Chương 8
Đối với một sinh viên hai mươi tuổi đầu còn chưa tốt nghiệp mà nói, những chuyện xảy ra trong buổi tối ngày hôm đó gây cho Âu Dương Minh một cú sốc rất lớn.
Lúc ba giờ rạng sáng ngày hôm ấy, trong lúc trực đêm hắn đi ra ngoài tìm nước uống, khi đi ngang qua phòng bệnh Lam Dược chợt nghe thấy kêu the thé của một tiểu nam hài, rồi từ trong phòng vọng ra rất nhiều tiếng động hỗn tạp kỳ quái. Vì thế hắn nghi hoặc thử đẩy ra bước vào...
Sau những gì mà hắn nhìn thấy trước mắt tuyệt đối làm cho hắn cả đời này cũng không thể nào quên được! Một thân nam tử áo mũ chỉnh tề đang hung ác đấm đá lên người thiếu niên nhỏ gầy tên gọi là Lam Dược, cả người Lam Dược trần trụi vô lực quỳ rạp trên mặt đất mình đầy thương tích, nhưng gã thanh niên đó vẫn không chịu buông tha cho nó, vẫn từng cước từng cước hung tàn rơi liên tục trên tấm thân đơn bạc của nó.
Âu Dương Minh vừa sợ hãi lại vừa giận dữ, mãnh liệt chạy vọt vào phòng, đối gã thanh niên hung tợn đó quát lớn: “Ngươi là ai?! Ngươi đang làm gì vậy!?”
Người thanh niên đó tức thì ngừng đánh, quay đầu lại kinh ngạc nhìn hắn. Sau một lúc lâu trấn tĩnh cười lạnh hỏi ngược lại hắn: “Thế ngươi là ai?!”
Âu Dương Minh đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên từ ngoài cửa lại xông vào thêm mấy người nữa, một người dẫn đầu vội kêu lên: “Thiếu gia, quả thực là ngươi đang ở đây! Sao ngươi lại chạy đến đây? Mau cùng ta trở về đi! Lão gia hiện tại đang chờ ngươi vể đó!” Âu Dương Minh quay đầu nhìn lại, nhận ra người dẫn đầu kia chính là Thường Chinh người mình gặp ban sáng, lúc này phía sau hắn còn dẫn theo vài tên hộ vệ mặc đồng phục đen thân hình cao to.
Và gã thanh niên hung ác lúc đó chính là Lam Trạch, hắn vừa thấy Thường Chinh cùng cả đám người đi đến hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn cất giọng: “Ta bất quá chỉ là đến xem thương thế của em trai ta thôi mà, các ngươi sao phải khẩn trương như vậy?!”
Âu Dương Minh đương ôm lấy Lam Dược trong tay, vừa nghe thấy những lời này thốt ra, trong lòng bất giác giật mình, gã thanh niên tàn nhẫn đó cư nhiên lại là huynh trưởng của Lam Dược! Trên đời này làm gì có loại ca ca nào lại ngược đãi đệ đệ ruột của mình như vậy?!
Thường Chinh cứng lời trước những câu biện giải hết sức vô lý của thiếu gia, thở dài một hơi rồi không để ý đến hắn nữa, lập tức đi qua giúp Âu Dương Minh bế Lam Dược còn đang thoi thóp lên giường nằm. Âu Dương Minh một bên thay Lam Dược xử lý miệng vết thương một bên nhìn Thường Chinh nói: “Thường tiên sinh, vừa lúc bác sỹ Điền đêm nay trực ban, nên phiền ngươi đến thông báo một tiếng mời hắn mau mau tới đây.” Thường Chinh gật đầu đáp ứng, quay lại hướng mắt nhìn mấy tên hộ vệ phía sau hất đầu ra phía ngoài, lập tức có một người trong số họ bước lên ra ngoài nhận mệnh.
Lam Dược nằm yên trên giường bệnh hai mắt nhắm nghiền sắc mặt trắng bệch, vết thương ở bụng rách lớn loang lỗ nham nhở, Thường Chinh nhìn thấy âm thầm kinh hãi, không khỏi lo lắng hỏi lại: “Bác sỹ Âu Dương, nó có bị thương nặng lắm không? Có nguy hiểm gì không?”
Âu Dương Minh lo lắng nói: “Miệng vết thương hoàn toàn bị xé rách, cần phải khâu lại một lần nữa. Còn nữa... thương thế ở hạ thân nó thật sự rất nghiêm trọng...” Nói tới đây kiềm không được chuyển hướng sang Lam Trạch giận dữ chất vấn: “Sao ngươi có thể đối đãi với em ruột của mình như vậy chứ?! Thật là quá sức tàn nhẫn!”
