Chương 115

ღღღ
Hôm nay là một ngày mưa.
Những cơn mưa cuối thu luôn làm cho tâm trạng con người ta cảm thấy áp lực. Ngụy Thất bước xuống khỏi chiếc xe Lincoln, mở cái dù màu đen sau đó mở cửa xe cho người bên trong đi ra.


Ngụy Tiếu Khiêm từ trên xe bước xuống, áo khoác quân đội màu đen dài tới đầu gối khiến hắn thoạt nhìn như cơn mưa hiu quạnh lạnh lẽo trong buổi chiều hôm đó, xen thêm chút u buồn trong vẻ ôn hoàn lẫn lạnh lùng của mọi khi. Người này lúc nào cũng có thể dung hợp hoàn hảo hai khí chất khác nhau ở cùng một chỗ, khiến chúng trở thành như một lẽ đương nhiên.


Trong tay hắn là một bó lớn những bông hồng đỏ rực, dưới bầu không khí tối tăm ảm đạm lại có vẻ diễm lệ, tựa như dòng máu đỏ của những người đã mất. Tuy trong mắt một số người hoa hồng được xem là loài hoa lòe loẹt, thế nhưng bởi tính phổ biến của nó, nên Ngụy Tiếu Khiêm chỉ biết đến mỗi loài hoa này.


Ngụy Đại xuống khỏi vị trí phó lái, bung dù cho Ngụy Tiếu Ngữ.


Người đàn ông này mặc áo da dài màu đen, cổ áo là lông chồn nước che hơn đi phân nửa cái cổ của hắn. Trái ngược với anh trai của mình, cả người hắn tản ra vẻ thờ ơ lại biếng nhác, song Ngụy Thất lại có thể thấy được bên dưới mặt nạ đó là sự khôn khéo và đầy toan tính.


Bốn người lặng lẽ đứng trước cửa lớn của tòa nhà có niên đại từ thời dân quốc, trước cổng có một tấm biển khắc chữ vàng “Ngụy trạch”, bảng hiệu màu đen có vẻ đã qua rất nhiều năm tháng, dưới mái hiên trông thật cổ xưa song cũng lại thật kiên cố. Cổng lớn của tòa nhà trong cơn mưa có vẻ tình thơ ý họa, hai bên là bụi trúc vàng, xa hơn là cả một rừng trúc.


available on google playdownload on app store


Tuy cửa này thoạt nhìn trông không quá lớn, thậm chí nhang nhác có nét cổ kính của các thư hương thế gia tại Giang Nam, đến thăm vào một buổi chiều như thế này rõ ràng lại được một phen cảm nhận nghệ thuật.


Chẳng qua Ngụy Thất lại chẳng có cảm tình gì với tòa nhà này, anh thuở nhỏ đã sống ở đây, và may mắn hơn tất cả, vào năm mười tuổi anh đã có thể rời khỏi nơi này.
Cổng lớn của Ngụy trạch chậm rãi mở ra, mưa thu vẫn lất phất bay, rọi vào tận trong sân, kéo theo một làn mưa mỏng.


Ngụy Tiếu Khiêm nhấc chân bước qua cổng, Ngụy Tiếu Ngữ lập tức đuổi theo, đám người hầu đứng hai bên đều hơi cúi người xuống.


Bước qua nền đá cổ xưa, Ngụy Thất và Ngụy Đại đều dừng lại trước cửa nhà chính, thu dù lại rồi bỏ vào giỏ kim loại bên cạnh. Ngụy Tiếu Khiêm và Ngụy Tiếu Ngữ đi vào nhà chính, để Ngụy Thất và Ngụy Đại đứng ở cửa.
“Ngụy Thất!”


Ngụy Thất ngẩn người, quay đầu lại thì phát hiện ra Ngụy Ngũ đang đứng ở hành lang ngoắc mình. Ngụy Đại hơi nhíu mày, rồi mặc kệ bọn họ, tròng kính đen hiện lên cảnh sân vườn hiu quạnh trước mắt.


