Chương 110
ღღღ
“Anh nghĩ chắc có lúc chúng ta cũng phải duy trì những tiêu chuẩn chung giữa triết học và thực tiễn, cho nên đối với chuyện này…”
Nghe Ngụy Tiếu Ngữ đang nói tào lao, Cố Tiểu Tịch lắc nhẹ ly rượu Baileys trong tay, những viên đá nhẹ nhàng va vào thành ly, khiến bầu không khí trong phòng thật hòa thuận vui vẻ. Tuy rằng có đôi khi, Cố Tiểu Tịch cảm thấy Ngụy Tiếu Ngữ khiến người ta e ngại, song phần lớn thời gian… thật ra cũng không khiến có cảm giác quá buồn chán.
“Đối với chuyện này, anh định làm gì?” Cố Tiểu Tịch chống cằm, dùng ánh mắt chờ mong nhìn chăm chú vào Ngụy Tiếu Ngữ.
Cơ thể Ngụy Tiếu Ngữ cứng lại một chút, đối diện với anh mắt đầy mong đợi của đối phương, trong bụng thật ra lại không có can đảm, không thể kể là mình ngồi ngây ngẩn ở chỗ Ngụy Thất cả nửa buổi, nhưng lại chẳng nghe ngóng được chút gì. Việc này thật đúng là hơi sỉ nhục chỉ số IQ của hắn.
“Đối với chuyện này…” Ngụy Tiếu Ngữ chuyển mắt một hồi, bỗng chỉ ra ngoài cửa sổ la lên, “Tiểu Tịch, em xem kìa…”
“Chiêu này với em vô dụng rồi,” Cố Tiểu Tịch nhàn nhạt đáp lại.
“… Không phải, anh nói thật đấy…” Ngụy Tiếu Ngữ thì thào, đôi mắt dán vào cửa sổ sát đất. Cố Tiểu Tịch phát hiện Ngụy Tiếu Ngữ lần này diễn rất thật, vì vậy định phối hợp một chút, y chậm rãi quay đầu lại, chuẩn bị châm chọc “Có đĩa bay hả?”, thế nhưng khi y quay lại ra đằng sau rồi——
Một chùm sáng mãnh liệt xẹt qua mặt y, lưu lại tàn ảnh sáng bừng trong đôi mắt đen thẳm. Ngơ ngác nhìn ra tình cảnh ngoài cửa sổ, giờ y nghĩ không biết có nên cười nhạo Ngụy Tiếu Ngữ nữa không.
“Đây là…” Cố Tiểu Tịch vọt tới cạnh cửa sổ.
Bên ngoài có một máy bay trực thăng, y vừa chạy tới gần cửa sổ liền có thể cảm thấy các rung động lẫn tiếng ồn ầm ĩ. Đây là một trực thăng quân sự hai cánh quạt, Cố Tiểu Tịch đoán loại này có thể dùng cho chiến đấu lẫn khi viện trợ, đương nhiên để hành động bí mật, loại trực thăng này cũng là một sự lựa chọn.
Thế nhưng nếu một máy bay trực thăng như thế xuất hiện trên vùng trời của thành phố thì hơi có chút… khoa trương rồi.
Đèn pha của trực thăng rọi qua trời đêm vắng vẻ, âm thầm lẻn vào phòng bọn họ, giống như xúc tua của con quái vật đang tìm tòi gì đó.
“Trực thăng nhà các anh… đã được cục hàng không dân dụng phê chuẩn chưa vậy?” Cố Tiểu Tịch có chút cứng ngắc ngoảnh mặt lại, y lờ mờ từ trên trực thăng kia thấy được một thân ảnh quen thuộc.
Ngụy Tiếu Ngữ đờ người nhìn y một cái, sau đó nói: “Theo anh thì có được phê chuẩn hay chưa không phải vấn đề nữa… anh đang cẩn thận cân nhắc đề nghị của em, em thấy Nam Cực thế nào, tuy hơi xa chút, nhưng dẫu gì cái mạng cũng đảm bảo hơn…”
“…Anh quả nhiên là kẻ chẳng đáng tin mà.” Cố Tiểu Tịch nghiêm túc ngầm chấm dứt bàn luận.
Ngụy Tiếu Ngữ nắm lấy Shirley đang trong trạng thái đề phòng lên: “Shirley cũng có thể đi Nam Cực chứ?”
***
Ngụy Thất khi nói xong câu đó, liền chấm dứt cuộc gọi, e rằng Ngụy Ngũ còn lâu lắm mới có thể phục hồi lại tinh thần.
Cái trực thăng kia dừng trước mắt anh một chút rồi liền bay về phía trước. Ngụy Thất nhíu mày, xoay người đi đến ban công, vừa mở cửa kính ra, tiếng ồn cùng gió mạnh từ trực thăng ùa hết vào phòng, các trang sách điên cuồng lật lên, ngay cả rèm cửa cũng vì vậy mà bay lên phần phật.
Ngụy Thất vô thức dùng tay che trước mắt, đèn pha của trực thăng khiến anh bị mù nhất thời.