Lam Trạch lập tức giận gào lên: “Ta giáo huấn em trai của ta thì liên quan gì đến ngươi đánh rắm! Ngươi chẳng qua chỉ là bác sỹ thôi mà, cần quái gì quản nhiều chuyện như vậy! Chán sống rồi sao!?”
“Ngươi!” Âu Dương Minh khó thở vừa định phản bác, chợt thấy thân hình nhỏ gầy dưới tay mình khẽ rung động, vừa cúi đầu nhìn xuống, đã thấy Lam Dược đang từ từ tỉnh dậy, hé cặp mắt mờ mịt đảo nhìn xung quanh. Ánh mắt tĩnh lặng vừa nhìn thấy Lam Trạch lại bỗng nhiên trừng lớn mở to, biểu tình hoảng sợ theo phản xạ tự nhiên tràn ra, ngay cả thân thể cũng không thể ức chế mà kịch liệt run rẩy.
Âu Dương Minh vội cúi người xuống, ôn nhu an ủi nói: “Lam Dược, hiện tại đã không còn việc gì nữa rồi, ngươi đừng sợ!”
“Nhảm nhí!” Lam Trạch nghe xong những lời này không khỏi cười lạnh, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lam Dược, giống như muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống. Lam Dược nhìn thấy biểu tình hung ác của hắn càng run rẩy mạnh liệt hơn nữa.
Đúng lúc này, bác sỹ Điền dẫn theo một cái trợ tá đi đến, khi nhìn thấy Lam Trạch vội vàng cười nịnh vọt đến tiếp đón. Lam Trạch cười lạnh đối bác sỹ Điền kháng nghị nói lại: ” Bác sỹ Điền, vị bác sỹ họ Âu Dương này thật là đáng ghét, phiền ngươi bảo hắn biến ra ngoài đi, ta không muốn nhìn thấy hắn nữa!”
Âu Dương Minh bật người đứng dậy, lớn tiếng phản đối: “Ta không đi! Nếu ta đi, chắc chắn ngươi sẽ lại tìm cách tr.a tấn Lam Dược nữa!”
“Ngươi không muốn đi cũng phải đi!” Lam Trạch hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn giận dữ, quay đầu lại hướng bác sỹ Điền uy hϊế͙p͙ nói: “Bác sỹ Điền, nếu ngươi không bảo hắn đi ngay, ta sẽ lập tức đổi bệnh viện khác!”
Bác sỹ Điền không dám đắc tội Lam Trạch, chỉ khó xử quay sang Âu Dương Minh lạnh lùng nói: “Âu Dương Minh, người nhà bệnh nhân đối không hài lòng với ngươi thì ngươi buộc phải rời đi!”
“Nhưng mà...” Âu Dương Minh còn muốn nói cái gì đó, bác sỹ Điền lại đổi sang xuống giọng khuyên nhủ: “Âu Dương Minh, ngươi cứ tạm ra ngoài trước đi, mọi việc đã có ta ở đây lo liệu, yên tâm đi... Ngươi nếu tiếp tục làm loạn như vậy, chẳng khác nào làm trái với quy tắc bệnh viện!”
Âu Dương Minh thầm than một tiếng, hắn biết cố nói thêm gì nữa cũng chỉ là vô dụng, quay đầu nhìn Lam Dược lần nữa, chỉ thấy người phía sau mặt không một chút máu trên đôi môi không ngừng run rẩy co rút, nhìn qua tựa hồ đã tuyệt vọng tới cực điểm. Hắn trong lòng đau xót cầm bàn tay bé nhỏ của Lam Dược run giọng nói: “Lam Dược, ta ra ngoài trước đây, ráng đợi một lát nữa thôi ta sẽ quay lại thăm ngươi...” Lam Dược nắm chặt tay hắn, lưu luyến nhìn hắn không buông, trong lòng hoàn toàn không muốn để hắn rời đi. Âu Dương Minh chạnh lòng chua xót, bất đắc dĩ giứt bàn tay bé nhỏ kia ra, cắn răng bước nhanh ra ngoài.
Sau khi Âu Dương Minh đi khỏi, Lam Trạch nhàn nhã ngồi trên sô pha ở một góc phòng, thư sướng bày ra tư thế như vờ chuẩn bị xem một màn hí kịch.
Thường Chinh nhìn thấy thừa biết hắn cư nhiên là không muốn đi, cảm thấy âm thầm kêu khổ, vội vàng lên tiếng: “Thiếu gia, ngươi mau mau cùng ta trở về đi! Lão gia ở nhà chờ người nhất định rất sốt ruột.”