Ngụy Thất khẽ ho khan một chút, ước chừng Ngụy Tiếu Khiêm cũng hẳn sẽ không ra nhanh như vậy, nên liền đi qua sân bên cạnh.
“Ngụy Thất, anh giải thích với cậu Tiếu Khiêm chưa?” Ngụy Ngữ kéo Ngụy Thất lại hỏi.


Ngụy Thất quan sát bộ đồ kiểu dáng thời trang của hắn, không khỏi xuýt xoa, Ngụy Ngũ theo Ngụy Hựu Tuyết thực đúng là thoải mái, không chỉ có thể được tiếp xúc với nhiều ngôi sao, lại còn có thể tham gia các lễ trao giải lẫn các show diễn thời trang khắp nơi.
“Chưa. ” Ngụy Thất rất thẳng thắn trả lời.


Nhìn màu da đối phương vốn đang hồng hào liền rút sạch máu biến thành một màu trắng bệch, tâm trạng đột nhiên tốt lên hẳn.
“Tôi cầu xin, nói cho tôi biết có phải anh đang giỡn thôi phải không!” Ngụy Ngũ kéo cánh tay Ngụy Thất, “Tôi còn chưa muốn ch.ết!”


“Không ai ch.ết hết,” Ngụy Thất mềm mỏng trấn an hắn.
“Đó là suy nghĩ của mình anh thôi!” Ngụy Ngũ đề cao giọng, liền nhận được ánh mắt cảnh cáo của Ngụy Đại —— tuy mang kính đen, thế nhưng đường nhìn sắc bén vậy vẫn đủ làm hắn rùng mình.


Ngụy Ngũ nhe răng cười tỏ ý xin lỗi, sau đó tiếp tục quay sang kêu la với Ngụy Thất, đương nhiên, lần này hắn đã biết khôn mà hạ giọng xuống: “Nghe nè! Cậu chủ kia đang muốn cất anh vào túi đấy, cậu ấy còn lâu mới nhẫn chuyện này, mặc kệ có phải hiểu lầm hay không, ơ mà nó đúng là hiểu lầm còn gì, nói túm lại chỉ sợ cái mạng của tôi khó giữ được đây.”


“Không nghiêm trọng như vậy đâu,” Ngụy Thất an ủi hắn, “cậu coi bản thân chẳng phải vẫn bình yên vô sự đứng đây sao, đủ thấy là tính mạng không có gì đáng lo rồi, huống chi cậu Tiếu Khiêm cũng không vì một tấm ảnh trêu đùa mà giết cậu đâu, Tiểu Tuyết sẽ tìm cậu ấy liều mạng, thật đấy, cậu có một người chủ rất tốt.”


“Ảnh trêu đùa? Điều kiện tiên quyết là trêu đùa!” Tâm trạng của Ngụy Ngũ có chút không khống chế được, “Vậy cậu ấy có thật sẽ không…”


“Sẽ không đâu,” Ngụy Thất tiếp tục an ủi bạn tốt, “Tôi nghĩ cậu Tiếu Ngữ cũng đã giải thích với cậu ấy rồi, hoặc chí ít Tiểu Tịch đã nói vậy với tôi…”


“… Anh xác định?” Ngụy Ngũ nhìn đối phương nghi ngờ, “Hì, chúng ta đã ở chung với nhau bao nhiêu năm như vậy, thậm chí còn đi ra từ một cô nhi viện…”
“Đúng vậy, tình cảm của chúng ta rất vững chắc,” Ngụy Thất tặng cho Ngụy Ngũ một nụ cười chắc chắn.


Ngụy Ngũ trầm mặc một hồi, sau đó vỗ vỗ vai: “Quên đi, không có gì.”


Ngụy Thất nhìn Ngụy Ngũ tinh thần sa sút, anh bỗng thấy mình đùa có chút quá trớn. Anh không tin Ngụy Tiếu Khiêm sẽ vì loại chuyện này mà giết người, thế nhưng trông Ngụy Ngũ có vẻ vô cùng lo lắng, vì vậy anh liền trấn an: “Tuy tôi không cảm thấy cậu Tiếu Khiêm sẽ giết người vì mấy chuyện kiểu này, cơ mà… tôi sẽ đi giải thích với cậu ấy.”


