Chương 11
Từ ngày đó trở đi, số lần Âu Dương Phi tới thăm hỏi Lam Dược càng ngày càng nhiều, gần như mỗi ngày đều xuất hiện. Những lúc có mặt Âu Dương Minh, hắn sẽ thực thân thiết cùng đệ đệ tâm sự cả ngày, bàn bạc về bệnh tình của Lam Dược, đôi khi thậm chí còn có thể thực ôn nhu đút Lam Dược uống thuốc, dùng cơm.
Nhưng đến khi Âu Dương Minh bận việc rời đi, hắn sẽ lập tức biến thành một con người hoàn toàn khác biệt. Lấy cớ để Lam Dược được nghỉ ngơi thật tốt, thế là hắn luôn luôn khóa trái cửa phòng. Sau đó bước tới trước mặt người thiếu niên đương sợ hãi chăm chú nhìn hắn chậm rãi tháo cà vạt của mình xuống, thuần thục đem hai tay thiếu niên gắt gao cột chặt vào chấn song ở đầu giường. Kế tiếp hắn bằng bản năng thú tính của mình tùy ý chà đạp đủ kiểu trên thân thể non nớt mà mê người.
Còn Lam Dược dù có bị tàn phá như thế nào cũng chỉ có thể cắn chặt môi dưới mặc cho hắn tr.a tấn *** ngược, thậm chí vì không muốn kinh động người khác ngay cả kêu rên cũng không dám kêu ra thành tiếng.
Chính vì Âu Dương Phi là một tên giào hoạt rất giỏi che đậy, vì thế với một người thiện lương đơn thuần như Âu Dương Minh làm sao có thể phát hiện ra bất cứ thứ gì bất ổn. Hắn chỉ lờ mờ cảm nhận Lam Dược càng ngày càng trầm mặc, thân thể khôi phục cũng càng ngày càng chậm chạp.
Khi Lam Dược nhập viện toàn thân mang theo rất nhiều thương tích, vì thế Âu Dương Phi mặc sức tặng thêm cho thân thể nó rất nhiều dấu vết xanh tím ứ đỏ, Âu Dương Minh hiển nhiên cũng không hề chú ý tới, hơn nữa Lam Dược lại cố ý che lấp, người thanh niên đơn thuần kia càng sơ ý bỏ qua lại hoàn toàn không chút nghi ngờ.
Kỳ thật Âu Dương Minh đối với quan hệ của ca ca và Lam Dược từ đầu đến cuối đã là rất mờ mịt, chỉ biết sơ qua một ít chuyện từ miệng ca ca kể ra, rằng Lam Dược là em trai của một người bạn cùng học với ca ca, bởi vì uẩn ức trong lòng mà tự sát, may mắn được ca ca phát hiện lập tức đưa vào bệnh viện mới lưu lại được tính mạng này về.
Tuy rằng thái độ của Lam Dược đối với ca ca luôn là xa lạ và nghi kị, thậm chí còn giống như có chút gì đó địch ý, nhưng Âu Dương Minh nhanh chóng xua ngay ý nghĩ đó, thay vào đó lại cảm thấy ca ca dù sao cũng coi như là ân nhân cứu mạng của Lam Dược, bởi vậy trong lòng Lam Dược đối ca ca hẳn là rất cảm kích. Sau đó lại vô tình bắt gặp Lam Trạch, hắn rốt cục cũng hiểu được nguyên nhân Lam Dược tự sát, bị người anh ruột của mình ngược đãi như vậy, cho dù có là ai cũng sẽ không hề muốn sống.
Từng ngày từng ngày trôi qua, vì ngại bệnh tình Lam Dược lại trở nặng, Âu Dương Phi cũng không dám rất làm càn, chỉ là chơi đùa thân thể nó một chút, rồi hung ác bắt nó giao khẩu. Nhưng đến lúc sau, bệnh tình Lam Dược ngày một chuyển biến tốt hơn, hắn rốt cuộc không thể kiềm chế được chính mình, rốt cục đợi khi Âu Dương Minh ra ngoài, giữa đêm khuya thanh vắng bắt đầu lao vào hung hãn xâm phạm thiếu niên này.
