Chương 96

Lúc Lâm Du Nhiên tỉnh lại thì nhìn thấy trần nhà trắng xóa, hắn liền thất thần trong giây lát, trên người gắn đầy dây rợ, máy móc bên cạnh thỉnh thoảng lại phát ra tiếng tích tích. Hắn nghiêng đầu nhìn bình truyền dịch được treo một bên, một đầu khác thì ghim vào tay hắn.


Hắn khẽ giật giật ngón tay, có thể động đậy, nhưng lạnh quá.
Mẹ là người đầu tiên phát hiện ra hắn đã tỉnh lại, vội vàng chạy lại, đôi mắt hoe hoe đỏ.
Lâm Du Nhiên nhìn nhìn phòng bệnh, chỉ có mỗi mình mẹ, mà cũng phải thôi, bố sẽ không bao giờ đến, ông ấy luôn vậy đấy.


“Thật may quá, con đã tỉnh rồi, bác sĩ bảo…” Mẹ lo lắng nói.
Có cô y tá đi vào nhẹ nhàng khuyên bảo: “Người bệnh vừa mới tỉnh, xin đừng kích thích cậu ấy.”
Lâm Du Nhiên vốn muốn hỏi mình đã xảy ra chuyện gì, nhưng cổ họng khô khốc không tài nào phát ra âm thanh được.


Mẹ nghe xong lời khuyên của y tá thì liền không mở miệng nữa. Mãi đến hôm sau, được bác sĩ cho phép mới nói chuyện cùng Lâm Du Nhiên. Có người phát hiện hắn trên đường cao tốc, cả người đang bị trói trên một bảng hiệu giao thông. Cạnh đó là xe ô tô bị hư hỏng nặng.


Lâm Du Nhiên nhớ tới sự nguy hiểm lần đó, hình như lúc xe lao tới, hắn liền mất đi ý thức. Cho dù giờ đang nằm trong viện, nhưng cứ nhớ lại chuyện này là tay chân hắn vẫn lạnh lẽo sợ hãi như cũ.
Hắn tưởng khi đó mình ch.ết chắc rồi.


Bác sĩ chẩn đoán, hắn là bị khiếp sợ quá độ, cần phải điều dưỡng một thời gian. Dưới yêu cầu mạnh mẽ của mẹ, hắn đành phải nằm trong viện tĩnh dưỡng cả một tháng trời mới được về nhà. Sau lại bị mẹ ép buộc mỗi khi ra ngoài đều phải mang theo vệ sĩ. Vào buổi chiều một ngày nọ, Lâm Du Nhiên ghé căn hộ của Cố Tiểu Tịch. Được viên quản lý của tòa nhà dẫn đi, Lâm Du Nhiên nhanh chóng đứng trước cửa căn hộ của Cố Tiểu Tịch.


available on google playdownload on app store


Hắn vừa định gõ cửa, cửa lại mở ra.
Lâm Du Nhiên kinh ngạc nhìn thấy người đàn ông trung niên từ bên trong đi ra, anh ta đang mặc đồng phục có gắn logo của công ty chuyển nhà, hắn thấy người này đi ra, mà không đóng cửa lại.


Lâm Du Nhiên đẩy cửa bước vào, hai vệ sĩ sau lưng cũng theo vào. Vẫn là bố trí giống như trước, nền nhà bằng đá cẩm thạch bóng loáng, vẫn là cái sofa mềm mại. Sau lưng sofa là phòng ngủ mở, rèm cửa sổ màu nâu nhạt đã được vén lên, cả căn phòng rực rỡ trong ánh sáng ngày hạ.


Có mấy công nhân chuyển nhà đang gói lại số đồ dùng đắt tiền, đề phòng bị va đập khi vận chuyển.
“Ở đây làm sao vậy?” Lâm Du Nhiên lập tức giữ chặt lấy một người công nhân.
Người công nhân này ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn: “Anh là ai?”