Ngụy Ngũ tràn trề hi vọng nhìn anh, cuối cùng cầm lấy tay anh, dùng âm thanh dịu dàng nhất nói: “Anh đúng là người tốt! Tôi vẫn biết anh là người tốt mà. Anh biết không, tôi có bao nhiêu chờ mong được tham dự buổi lễ trao giải cuối năm cùng cô Tiểu Tuyết, là người đại diện, tôi cũng có thể có mặt tại đó. Tuy chỉ là trợ lý, nhưng tôi vẫn rất chờ mong.”


“Nếu chỗ đó không xa, tôi có thể đến coi…” Ngụy Thất suy nghĩ một chút rồi nói.
Ngụy Ngũ hếch hếch cằm: “Xin lỗi, kiểu lễ trao giải này không phải người thường có thể đi vào, đương nhiên cả sát thủ cũng không thể, phải có thư mời mới vô được.”


Ngụy Thất nhún vai: “Thật ra tôi cũng không thấy lạ gì…”
“Ai bảo quan hệ hai ta lại tốt vậy, nói không chừng tôi có thể chuẩn bị được hai vé mời cho anh với cậu Tiếu Khiêm, tuy rằng phải tăng gánh nặng công tác an ninh của hiện trường lên…”


“Một tấm là đủ rồi,” Ngụy Thất cười khổ mà nói, anh không nghĩ Ngụy Tiếu Khiêm sẽ có hứng thú với chuyện này.


Ngụy Ngũ suy nghĩ một chút: “Đương nhiên, chuyện này cần phải đền đáp nhé, lễ trao giải tổ chức ở Ý, đó lại là một nơi nghỉ ngơi tốt đấy, hay là hai người nghỉ phép đi… nghe nói cậu Tiếu Khiêm có quan hệ với mafia Ý tốt lắm, không chừng còn được cấp miễn phí cho phòng khách sạn cao cấp, biết đâu lại được cả căn biệt thự!”


Ngụy Thất đúng lúc vỗ vỗ lên vai hắn: “… Ngụy Ngũ, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đấy.”
“Anh nghĩ họ sẽ cấp Ferrari hay Porche cho hai người đi nhỉ?” Ngụy Ngũ tiếp tục huyên thuyên, vô cùng nhiệt huyết đối với những thứ thời thượng.


“Tôi nghĩ… Đến lúc đó thì bàn lại đi,” Ngụy Thất khó xử nói, đối phương rõ ràng đang rất hưng phấn, anh không đành lòng cắt đứt.
Cuối cùng anh cũng tìm được một đề tài để lôi người kia lại: “Cậu không phải đang ở Ý sao, giờ sao đã về thế?”


Ngụy Ngũ ngẩn người, sau đó thành thực đáp: “Đương nhiên phải trở về, anh coi, tuy rằng Ngụy Hựu Tuyết và người trong nhà đã tạm hòa hợp, nhưng dù sao cô ấy vẫn luôn là một phần của Ngụy gia, huống chi còn phải lo vụ đám hỏi nữa.”


“Sau đó thì sao?” Ngụy Thất vấn, Ngụy Ngũ gần đây luôn nói chuyện không vào trọng điểm.


Ngụy Ngũ kể lại: “Sau đó thì chủ nhân quyết định, tuy không phải lỗi của cô ấy, đương nhiên nếu theo lời của cô chủ thì đó chỉ là một tai nạn, nhưng mà cô ấy vẫn phải đi, dù là xuất phát từ lễ phép hay chỉ đến chứng kiến này nọ.”


Ngụy Thất nhẹ nhàng gật đầu, Ngụy Ngũ nói rất lý, dù cho Ngụy gia nhường một bước, nhưng Ngụy Hựu Tuyết vẫn thuộc về Ngụy gia.
Thông thường các buổi tụ họp của Ngụy gia sẽ tổ chức ở Lam Sắc Lệ Thủy, hôm nay nếu muốn tuyên bố chuyện quan trọng như thế, chắc chắn làm ở đây.


