Chương 41: Tư hạ kiến diện

*Gặp riêng
Vị công công lẳng lặng đóng cửa lại, trong phòng giờ chỉ còn một mình hắn hầu hạ.


Nhất thời, không ai nói gì, ánh nến vàng cam ấm áp lập lòe lay động, mơ hồ đổ một tầng hoàng quang lên mọi vật, thoạt nhìn cả con người cũng nhu hòa vài phần. Ánh mắt Hoàng thượng như có chút kích động, nhưng không hề hiển lộ ra mặt, có điều vẻ mệt mỏi đã lui đi không ít, thần sắc an ổn phảng phất giống như Tiết Uyển Nghi, hắn vừa giơ tay ra hiệu, vị công công theo hầu nhiều năm đã lập tức tiến lại chỗ Đường gia, rót trà, dâng từng người.


Lửa nhiệt trong ánh mắt Lê quý phi rõ ràng không kém hơn Hoàng thượng, trong khoảnh khắc vô tình còn nhận thấy một tia nôn nóng bức bối, đôi mắt hẹp dài mê hoặc lướt qua bốn người rồi quay lại nhìn nhi tử thân sinh của mình – Nhị hoàng tử, hốt nhiên mỉm cười, vừa chỉ Thiên Gia vừa ôn nhu nói với Hoàng thượng: “Hoàng thượng, ngươi xem, hài tử này lớn lên thật là giống thất muội a, tiểu y phục thế này càng khiến gương mặt xinh xắn phấn điêu ngọc mài, thực giống như một pho tượng ngọc oa nhi, nếu không phải là một nam hài tử, ta nhất định phải cho hắn làm bạn với hoàng nhi của chúng ta mới được.”


Nàng ta cố tình nhắm trọng tâm câu chuyện vào Thiên Gia, lập tức ánh mắt mọi người trong phòng đều đổ dồn lại, lời cuối cùng nói xong đã thấy ánh mắt Thái tử chợt lấp lóe, nhưng hắn lập tức cúi đầu không nói tiếng nào, còn Nhị hoàng tử rõ ràng nhịn không được hừ lạnh một tiếng, đôi con mắt âm lãnh hẹp dài càng híp lại, phóng tia nhìn sắc lẻm về phía Thiên Gia, cười lạnh: “Chà, không phải hài tử tô son trát phấn kia sao? Lần này không tô vẽ mà trông vẫn vậy. Xem ra mấy năm nay phu phụ hai người dạy dỗ thật tốt a, từ cái nơi ấy đi ra, mới đầu cũng khó tránh nhiễm theo thói hư, kinh qua lâu như vậy, xem ra hiểu chuyện rồi a, đã biết nam nhân không nên chơi phấn sáp a.”


“Làm càn.” Hoàng thượng và Quý phi nhất tề lên tiếng.
Có điều chỉ là một tiếng lanh lảnh, nghe không ra giận dữ, một tiếng trầm khàn, một ngón tay không buồn động.


Lê quý phi lén liếc nhìn Hoàng thượng ngồi bên, thấy trên mặt hắn không hề lộ một tia phẫn nộ, tựa hồ lời cảnh cáo vừa rồi chỉ là lệ bộ mà thôi, Hoàng thượng ngay từ lúc bọn họ mới vào cũng chỉ liếc qua một lượt, sau cũng không hề tỏ ý quan tâm gì, lúc ấy nàng ta mới dám thả lỏng bàn tay đang vò chặt khăn lụa, đứng dậy bước tới bên Nhị hoàng tử Tiết Chính Áo, giơ ngón tay gõ trán hắn: “Nói bậy bạ gì a! Hài tử này, đệ đệ ngươi từ nhỏ chịu nhiều tai ách, may mắn mới tìm được về nguyên vẹn, sao ngươi không biết quan tâm tới hắn một chút?”


available on google playdownload on app store


Tiết Uyển Nghi vội vàng đứng dậy, cúi người: “Đa tạ nương nương quải niệm*. Nhị hoàng tử sự vụ bận rộn, không dám phiền hắn nhọc lòng.”


“Nói vậy là thế nào a, Hoàng thượng bao nhiêu năm như vậy vẫn tâm tâm niệm niệm nhắc tới hài tử của thất muội, so với bao nhiêu nhi tử thân sinh của hắn còn muốn mong nhớ hơn, mấy hài tử này cũng nên thường thường tới thỉnh an Hoàng thượng, cho hắn biết tình hình sức khỏe, miễn để Hoàng thượng lo lắng.”


