữ nghe không rõ lắm, nhưng cũng không cắt ngang. Y nửa nhắm mắt lại, hai bờ môi mềm mại khẽ mở, nhẹ giọng nỉ non, cái âm thanh trầm nhỏ, nhu hòa tựa như âm thanh ngọt ngào thủ thỉ cùng tình nhân, mang hương vị đến say lòng.


Sự dịu dàng đắm lòng người này có lẽ khi tỉnh táo sẽ chẳng bao giờ thấy được…
Hắn kề tai sát vào, muốn nghe xem y đang nói gì đó…
“Ngụy Tiếu Ngữ… Mẹ nó, dám diễn trước mặt ông như vậy… cẩn thận ông phế luôn…”
Mồ hôi… mồ hôi tuôn rơi…


Ngụy Tiếu Ngữ có chút chột dạ hôn lên môi y, tuy hơi lo lắng, nhưng đồng thời hắn lại bất giác thấy vui sướng trong lòng… Cậu ấy vẫn luôn để ý mình…
Môi kề môi, liền không thể thu hồi được nữa. Hắn viền theo bờ môi mềm mại đó, từng tấc từng tấc phủ lên, chiếm giữ lấy.


Ngụy Tiếu Ngữ có thể cảm nhận được vị rượu Baileys nồng đậm trong miệng Cố Tiểu Tịch, hơi thở mang theo vị ngọt say lòng.
Áo sơ mi của người thiếu niên đã sớm bị ném xuống sàn nhà, cả thân thể vì cồn mà biến thành màu hồng phấn, chỉ cần ấn nhẹ một cái là da liền nổi lên một vết hằn đỏ.


“Tiểu Tịch…” Hắn ghé vào tai y nhẹ nhàng gọi tên, đầu lưỡi đùa bỡn vành tai y.
Bờ mi người thiếu niên nhẹ rung, làn da trắng làm bật lên mái tóc đen nhánh, đôi mắt đen mơ màng, nhưng bên trong vẫn tỏa ra tia nhìn sắc bén, bí ẩn, hấp dẫn lạ kì.


Đôi môi hắn cẩn thận hôn lên khuôn ngực gầy yếu của y, cậu nhỏ liền nhanh chóng dựng thẳng.
Ngụy Tiếu Ngữ tháo cái cúc quần Jeans của Cố Tiểu Tịch, ngón tay dễ dàng khơi lên ham muốn của y. Bàn tay hắn phủ lên bộ phận yếu ớt đó, sau đó khiến nó ở trong tay hắn “giải phóng” một lần.


Cố Tiểu Tịch bị khoái cảm ập tới, trầm thấp thở dốc đầy quyến rũ, cả người vốn luôn căng thẳng đến khi được phóng thích. Y thở hổn hển, mở mắt ra, cảnh vật trước mắt vẫn còn chút mơ hồ, nhưng sự chếnh choáng dần theo mồ hôi mà lui đi.


Cố Tiểu Tịch muốn đẩy người đàn ông bên trên đi, nhưng lại chẳng có tí sức lực nào — quả nhiên không thể uống nhiều rượu.
“…Để tôi đứng dậy…” Cố Tiểu Tịch yếu ớt đề nghị, mà đối phương lại chẳng để ý chút nào tới lời của y.


Y thở dốc bị Ngụy Tiếu Ngữ đè lên, mặc cho ngón tay mảnh khảnh của đối phương vuốt ve thân thể.
“Cút qua người đàn bà kia mau…” Rõ ràng đó không phải lời y muốn nói, nhưng đến miệng lại thành như vậy. Rượu đúng làm hỏng khả năng tự kiềm chế, Cố Tiểu Tịch thở dài nghĩ.


Ngụy Tiếu Ngữ nghe được rõ ràng, hắn ngẩn người một chút rồi cúi xuống hôn lên bờ mi y: “Em yêu, em ghen thế này làm tôi hạnh phúc lắm.”
“Cút ngay.” Cố Tiểu Tịch muốn đẩy ra, nhưng không thể làm được.


Ngụy Tiếu Ngữ theo dõi cậu trai trong lòng, xác định được cậu chàng đã tỉnh táo lại kha khá, chí ít là ánh mắt không còn mê man như lúc nãy nữa. Hắn có thể cảm nhận được sự nhiệt lượng của thân thể gầy yếu, trẻ trung bên dưới.


Cố Tiểu Tịch hơi xấu hổ liền quay mặt đi chỗ khác, ánh mắt căng tràn dục vọng khiến y thấy như sức lực bị rút đi hết. Đương nhiên, với gã da mặt siêu dày so cả với khí quyển của trái đất mà nói, có chửi bới thì cũng vô dụng, lúc này Cố Tiểu Tịch buồn bực vô cùng.