“Tôi là… ừm, là bạn của chủ nhà.” Lâm Du Nhiên lúng túng nói.
“Bạn?” Người công nhân chuyển nhà nghi ngờ nhìn Lâm Du Nhiên, “chẳng lẽ anh không biết chuyện chủ căn hộ này đã ch.ết hơn nửa năm rồi à?”
“…Cái gì?” Lâm Du Nhiên chỉ thấy sống lưng lạnh toát.


Người công nhân hứng thú nhìn sắc mặt đột nhiên trắng bệch đi của Lâm Du Nhiên, anh ta nghĩ nghĩ một chút rồi chỉ vào tấm ảnh lớn đang treo trên tường: “Anh nhìn nè, người trẻ tuổi này… đã ch.ết hơn nửa năm rồi.”
Lâm Du Nhiên quay đầu lại nhìn khung ảnh.


Người trong ảnh đang ngồi trên sofa, mặc chiếc sơmi màu đen, tóc cũng đen nốt, làm nổi bật làn da trắng ngần. Đôi mắt xinh đẹp làm người nhìn vào không thể dời tầm mắt, biếng nhác song lại mang theo vẻ trêu chọc. Ngón tay người này thật dài, một tay đặt nhẹ trên đầu gối, tay kia thì đang cầm một ly rượu.


Đó là một đôi mắt nhìn một lần rồi sẽ không thể nào quên được, nó nhanh chóng chiếm lĩnh tầm mắt của người nhìn, cho đến khi phủ đầy tâm trí người kia. Nếu là người thật đứng tại đó, sẽ càng quyến rũ hơn nhỉ.


Đây không phải lần đầu tiên Lâm Du Nhiên nhìn thấy người này. Hắn từng thấy ảnh chụp đen trắng trong báo cáo tử vong do bệnh viện cung cấp. Mấy tối sau đó, đầu óc hắn luôn hiện ra ánh mắt xinh đẹp mà tịch mịch kia.
Hắn từng giết ch.ết người này, anh ta tên Diệp Thu Sinh.


Thế nhưng, lần trước hắn đến quả thật không có thấy tấm ảnh này…
“Anh gì ơi? Này anh?” người công nhân đứng bên cạnh vội vàng đẩy đẩy hắn mấy cái, “Làm ơn tránh sang chút, chỗ này tụi tui còn phải dọn đồ.”


Lâm Du Nhiên mờ mịt lui về sau mấy bước, ngơ ngác nhìn lên tấm ảnh. Hắn bỗng nhiên hiểu được vì sao bản thân lại bị Cố Tiểu Tịch hấp dẫn nhanh như vậy. Đó là do đôi mắt giống nhau, từ lần đầu nhìn thấy y ở quán bar, hắn đã bắt đầu…
Lẽ nào trong tay Ngô Song thật sự không có tư liệu kia?


Có chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?
***
Lúc Cố Tiểu Tịch trở lại Dạ Ngữ, Ngụy Tiếu Ngữ đang ôm Shirley liền kinh ngạc đến ngây người nhìn Cố Tiểu Tịch. Quần áo Cố Tiểu Tịch hơi xộc xệch, còn có thêm vài vết bầm tím trên mặt, trên tay. Ánh sáng của ngọn đèn càng khiến y trông nhếch nhác hơn.


Nhưng là sức quan sát của Ngụy Tiếu Ngữ luôn khác mọi người, hắn phát hiện Cố Tiểu Tịch không hề quan tâm gì tới tình hình hiện tại, cả đôi mắt đen huyền kia giờ cũng sáng ngời khác hẳn với dĩ vãng, dường như một lớp phủ màu đen đã biến mất.


Ngụy Tiếu Ngữ buông tay ra, Shirley thuận thế nhảy xuống, bắt đầu vồ lấy rồi cọ lên ống quần của Cố Tiểu Tịch.
Ngụy Tiếu Ngữ đứng tại chỗ: “Tôi đoán em đã đánh tên Tư Đồ Thượng Lam kia.”
Cố Tiểu Tịch kinh ngạc nhìn hắn: “Vì sao anh lại nghĩ vậy.”