“Đừng lấy phụ thân ra hù dọa ta!” Lam Trạch thách thức nói: “Chờ bác sỹ Điền xử lý xong ta tự khắc sẽ trở về thôi!” Thường Chinh biết khuyên hắn không thành, chỉ có thể mặt chau mày nhíu, đứng ở một bên âm thầm sốt ruột.
Bác sỹ Điền cùng y tá bắt đầu đi đến xử lý vết thương cho Lam Dược, miệng vết thương nó hoàn toàn rách toét khiến hắn làm nghề y bao năm nhìn thấy cũng có chút run sợ, nhịn không được quay sang y tá phân phó: “Trước tiên chích cho nó một mũi thuốc tê, ta sợ một lát nữa nó sẽ đau đến không chịu nổi.”
“Không cần đâu bác sỹ Điền!” Lam Trạch lạnh lùng xen ngang: “Tên đê tiện này có năng lực chịu đau đặc biệt phi thường, không cần phải chích thuốc tê cho nó làm gì!”
Mọi người ở đây nghe qua mấy lời đó đều giật mình chấn động, thầm nghĩ như thế này thật quá đỗi tàn nhẫn! Thường Chinh vội thốt lên, cầu xin nói: “Thiếu gia, Lam Dược đã biến thành bộ dạng như vậy rồi, ngươi hãy buông tha cho nó đi.”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Lam Trạch lập tức từ trên sô pha đứng bật dậy, chỉ vào mặt Thường Chinh cùng mấy tên hộ vệ bên cạnh phẫn nộ quát: “Tất cả các ngươi cút hết ra ngoài cho ta!”
Mấy gã mặc đồng phục đen đều là hộ vệ của Lam gia, vừa thấy thiếu gia phát hỏa nổi điên như vậy liền không dám trái ý, đều lẳng lặng đi ra ngoài cửa, khóe miệng Thường Chinh co rúm tựa như còn muốn nói điều gì đó, nhưng rốt cục vẫn không nói được gì, giậm chân bất lực cuối cùng dằn lòng bước ra bên ngoài.
Nhìn thấy cả đám người đó từ từ đi ra hết, Lam Trạch nở nụ cười đắc ý. Chậm rãi đi đến bên giường, cúi người trước mặt cậu em trai không ngừng run rẩy, nhẹ giọng nói: “Lam Dược à, hiện tại đã không còn ai có thể quấy rầy chúng ta được nữa, chúng ta tiếp tục đi thôi!” Nói xong từ trong túi quần lấy ra một bộ còng tay nhe răng cười nham nhở, nói tiếp: “Đây là bộ còng để sẵn vừa nãy quên dùng, hiện tại vừa lúc có dịp phát huy công dụng rồi!”
“Răng rắc” một tiếng, hai tay Lam Dược đã bị còng sắt gắt gao khóa ***g vào mấy chấn song đặt tại đầu giường, một loại cảm giác sợ hãi vô hình trong nháy mắt lan khắp toàn thân nó, nó cảm giác như nó đang đứng giữa quỷ môn quan của địa ngục, bên bờ của cõi ch.ết.
“Bác sỹ Điền, các ngươi có thể bắt đầu được rồi!” Lam Trạch tao nhã ngồi trở lại trên chiếc sô pha mềm mại, mỉm cười hướng bác sỹ Điền cùng gã y tá đã bị hắn dọa đứng ch.ết trân, há miệng ngây ngốc.
Lúc này bác sỹ Điền mới khôi phục lại tinh thần, tiếp nhận kim khâu do y tá đưa qua, chuẩn bị bắt đầu tiến trình khâu lại miệng vết thương. Mấy màn tiểu phẫu thuật này tuy rằng hắn đã làm qua rất nhiều lần, nhưng không cần đến thuốc tê thì đây là lần đầu tiên.
Cương châm tinh tế nhẹ nhàng trát nhập da thịt Lam Dược, thân thể nhỏ gầy của nó lập tức rùng mình nảy lên, hai tay bị khóa trụ phía trên liên tiếp giãy dụa, phát ra những tiếng chói tai thê thương của kim loại va đập vào nhau.
Bác sỹ Điền tức thì càng run rẩy hơn nữa, xuống tay càng chần chừ hơn. Giải phẫu mà không dùng thuốc tê quả thực chẳng khác nào một vòng khổ hình tr.a tấn! Nhưng với tình hình trước mắt, vô luận là khó khăn như thế nào hắn cũng phải tiếp tục hạ thủ. Khẽ cắn môi, hắn vô tình đâm vào mũi châm thứ hai, lần này hắn nghe thấy thiếu niên dưới thân rốt cuộc kiềm nén không được thất thanh gào lên một tiếng cực kì bi thảm.