Tuy là chuyện đã nằm trong dự liệu, thế nhưng chủ nhân hiện tại lại gọi mọi người tụ họp để tuyên bố, nếu tương lai Ngụy Tiếu Ngữ trở thành chủ nhân của Ngụy gia, sợ rằng Cố Tiểu Tịch sẽ không sống dễ chịu gì. Có điều con người Ngụy Tiếu Ngữ này luôn tính toán tỉ mỉ, nếu không có cách từ chối vị trí chủ nhà, nhất định đã nghĩ ra đối sách tốt.


Ngụy Thất nghĩ như vậy, thình lình bị Ngụy Ngũ đẩy một chút.
“Nghĩ gì thế?”
Ngụy Thất lắc đầu.
Ngụy Ngũ do dự một chút: “Anh…sau còn liên lạc với Ngụy Cửu nữa không?”


Ngụy Thất trầm mặc một hồi: “Cô bé muốn ly khai Ngụy gia, nhưng… nghe Ngụy Đại nói, hình như chuyện cũng không phải như vậy.”


Mặt Ngụy Ngũ nhăn nhíu, rõ ràng cũng không hiểu như Ngụy Thất, hắn chần chờ thật lâu mới mở miệng nói: “Này… tôi không biết vì sao Ngụy Cửu tới tìm anh mà không tìm tôi, nếu con bé tới tìm anh, nhất định là nghĩ anh sẽ trợ giúp được nó kha khá. Nếu vậy, tôi tiết lộ cho anh một việc… mà nói trước là tôi chỉ nghe người khác nói nhé, tôi không nói cho anh biết tên người ta đâu, nhưng tôi vẫn phải báo tin nhỏ này cho anh.”


“Là gì?” Ngụy Thất vốn không phải người ưa nhiều chuyện, thế nhưng chuyện liên quan tới gút mắc của Ngụy Cửu và Ngụy Đại, hiểu một chút cũng không có gì xấu, nếu Ngụy Đại bằng lòng cho Ngụy Cửu một con ngựa, vậy bớt đi không ít chuyện.


Nghĩ tới đây, Ngụy Thất nhìn thoáng qua chỗ Ngụy Đại, dáng người thật cao cùng mái tóc đen dài đã buộc gọn gàng khiến bóng lưng trong ngày mưa thêm vài phần cô tịch.
“Tôi nghe nói ừm…” Âm thanh của Ngụy Ngũ có chút chần chờ, “Ngụy Cửu và Ngụy Đại đã từng qua lại một thời gian.”


Ngụy Thất ngẩn người, anh bỗng nhớ lại Ngụy Đại đã từng thừa nhận cô ta dùng việc công báo thù cá nhân.
“Hẳn là sẽ không… chứ?” Ngụy Thất không quá xác định nói, sự tình một khi dính đến tình cảm sẽ càng phức tạp hơn.


Ngụy Ngũ mở tay ra: “Nếu không thì chẳng giải thích được nguyên nhân Ngụy Đại lại ghét Ngụy Cửu như thế, tôi đoán nhé, vì Ngụy Cửu có thể đã từng lừa dối chị ta… phiên bản tôi nghe được là thế, sau cùng…” Hắn huýt sáo một tiếng, “sau cùng chia tay trong không vui, giờ chị ta lấy chuyện này tóm Ngụy Cửu không tha, bằng không… với năng lực của Ngụy Cửu, chuyện này có thể đã kết thúc sớm rồi.”


“Truy sát của Ngụy gia không kết thúc dễ dàng như vậy đâu,” Ngụy Thất nhàn nhạt nói, “Ngụy Đại trước đây, kết quả thế nào cậu cũng thấy rồi đấy.”


Ngụy Ngũ nhún vai chẳng hề gì: “Dù tôi không có dự định gì, nhưng mà chuyện Ngụy Cửu, tôi thật sự rất lo lắng, thì anh vẫn biết… từ hồi còn bé nó vẫn là một đứa trẻ khiến người ta hết hồn.”


Ngụy Thất gật đầu tán thành, tuy Ngụy Cửu hiện tại hoàn toàn không giống với quá khứ, nhưng anh vẫn tin tưởng rằng bản chất một người sẽ không thể nào thay đổi.






Truyện liên quan