Sắc mặt Tiết Uyển Nghi thoắt trắng bệch, nàng miễn cưỡng mỉm cười, lắc đầu đáp: “Chớ nói vậy, các hoàng tử là kim chi ngọc diệp, mang trong mình trọng trách quốc gia, Hoàng thượng đương nhiên sẽ quan tâm lo lắng, chẳng qua tiểu nhi thất tung, Hoàng thượng không khỏi thỉnh thoảng hỏi thăm ít câu, nương nương quá lời rồi.”


“Chớ ngại, ta đâu có ý gì khác, chỉ thấy hài tử này thật là có phúc khí, được Hoàng thượng nhớ mong, tương lai ắt rất có tiền đồ.” Lê quý phi mỉm cười dịu dàng, hai mắt chằm chằm nhìn Tiết Uyển Nghi.


Tiết Uyển Nghi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bảo dưỡng tỉ mỉ của nàng ta, gượng gạo cười, thân thể đã muốn run lên, lại cúi đầu cắn môi, một hồi mới bình tĩnh lại, thấp giọng rầu rầu đáp: “Nương nương không hay, tiểu nhi thân thể đã bị hủy, chuyện gì cũng làm không được nữa, chỉ có thể ngày ngày nhờ vào dược vật, cả tâm pháp võ công cơ bản đều không thể luyện tập.” Nói đến đó, hai vai Tiết Uyển Nghi khẽ run run, bật ra một tiếng nức nở tinh tế, lọt đến lỗ tai từng người trong phòng.


“Không lẽ? Hài tử tội nghiệp này, để ta xem nào.” Thanh âm Lê quý phi cất lên tràn đầy tiếc hận, nàng ta nhẹ nhàng lướt tới bên Đường Thiên Gia, vươn đầu ngón tay đụng chạm lên má hắn, tựa như từ mẫu vuốt ve hài tử, rồi cầm tay hắn lên, quay lại nhìn phu phụ Tiết Uyển Nghi, Đường Tử Ngạo: “Hài tử này, tướng mạo nhìn qua thực giống thất muội, nhưng tinh tế xem ra, lại như khuôn đúc với muội phu, thực đúng là phụ tử.”


Đường Tử Ngạo vẫn ngồi trên ghế, không nói lời nào, lúc này mới đứng lên, ôm quyền chực cúi đầu: “Nương nương.”
“Ngồi xuống a, cũng đâu phải người ngoài, vừa rồi chẳng phải Hoàng thượng cũng nói, hôm nay là nhất gia đoàn tụ, không phải phân biệt quân thần.”


“Tạ ơn nương nương.” Đường Tử Ngạo không ngồi xuống, chỉ đứng sát cạnh Thiên Gia, một tay luồn ra sau, nhẹ nhàng đỡ thắt lưng hắn, ngón trỏ khẽ ấn chặt, ngầm cổ vũ hắn.


Thiên Gia không phải ngốc nghếch, ít nhiều cũng hiểu tình huống hiện giờ, hắn tuy không ưa mùi huân hương hoàn toàn khác biệt với mẫu thân trên người nữ nhân này, nhưng vẫn dấn bước lên trước, ngẩng đầu nhìn nàng, chớp mắt cười ngờ nghệch: “Nương nương thật là đẹp a.”


Hắn dáng vóc tinh tế gầy nhỏ, lại mặc một thân hồng sắc rõ mười phần là xiêm y hài đồng, cộng thêm vẻ mặt cùng lời nói vừa xong, thoạt nhìn thành thật vô cùng, nào có chút nào xun xoe xu nịnh, Lê quý phi cười rộ lên, lại vươn tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ bé: “Cái miệng nhỏ này thật biết ăn nói. Nào, vòng tay này tặng cho ngươi.”, nói rồi liền tuột chiếc vòng mã não xanh biếc trên tay, đeo vào cổ tay Thiên Gia, rồi quay lại nói với Nhị hoàng tử: “Lại đây a, ngươi làm ca ca, gặp mặt đệ đệ cũng phải tỏ lòng một chút chứ.”