Ngụy Tiếu Ngữ đột nhiên lại lên tiếng: “Tôi rất vui vì em đã nói thế, chí ít có thể nói rõ em để ý tôi, như vậy là đủ rồi.”
Cố Tiểu Tịch hoang mang nhìn cái gã đột nhiên lại nói ra lời nghiêm túc như vậy.


“Tôi chẳng hề thích cô ta chút nào… Hãy tha lỗi cho khoảng thời gian bồng bột lúc trước của tôi— dù sao nó cũng xảy ra trước khi chúng ta biết nhau,” Hắn dùng đôi mắt xanh đẫm, đầy dịu dàng chăm chú nhìn y, trông như một vực sâu thăm thẳm, “em biết đó là lệnh của ông già mà, tôi phải làm vậy cho gia tộc… tôi chỉ hận không giết ch.ết cô ta, người đàn bà như vậy sao còn chưa ch.ết đi nhỉ…”


“…Một ý tưởng thật tầm thường…” Giọng Cố Tiểu Tịch rất nhẹ, dù sao trên người vẫn bị một kẻ khác đè lên.
Ngụy Tiếu Ngữ cười cười hôn y một cái, sau đó ngón tay đặt lên môi y, ý bảo y không cần nói gì hết, mà hãy nghe hắn nói.


“Tiểu Tịch, tôi yêu em… ngoài em ra chẳng còn ai khiến tôi động lòng được…” hắn cúi đầu hôn xuống cổ y, “nhớ đến cô ta, da gà da vịt tôi cứ thi nhau nổi lên nè…”
Giọng nói thật mềm mại, dù rằng đang chửi bới một người khác, vẫn mang đến sự dịu dàng khiến người nghe phải say lòng.


“Hãy tin tôi, tôi chỉ yêu mình em thôi…” Hắn nói thật chân thành, xen cả chút yếu đuối, cứ như thể nếu từ chối hắn thì tàn nhẫn đến mức nào, “tôi chỉ yêu em, thậm chí còn hơn cả Ngụy gia.”


Cố Tiểu Tịch ngây người, nghĩ chắc rượu làm đầu óc con người ta không tỉnh táo, y không ngờ tên này lại thổ lộ được như vậy đấy.


Ánh mắt chứa chan tình cảm, lại có chút điên cuồng, giọng nói dịu dàng mà yếu ớt, cho tới giờ Cố Tiểu Tịch chưa từng bị ai nhìn như vậy, có cảm giác như trái tim bị người kia nắm chặt lấy.


Y trừng mắt nhìn Ngụy Tiếu Ngữ, không biết nên phản ứng lại thế nào mới đúng, cái kiểu dịu dàng như nước này đúng là có thể làm con người ta ch.ết đuối…


Có người đối với mình như vậy thật tốt lắm, nhưng Cố Tiểu Tịch biết, vẻ mặt Ngụy Tiếu Ngữ chưa bao giờ thẳng thắn như lúc này, cũng chưa từng nói lời như vậy. Người bình thường sẽ chẳng ai lại bày tỏ tình cảm mà không chừa đường lui cho mình, càng huống chi đây là Ngụy Tiếu Ngữ, một kẻ sành sỏi, lõi đời. Y không rõ mục đích của hắn, nhưng…


Được rồi, Cố Tiểu Tịch thừa nhận bản thân yêu một kẻ… phiền toái. Thật tệ hại, hơn nữa còn phải thừa nhận người này khiến lòng y bị tổn thương, trước giờ tình yêu luôn là con dao hai lưỡi.


Ngụy Tiếu Ngữ cúi đầu hôn lên bờ mi y, sau đó tiếp tục khiêu khích cậu trai bên dưới, lời nên nói cũng đã xong rồi.


“Tôi bị cấm dục mười ngày rồi đấy…” Ngụy Tiếu Ngữ thì thầm bên tai Cố Tiểu Tịch, rõ ràng cảm giác được thân thể cậu chàng hơi cứng đờ, “không, không đúng, là mười hai ngày rồi.”
So với xâm phạm khi người mất đi ý thức, loại xâm phạm này còn hưng phấn hơn nhiều.


Đôi mắt đen láy không còn chút mê man, nhu nhược nào, hắn hôn lên cơ thể Cố Tiểu Tịch, dần cảm giác được sự khao khát đang bủa chặt lấy hắn. Y ngẩng đầu liếc nhìn hắn, ánh mắt này làm hắn cảm thấy thật nóng bỏng, hấp dẫn.


“Tôi thích ánh mắt của em,” Ngụy Tiếu Ngữ hôn lên eo y, lên làn da khỏe mạnh, mượt mà cùng đường cong quyến rũ, “nhớ ngày đó em nhiệt tình biết bao nhiêu…”


Cố Tiểu Tịch hừ lạnh một tiếng, song không nói gì, thân thể cũng dần phối hợp với người bên trên, rõ ràng hắn luôn biết khơi lên sự nhiệt tình của đối phương.






Truyện liên quan