Ánh sáng dò xét rốt cuộc cũng xẹt qua, Ngụy Thất cau mày nhìn cái trực thăng, kim loại lạnh lẽo mang hơi thở băng giá như từ thế giới kia đến, cùng với mùi bụi đất, mùi khói cứ vậy mà xông tới.
Trực thăng cứ lơ lửng ở giữa không trung, dù sao ở đây cũng không có nơi nào có thể hạ cánh, cửa của nó bị đẩy sang một bên, người ngồi bên cạnh ra hiệu cho phi công, sau đó liền không báo trước mà nhảy xuống.
Như loài báo tao nhã mà nguy hiểm, người đàn ông kia vững vàng đáp xuống sân thượng, áo khoác quân dụng màu đen bị trực thăng phía sau thổi bay phấp phới.
Trực thăng kia hơi chuyển sang hướng khác, sau đó phi công liền lái nó đi mất.
“Tôi đã trở về.” Người kia nhàn nhạt nói, lúc bước qua bên người Ngụy Thất thì khẽ gật đầu một cái.
“Vâng”.
Anh thấy người kia khoác áo quân sự màu đen, bên trong lại là lễ phục dùng trong yến hội, còn thắt cả nơ màu đen nữa. Tóc đen của hắn bởi vì khí lưu trên cao mà hơi rối.
Hắn bước vào phòng, đặt găng tay đen cùng kính đen lên bàn, sau đó quay đầu lại nhìn Ngụy Thất: “Phòng cậu hơi bừa bộn.”
Đây là do ai ban tặng chứ, Ngụy Thất thở dài, bước qua giúp hắn cởi áo khoác ra.
“Cậu uống rượu à?” Bartender lúc nào cũng mẫn cảm với vị cồn vậy đấy.
Cởi áo khoác ra rồi, giờ chỉ còn là bộ đồ Tây chỉ mặc trong mấy vũ hội thanh lịch, đôi mắt màu lam của hắn thật sâu lại ôn hoà, song chẳng khiến người khác cảm nhận được chút độ ấm nào.
“Ừ, mới từ một vũ hội trở về,” hắn nhẹ giọng nói, ngữ điệu dường như hắn thật sự chỉ là một người mới đi tham gia bữa tiệc về.
Ngoài hơi rượu, phảng phất còn có mùi máu tươi cùng mùi thuốc súng không cách nào che giấu.
Người kia chậm rãi đi tới cạnh sofa rồi ngồi xuống, hắn vẫn mặc bộ lễ phục kia, nhưng lúc này lại cảm thấy thật yên tĩnh. Cánh tay đặt lên tay vịn của sofa, những ngón tay thon dài hơi buông xuống, đôi tay đẹp không thô chút nào, chủ nhân của nó vậy, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
“Muốn uống cà phê không?” Ngụy Thất hỏi, tuy rằng anh mới rửa đồ khi nãy rồi.
Cái người kia nhìn anh, hơi gật đầu. Đôi mắt màu lam dưới ánh đèn có vẻ thờ ơ, thế nhưng sâu bên trong lại là sự nặng nề khó có thể tìm thấy.
Ngụy Thất xoay người đi pha cà phê. Đây là lần thứ hai anh pha cà phê trong ngày, vừa nãy là cho em trai người đàn ông này, lần này vì hắn mà pha lần nữa. Đến lúc bưng tách cà phê trở lại phòng khách, người kia ngồi trên sofa đã nhắm mắt lại, hình như ngủ rồi.
Ngụy Thất do dự có nên gọi hắn dậy không, chứ cà phê cũng đã pha rồi, so sánh nhiều lần, anh quyết định để yên cho hắn ngủ tiếp. Khi đang ngủ mà bị đánh thức, tâm trạng của Ngụy Tiếu Khiêm thường rất xấu.
Anh khom người đặt tách cà phê xuống bàn trước mặt đối phương, quay đầu lại nhìn Ngụy Tiếu Khiêm.
Người này khi ngủ thật chẳng giống với lúc tỉnh chút nào, tuy rằng trên người vẫn còn mùi máu, mùi thuốc súng, thế nhưng thật không hợp với khuôn mặt khi ngủ kia. Anh bỗng nhớ tới truyền thuyết thiên thần sa ngã Lucifer, thiên sứ đã từng rất được Thượng đế thiên vị kia lấp lánh như sao Mai, rồi lại tàn nhẫn, ngạo mạn như vậy.
Anh suy nghĩ một chút rồi lấy từ tủ ra một cái chăn, bước tới đắp lên người Ngụy Tiếu Khiêm. Vừa định xoay người rời đi, cổ tay lại bị đối phương nắm lại.
Ngụy Thất ngẩn người: “Cậu Tiếu Khiêm?”
“Mấy giờ rồi?”Giọng nói của Ngụy Tiếu Khiêm có chút mơ hồ, mang theo vẻ mê man do chưa tỉnh hoàn toàn.
“Còn một tiếng nữa là sáng.”