Nhị hoàng tử đanh mặt tỏ ý không vui, bất quá hắn vẫn theo lời Lê quý phi, bước tới trước mặt Thiên Gia, đưa tay lần lần trên người mình, chỉ có một mảnh ngọc bội đeo bên hông, hắn thường ngày không hứng thú gì với đồ trang sức, ngọc bội này còn đeo chẳng qua vì thân là hoàng tử, đây là vật Hoàng thượng đeo cho từ khi ban danh*, hắn lục lọi nửa ngày, rốt cuộc bực bội nhíu mày: “Chẳng có gì cả, để lần sau đi.”


Đã muốn quay lưng bỏ đi, Lê quý phi đã níu hắn lại, kín đáo nháy mắt, nắm tay hắn ấn lên cổ tay Thiên Gia, làm như vô ý vỗ vỗ lên tay cả hai: “Từ giờ, huynh đệ phải thuận hòa với nhau.”


Nhị hoàng tử thấy mẫu phi hắn nháy mắt rồi vẫn chưa thực hiểu ý, nhưng tới khi ngón tay hắn như vô ý bị nàng ấn lên mạch môn* Thiên Gia, chớp mắt hắn đã ngộ ra dụng ý của nàng, trước kia phái đi không ít ngự y nhưng đều bị Đường Tử Ngạo ngăn cản, chưa từng được đụng tới hài tử này.


Khẽ lần lần đầu ngón tay, thừa dịp Lê quý phi yểm hộ, hắn tinh tế kiểm tra, quả nhiên không ngoài dự liệu, chỉ là một thân thể lụi bại, đan điền không chút khí tức, hư nhược trống rỗng, Nhị hoàng tử nghĩ thầm, lúc này chỉ cần hắn khẽ vận một dòng khí bá đạo truyền vào, hài tử này lập tức sẽ thất khiếu* đổ máu, tử vong tức thì. Khóe miệng câu thành một nụ cười tà ác, hắn liếc thấy gân xanh hiển hiện trên trán Đường Tử Ngạo, cả Tiết Uyển Nghi cũng đã tái nhợt sắc mặt, run rẩy nhìn chăm chăm cổ tay Thiên Gia trong tay hắn. Thứ cảm giác vĩ đại được nắm trong tay nhược điểm của kẻ khác khiến hắn thỏa mãn vô cùng, kỳ thực hắn cũng chỉ muốn thăm dò thực hư, chờ sau này mới triệt hạ. Đẩy bàn tay Lê quý phi ra, bắt đầu xoay động cổ tay, trườn vào tay áo Thiên Gia, sỗ sàng xoa nắn.


Nguyên bản hắn chỉ muốn hù dọa mấy kẻ này, vậy mà bàn tay vừa luồn vào trong chỉ thấy da thịt trơn mịn như tơ lụa, khiến lòng bàn tay đầy nốt chai của hắn bất giác trượt đi, quả thực vô pháp khống chế, thứ xúc cảm ấm áp tinh tế, bất cứ thứ vải vóc lụa là nào, bất cứ làn da của thị thiếp nào đều không thể sánh bằng, hắn có chút kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên, siết chặt cổ tay đang muốn giãy giụa thoát ra, nheo mắt đánh giá.


Nhìn gần thế này, làn da trên gương mặt kia vẫn tinh mịn như men sứ, dưới ánh nến hoàng sắc chỉ càng mỹ lệ kinh nhân, da thịt bên ngoài dường như trong suốt, nhàn nhạt tôn lên màu phấn hồng ẩn hiện, có thể thấy rõ cả lớp lông tơ nhu hòa trên mặt, khiến cánh tay còn lại của hắn bất giác giơ lên, chỉ muốn đụng chạm vào, muốn cảm nhận xem thứ cảm giác ấy đến tột cùng ra sao.


Bàn tay hắn vừa vươn tới, cổ tay Thiên Gia vừa yếu ớt lúc lắc thoáng chốc đã thành cố sức vùng vẫy, hắn nhất thời không chú tâm, rốt cuộc để Thiên Gia rút được tay lại, hại hắn cả hai tay xấu hổ chơi vơi giữa khoảng không. Trong khi ấy Thiên Gia đã như con thỏ non bị khiếp sợ, run lập cập trốn sau lưng Đường Tử Ngạo, hai tay bấu chặt áo hắn, dúi cả đầu vào lưng hắn.


Nhị hoàng tử lúc này mới hồi thần, khoảnh khắc ngơ ngẩn vừa xong giờ chỉ khiến hắn một trận ảo não, vốn hắn không phải thất thố như vậy, chỉ vì hài tử này thật không biết đúng sai, hắn thu tay lại, sấn tới một bước.