“…Thì tôi đoán thôi, ban đầu em cùng hắn ta đi ra ngoài, lúc trở về em bị thương khắp nơi, nhưng tinh thần lại rất tốt.” Ngụy Tiếu Ngữ lập tức nói, “tôi đi xả nước vào bồn cho em nhé?”


“Em đánh không lại Thượng Lam,” Cố Tiểu Tịch sửng sốt nhìn Ngụy Tiếu Ngữ, có chút bội phục với trí tưởng tượng của hắn, “hơn nữa anh không phân biệt được vết thương do đánh nhau với va đập hả.”


“…Em đập vào đâu mà ra thương tích thế này hả?” Ngụy Tiếu Ngữ nhíu mày, sự thật quả nhiên trái ngược với suy đoán của hắn, “hay em đạp phải cái lon rồi trượt ngã hả?”


“Cũng gần vậy,” Cố Tiểu Tịch vỗ vỗ vai hắn, “không phải anh bảo đi xả nước cho em còn gì, để em được tắm đi chứ?”
Ngụy Tiếu Ngữ nhún vai, xoay người vào phòng tắm, trong chốc lát truyền ra tiếng nước chảy xuống.


Cố Tiểu Tịch ngồi xuống sofa, lớp nệm mềm mại làm y không muốn đứng dậy. Y chậm rãi nhắm mắt lại— tất cả đã xong rồi. Y buông tha Lâm Du Nhiên, cũng buông tha cho chính mình. Những phẫn nộ, khổ đau trong nháy mắt hóa hư vô tựa như chưa từng xuất hiện.


Từng bị phản bội, từng bị thương tổn, từng oán hận, từng khổ đau giờ lại nhẹ như cơn gió, theo khe hở của hiện tại, quá khứ mà khẽ khàng chui đi, bất tri bất giác lặng yên biến mất. Sự căm hận lẫn hối tiếc vốn luôn chất chồng giờ đã mất tăm, những luyến lưu cũng không còn gặp lại nữa, trong buổi một tối, quá khứ vụ tai nạn kia trong nháy mắt đều tan biến.


Y đã không còn nhớ nổi mặt trăng bi thương khi ấy nữa, thình lình, y càng ngày càng cách xa Diệp Thu Sinh mà trở thành một linh hồn Cố Tiểu Tịch độc lập.
Từ nay về sau âm dương cách biệt, cả hai không còn nợ nần gì nhau nữa.


“Nước xả được rồi đó Tiểu Tịch,” Ngụy Tiếu Ngữ thò nửa người ra, thấy Cố Tiểu Tịch không có động tĩnh liền đi đến gần sofa.


Nhận ra Cố Tiểu Tịch đau đớn đến nhíu mày, hắn vội vàng ôm lấy Cố Tiểu Tịch: “Đã bảo em đừng đi cùng Tư Đồ Thượng Lam rồi mà. Sắp kết hôn rồi, người ta còn tưởng tôi có khuynh hướng bạo lực đấy. Em coi, tôi là một thanh niên tốt biết thương yêu bà xã, vậy mà trong mắt người ta, tôi lại chẳng khác nào thằng hư hỏng …”


“Vì sao em lại là bà xã của anh?” Cố Tiểu Tịch mở to mắt.
Ngụy Tiếu Ngữ ngẩn người: “…Hả?”
“Anh là bà xã của em mới đúng,” Cố Tiểu Tịch nhíu mày sửa lời.
“…Vì sao?” Ngụy Tiếu Ngữ thật cẩn thận hỏi lại, dùng chân đá cửa phòng tắm ra.


Trong phòng tắm ngập tràn hương hoa quả ngọt ngào, hơi nóng từ bồn tắm lớn có công năng mát xa bốc lên. Ngụy Tiếu Ngữ cởi bỏ quần áo của Cố Tiểu Tịch ra, chậm rãi đặt y vào trong bồn. Những nơi bị va đập đã xuất hiện vết bầm tím, vừa bước vào nước liền đau đến khiến Cố Tiểu Tịch hít vào mấy cái.