Hậu huyệt nó vẫn chưa khỏi hẳn mà lần thứ hai xâm phạm khiến nó bị thương càng nghiêm trọng hơn, vốn đã có thể xuống giường đi lại được, nay Lam Dược thêm lần nữa phải nằm trên giường không sao dậy nổi. Âu Dương Minh cực kì kinh ngạc vì bệnh tình của nó vô cớ lặp lại, nhưng Lam Dược ngoại trừ im lặng cũng chỉ là im lặng. Ngày đó khi thô bạo mập hợp, Âu Dương Phi cố ý dùng bao cao su, bởi vậy miệng vết thương trừ máu ra rốt cuộc không hề để lại bất cứ dấu tích gì.
Mà Âu Dương Minh còn tưởng rằng Lam Dược vì kịch liệt vận động, va chạm mạnh đến miệng vết thương khiến nó rách ra, vì thế không khỏi vừa vờ giận vừa ôn nhu khuyên bảo. Trong lòng Lam Dược vừa khổ sở lại vừa thấy ngọt ngào, khổ sở là bản thân chịu đựng nhục nhã nhưng không thể nói, ngọt ngào là vì Âu Dương Minh đối xử với nó thật tốt, lúc nào cũng quan tâm chăm sóc.
Thân thể cũng từ từ khôi phục dần, mà Âu Dương Phi lăng nhục Lam Dược cũng từng bước thăng cấp. Không chỉ riêng gì xỏ xuyên qua thân thể nó tận tình phát tiết những điên cuồng tính dục của bản thân, mà bên cạnh đó còn nghĩ ra đủ loại trò chơi biến thái để tàn phá hết thảy thể xác cùng tinh thần nó.
Có một lần, Âu Dương Minh nhờ ca ca kiểm tr.a giúp nhiệt độ cơ thể Lam Dược. Nhưng Âu Dương Phi lại đem thanh nhiệt kế đó chỉnh thật lớn rồi đâm vào niệu đạo nhỏ hẹp ở phân thân của Lam Dược, hơn nữa còn dùng tay không ngừng khiêu khích trêu chọc nơi đó.
Lúc ấy nếu không phải Âu Dương Phi cột chặt hai tay Lam Dược, và nhét đầy vải bố vào khoang miệng nó. Thì có lẽ thiếu niên đáng thương ấy đã kiềm không nổi thất thanh hét toán cùng với sự phản kháng kịch liệt của nó chắc chắn sẽ chấn động cả một góc bệnh viện.
Ngay lúc này, Âu Dương Phi làm sao có thể dễ dàng buông tha cho Lam Dược, hắn càng hưng phấn đùa nghịch phân thân ngô nghê đang dần ngầng đầu, thúc đẩy sự bức thiết muốn bắn tinh của nó, nhưng lại vì nhiệt kế đã ngăn chặn cửa khẩu phát tiết, Lam Dược buộc phải lâm vào tình cảnh khủng bố sống không bằng ch.ết. Mà điều đáng giận là gã hung đồ kia lại tiếp tục khiêu khích dục hỏa trong nó, dằn vặt mãi đến khi nó sắp kiệt sức ngất đi mới mở lòng từ bi rút ra nhiệt kế. Một dòng bạch dịch nhơ bẩn trong người thiếu niên đương co rút rung động cuồng vọng bắn ra, lẩn trong đó còn kèm theo không ít tơ máu.
Qua đi sự kinh hoàng đó, Lam Dược tê liệt bất động tựa như sự tồn tại chậm rãi tan biến, nếu không phải còn có chút hô hấp mỏng manh, cơ hồ sẽ làm người ta lầm tưởng nó với một cái xác không hề phản ứng.
Kỳ thật Âu Dương Phi cũng rất khó chịu, rằng tại sao bản thân lại có thể đối xử một thiếu niên yếu ớt chỉ mới mười ba tuổi làm ra những thủ đoạn ngoan độc như thế. Trước kia chính mình tuy rằng phong lưu háo sắc, nhưng là quyết không bao giờ thi bạo tàn nhẫn với người khác. Rồi kể từ sau khi gặp được Lam Dược, tận sâu trong nội tâm ẩn tiềm mớ ý định tàn sát phá hoại bất luận cố vùi sâu như thế nào cũng từng bước từng bước hiện ra hết thảy.