Tiết Uyển Nghi lập tức chen vào chắn trước mặt hắn, Đường Tử Ngạo cũng đỡ Thiên Gia lùi lại hai bước.
“A, này là…” Nhị hoàng tử cười nhạt.
“Trở về.” Hoàng thượng từ đầu vẫn không hề lên tiếng, chỉ nâng ly trà, nhấp một ngụp.


Nhị hoàng tử thoáng sửng sốt, còn chưa nói hết lời đã vội quay lại nhìn Hoàng thượng, chỉ thấy hắn bất lãnh bất đạm nhìn mình, Nhị hoàng tử dù càn rỡ đến mấy cũng đâu dám công khai phản kháng Hoàng thượng, hắn không hé một lời, sắc mặt càng lúc càng âm trầm, dợm dợm lùi bước, qua Lê quý phi cũng không hỏi, trực tiếp tiến tới trước mặt Hoàng thượng: “Phụ hoàng, ta thực thích tiểu biểu đệ, Phụ hoàng để hắn tới phủ của ta ở vài ngày đi.”


Mặt mày Đường Tử Ngạo và Tiết Uyển Nghi cùng lúc biến sắc, Nhị hoàng tử đắc ý liếc mắt nhìn, bộ dạng càng thêm thỏa mãn.


Đường Tử Ngạo đưa mắt về phía Tiết Uyển Nghi, có những lời, hắn không tiện nói ra, loại sự tình này nếu có thể dàn xếp vẫn cứ nên dàn xếp, còn hơn công khai gay gắt. Một thân hắn chẳng là gì, nhưng Đường gia bao người, không thể cùng theo hắn lưu lạc thiên nhai, tha phương bốn bể.


Tiết Uyển Nghi nhìn lại hắn, lập tức minh bạch, vội vàng bước lên, vừa lúc Lê quý phi liếc thấy cử động của nàng, ban đầu còn hơi do dự, nhưng thấy nhi tử cũng quay sang nhìn mình, nàng ta khẽ mỉm cười, hầu như lên tiếng cùng lúc với Tiết Uyển Nghi: “Hoàng…”


“Phụ hoàng!” Từ đầu tới cuối, Thái tử không hề mở miệng nói câu nào giờ đột nhiên cao giọng, cư nhiên át tiếng cả hai người kia, hắn bước tới trước mặt Hoàng đế, quỳ xuống: “Phụ hoàng, vốn Nhị đệ mời tiểu biểu đệ lại chơi cũng rất nên, nhưng mấy ngày trước nhi thần đã hẹn với Tiểu Gia rồi, vừa vặn đúng dịp, cũng là ngày mai, ta hẹn đưa hắn đi chơi Lâm Nguyệt Sơn ở ngoại thành, hắn tâm tính hài tử, thân thể lại bất hảo, bình thường khó có được dịp xuất môn thăm thú, hôm đó ta đã đảm bảo với hắn nhiều lần, vậy Nhị đệ hôm nay…”


Ngụ ý chính là hắn quyết không thể bội ước, mà lời mời của Nhị hoàng tử cũng bằng như ép hắn thành kẻ không thủ tín.


Hoàng thượng ngẩng đầu, đặt chén trà xuống rồi chậm rãi đáp: “Đứng lên đi, cũng chẳng phải đại sự gì, chỉ là đưa một hài tử ra ngoài thăm thú mà thôi, các ngươi ồn ào cái gì. Ngươi đưa hắn đi đi.”


“Dạ, Phụ hoàng…” Thái tử thầm thở phào, nhưng lời còn chưa dứt, Nhị hoàng tử đã quỳ phục xuống theo, cười cười liếc hắn, ánh mắt lấp lóe tia thâm độc lạnh lùng: “Phụ hoàng, không bằng như vậy đi, ta và Thái tử điện hạ cùng bồi tiểu biểu đệ là được.”
———


*quải niệm: nhớ nhung, nhớ mong *ban danh: đặt tên (khi mới sinh).
*mạch môn: cái chỗ để xem mạch trên cổ tay í :”> ~ mà ta ko biết fải gọi nó là gì :” >~
*thất khiểu: hai tai, hai mắt, lỗ mũi, miệng =_= ~






Truyện liên quan