“…Đau lắm hả?” Ngụy Tiếu Ngữ hôn hôn lên tóc y, “đáng đời, ai bảo đi chơi với đàn ông xấu……”


“Không đau,” Cố Tiểu Tịch đẩy cánh tay của Ngụy Tiếu Ngữ ra, chịu được cơn đau khi vết bầm tiếp xúc với nước, “em suýt chút nữa còn bị anh đâm ch.ết còn gì, khi đó đau hơn giờ cả mấy ngàn lần luôn đó.”
“Em cứ nói quá…” Ngụy Tiếu Ngữ thì thào.


Thân thể thích ứng được với nước ấm sau đó liền cảm thấy vô cùng thoải mái, làn nước ấm bao vây trên người khiến y dễ chịu đi không ít. Cố Tiểu Tịch tựa vào thành bồn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, để hơi ấm quấn vào người. Y cảm thấy nước bị khuấy động, một thân thể bay tới, sau đó kề lên y, môi tiếp xúc môi.


Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng mở to mắt, lông mi đọng lại bọt nước, nhẹ nhàng chớp hai cái, bọt nước liền rơi xuống.
“Không phải đi Anh à?” Cố Tiểu Tịch ngoan ngoãn tựa vào cái ôm của Ngụy Tiếu Ngữ.


Ngụy Tiếu Ngữ hôn lên mái tóc đen hơi ẩm ướt của y: “Tôi thấy em một mình cô đơn, nên bắt máy bay quay đầu đó.”
Cố Tiểu Tịch cười lớn: “Nói linh tinh.”


Ngụy Tiếu Ngữ di nụ hôn lên cái cằm thanh tú của y, sau đó là cần cổ trắng muốt: “Sao lúc tôi về em lại bỏ chạy cùng Tư Đồ Thượng Lam hả?”
Cố Tiểu Tịch tựa vào thành bồn, nheo mắt lại: “Tìm anh ấy đi học lái xe.”


“…Xe của hắn ta cũng thật bất hạnh,” Ngụy Tiếu Ngữ cẩn thận hôn lên xương quai xanh của y, đầu lưỡi xẹt qua ngực khiến thân thể trong vòng tay liền khẩn trương.


“Ừm…” Cố Tiểu Tịch muốn đẩy cái kẻ đang ôm mình ra, nhưng trên người lại chẳng dùng được chút sức nào, dẫu gì tối này cũng đủ mệt rồi. Sau chuyện của Ngụy Hựu Tuyết, hai người rất thường xuyên làʍ ȶìиɦ, Cố Tiểu Tịch có chút buồn bực bản thân vì sao không thể cự tuyệt Ngụy Tiếu Ngữ.


“Nếu muốn học lái xe, vì sao không tìm tôi…” Ngụy Tiếu Ngữ hình như tức giận, cắn nhẹ lên đầu nhũ Cố Tiểu Tịch, “tôi cũng có thể dạy cho em, cần quái gì tìm thằng cha bác sĩ kia.”


Cố Tiểu Tịch bị hắn cắn như vậy, thân thể run lên, miệng khẽ rên rỉ, sau đó liền phản bác: “Cái kĩ thuật lái xe đâm phải người của anh hả… còn lâu mới học.”


Ngụy Tiếu Ngữ còn muốn tiếp tục bắt bẻ, nhưng phát hiện bản thân bắt đầu không ức chế được hưng phấn của mình, đàn ông dù sao cũng là sinh vật sống bằng nửa thân dưới.


Hơn nữa Cố Tiểu Tịch lại bày ra tư thế nhu nhược vô hại như vậy. Y mệt mỏi tựa vào bồn tắm, nước trong bồn khẽ nâng y lên. Thân thể y nhiễm thứ ánh sáng dịu ngọt, tựa viên ngọc trai tỏa sáng. Những chỗ không tiếp xúc với nước dù đang trong ngày hạ vẫn có chút lạnh lẽo.






Truyện liên quan