Ngụy Tiếu Khiêm nghiêng nghiêng đầu: “Cậu nghĩ Tiếu Ngữ đã ngủ chưa?”
“A…” Ngụy Thất không rõ là Ngụy Tiếu Ngữ có thấy trực thăng hay không, cũng không rõ giờ hắn và Tiểu Tịch còn ngủ không, thế nhưng dù gì anh vẫn cảm ơn những lời khi nãy của Ngụy Tiếu Ngữ, vì vậy nói: “Tôi nghĩ chắc cậu ấy chưa dậy đâu…”
Ngụy Tiếu Khiêm buông cổ tay Ngụy Thất ra, sau đó đứng dậy, khoác tấm chăn khi nãy lên người Ngụy Thất: “Ừ, tôi nhớ sẽ gõ cửa rồi mới vào.”
“…” Không phải vấn đề này! Ngụy Thất ai thán ở trong lòng, thế nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Ngụy Tiếu Khiêm chỉnh lại bộ lễ phục hơi nhăn của mình, đến cạnh Ngụy Thất: “Ngủ chút đi, cà phê cứ để đó, lát tôi về sẽ uống.” Nói xong nghiêng người bước qua Ngụy Thất, rời khỏi phòng.
Mặt Ngụy Thất nhăn nhíu, anh đã có thể thấy trước được tình cảnh Cố Tiểu Tịch ôm Shirley run rẩy tại góc tường. Ngáp một cái, phát hiện ra mình vẫn mặc áo tắm, anh cuốn cuốn cái chăn lại rồi ngoan ngoãn lên giường ngủ.
***
Ngụy Tiếu Ngữ kéo Cố Tiểu Tịch, Cố Tiểu Tịch ôm Shirley trong lòng, vừa mới kéo cửa ra thì phát hiện có một người đang đứng trước mắt.
Người đàn ông này mặc bộ lễ phục màu đen, dường như từ một bữa tiệc rượu nào đó trở về, tóc tuy hơi rối nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ ngoài hoàn hảo của hắn. Chỉ là trên người vẫn còn mang theo mùi máu, mùi thuốc súng, nhắc nhở người khác vũ hội hắn tham gia kia cũng không phải chỉ là vũ hội.
Người đàn ông này đang đứng trước cửa, tay thì giơ lên giữa không trung, hình như đang định gõ cửa —— mà Ngụy Tiếu Ngữ và Cố Tiểu Tịch vừa lúc mở cửa ra, vì thế mà xấu hổ gặp nhau như vậy.
“Chào,” con người kia bày ra nụ cười ôn hòa mà hoàn hảo, “Ngụy Thất nhắc anh phải gõ cửa, cơ mà giờ xem ra có thể bớt bước này rồi.”
“…Tiếu Khiêm,” Ngụy Tiếu Ngữ tươi cười, hắn có bản lĩnh này, rõ ràng hơi khiếp sợ đấy nhưng vẫn có thể che giấu một cách hoàn mỹ, “Anh vào đi, vừa lúc tụi em đang định ăn sáng.”
“Quấy rầy rồi,” Ngụy Tiếu Khiêm lịch sự đáp, giáo dục thật tốt đẹp.
Cố Tiểu Tịch gửi cho Ngụy Tiếu Ngữ ánh mắt “Em đi trước đây”, sau đó ôm Shirley bỏ trốn mất dạng.
“Tiểu Tịch đâu?” Ngụy Tiếu Khiêm bước vào lớp thảm mềm mại trong phòng khách, phát hiện bên cạnh có đặt hành lý của hai người, “Hai đứa định đi du lịch hả?”
“Tuần trăng mật,” Ngụy Tiếu Ngữ cấp tốc nói, “nhưng tụi em đang tính lại chút, định ra ngoài mua thêm đồ ăn, cơ mà giờ chỉ cần có tiền thì cái gì chẳng mua được …”
Ngụy Tiếu Khiêm gật đầu tán thành, hắn ngồi xuống sofa, ngẩng đầu hỏi: “Có thuốc lá không?”
Ngụy Tiếu Ngữ lấy thuốc lá trong túi ra, ném cho Ngụy Tiếu Khiêm, sau đó ngồi xuống ghế đối diện. Ngụy Tiếu Khiêm cầm lấy bật lửa trên bàn lên châm: “Tấm ảnh kia là em chụp hả?”
Ngụy Tiếu Ngữ đang suy nghĩ xem lúc nào Ngụy Tiếu Khiêm sẽ đề cập chuyện này, phải đối phó thế nào, không ngờ đối phương lập tức nhắc tới, vì vậy hắn xấu hổ ho khan một chút: “Ờ…nói nghiêm chỉnh thì…” Hắn kéo dài giọng ra, hi vọng có thể nghĩ được cách giải thích khác.
“Nói nghiêm chỉnh?” Ngụy Tiếu Khiêm hoang mang nhìn em trai mình.
“… Đúng vậy.” Ngụy Tiếu Ngữ thất bại nói.