Đúng vậy, từ sau lần đầu tiên hắn hưởng dụng Lam Dược, hắn liền thèm khát được thượng người thiếu niên tuyệt mỹ trước mắt. Hắn bức thiết muốn có được thiếu niên này, muốn độc chiếm nó, muốn nó chỉ thuộc về duy nhất mỗi hắn.
Cứ thế tới nay, mặc dù hắn đã cứu Lam Dược một mạng, thiếu niên này cũng bởi vì lúc trước từng bị hắn thương tổn mà khó có thể tiêu tan oán giận, trái ngược lại đem lòng yêu thương ngay chính đệ đệ của hắn.
Chìm đắm trong tình yêu thiếu niên nở rộ nét tươi cười rạng ngời bừng lên sáng chói, nụ cười đó làm cho Âu Dương Phi như kẻ si mê ngây ngốc. Nhưng nụ cười động tâm này không vì hắn mà lộ... Hắn nhịn không được tận đáy lòng điên cuồng gáo thét chất vấn: Lam Dược ơi Lam Dược, vì sao ngươi đối đệ đệ của ta cảm kích như vậy lại đối với ta oán hận không thôi?! Vì sao ngươi đối với đệ đệ ta ôn nhu, còn đối với ta lại lạnh lùng như vậy?! Vì sao ngươi đối với đệ đệ ta một lòng ái mộ còn ta thì khinh thường cố chấp?!
Hắn đố kỵ, phẫn nộ rồi điên cuồng... Hắn bắt đầu tàn nhẫn lăng nhục thân thể Lam Dược, vì làm như thế hắn mới có thể dập đi tắt nụ cười thuần khiết chói mắt đó! Ngươi đã không cười với ta, ta cũng sẽ cho ngươi không bao giờ còn cười không nổi! Hắn âm thầm tự thề với lòng mình...
Vì thường xuyên lui đến thăm Lam Dược, ngay cả các công việc thực tập luật sư, Âu Dương Phi thậm chí cũng không thèm quan tâm tới! Cái gì là tiền đồ, cái gì là sự nghiệp, trong mắt hắn tất cả không là gì hết với so với thân thể kia của Lam Dược! Trước kia hắn từng cảm thấy Lam Trạch hoang dại như kẻ điên loạn, mà nay hắn bỗng nhiên cảm thấy chính mình và Lam Trạch càng ngày càng giống nhau...
Nhưng khác biệt lớn nhất chính là hắn không lỗ mãng và xúc động như Lam Trạch, vì để được ân ái cùng bảo bối, hắn buộc phải vắt óc suy nghĩ không từ mọi thủ đoạn.
Ngay khi Lam Dược dần dần bình phục, Âu Dương Phi quyết định cùng đệ đệ bàn tính kế hoạch do hắn dự liệu.
“Tiểu Minh, Lam Dược rất nhanh sẽ xuất viện, nó tất yếu là người của Lam gia, sau khi xuất viện dù muốn hay không cũng phải quay trở về Lam gia.”
“Như thế thì làm sao được?!” Âu Dương Minh vừa nghe lời ấy, vội bật người kháng nghị nói: “Nếu nó lại quay về Lam gia, chỉ sợ không bao lâu, sẽ lập tức bị tên ca ca biến thái đó tr.a tấn đến ch.ết!”
“Đúng vậy!” Âu Dương Phi ra vẻ thương tiếc thở dài, “Cho nên chúng ta phải cố nghĩ ra một biện pháp khác, bằng mọi giá cũng không thể để cho Lam Dược tiếp tục rơi vào ma trảo của ca ca nó.”
“Ân...” Âu Dương Minh cúi đầu suy ngẫm một hồi, nhìn ca ca chờ đợi nói: “Ca, ngươi mau suy nghĩ đi, nhất định phải nghĩ ra một cách nào đó thật chu toàn.”
” Cách thì không phải là ko có...” Âu Dương Phi nở nụ cười quỷ dị, mọi thứ diễn ra quả nhiên đúng như trong dự kiến của hắn.
Vẻ tươi cười vụt mất, hắn trịnh trọng nói từng chữ từng chữ một: “Chúng ta lén trộm nó mang đi!”
Cái gì? Âu Dương Minh chấn động! Lam Dược chưa trưởng thành, làm như vậy chẳng khác nào lừa bán nhi đồng, là biết pháp phạm pháp! Ngoại trừ biện pháp này thì thật sự không còn biện pháp nào tốt hơn sao.